Thế Gia

Chương 29: Tới cửa thăm dò


Chương trước Chương tiếp

Cả ba vị cô nương của đại phòng tất cả đều tới đây.

Mấy ngày nay Nguyệt Dao cũng để cho Đặng ma ma dạy cho Chính ca nhi một ít lễ nghi cơ bản. Cũng không thể để hắn xuất hiện ở hiện ô long như lần trước nữa: "Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ."

Ba người mỗi người đều chuẩn bị lễ vật cho Chính ca nhi. Nguyệt Doanh chuẩn bị là một cái hà bao, Nguyệt Băng chuẩn bị đây là một cái khóa Bình An bằng bạc, Nguyệt Hoàn cũng chỉ là một cái túi hương.

Đặng ma ma nhìn mấy thứ lễ vật đang được lấy ra, khuôn mặt bà lập tức liền trở nên đen thui. Đây là tỏ ý xua đuổi hay là chỉ làm cho có lệ kia chứ. Vậy mà cả ba chuẩn bị lễ vật không phải là hà bao thì chính là túi hương, ngay cả nhị tiểu thư cũng chỉ chuẩn bị một mảnh ngân khóa.

Chính ca nhi nhận lấy lễ vật, nhu thuận quay sang mấy người nói: "Cảm ơn đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ." Khoảng thời gian khổ cực này của Đặng ma ma xem ra là vẫn có hồi báo rồi. Quy củ lễ nghi của Chính ca nhi đều không kém chút nào.

Nguyệt Hoàn lần trước cũng đã gặp qua Chính ca nhi, lần này nhìn lại, trong đầu nàng lại một lần nữa cảm thán, như thế nào mà tiểu hài tử ở cổ đại đều đẹp mắt như vậy nha! Đệ đệ nàng Đình Luân dáng dấp đã rất tốt rất xinh đẹp rồi, nhưng đặt cùng hài tử trước mắt nàng đây mà so sánh, quả thực là không đủ nhìn. Thực sự là một tiểu chính thái xinh đẹp, nếu là có thể, Nguyệt Hoàn thật muốn chạy lên xoa xoa hai gò má của tiểu hài tử này.

Nguyệt Băng còn lại là ác thú mà nói ra: "Đình Chính, ngày hôm nay đã học được thêm bao nhiêu chữ rồi."

Nguyệt Doanh nhìn về phía Nguyệt Băng nói: "Nhị muội muội, Đình Chính vỡ lòng muộn, học chậm so với thông thường hài tử một chút. Chờ sau khi nhập môn, tự nhiên sẽ tốt hơn rồi."

Nguyệt Băng cười khẽ: "Nhập môn ? Cho dù có nhập học được thì như thế nào kia chứ?"

Nguyệt Băng nói những lời này là có ám chỉ. Ám chỉ của nàng tự nhiên là tam thiếu gia Đình Triều rồi. Đình Triều là một cái hài tử nghịch ngợm nhất trong đám người đồng lứa bọn. Mặc dù gia quy Liên gia thực sự rất nghiêm khắc, nhưng đáng tiếc vẫn xảy ra chút sai lệch.

Nguyệt Hoàn không có hé răng nói gì, chẳng qua chỉ nhìn sang Nguyệt Dao.

Nguyệt Dao cười nói: "Nhị tỷ tỷ lần trước tỷ nói muốn muội vài vẽ cho tỷ cái bản tranh vẽ mẫu để thêu, chờ qua ít ngày nữa, ta sẽ chọn cho Nhị tỷ tỷ vài cái bản vẽ. Đến lúc đó Nhị tỷ tỷ thêu tốt rồi, tỷ nhớ giữ lại cho ta một cái."

Nguyệt Băng nghe xong nửa câu phía trước liền thật cao hứng, nhưng vừa nghe đến câu nói phía sau kia sắc mặt đều biến thành không tốt rồi. Đồ thêu của nàng trông như thế nào, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.

Nguyệt Hoàn cũng biết Nguyệt Băng thêu không được tốt, nhưng mà không nghĩ tới phản kích của Nguyệt Dao lại có thể đạt đến trình độ cao như thế, đánh người không đánh vào mặt, vạch trần người không nói rõ chỗ yếu, đây chính là cách đánh trả tốt nhất.

Nguyệt Dao lại không chút để ý tới thần sắc của Nguyệt Băng như thế nào mà tiếp tục nói : "Chính ca nhi, đệ trở về thư phòng đem những chữ không có nhớ rõ học nhiều thêm vài lần nữa cho nhớ. Lát nữa tỷ tỷ sẽ qua đó luyện tập cùng đệ." Nguyệt Dao vốn dĩ không có ý muốn để cho Chính ca nhi ở lại đây cùng mọi người nói chuyện chơi đùa. Hiện tại Nguyệt Băng lại dám công khai ám phúng như vậy, thật coi nàng là bùn loãng mà tùy ý xoa bóp phải không.

Chính ca nhi giòn giã mà đáp: "Hảo." Sau đó quay sang chào mọi người một tiếng, xoay người hồi thư phòng. Mộ Thu cùng Đông Tình liền đi theo phía sau.

Nguyệt Doanh có chút hâm mộ mà nói: "Chính ca nhi thật biết nghe lời, cũng là cái hài tử thực chăm chỉ." Lời này của nàng thực sự là phát ra từ nội tâm. Triều ca nhi đệ nàng tuy cũng là hài tử thông tuệ tinh linh, nhưng hắn chỉ thích vui đùa, tính tình ngang bướng không chịu nổi, một chút cũng không tiến bộ. Mặc dù nói Chính ca nhi tư chất kém cỏi hơn một chút, thế nhưng nếu hắn cứ như vậy cố gắng tiến tới, thì vẫn để cho người ta yên tâm hơn nhiều. Nếu Triều ca nhi cũng ngoan ngoãn siêng năng như vậy, thật là tốt biết bao nha!

Nguyệt Dao cười nói: "Uh, Chính ca nhi quả thực rất biết điều, ngoan ngoãn nghe lời vô cùng. Mặc dù nói có nhiều chỗ không như ý, nhưng trên đời cũng không có cái gì gọi là thập toàn thập mỹ. Muội chịu khó hao phí công phu nhiều hơn một chút là được rồi. Xem muội này, chỉ lo nói chuyện với mọi người, cũng đều quên mời mọi người ngồi rồi, Xảo Lan, Hoa Lôi, mau dâng trà."

Nguyệt Doanh cảm thấy Nguyệt Dao quả thực thay đổi rồi, trở nên phóng khoáng sáng sủa hơn trước rất nhiều. Lúc vừa mới trở lại cái Tam muội muội này của nàng suốt ngày chìm đắm trong bi bi thương thương, động một chút là rơi nước mắt. Sau này lại vùi đầu sao chép kinh thư, một chút sinh cơ cũng không có. Bây giờ thật sự đã buông ra.

Nguyệt Băng cũng nghi ngờ mà nhìn Nguyệt Dao, cái này muội muội này nha, biến hóa thật sự quá lớn rồi.

Về phần Nguyệt Hoàn, lại đang âm thầm đánh giá Nguyệt Dao. Nàng luôn cảm thấy cái cô nàng tam tiểu thư này bất kể là hành sự, hay là thái độ làm người, so với bọn hắn đều cao hơn một đoạn lớn.

Tứ tỷ muội ngồi chung một chỗ sau, ăn trái cây điểm tâm. Nguyệt Băng lại là người đầu tiên không nhịn được: "Tam muội muội không chép viết kinh thư nữa sao ?" Dĩ vãng tam tỷ muội bọn họ tới đây hai lần, hai lần đến lần nào Nguyệt Dao cũng đều ở đây sao chép kinh thư. Tới đây hai lần, các nàng liền không có chút ý muốn trở lại nào.

Nguyệt Dao lắc đầu: "Mỗi ngày đều muội sao chép, bất quá muội chỉ sao chép vào buổi tối. Ban ngày muội còn muốn dạy dỗ Chính ca nhi học chữ. Muội nghĩ, phụ mẫu trên trời nếu có linh thiêng ắt sẽ càng hy vọng muội??có thể đem Chính ca nhi dạy dỗ thành tài. Tiền đồ của Chính ca nhi, so với việc sao chép kinh thư quan trọng hơn không ít."

Đầu óc Nguyệt Băng chuyển một cái: "Nếu như Tam muội muội không ngại, vậy để đại ca của ta chỉ dạy Chính ca nhi đi. Cái này chẳng phải là rất tốt rồi sao." Lời này nếu chỉ nhìn đến đây là một hảo ý, thế nhưng nghe vào trong lỗ tai Nguyệt Dao cũng thành không có hảo ý rồi. Nguyệt Băng từ lúc nào lại tốt bụng như vậy.

Nguyệt Dao cười nói: "Đại ca ở trong Bạch Lộc Thư Viện chính là người đứng đầu danh sách, đặt ở ở kinh thành cũng là anh tài số một số hai. Có thể để cho đại ca chỉ dạy đây là phúc khí của Chính ca nhi. Bất quá Chính ca nhi bây giờ cũng mới chỉ trong thời gian học chữ viết chữ mà thôi. Để đại ca chỉ dạy không những sẽ lãng phí thời gian của đại ca, muội còn sợ làm cho Chính ca nhi cảm thấy chênh lệch quá lớn, sẽ không muốn học tiếp nữa." Một con vịt nhỏ xấu xí, vốn dĩ mình nó ở trong bầy đã tự cảm giác thấy mình thực ngốc nghếch, sinh ra phức cảm tự ti. Nếu còn để cho hắn mỗi ngày đi theo phía sau mông của một con thiên nga xinh đẹp, cứ thế mãi, khẳng định nửa điểm tự tin còn lại của hắn cũng mất sạch. Một khi đã tạo thành kết quả như vậy nhất định sẽ làm hắn chán ghét việc học.

Đương nhiên, Nguyệt Dao cũng biết Mạc thị sẽ không để cho đại ca chỉ dạy Chính ca nhi. Ngay cả tổ mẫu và đại bá cũng sẽ không đáp ứng. Đại ca chính là trụ cột tương lai của gia tộc, làm sao có thể để cho huynh ấy hao tâm tổn trí suy nghĩ đến một người có thể xem là không có tiền đồ như Chính ca nhi.

Nguyệt Băng ngay lập tức lại nói: "Kỳ thực Tam muội muội cũng không cần phải lao lực như thế. Đưa Chính ca nhi ra tộc học, để cho lão phu tử chỉ dạy không phải là tốt hơn sao."

Nguyệt Dao nhẹ nhàng cười: "Chuyện này phải để qua một thời gian ngắn nữa mới tính. Bây giờ Chính ca nhi mới chỉ nhận thức được mấy chữ, qua tộc học thực sự chỉ tăng thêm phiền toái cho tiên sinh."

Nguyệt Băng thấy hảo ý của mình cứ như vậy bị Nguyệt Dao cự tuyệt mấy lần, vẻ mặt có chút khó coi. Bất quá nàng cũng biết phải đúng mực, Nguyệt Dao cũng không phải là Nguyệt Doanh hay Nguyệt Hoàn, có thể để mặc nàng tùy làm càn. Nếu nàng thực sự chọc đến Nguyệt Dao, đến lúc đó bị tổ mẫu biết được, tổ mẫu chắc chắc sẽ muốn trách phạt nàng.

Nguyệt Hoàn nghe Nguyệt Dao nói, trong mắt thoáng hiện qua kinh ngạc. Tiểu cô nương này có phải là quá thông suốt rồi hay không, thông thấu có phần quá mức. Một cái tiểu hài tử tám tuổi, vậy mà lại nghĩ đến chuyện liên quan sau này sâu xa như vậy. Nếu không phải Nguyệt Hoàn biết được Nguyệt Dao không có xuất hiện qua hiện tượng mất trí nhớ hay có những cử chỉ khác thực khác thường, nàng thật rất muốn hoài nghi Nguyệt Dao cũng là người giống nàng, đều là người xuyên qua. ( Linh: Không xuyên qua nhưng mà trùng sinh bé à, sao em k nghĩ tới cái này nhỉ. Chẹp chẹp. )

Nguyệt Doanh nghe những lời này của Nguyệt Dao cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Bây giờ Nguyệt Dao còn có chỗ nào giống cái Tam muội muội lúc trước chỉ biết cắm đầu sao chép kinh thư nữa kia chứ: "Không nghĩ tới Tam muội muội vậy mà đã vì Chính ca nhi mà sớm đã lo liệu thận trọng như thế. Chính ca nhi cũng coi như có phúc phần rồi."?

Nguyệt Dao hiện tại tuy không có cha nương, thế nhưng nàng lại được tổ mẫu ưu ái, cữu gia cũng thường xuyên sai người đến thăm hỏi. Trong tay nắm non nửa đồ cưới của mẫu thân. Nàng ấy căn bản là không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống. Nguyệt Dao là đích trưởng nữ, Nguyệt Dao lại nguyện ý quản Chính ca nhi, có câu trưởng tỷ như mẹ, đây còn không phải là là phúc phận của Chính ca nhi thì còn là cái gì.?

Nguyệt Doanh chỉ cảm thấy đáng thương cho mình, nàng mọi chuyện đều phải nhìn sắc mặt của mẹ cả mà làm, di nương nàng cùng mẹ cả trên mặt cùng tâm tư đều bất hòa. Đệ đệ lại là kẻ bất hảo bất kham, cũng không biết tương lai sau này nên làm cái gì bây giờ. Trong lòng Nguyệt Doanh vạn phần sầu não.

Nguyệt Dao nghe được ý cảm thán trong này, cười nói: "Muội chỉ có một cái thân đệ đệ như vậy, còn không vì hắn suy nghĩ thì có thể vì ai nữa chứ." Chi thứ hai cũng chỉ còn dư lại tỷ đệ bọn họ hai người. Tỷ đệ hai người là chân chánh sống dựa vào nhau.

Nguyệt Doanh nhân cơ hội này cùng Nguyệt Dao học hỏi một chút kinh nghiệm, có lẽ cũng dùng được. Nguyệt Dao ngược lại cũng không có tàng tư, đơn giản mà nói một lần nàng dạy dỗ Đình Chính như thế nào: "Kỳ thực thứ chủ yếu nhất trong việc này chính là phải có kiên trì, nếu như không có kiên trì, liền dạy không nổi rồi."

Nguyệt Doanh nghe xong có chút thất vọng.

Nguyệt Hoàn lúc này thực sự phải nhìn Nguyệt Dao với cặp mắt khác xưa rồi: "Tam tỷ tỷ, tỷ thật là có kiên nhẫn." Chỉ dạy hài tử, đặc biệt là hài tử đầu óc không quá linh quang (thông minh, nhanh nhạy), cần nhất không phải là đầy đủ kiên trì thì còn là gì.

Đang nói chuyện, Xảo Lan bưng vào một cái mâm nhỏ tráng men câu liên, trên đĩa chuẩn bị điểm tâm đầy đủ, mấy nha đầu phía sau nàng bưng hoa quả tới.

Sau đó, Hoa Lôi nâng khay gỗ hoàng lê hoa điêu khắc hoa hải đường, trong khay bày ấm trà Tử Sa, xung quanh lò lửa là ly trà nhỏ làm từ sứ Thanh Hoa có hoa văn tùng trúc mai.

Còn chưa uống trà, đã nghe được hương trà thơm ngát.

Hoa Lôi cẩn thận mang khay cất xong, lấy ly trà, chế trà ngon. Lại hai tay nâng đến trước mặt vài vị cô nương. Chén cuối cùng mới nâng đến trước mặt Nguyệt Dao. Làm tốt tất cả sau, tự động thối lui ra đứng đằng sau lưng Nguyệt Dao.

Nguyệt Doanh nhìn như có sở ngộ.

Nguyệt Băng cũng chỉ cảm thấy quá mức không thú vị rồi. Vì vậy liền chuyển dời đến trọng tâm câu chuyện mà nàng cảm thấy hứng thú hơn: "Ta nghe nương nói, đợi qua ít ngày nữa, ma ma giáo dưỡng sẽ đến. Ta nghe nói ma ma giáo dưỡng người nào cũng đều tương đối hung hãn." Nguyệt Băng nhận được tin tức liền lo lắng rồi, nàng là đích trưởng nữ duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được phụ mẫu cưng chìu, ca ca thương yêu, những người khác đều thuận theo mình. Tính tình chịu không nổi câu thúc, biết tin giáo dưỡng ma ma tới, trong lòng càng thêm bất an. Lại càng không an tâm nữa chính là mẫu thân sớm đã lộ chút tiếng gió, nói muốn nàng nhất định phải hảo hảo học quy củ.

Nguyệt Dao cười nói: "Nhị tỷ tỷ, trong kinh thành tiểu thư khuê các nào cũng đều phải theo ma ma giáo dưỡng học quy củ. Chúng ta cũng không thể ngoại lệ. Tới, chúng ta nghiêm túc học là được." Đời trước nàng không có đem quy củ học giỏi, đời này nàng tất nhiên phải học thật tốt.

Nguyệt Doanh nhìn hai người, trong lòng nàng lại có chút có chút buồn bực. Nàng nghe mẹ đẻ mình là Trần di nương nói, lần này thỉnh ma ma giáo dưỡng tới chủ yếu là chỉ dạy cho Nguyệt Băng và Nguyệt Dao. Thuận đường chỉ dạy nàng cùng Nguyệt Hoàn. Liên gia đích trưởng thứ khác biệt, giới hạn phân minh, có thể dùng trời cùng đất mà đối đãi. Này tiền đồ của nàng về sau, nàng thật thấy rầu rỉ.

Nguyệt Hoàn cũng không có nói, vẫn luôn quan sát Nguyệt Dao. Quan sát cả nửa ngày, ngoại trừ cảm giác được Nguyệt Dao trưởng thành sớm một chút ra, nàng cũng không thấy được cái gì không thích hợp.

Nguyệt Dao nhìn Nguyệt Hoàn: "Tứ muội muội, chẳng lẽ trên mặt ta có hoa sao, làm gì mà muội vẫn cứ như vậy mà nhìn ta?" Kỳ thực Nguyệt Dao có chút kinh hãi. Nàng không hiểu vì sao Nguyệt Hoàn cứ nhìn chăm chú mình không tha. Lẽ nào cái vật ngoại lai là nàng ta nhìn ra mình có chỗ nào không thỏa đáng sao. ( Linh: Vì sao lại là ngoại lai kia chứ.)

Nguyệt Hoàn nghe được thầm giật mình, nhanh chóng phản ứng kịp: "Là muội nghe di nương nói, Tam tỷ tỷ cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, là tài nữ có danh. Nghĩ tới chính mình cái gì cũng đều không hiểu? Muội có chút tự xấu hổ." Tự mình xấu hổ tất nhiên là không có, chỉ là nếu như lời đồn đại là thật vậy nàng thực sự bội phục nàng ấy từ trong tâm khảm rồi.

Nguyệt Dao cũng lắc đầu: "Bất quá cũng chỉ là theo tiên sinh học nhiều hơn hai ngày hội họa, có thể đồ đồ vẽ vẽ một chút, nào có cái gì gọi là tài nữ kia chứ, chính là phía ngoài không rõ truyền ra lời vớ vẩn, mù quáng mà thôi." Đời trước nàng vì một lòng chuyên tâm cho cái danh hào tài nữ, đến nỗi làm lỡ chung thân đại sự của mình. Đời này, nàng quyết không dính dáng gì đến hai chữ tài nữ nữa.

Không nói Nguyệt Hoàn, ngay cả Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng nghe được cũng có chút ngoài ý muốn. Không nghĩ tới Nguyệt Dao lại có thể khiêm nhường được như thế. Nhìn thái độ chân thành của Nguyệt Dao, mọi người nhịn không được mà cùng một suy nghĩ, chẳng lẽ mọi thứ thật sự chỉ là tin đồn.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...