Thế Gia
Chương 58: Gã sai vặt
Lão phu nhân vừa xác nhận là tiên sinh tốt, cũng liền đáp ứng Nguyệt Dao để cho Đình Chính đi Lý gia học tập. Điều lão phu nhân không nghĩ tới chính là, vậy mà đại nhi tử lại đưa ra ý kiến phản đối: "Nương, Lý gia và Liên gia chúng ta đều là thư hương môn đệ thế gia chênh lệch không bao nhiêu. Bây giờ lại để cho Đình Chính đi học theo bên đó, nếu chuyện này truyền ra ngoài người ta sẽ nhìn Liên gia ta ra sao. Nương, việc này không thể."
Lão phu nhân liếc mắt nhìn nhi tử, cười nói: "Chỉ là theo chân tiên sinh học tập, chuyện như vậy không phải chỉ riêng nhà ta mới có, nào có thể làm cho người khác coi thường Liên gia. Phương nhi, tuy rằng mẹ đẻ Đình Chính ti tiện, lấy tư chất của hắn cũng không có khả năng làm rạng rỡ tổ tông, nhưng dù sao nó cũng là con nối dòng duy nhất của đệ đệ con, đệ đệ con còn phải dựa vào thằng bé mà kéo dài huyết mạch. Bây giờ khó có được một cơ hội như vậy, để đứa bé đi đi! Ta không có kỳ vọng gì cao với nó cả, chỉ hy vọng sau này hắn có thể kéo dài huyết mạch đệ đệ con, chống đỡ cho chi thứ hai." Già rồi trông đợi gì đó cũng không còn nhiều nữa, hơn nữa làm rạng rỡ tổ tông là chuyện mà Đình Chính có muốn cũng không làm nổi, còn không bằng trông cậy vào Đình Lễ và Đình Nghi.
Liên Đống Phương lắc đầu: "Nương, trong khoảng thời gian này con đã tìm kiếm hỏi thăm các tiên sinh chung quanh, đã có người tiến cử người cho con. Đến lúc đó mời tiên sinh về nhà dạy, không phải tốt hơn sao, hơn nữa không những dạy cho Đình Chính, còn có thể dạy dỗ Đình Triều và Đình Luân." Không phải Liên Đống Phương không để chuyện này ở trong lòng, chỉ là bây giờ tìm một tiên sinh quả rất khó.
Lão phu nhân rất vui mừng: "Lúc nào có thể mời tiên sinh tới được?" Nếu được trong mấy ngày này thì bà có thể từ chối lời mời của Lý gia.
Liên Đống Phương nhíu chân mày lại nói: "Phải đến sau đợt thi đồng thử sang năm vị tiên sinh này mới từ quán, qua tháng giêng mới có thể tới đây." Tiên sinh không thể bỗng dưng rơi từ trên trời xuống. Tìm một tiên sinh, sớm nhất cũng mất tới nửa năm, nào có chuyện muốn tìm là có ngay.
Nghe xong lão phu nhân mới nói: "Nếu như vậy, liền để Đình Chính đi tới Lý gia học trước một đoạn thời gian. Chờ sang năm tự chúng ta mời tiên sinh rồi lại bảo Đình Chính trở về." Lão phu nhân biết mỗi tối Nguyệt Dao đều phải dạy bảo Đình Chính, sợ thân thể Nguyệt Dao chịu đựng không nổi, thay vì như vậy, còn không bằng cho Đình Chính đi Lý gia học tập, đến lúc mời tiên sinh đến rồi, hẳn từ chối cũng không muộn.
Liên Đống Phương thấy mẫu thân đã quyết định, biết mình có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Chẳng qua khi quay về hậu viện, Liên Đống Phương phát cáu một trận thật lớn với Mạc thị.
Mạc thị ủy khuất đầy bụng mà không chỗ kể ra.
Không một ai biết, người Liên Đống Phương hận nhất cả cuộc đời này chính là Lý Quốc Hạnh. Còn nguyên nhân, ngoại trừ chính hắn ra không có người thứ hai biết.
Trong lòng Mạc thị vô cùng uất ức, nhưng cũng biết nhưng cũng biết trượng phu đang trong cơn giận dữ, dám phản bác lại chỉ thành đổ dầu vào lửa. Một mực đợi đến khi Liên Đống Phương phát cáu xong mới nhỏ giọng nói: "Tam nha đầu vẫn luôn là người có chủ kiến, lần này chuyện tìm kiếm tiên sinh thiếp cũng không biết. Một chút tiếng gió thiếp đều không nghe được, hẳn là Tam nha đầu tìm người của Mã gia. "Nha đầu này làm việc giữ bí mật vô cùng tốt, ngay cả một chút tin tức nàng đều không nghe được.
Liên Đống Phương nghe xong sắc mặt âm u như trời sắp mưa, hắn thật không nghĩ tới nguồn gốc mọi chuyện lại ở chỗ Tam nha đầu. Nghĩ tới trên đường trở về Nguyệt Dao cực kỳ bi thương, chân mày Liên Đống Phương nhíu lại, nửa năm trước nha đầu này gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc, sao nửa năm sau lại thay đổi lớn như vậy, có nhiều chủ kiến như thế này. Không đúng, hình như từ sau lần hắn đi công vụ về đó, nha đầu kia liền bắt đầu thay đổi. Trong khoảng thời gian này Liên Đống Phương rất bận rộn, hắn không chú ý tới những việc này, bây giờ lại không thể không hỏi: "Gần đây đứa bé Nguyệt Dao kia đang làm cái gì?"
Liên Đống Phương nghe thấy mỗi ngày Nguyệt Dao đều đi theo ma ma tiên sinh học tập, trừ chuyện đó ra chính là dạy dỗ Đình Chính đọc sách học chữ, những cái khác cũng không có gì khác thường. Chân mày Liên Đống Phương lại càng nhíu chặc hơn, nếu chỉ như vậy nhìn vào cũng không có gì không thích hợp: "Bởi vì nhị dễ đã mất rồi, cho nên nương dung túng Tam nha đầu có vẻ ngoài tương tự nhị đệ chính là chuyện khó tránh khỏi, nàng ở bên cạnh cố gắng khuyên nhủ cho tốt." Chuyện trong nội viện từ trước đến nay hắn đều mặc kệ.
Trong lòng Mạc thị buồn phiền tới cuống cuồng. Muốn để nàng đi khuyên nhủ lão phu nhân, còn không phải là bào nàng tới cửa tìm trách mắng. Thế nhưng trượng phu luôn luôn tự xưng mình là hiếu tử, ở nhà ngoại trừ lão phu nhân ra, hắn nói một là một, nói hai là hai, không cho phép bất cứ người nào ngỗ nghịch ý tứ của hắn, dĩ nhiên Mạc thị cũng không dám làm trái ý hắn: "Lão gia, thiếp sẽ cố gắng hết sức để khuyên lão phu nhân."
Nguyệt Dao có phần không rõ ràng, nàng còn tưởng chuyện lần này sẽ có chút khó khăn, không nghĩ tới sự việc lại tiến triển thuận lợi như vậy.
Đưa Đình Chính tới Lý gia học tập, lại xuất hiện thêm vài vấn đề mới. Bên người Chính ca nhi không có gã sai vặt thiếp thân, lão phu nhân để cho tự Nguyệt Dao đi chọn. Lão phu nhân đã lên tiếng, đương nhiên Mạc thị không thể nhúng tay. Chuyện lại rơi vào người Nguyệt Dao.
Ban đầu Nguyệt Dao muốn cho người tới thôn trang tìm hai??đứa bé, Hoa Lôi ở một bên bèn cẩn thận nói: "Cô nương, thúc thúc nô tỳ nhận được tin tức biết bên người thiếu gia thiếu một gã sai vặt, có ý muốn cho đường đệ của nô tỳ đi theo hầu hạ bên người thiếu gia. Cô nương, đường đệ nô tỳ là một đứa bé cơ trí. Nếu sau khi gặp cô nương cảm thấy tốt, vậy có thể dùng."
Đặng ma ma lại nhíu chân mày. Bình thường Hoa Lôi làm việc rất có chừng mực, làm sao lại mất trình độ ở những chuyện thế này. Vậy mà dựa vào quan hệ đưa tới chỗ cô nương, cô nương muốn chọn người nào, thì tự có tính toán, nào có thể để tuy ý nha hoàn thao túng.
Gã sai vặt đi theo thiếu gia không thể có bất kì lỗi sai nào, sau này lớn lên cũng là người đắc lực nhất. Nguyệt Dao nghĩ tới chuyện lần trước, việc kia thúc thúc của Hoa Lôi làm rất tốt, không để lộ ra chút tin tức nào. Lần này cầu tới tận cửa, một là có ý quy phục, hai cũng là mưu một phần tiền đồ cho con cái nhà mình.
Bây giờ nàng cũng đang phát sầu vì không có người được việc, nếu có thể thu phục một nhà thúc thúc của Hoa Lôi vậy cũng không tệ lắm: "Được, để thẩm thẩm ngươi dẫn hắn đến cho ta xem một chút."
Hoa Lôi quỳ xuống đất dập đầu: "Tạ ơn cô nương." Nàng làm vậy cũng vì bị buộc không còn cách nào khác tiểu thúc nhà mình làm người hầu ở phòng chăn ngựa, tiểu thẩm làm việc nặng nhọc kiếm sống, trong nhà lại có những bốn đứa bé, hai người chỉ có chút tiền tiêu hàng tháng ít ỏi thế kia căn bản không đủ dùng, cuộc sống vô cùng khổ sở.. Lần này thúc thúc thẩm thẩm tới cầu xin nàng, Hoa Lôi thầm nghĩ lần trước cô nương cũng dùng thúc thúc, sợ mở miệng cự tuyệt ngay lập tức sẽ làm lòng của thúc thúc rét lạnh lại gây chuyện gì ầm ĩ đụng chạm tới cô nương, lúc này mới nhắm mắt làm liều nói với cô nương.
Nguyệt Dao khoát khoát tay: "Bây giờ tạ ơn còn hơi sớm, ta phải xem người trước đã rồi mới tính." Nếu thông minh quá mức, Nguyệt Dao cũng không muốn. Người quá mức thông minh, tâm nhãn quá nhiều Chính ca nhi sẽ không thể khống chế được. Đương nhiên, quan trọng nhất là phải trung thành, đây mới là điều trọng yếu.
Có thể cho một cơ hội, Hoa Lôi đã vô cùng cảm kích, còn dư lại, thì phải xem đường đệ nàng rồi.
Đột nhiên Nguyệt Dao nhớ tới hai mươi lượng bạc đã giao cho họ lần trước: "Cậu của ngươi có an trí tốt cho biểu muội ngươi không?" Chuyện này đã trôi qua khá lâu, thiếu chút nữa Nguyệt Dao cũng quên mất.
Sắc mặt Hoa Lôi thoáng chốc trở nên xấu hổ: "Không có. Mợ nô tỳ bảo biểu muội đã bị phu nhân chán ghét mà vứt bỏ, có cầm bạc đi thu xếp cũng không chuộc lại được gì. Còn không bằng dùng số bạc này đính mối hôn sự thật tốt cho biểu ca nô tỳ, cũng không biết bây giờ biểu muội nô tỳ đã bị bán tới nơi nào." Hoa Lôi vừa nghĩ tới biểu muội như hoa như ngọc của mình không biết giờ đây đang trôi dạt ở phương trời nào, trong lòng rất khó chịu.
Nguyệt Dao hơi kinh ngạc: "Đây là mẹ kế?" Nếu là mẹ kế thì có thể hiểu được, chẳng qua người như vậy chắc chắn không thể dùng, dùng hạng người này đến thời điểm cần thiết chắc chắn sẽ làm ra hành động phản chủ.
Hoa Lôi cười khổ: "Nếu là mẹ kế thì đã không có gì, cái đáng nói ở đây đó chính là mẹ ruột." Mẹ ruột lại có thể ra quyết định nhẫn tâm như vậy, lại càng làm người ta nhìn vào mà lạnh lẽo tâm gan.
Nguyệt Dao nhìn thoáng qua Hoa Lôi, không nói gì thêm nữa. Ở am ni cô mười năm, có dạng chuyện gì mà nàng chưa từng nghe được? Trên đời còn có cha mẹ bất công tàn nhẫn hơn cả cậu mợ Hoa Lôi, gặp gỡ những bậc cha mẹ như vậy, người làm con chỉ có thể tự nhận xui xẻo: "Sau này ngươi vẫn cứ ít lui tới với người nhà bọn họ." Người như vậy vẫn là bớt qua lại, dính vào liền đồng nghĩa với ôm phiền phức.
Hoa Lôi vội vàng gật đầu: "Cô nương yên tâm, sẽ không còn lui tới thêm nữa." Hoa Lôi còn không nói tới phần sau, sau khi nương nàng biết được nhân quả từ đầu đến cuối của chuyện này, chạy tới chỗ mợ đòi bạc, một phân tiền không đưa cũng không có gì để nói, lại còn ầm ĩ một trận lớn với nương nàng, đến cuối cùng mọi chuyện huyên náo tan rã trong không vui. Đối với huynh đệ như vậy, nương của Hoa Lôi cũng lạnh lòng, nói thẳng không có huynh đệ như vậy, không muốn lui tới nữa.
Hoa Lôi cười nhạt, lần này vì tin tức cô nương chọn gã sai vặt cho thiếu gia lan truyền ra ngoài, vậy mà mợ lại mang ý nghĩ kỳ lạ tìm tới nàng, nói muốn nàng đề cử hai biểu đệ cho cô nương. Hai biểu đệ kia hết ăn lại nằm, thế mà cũng dám nói nàng tiến cử người như vậy làm gã sai vặt cho thiếu gia, thật đúng là đủ khiến người ta nghe được mà thấy châm chọc. Chẳng qua nàng cũng không nói thẳng tuột những lời này ra, nói thẳng trước trả lại hai mươi lượng bạc kia, những cái khác nói sau. Kết quả, cậu liền ngừng công kích này nọ.
Nguyệt Dao gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Cũng không thêm chuyện gì nữa.
Sau khi đi ra ngoài, Đặng ma ma đặc biệt tìm Hoa Lôi: "Chuyện này chỉ có một lần duy nhất này, không thể có lần sau. Bằng không, ngươi cũng không cần hầu hạ bên người cô nương nữa." Đặng ma ma cho rằng Hoa Lôi hành động như vậy đã vượt qua bổn phận, cứ thế mãi sẽ không phải chuyện tốt cho cô nương.
Hoa Lôi bị dạy dỗ đến nỗi cả khuôn mặt đỏ như trái táo: ""Ma ma, sẽ không có lần sau."
Đặng ma ma gật đầu. Thật ra ý tứ của Đặng ma ma là từ chọn một tiểu tử từ trong nhà mấy người tùy tùng mà lão gia coi trọng trước đây, lại không nghĩ bị Hoa Lôi làm hỏng chuyện. Đối với Đặng ma ma mà nói, chọn lựa người của những gia đình trước kia, so với thúc thúc Hoa Lôi đáng tin cậy hơn rất nhiều. Chỉ là cô nương quyết định rồi, bà có muốn cũng không phản bác được.
Ban đêm, thím của Hoa Lôi liền mang tiểu nhi tử đến cầu kiến Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao nhìn tiểu nam hài mặc quần áo chắp vá khắp nơi. Tiểu nam hài cao hơn Chính ca nhi nửa cái đầu, da ngăm đen, lông mi đậm, khuôn mặt không xuất chúng nhưng cũng không khó nhìn, thuộc loại người phổ thông chung chung. Nếu để tiểu nam hài là như vậy đứng ở bên cạnh Đình Chính, lại càng làm nổi bật dáng dấp của Đình Chính rồi.
Nguyệt Dao nhìn miếng vá trên quần áo sắc mặt lạnh nhạt nói: "Sao trên quần áo còn có mảnh vá?" Bất kể như thế nào thì khi tới gặp nàng cũng nên mặc bộ quần áo tốt mới phải, đây là tới tranh thủ đồng tình sao.
Thím Hoa Lôi liền lo lắng, cho rằng Nguyệt Dao ghét bỏ nhi tử nhà mình mặc đồ quá kém không ra gì: "Cô nương, đây là đồ lão nhị nhà chúng nô tỳ để lại cho nó, lão nhị đã cao lớn hơn rồi, sẽ để lại cho lão tam mặc. Bởi vì đồ đã mặc quá lâu bị thời gian tàn phá, cho nên mới phải chắp vá thêm vào."
Nguyệt Dao khẽ gật đầu trong lòng. Không vì chuyện tới gặp mình mà đặc biệt đi mua hoặc mượn một bồ đồ mới, chứng minh đầu óc cũng chân thực. Đương nhiên, nếu không phải đứa nhỏ này quần áo gọn gàng chỉnh tề, mà móng tay cũng sạch sẽ, Nguyệt Dao đã không nghĩ như vậy. Cho nên nói có đôi khi từ một chi tiết rất nhỏ cũng có thể thấy được rất nhiều chuyện.
Nguyệt Dao không để ý tới thím Hoa Lôi, mà trực tiếp hỏi tiểu nam hài đang quỳ trên mặt đất: "Nói cho ta biết năm nay đã mấy tuổi?" Nếu là gã sai vặt, vậy không những phải??thông minh, còn phải dũng cảm mà thận trọng. Đương nhiên, trung thành là điều cần thiết quan trọng nhất. Chỉ là lòng trung thành thứ này cần thông qua thời gian mới quan sát được, không phải một câu hai lời là có thể xác định được.
Tiểu nam hài ngẩng đầu nói với Nguyệt Dao: "Hồi bẩm cô nương, năm nay nô tài sáu tuổi." Lại nhìn vẻ mặt khen ngợi của đường tỷ bên cạnh, thoáng hòa hoãn tinh thần.
Nguyệt Dao hỏi tiếp: "Ngươi vẫn luôn mặc quần áo cũ của ca ca ngươi? Ngươi có từng muốn được mặc một bộ đồ mới của riêng mình không?" Những vấn đề này nhìn như không có chút quan hệ nào, thế nhưng thường thường dựa vào đáp án có thể nhìn ra phẩm tính một người.
Tiểu nam hài sửng sốt một chút sau đó quay đầu nhìn Hoa Lôi với nương hắn, hai người đều không nhắc nhở. Lại nhìn sang Nguyệt Dao sắc mặt bình tĩnh nhìn mình. Tiểu nam hài suy nghĩ cha nói cho hắn biết đợi lát nữa cô nương hỏi gì, thì hắn cứ thành thật trả lời là được. Lập tức nuốt nước bọt lấy hết dũng khí nói: "Muốn, ta cũng muốn có một bộ đồ mới của riêng mình. Chỉ là chúng ta ngay cả cơm ăn cũng ăn không đủ no, không có tiền mua bộ đồ mới. Cha và nương đều nói với ta nếu có thể đi theo chân thiếu gia, sẽ có đồ mới để mặc."
Thím của Hoa Lôi thiếu chút nữa đã nhảy cởn lên. Thằng nhóc chết bầm này sao lại trả lời như vậy chứ! Nhìn vẻ mặt này của cô nương, vẻ mặt tệ như vậy e rằng chuyện này tám chín phần mười phải dẹp rồi.
Nguyệt Dao nhìn thím Hoa Lôi: "Làm sao có thể có chuyện ngay cả cơm cũng ăn không đủ no? Liên phủ cắt xén tiền công của các ngươi hay có nguyên nhân nào khác?" Cái này có thể coi là kỳ quái. Nói như vậy làm một gia sinh tử, hai người đều làm người hầu trong phủ đệ, không nói những cái khác, chuyện đói bụng phải là chuyện không thể tồn tại. (Lin: gia sinh tử: gia đình tôi tớ bán thân vĩnh viễn nhiều đời.)
Thím Hoa Lôi sợ đến giật mình: "Không có, không có chuyện đó."
Nguyệt Dao nhìn Đặng ma ma lắc đầu với mình, cũng đè xuống nghi vấn trong lòng. Chỉ hỏi tiểu nam hài: "Ngươi tên là gì?"
Tiểu nam hài lúng túng một hồi lâu mới nói: "Nô tài tên Cẩu Thặng."
Nguyệt Dao nghe xong bèn cười, nàng biết rất nhiều người tin thờ chuyện người có số phận ti tiện sẽ dễ nuôi, cho nên lấy tên cho trẻ nhỏ đều lấy tiện danh: "Vậy ngươi có muốn mỗi ngày được ăn no hay không, còn có quần áo mới mặc mỗi ngày?"
Cẩu Thặng không chút nghĩ ngợi bằng lòng mà nói: "Muốn" nói xong còn tăng thêm một câu: "Không muốn chính là người ngu."
Hoa Lôi nghe xong câu nói kế tiếp, suýt chút nữa thì hôn mê, trước đó nàng đã dặn dò trừ phi trả lời câu hỏi của cô nương, những lúc khác không cần nói gì, sao mà trong nháy mắt đã quên sạch sành sanh.
Nguyệt Dao nghe xong lờ Cẩu Thặng nói cũng hiểu ý mà cười. Câu trả lời này tuy rằng lỗ mãng, nhưng lại đủ thật lòng: "Cẩu Thặng thật khó nghe, sau này ngươi đổi tên gọi là A Hải." Biển học vô bờ bến, học nhiều đến mấy cũng không thể học xong hết.
Thím Hoa Lôi còn tưởng là không vui, đang lo lắng cô nương hỏi tới chuyện vì sao bọn hắn ăn không đủ no, đến lúc đó có thể sẽ đắc tội với đương gia phu nhân, không nghĩ tới cô nương không tiếp tục hỏi thăm nữa, lại gật đầu đáp ứng để cho Cẩu Thặng đi theo thiếu gia làm gã sai vặt, đây thật đúng cái gọi là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. ( Lin: ý lấy trong câu thơ "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng. – nghĩa là cứ ngỡ đã hết hy vọng không ngờ lại được điều tốt.)
Nguyệt Dao bảo Hoa Lôi lấy năm lượng bạc giao cho thím nàng: "Cầm số tiền này đi mua cho A Hải mấy bộ quần áo vừa người, sau này đi theo Đình Chính ra ngoài chính là đại biểu cho mặt mũi của Đình Chính." Quần áo của gã sai vặt, không chỉ thể hiện mặt mũi của Đình Chính, mà còn nói lên cả mặt mũi của Liên phủ.
Thím Hoa Lôi thiên ân vạn tạ mới mang theo nhi tử đi ra ngoài. Nguyệt Dao lại nói: với Hoa Lôi: "Ngày mai ta đưa Đình Chính sang nhà Lý bá bá, trong khoảng thời gian này ngươi cho đứa bé học tập quy củ."