Dưới ánh đèn dìu dịu, một lớn một nhỏ đứng đó nghiêm túc luyện chữ.
Hoa Lôi nhẹ nhàng đi tới cửa thư phòng, nhỏ giọng hỏi Xảo Lan đang canh giữ ở bên ngoài: “Cô nương còn chưa luyện chữ xong sao?” Bữa ăn khuya chuẩn bị trước đó giờ cũng đã lạnh.
Nguyệt Dao có dặn dò, khi nàng luyện chữ hoặc vẽ tranh, nếu không cho gọi thì không ai được đi vào, dặn dò như vậy cũng là vì sợ bị làm phiền suy nghĩ dễ bị loạn.
Gương mặt Xảo Lan tựa khổ qua: “Còn chưa đâu!” Trước đây thường chỉ luyện tập nửa canh giờ cô nương sẽ ra, nhưng là hôm nay đã sắp một canh giờ rồi mà còn chưa thấy ra ngoài, cũng không biết cô nương luyện chữ thế nào mà có thể tập trung tinh thần như vậy, tới nỗi quên cả thời gian.
Hai người đều nói thầm trong lòng, chợt nghe Nguyệt Dao nói: “Vào đi!” Như Xảo Lan suy nghĩ, Nguyệt Dao luyện chữ luyện đến quên giờ giấc, tới lúc phục hồi tinh thần lại, thấy Đình Chính đang đứng bên người nàng nhìn nàng luyện chữ.
Đình Chính chờ sau khi Nguyệt Dao để bút xuống mới nói: “Tỷ tỷ viết chữ thật đẹp, tỷ tỷ, đệ có thể học không?” Nhìn tựa như đóa hoa đang nở, Đình Chính cũng rất muốn học.
Nguyệt Dao lắc đầu: “Trước tiên đệ cứ luyện tập cho tốt bảng chữ mẫu tỷ đưa đã rồi hãy nói sau.” Ham nhiều nhai không nát (ăn nhiều thì mắc nghẹn), Đình Chính không giống như nàng, không có nhiều thời gian và tinh lực để đi luyện chữ như vậy. Cho nên, chỉ cần học tốt kiểu chữ Âu Dương Tuần là được rồi.
Đình Chính có chút mất mát bé nhỏ.
Hoa Lôi bưng hai chén canh trứng gà nấu sữa tươi tới. Canh trứng gà sữa tươi là do Nguyệt Dao dặn bảo người dưới làm, trước đây khi còn ở Giang Nam Nguyệt Dao thường xuyên ăn, nhưng sau khi trở về đây thì chưa được ăn lại, bây giờ có nhà bếp nhỏ riêng rồi bèn phân phó phòng bếp làm lần nữa, cánh ba ngày năm bữa lại làm một lần.
Đình Chính nhìn thứ trắng mướt nõn nà như đậu hũ trong bát sứ Thanh Hoa có tay nắm: “Tỷ tỷ, thật là đẹp mắt.” Bữa ăn khuya của Lý phủ có rất nhiều kiểu, thế nhưng Đình Chính lại cảm thấy vẫn là đồ nhà mình tốt nhất, tuy rằng còn chưa ăn còn không biết mùi vị thế nào.
Nguyệt Dao cười nói: “Nếu thích thì ăn nhiều thêm chút.” Bách tính bình thường trong thời đại này đều ăn một ngày hai bữa, thế gia như Liên gia thì thường là một ngày ba bữa, hiện tại chỉ có mình Nguyệt Dao là một ngày ăn bốn bữa. Ngoại trừ ba bữa chính ra mỗi ngày đều tăng thêm bữa ăn khuya, hơn nữa bữa khuya đều chọn những món ăn tốt lành.
Đình Chính lấy cái thìa, múc một muỗng, bỏ vào trong miệng trơn trượt trôi xuống: “Tỷ tỷ, mùi vị thật thơm.” Thơm thơm ngọt ngọt trơn nhẵn ngon miệng.
Nguyệt Dao cũng rất thích món ăn này, cho nên ăn tương đối nhiều. Trước khi Đình Chính ngủ, Nguyệt Dao lại đo vóc dáng của Đình Chính một lần nữa, dự định may cho hắn một bộ quần áo mừng năm mới.
Đương nhiên, chắc chắn rằng Nguyệt Dao sẽ không làm từ đầu đến chân, nàng để mấy nha hoàn Tế Quyên cắt vải vóc tốt, đến lúc đó nàng lại tới may thêu lên là được. Nếu làm riêng một bộ quần áo, phải hao phí rất nhiều thời gian, nàng không có nhiều thời gian như vậy.
Chính ca nhi chỉ có hai ngày nghỉ, sáng sớm ngày thứ ba lại ngồi xe ngựa đi sang Lý phủ. Lần này nàng không có khách sáo mà bảo Đình Chính mang vài thứ đến Lý phủ, chẳng qua cũng là do Đình Chính muốn khoe khoang y phục trên người với Lý Hàn: “Đây là quần áo mà tỷ tỷ ta tự mình làm.”
Lý Hàn mới không tin: “Tỷ tỷ đệ mới bây lớn, sao có thể làm quần áo được rồi chứ?” Lý Hàn không biết trình độ châm tuyến gì, hắn chỉ cảm thấy Nguyệt Dao mới tám tuổi làm sao mà biết may quần áo.
Ban đầu Lý Hàn chỉ tỏ ý hoài nghi, thế nhưng đối với Đình Chính mà nói cái này là đang nói xấu tỷ tỷ, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua, vì vậy liền cãi nhau ầm ĩ với Lý Hàn.
Lý phu nhân nghe thấy Đình Chính và tiểu nhi tử cãi nhau ồn ào có chút kinh ngạc: “Vì chuyện gì mà cãi nhau?” Đình Chính ở Lý phủ hơn một tháng, ngoan ngoãn làm người vừa ý, chăm chỉ hiếu học, không những nàng, mà ngay cả trượng phu và tiên sinh cũng đều rất yêu thương.
Nha hoàn nói nguyên nhân giận dỗi.
Lý phu nhân cười nói: “Tình cảm tỷ đệ của hai đứa bé thật tốt.” Nàng biết tiểu nhi tử của mình chắc chắn chỉ là bộc tuệch nghĩ sao nói vậy chứ không cố ý, thế nhưng Đình Chính lại nghĩ thật tới nỗi thấy khó chịu trong lòng.
Khi dùng cơm trưa, Lý phu nhân kéo Đình Chính đến bên người. Nhìn quần áo Đình Chính mặc trên người, độ dài châm tuyến so le, hoa văn thêu chồng lên nhau, kỹ thuật thêu thùa cũng cực kỳ tinh tế. Lý phu nhân nhìn xong không nhịn được mà hỏi: “Đình Chính, là tỷ tỷ con nói với con rằng bộ trang phục này là do nàng thêu sao?” Chỉ đơn thuần nhìn kỹ thuật thêu và đường may của quần áo Lý phu nhân hơi không dám tin đây là do Nguyệt Dao thêu, cho nên Lý phu nhân không nhịn được mà đặt ra câu hỏi này.
Đình Chính không nghe ra ý tứ trong lời: “Là tỷ tỷ tự mình thêu, đêm qua tỷ tỷ còn đo vóc dáng con, lại chuẩn bị làm cho con một bộ đồ mùa đông nữa.”
Lý phu nhân kinh ngạc, nếu nói làm riêng cả bộ quần áo, nàng thật không thể tin. Nhưng mà nếu Nguyệt Dao đã nói là tự tay nàng làm, vậy thực sự là do nàng làm. Bởi vì Nguyệt Dao không cần thiết phải nói dối Đình Chính chuyện mình đã làm một bộ quần áo.
Chờ khi Đình Chính đi rồi Lý phu nhân không nhịn được nói: “Đứa nhỏ này thật không tệ.” Còn nhỏ tuổi mà thêu thùa may vá tốt như vậy, thực sự là hiếm có.
Bà tử bên người Lý phu nhân cười nói: “Phu nhân, lão nô nghe nói bên Liên phủ có mời một tú nương họ Ma tới, ngày trước tú nương này rất nổi tiếng ở Giang Nam. Liên gia tam cô nương thông minh như vậy, đi theo danh sư đương nhiên học tập cũng nhanh hơn.”
Lý phu nhân nở nụ cười: “Cái này không những phải có thiên phú, còn phải có lòng có ý.” Có thiên phú mà không có lòng, làm cái gì cũng thành phí công.
Bà tử bên người cười nói: “Nếu để lão nô nói, thì nhìn Chính thiếu gia là có thể nhìn ra được, Liên gia tam cô nương tất nhiên là một người thông minh hiếu học.” Bà tử này biết Đình Chính là do Nguyệt Dao dạy vỡ lòng, mà ở Lý phủ Đình Chính chăm chỉ hiếu học là chuyện rõ như ban ngày, bởi vậy rất hiển nhiên bà có thể kết luận, chắc chắn Nguyệt Dao cũng là đứa bé giỏi giang.
Lý phu nhân gật đầu.
Nguyệt Dao luyện chữ xong đi ra nhìn sắc trời, hôm nay mặt trời lên cao, khí trời tốt, chẳng qua ánh mặt trời như bị sương mù che đi đôi chút, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, làn mây màu xám tro cũng không di động. Cả bầu trời, có vẻ như ngừng lại mà ngột ngạt.
Một trận gió thổi tới, ngoại trừ cây thường thanh nơi hẻo lánh hơi lúc la lúc lắc, mấy cây cao vút chung quanh vì không có lá nên đều không hề đong đưa, trông nặng nề khác thường.
Nguyệt Dao ở trong sân ở một khắc đồng hồ, lại trở về phòng luyện chữ. Không bao lâu sau Hác mụ mụ bước nhanh vào phòng ngủ: “Cô nương, lão phu nhân ngất rồi, đại phu nhân đã phái người đi mời Đường đại phu.”
Nguyệt Dao nghe xong lập tức để bút xuống, quần áo cũng không đổi vội vàng đi sang phòng chính ngay lập tức. Vừa đi Nguyệt Dao vừa tự nói với mình không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì. Kiếp trước khi tổ mẫu qua đời lúc đó đã là sang năm, cho nên chắc chắn bây giờ sẽ không có chuyện.
Tuy rằng Nguyệt Dao một mực an ủi mình như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn rất hoang mang, biết đâu chuyện sẽ có thay đổi, nàng đều có thể trùng sinh về lúc còn bé, chuyện của tổ mẫu cũng không thể nói chính xác được.
Khi Nguyệt Dao chạy tới phòng chính lão phu nhân còn chưa tỉnh lại, Nguyệt Dao tiến vào phòng ngủ thấy lão phu nhân đang trong hôn mê, nàng biết hiện tại kiêng kỵ nhất chính là khóc, cho nên vẫn cố đè nén không khóc lên, thế nhưng nước mắt lại tí ta tí tách chảy xuống.
Xảo Tuệ nhìn Tam cô nương khóc không còn hình dáng gì, lại nhìn vẻ mặt tỏ ra thương cảm của đại cô nương và nhị cô nương còn có tứ cô nương đứng cúi đầu một bên, không khỏi suy nghĩ không thiệt cho lão phu nhân đã thương yêu Tam cô nương như vậy.
Đường đại phu qua đây bắt mạch cho lão phu nhân sau đó lập tức châm cứu, châm xong vài châm thì lão phu nhân tỉnh lại. Nguyệt Dao lau nước mắt nói: “Tổ mẫu, . . .”
Toàn thân lão phu nhân không chút sức lực, thấp giọng nói: “Đừng khóc, tổ mẫu không có việc gì, già rồi, thân thể thật không xong rồi, đang khỏe mạnh lại đột nhiên té xỉu.”
Đường đại phu mở thuốc sau đó nói: “Lão phu nhân, sau này phải nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt không thể vất vả suy nghĩ nhiều.” Tuổi tác lớn dần, bệnh tật trên người đương nhiên cũng theo đó càng ngày càng nhiều hơn.
Bởi vì lão phu nhân sinh bệnh, ngay cả học Nguyệt Dao cũng không đi, mỗi ngày hầu hạ bên người lão phu nhân. Vì khiến lão phu nhân thoải mái, Nguyệt Dao cố ý kể một số câu chuyện thú vị trong sách cho lão phu nhân nghe, thỉnh thoảng còn đọc ít kinh Phật, chính là muốn làm cho tâm tình lão phu nhân vui vẻ.
Hành động của Nguyệt Dao trong Liên phủ ai cũng đều khen ngợi một tiếng là người có lòng hiếu thảo. Cũng không phải Nguyệt Dao diễn trò gì, càng không phải là vì danh tiếng, mà nàng làm vậy là xuất phát từ sâu trong lòng mình, muốn chăm sóc lão phu nhân thật tốt, làm hết hiếu tâm. Thế nhưng việc Nguyệt Dao làm lần này lại thành cướp công việc của Nguyệt Doanh.
Nguyệt Doanh nghe người trong người ngoài phủ đệ thay nhau khen ngợi Tam cô nương hiếu thuận, chưa từng nói tới nàng, trong lòng có chút buồn bã, mấy ngày nay nàng cũng ở bên lão phu nhân một tấc cũng không rời mà.
Nha hoàn Thải Lam của Nguyệt Doanh oán hận: “Dựa vào đâu chứ? Cô nương vất vả như vậy, thế mà thanh danh tốt tất cả đều là Tam cô nương được.”
Thải Thanh khuyên nhủ: “Ngươi bớt tranh cãi một chút đi.” Thải Thanh không muốn đổ dầu vào lửa, nàng cho rằng tam cô nương không đơn giản, cô nương nhà mình không nên trở mặt với cô nương mới tốt.
Thải Lam hừ lạnh nói: “Thải Thanh tỷ tỷ, có thể ngươi còn không biết cái này chứ? Trên mặt tam cô nương tỏ vẻ hiền lành, thật ra sau lưng lại một lần rồi hai lần nhỏ giọng tố cáo chuyện này nọ trước mặt lão phu nhân. Tam cô nương cũng phải gọi cô nương chúng ta một tiếng tỷ tỷ, vậy mà sau lưng lại làm chuyện xấu xa, bẩn thỉu như vậy.”
Thải Thanh đè miệng Thải Lam lại: “Ngươi nói bậy gì vậy? Nếu để Trịnh ma ma biết được, còn không xé nát miệng của ngươi?” Gây chia rẽ quan hệ giữa các chủ tử, nhẹ thì bán ra nặng thì đánh chết ngay tại chỗ.
Sắc mặt Nguyệt Doanh phát lạnh: “Ngươi mới vừa nói gì? Lặp lại lần nữa, tam cô nương tố cáo chuyện gì với tổ mẫu?” Nàng thật không nghĩ tới Nguyệt Dao vậy mà lại bày ra chuyện thầm nói xấu nàng.
Thải Lam há miệng, thật ra nàng không biết Nguyệt Dao nói bậy gì về Nguyệt Doanh cả. Bây giờ lại bảo sắp xếp ra vài chuyện trong chốc lát nàng thật không biết nói ra cái gì. Thải Thanh vội vàng nói: “Cô nương, là mấy ma ma kia không có việc gì nên rảnh rổi nói huyên thuyên bậy bạ, sao có thể nghĩ theo những gì họ nói.”
Thải Lam vội vàng gật đầu: “”Đúng đúng đúng. Đều là mấy ma ma kia nói bậy bạ thôi, kỳ thực là không có chuyện gì.”
Sắc mặt của Nguyệt Doanh cũng không trở nên đẹp lại được.
Nguyệt Dao ở cạnh chăm sóc lão phu nhân năm ngày, lão phu nhân vuốt đầu Nguyệt Dao nói: “Xem con kìa, đã gầy thành thế này rồi, ngày mai bắt đầu lên lớp theo tiên sinh học đi, tổ mẫu không có chuyện gì.”
Nguyệt Dao thấy thái độ kiên quyết của lão phu nhân, cũng không phản bác: “Dạ.”
Xảo Tuệ nhìn lão phu nhân nằm ở trên giường có chút buồn bực: “Lão phu nhân, cũng thật đáng tiếc tam cô nương không phải là thiếu gia, bằng không nhất định Liên gia sẽ có thêm một vị Trạng Nguyên lang rồi.” Xảo Tuệ nhìn ra được tam cô nương đối xử với lão phu nhân là thật lòng thật ý, cho nên không chút keo kiệt mà nói lời tốt về Nguyệt Dao.
Lão phu nhân có chút kỳ quái: “Nói lời này là sao?”
Xảo Tuệ cười nói: “Lão phu nhân không biết, sẵn lúc lão phu nhân ngủ tam cô nương liền luyện chữ ngay trong sương phòng, mấy ngày nay không ngừng lại một lần, nô tỳ thấy tay của tam cô nương cũng đã nổi lên nốt chai rồi. Khi không luyện chữ, tam cô nương cũng không rời sách. Lão phu nhân, người nói xem nếu tam cô nương là nam tử có phải sẽ thi đậu Trạng Nguyên rồi không.” Dù có là đại thiếu gia, cũng không có sự chăm chỉ như tam cô nương, học tập thật sự có thể nói là tranh thủ từng phút từng giây.
Lão phu nhân thở dài: “Nếu Nguyệt Dao là một nam nhi vậy thì tốt biết bao nhiêu.” Tư chất trời sinh và năng lực nhận thức của Nguyệt Dao đều là số một, hơn nữa còn chăm chỉ hiếu học, hết lần này tới lần khác lại sinh ra là thân nữ nhi, ông trời thật là trêu cợt Liên gia.
Nguyệt Dao về viện không lâu, lão phu nhân đã phái Xảo Tuệ qua truyền lời. Xảo Tuệ nói: “Cô nương, lão phu nhân bảo mấy ngày nay cô nương đã mệt nhọc, buổi tối cô nương? đừng qua làm gì, nghỉ ngơi thật tốt mới là việc đúng đắn.” Lời này là nguyên văn những gì lão phu nhân nói ra.
Nguyệt Dao gật đầu, hiện tại bệnh tình của lão phu nhân đã ổn định, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt sẽ không có chuyện gì. Thật ra chuyện này là vì đổi mùa, lão nhân gia lớn tuổi không chịu nổi, chịu khó qua thời kì này là tốt rồi.
Xảo Tuệ đến không những để truyền lời, còn tặng thêm mấy thứ. Chờ người đi rồi, Nguyệt Dao mới xem tổ mẫu đưa gì, là một đôi hoa ngọc.
Hoa ngọc là dùng nhiều viên ngọc trai tròn trịa đều đặn cẩn thận quấn vòng tạo nên hình dạng một đóa hoa, ở giữa điểm xuyết hạt ngọc bích thật nhỏ xuyến lại, hiện ra màu? xanh biếc óng ánh, giống như nhị hoa. Nguyệt Dao rất thích, hôm sau liền đeo đôi hoa ngọc này. (Linh: k rõ hoa ngọc này là cái gì, vì theo bản raw và từ điển mình tra thì nó không phải hoa tai ngọc, cũng chả phải dây chuyền, vòng tay, nói chung là không biết đeo nó ở chốn nào, vì bản raw cũng k ghi đeo nó lên đâu.)
Lão phu nhân nhìn hiểu ý nở nụ cười: “Tam nha đầu đeo hoa ngọc này trông thật xinh đẹp.” Da dẻ Nguyệt Dao trắng nõn oánh nhuận, phối với hoa ngọc này lại càng đẹp hơn.
Nguyệt Dao cười nói: “Đồ tổ mẫu ban cho, dĩ nhiên là tốt nhất.”
Nguyệt Doanh nghe nói hoa ngọc này là do tổ mẫu tặng, liền không nhịn được cắn chặt hai hàm răng lại. Nguyệt Doanh chỉ biết oán giận nàng cũng chăm sóc lão phu nhân hồi lâu vậy mà lại không có gì cả, hoàn toàn quên mất trước đó lão phu nhân đã cho nàng không ít thứ tốt. (Linh: mẹ này điển hình thể loại vô ơn, ích kỷ. Tránh xa là đúng mà. Mai này mẻ còn vô ơn hơn nữa.)
Lão phu nhân bị bệnh lần này, ước chừng cũng nửa tháng. Mỗi ngày Nguyệt Dao lên lớp học buổi sáng xong cũng không về Lan Khê viện, mà nghỉ lại ở phòng chính, buổi tối theo lão phu nhân dùng xong bữa mới về Lan Khê viện.
Tối về Nguyệt Dao còn phải luyện chữ, vẽ tranh; buổi sáng đánh quyền luyện lực tay, cuộc sống quá phong phú đồng thời cũng bận rộn.
Thời gian lão phu nhân bị bệnh nặng này, Mạc thị không hề làm ra chuyện điên cuồng gì. Nguyệt Băng cũng làm một bé cưng ngoan ngoãn, trên dưới Liên phủ hết sức hài hòa.
Nguyệt Dao rất rõ ràng, sở dĩ Mạc thị không làm ra hành động gì là do bà ta đang đợi. Chờ một khi tổ mẫu có chuyện gì, Mạc thị sẽ không kềm chế nữa. Chẳng qua nàng cũng không sợ, nên tới cuối cùng cũng sẽ tới.