Thế Giới Có Chút Ngọt
Chương 42: Thần cách bị cảm (1)
Edit by Liêu Phong
Bởi vì gần đây thời tiết lúc lạnh lúc nóng, Mạc Tạp thật không biết nên mặc quần áo như thế nào. Mặc dày kết quả lại nóng nực, mặc mỏng một chút lại lạnh, hơn nữa dự báo thời tiết trên ti vi cũng càng ngày càng không chính xác. Vốn là buổi sáng bầu trời trong xanh, quang đãng, nhiệt độ ấm áp, Mạc Tạp nghĩ hôm nay nên mặc đồ tương đối mỏng để đến trường. Kết quả buổi trưa của ngày hôm đó nhiệt độ liền giảm xuống, còn có mưa to. Mạc Tạp cũng không dám ra ngoài phòng học, ở trong lớp run lẩy bẩy.
Điện thoại di động trong cặp reng lên. Người đặc biệt gọi đến nên tiếng chuông cũng thật đặc biệt. Mạc Tạp lục lọi điện thoại di động trong cặp, nhận điện thoại, còn chưa mở miệng, người kia đã nói trước: “Buổi trưa trong lớp có chuyện.”
“Cái gì? Vậy là không không thể cùng nhau ăn cơm sao?”
“Ăn một mình đi. Nhưng mà, tôi không cho phép cậu ăn mì ăn liền đâu nhe, nghe rõ chưa?”
“Biết rồi!~” Mạc Tạp nói chuyện cũng có chút run rẩy.
“Giọng nói của cậu như vậy là có chuyện gì xảy ra sao? Bảo cậu không được ăn mì cũng không cần sợ đến như vậy.”
“Cái gì chứ, tôi chẳng qua là có hơi lạnh thôi, người nào sợ…” Lời Mạc Tạp còn chưa nói hết, đầu kia đã cúp điện thoại. Thật là người không có lịch sự. Thử cúp ngang điện thoại của lão tử một lần nữa đi, tôi sẽ thêm cậu vào danh sách đen, để cho cậu vĩnh không thấy mặt trời.
Chuông vào học vang lên, Mạc Tạp lung tung bỏ điện thoại vào cặp. Giáo viên ở trên bục giảng không biết mỏi miệng giảng bài, Mạc Tạp ở bên dưới lúc chú ý lúc làm việc riêng. Gần đây thường xuyên đọc sách nên thành tích của cậu cũng có chút tiến bộ. Cậu lấy tay chống càm, ánh sáng phản chiếu thân thể của một người ở ngoài cửa sổ. Cậu định thần nhìn lại, không phải là ai khác, là người đàn ông của cậu.
Thần Cách nhìn về phía Mạc Tạp cười cười, ý bảo cậu mở cửa sổ ra. Người nọ cũng cười khúc khích nghe lời mở cửa sổ ra. Thần Cách vung tay, áo khoác thẳng tắp rơi xuống trên đầu của cậu. Mạc Tạp lấy áo khoác xuống, muốn nói cái gì đó nhưng đã không thấy Thần Cách đâu. Cậu nhìn cái áo khoác còn nguyên nhiệt độ của Thần Cách. Hi hi, vậy tôi sẽ tha thứ cho việc cậu cúp ngang điện thoại của tôi, tạm thời không thêm cậu vào danh sách đen đó.
Nhưng hôm sau, ngày hôm sau nữa, Mạc Tạp liền không thấy Thần Cách người này nữa. Gõ cửa thì không người trả lời, điện thoại di động cũng tắt máy. Dính chặt người này cũng không phải chuyện tốt, nhưng không thấy mặt không phải là rất cô đơn sao? Mạc Tạp lật sách phát ra tiếng ồn ào bất thường. Cuối cùng cậu quyết định giờ nghỉ trưa đi tìm Ngũ Khu Dương hỏi một chút.
“Thần Cách sao? Hai ngày nay cậu ấy xin nghỉ, không có đi học.” Ngũ Khu Dương nói.
“Vậy Cách đi đâu rồi?”
“Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai. Cậu ấy cũng không phải là bạn trai của tôi.”
Mạc Tạp vặn chặt lông mày. Ngũ Khu Dương trở lại chỗ ngồi lục lọi cái gì đó, sau đó lấy ra một cái chìa khóa đưa tới: “Tới nhà cậu ấy xem thử đi!”
“Tớ còn chưa có chìa khóa nhà của Thần Cách, cậu dựa vào cái gì mà mà lại có được?” Mạc Tạp đoạt lấy chìa khóa liền chạy đi.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Thần Cách ra, bên trong tối om, Mạc Tạp giống như chó săn đánh hơi. Phương pháp tốt nhất để tìm Thần Cách chính là đánh hơi, ngửi xem gần đây có mùi thơm của cậu ấy không. Quả nhiên có một chút. Mạc Tạp kéo rèm cửa sổ phòng khách ra, híp mắt. Căn phòng từ từ sáng lên.
“Thần Cách! Có ở đó hay không? Thần Cách!” Mạc Tạp kêu gọi.
Cửa phòng ngủ mở ra, Thần Cách đi ra, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, có hơi lười biếng nhưng thần thái lại quyến rũ, ánh mắt mê ly, nút áo ở trước ngực không có cài lại.
“Xin chào, ồn ào chết đi được!”
“Làm gì vậy, cậu ở nhà à, sao tôi gõ cửa cậu không lên tiếng?”
“Không có nghe thấy.” Thần Cách sờ sờ lỗ mũi.
Mạc Tạp lúc này mới nghe ra Thần Cách nói chuyện có nhỏ nhẹ, mũi hình như bị nghẹt. Cậu nhìn lại một chút sắc mặt của Thần Cách có hơi tái nhợt, đi lên trước, một cái tay đặt lên trên trán của Thần Cách. Thật là nóng!
“Cậu, người này thậm chí ngay cả nóng rần lên cũng không đỏ mặt!” Đối với phát hiện của mình, Mạc Tạp bật thốt lên, nhưng mà đây không phải là lúc nghĩ đến vấn đề này.
“Bị cảm mạo rồi. Sao không nói cho tôi biết, có uống thuốc chưa?” Mạc Tạp kéo Thần Cách đẩy trở về trên giường.
“Bệnh như vậy ngủ hai ngày là khỏe lại thôi.”
“Như vậy sao được, để tôi đi mua thuốc cho cậu. Cậu chờ tôi một chút.”
“Đã nói không cần.”
“Lúc này tôi sẽ không nghe lời của cậu.” Mạc Tạp đứng lên, Thần Cách nằm trong chăn đưa tay ra, bắt lại cổ tay của Mạc Tạp kéo xuống. Mạc Tạp té trên người Thần Cách. Thần Cách xoay người ngăn chặn Mạc Tạp, vừa ôm vừa nhìn chằm chằm Mạc Tạp: “Chúng ta làm chuyện đó đi, ra mồ hôi là sẽ hết bệnh thôi.”
Mạc Tạp một cước đem Thần Cách từ trên người mình đá xuống: “Đùa giỡn lưu manh quá! Ai muốn cùng một con ma bị bệnh làm chuyện như vậy. Tôi đi mua thuốc.” Mạc Tạp đứng lên. Mình cũng có thể mạnh hơn cậu ấy sao? Mạc Tạp có thể phán định tên khốn kiếp này chắc chắn hai ngày nay không có ăn cơm. Thật là làm cho người ta lo lắng mà.
Đồ ăn mua bên ngoài sẽ không có dinh dưỡng, nhưng mình cũng không biết nấu ăn. Cậu lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho mẹ: “Mẹ ơi, bị cảm thì nên ăn cái gì?”
“Sao vậy, con bị cảm sao?”
“Mẹ đừng hỏi nhiều!”
“Bị cảm mạo thì nên ăn những thức ăn nhẹ, dễ tiêu hóa, chẳng hạng như cháo trắng nấu thật nhừ!”
“Vậy mẹ nấu giúp con đi, một hồi con đến lấy.”
“Đứa con bất hiếu này, lại ra lệnh cho mẹ sao?”
“Vậy con lấy lại bộ mỹ phẩm dưỡng da nha.”
“Con chờ bị sét đánh chết đi!” Cung Dung cúp điện thoại. Xem ra Mạc Tạp độc mồm độc miệng là do di truyền.
(Cung Dung: Tên của mẹ Mạc Tạp)
Mạc Tạp cơ hồ mua tất cả thuốc cảm mạo. Thần Cách ngã bệnh, Mạc Tạp có chút thất vọng với bản thân mình. Mình đã không chăm sóc tốt cho Thần Cách rồi. Nhất định là bởi vì ngày hôm đó hắn đưa áo khoác cho mình nên mới ngã bệnh, mà bây giờ ngay cả việc nên mua thuốc gì mình cũng không biết.
Sau khi mua thuốc xong, cậu đón xe về nhà mẹ. Chưa vào đến bên trong đã có thể nghe được tiếng mạt chược. Mạc Tạp xoay cái chìa khóa để mở cửa, liền thấy Cung Dung cùng bạn bè của bà chơi mạc chượt. Mạc Tạp cảm giác mình hoa mắt, cái gì lớn lớn ở trong nhà mình vậy?
“Là cái gì vậy?”
“Bàn điện chơi mạc chượt á. Đứa nhỏ này đi học mà ngu quá, thật là, làm mẹ mất mặt với bạn bè quá.” Cung Dung một bên đánh ra một lá bài, một bên nói.
“Con dĩ nhiên biết! Con hỏi là tại sao lại có vật này trong nhà mình!”
“Lớn tiếng như vậy làm gì. Cái này là quà tiểu Cách tặng cho mẹ trong ngày quốc tế phụ nữ.”
Thần Cách? Người này rốt cuộc còn làm chuyện gì mà mình không biết nữa không? Ngoài mặt Mạc Tạp tỏ ra rất bất mãn nhưng trong lòng lại không biết có điều gì đó khiến cậu vui vui.
“Đúng rồi, cháo đã nấu xong, còn nóng đó. Mẹ còn nấu thêm canh gừng, con mang về luôn đi.”
“Được, vậy con đi trước. Ở đây một hồi nguội hết.”
“Trên đường coi chừng một chút.”
“Con biết rồi, gặp lại mẹ sau.” Mạc Tạp nhanh chóng chạy về nhà Thần Cách. Không biết tại sao, bây giờ Mạc Tạp đặc biệt, đặc biệt muốn bên cạnh Thần Cách đang bị bệnh.
Lúc về đến, Thần Cách đã ngủ thiếp đi. Mạc Tạp nhẹ nhàng đánh thức Thần Cách dậy: “Uống thuốc đi rồi ngủ tiếp!”
“Cái gì vậy? Không phải là bảo cậu đừng đi mua sao?”
“Mua cũng đã mua rồi. Mau ăn một chút đi rồi uống thuốc.”
Mạc Tạp bưng canh gừng đưa đến cho Thần Cách. Thần Cách ngồi dậy, tựa vào đầu giừơng, nhìn bát nước màu vàng vàng, sau đó nói: “Tôi không uống đâu, nó giống như nước tiểu vậy.”
“Là canh gừng!!”
“Không uống, chắc chắn rất khó uống.” Thần Cách lại nằm xuống giừơng, xoay người đưa lưng về Mạc Tạp, lấy chăn đắp qua khỏi đầu tựa như đang giận dỗi.
Nếu không phải hai tay đang bưng bát canh gừng, Mạc Tạp đã dùng hai tay che mặt của mình, làm ra biểu cảm muốn khóc. Bây giờ rốt cuộc là như thế nào? Cái tính đáng yêu của Thần Cách bây giờ từ đâu mà có? Xem ra ngã bệnh không chỉ làm suy yếu thể lực của hắn, còn còn làm suy yếu sự tà ác của hắn.
Cuối cùng, vào lúc này, Mạc Tạp mới có thể cảm nhận được sâu sắc, Thần Cách nhỏ hơn mình!