The Flesh And The Devil

Chương 17


Chương trước Chương tiếp

“T-tên khổng lồ. Nhìn xem, t-tên khổng lồ kìa. Mấy tên quái vật rời khỏi phố cả tháng rồi mà, ông bạn!”

Có ai đó huých vai Tristán khiến chàng lảo đảo, bắp thịt bên chiếc chân lành nhói lên phản đối.

“Tên khổng lồ đang l-làm gì ở đây vậy? M-mày đang làm gì ở đây hả đồ thối tha?”

“Sao hắn không nói gì hết? Hắn say sao?”

“Nó hôi quá đi. Đồ rác bẩn thỉu. Mặc kệ nó mình đi thôi.”

“Đừng.” Tristán cố ép từ ngữ thoát qua hàng răng nghiến chặt, mắt chàng nhắm kín ráng hết sức thốt ra tiếng. Đám bợm rượu dừng lại trông có vẻ tò mò.

“Không muốn bọn ta đi à? Ê tụi bay có lẽ nó cô đơn đó.”

“Làm ơn đi.” Một bàn tay thò ra thúc chàng. “Nói làm ơn đi, thằng khổng lồ.”

Bọn họ xúm xít chung quanh chàng, xô đẩy chen lấn. “Tụi tao không ở lại nếu mày không làm trò cho tụi tao coi. Nào xin xỏ cho đàng hoàng coi. Nói làm ơn.”

Tristán bám vào bức tường gần nhất cố không để mình gục xuống. Chàng bấu chặt vào vách gạch cố tình để vết xước làm cho mình đau, tạm quên đi cơn đau nhức ở chân và cơn sốt hừng hực khiến mồ hôi tuôn như suối, đang đe dọa phủ lấp đầu óc chàng và xóa nhòa hình ảnh bọn say rượu như nguồn cứu tinh của chàng. Chàng thều thào, “làm ơn.”

Bọn họ cười rộ lên thích chí.

“Làm ơn! Nó nói rồi kìa bọn bay! Thế mày muốn gì?”

“Giúp tôi với.” Cơn sốt đã hạ, trời lại lạnh và tối. Tristán cảm giác được người mình đang chùng xuống, nhưng không còn hơi sức để gượng lại. Chàng không nghe nổi họ đang hỏi gì.

“Nhìn chân nó kìa tụi bay.”

Một người trong bọn chỉ chỏ, gò má anh ta đỏ ửng vì say bỗng tái nhợt. Các người khác chăm chăm nhìn chàng, ai nấy yên lặng như tờ, rồi trong số họ có người nôn thốc nôn tháo.

“Bị bắn. Bọn tao không muốn dây vào đâu – cứ bỏ nó ở đó đi.” Một người toan bỏ đi, nhưng mấy người kia lớn tiếng phản đối.

“Thế mày muốn bỏ cho nó chết không sợ lương tâm áy náy sao? Quay lại đây!”

“Ai bắn nó vậy? Hỏi nó xem. Chắc bọn cướp quá... bắn từ sau tới.”

“Nó là ai vậy chúng mày? Không biết nó làm cái gì đến nỗi bị bắn?”

Tristán bắt đầu sụm xuống, bọn say rượu chụp lấy thân hình chàng và đỡ chàng đứng dậy. Anh chàng phát hiện ra vết thương chàng đầu tiên lên tiếng, “B-bọn mình đưa hắn về nhà –

“Luis Armendariz.” Tristán chỉ nói kịp bấy nhiêu trước khi chút ít tỉnh táo cuối cùng trôi mất. “Luis Armendariz.”

-o0o-

Juana khom người thật thấp, cố nín thở. Cánh cửa nàng vừa đi qua lại mở toang và có người mang theo một cái đèn, thắp sáng cùng khắp khu vườn tối mịt của Don Bautista. Hắn đứng ngay bậc cửa giơ cao đèn lắc qua lắc lại khiến những cái bóng hết tản ra rồi tụ lại. Nàng thấy một tia sáng rọi vào gấu váy mình, phải vận dụng hết mọi ý chí nàng mới ngăn mình không thét lên.

“Con bé đó chắc chưa đi xa lắm đâu. Đi kiếm đi, lũ ngốc!”

Don Bautista dường như đã hoàn hồn, hắn nghĩ có lẽ quân gian tà ấy đã trốn thoát. Giọng hắn đanh lại vì giận, nhưng âm điệu kinh hoảng cả tin, thất thần đã biến mất.

Juana mọp người sát đất, thầm ước phải chi bụi cây mình đang nấp lớn gấp đôi. Nàng nghe tiếng bọn người truy đuổi – bây giờ có cả thảy hai tên – đang giày xéo tứ tung trong bóng đêm, và dừng lại ngó quanh quất rồi tản ra đảo khắp vườn. Những cành nhánh của thân cây kế bên đang lay động, ắt hẳn một tên đang đứng rất gần chỗ nàng đang nấp.

Có tiếng kêu vang lên phía xa xa khiến tên đó dừng chân và làm nàng suýt hét lên. “Bên này! Cổng bị mở rồi!”

Don Bautista văng tục, và ánh đèn lắc lư tiến về phía phát ra tiếng kêu. “Con bé chắc đã tìm ra lối này ngay tức thì y như nó tìm được đường ra khỏi nhà – số nó hên quá! Vậy thì mau lên đi, đuổi theo nó mau – mày hướng đó, còn ta và nó lối này.”

Martinetti, Juana chợt nghĩ ra khi nàng rón rén trỗi dậy, bóng tối lại bao phủ khắp nơi trong vườn. Anh ta chắc hẳn đã ra bằng lối đó và không nán lại đóng cổng. Không màng suy luận tình cảnh của mình, nàng bò về hướng cổng, lòng thầm mong tên thị trưởng và người của hắn không lảng vảng quá gần. Nàng biết vì an toàn nàng không nên đợi quá lâu. Nàng liều mình khám phá xem họ có trở lại bắt gặp nàng không, nhưng đột nhiên nàng cảm thấy đuối sức không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa. Ít ra họ sẽ không phát hiện được tiếng chân tố giác nàng, vì nàng đâu có mang giày.

Nàng bò sát tường âm thầm như một cái bóng, không màng tới những di chuyển và âm thanh trong bóng tối chung quanh mình, rồi ra khỏi khu vườn tiến vào con đường tối tăm. Nàng khẽ quay qua quay lại như một con thú đang đề phòng bị tấn công. Rồi nàng nhắm mắt nhắm mũi ùa đến trước, chú ý đến nơi mình đã đi qua chỉ để tìm những lối rẽ hẹp hơn, những chỗ tối sẫm hơn để giúp nàng ẩn náu trong lúc đi càng xa cái nơi nàng vừa tới. Mạch của nàng đập vang dội chỉ vì không quen chạy nhanh, thảo nào mà Tristán khinh miệt những người quý tộc như thế, nàng thoáng liên tưởng đến sự khinh bỉ của chàng.

Như để tìm nguồn an ủi nàng đưa tay đôi tay lạnh giá ôm lấy hai bên bụng mình trong lúc vội vã đi tiếp, người run cầm cập trong bộ y phục tráng lệ màu xanh và hoàng kim không thích hợp với hoàn cảnh hiện tại một chút nào, đôi chân chỉ còn lại vớ lạnh buốt. Giờ đây nàng không thể nhớ tới chàng nữa nếu không nàng sẽ òa lên khóc mất thôi, việc của nàng là phải xoay sở tìm cách sống còn và hạ sinh con chàng, không còn thời gian để đau buồn tiếc thương nữa.

Tương phản với lối ngoặt đen như mực nàng vừa khập khễnh đi xuống, con đường đột ngột dẫn đến một quảng trường sáng sủa như ban ngày, và Juana chớp mắt nhìn quanh nàng. Phải chi nàng có thể nhận ra dấu mốc đặc biệt nào đó để biết mình đang ở chỗ nào trong thị trấn, để khỏi mò mẫm đưa đầu vào gọng kềm của Don Bautista lần nữa. Nàng đứng yên, tim đập dồn như trống trận. Trên nền trời nàng thấy được bóng dáng ngọn tháp của nhà thờ San Pedo ngay đằng trước, tuy có khác vào ban đêm nhưng vẫn có thể nhận ra.

-o0o-

Nàng cứ ngỡ mình nhớ đường, nhưng vào ban ngày lúc nào nàng cũng đi chung với Carlos hay Elisabeta – hay là với Felipe. Bây giờ bóng đêm đã thay hình đổi dạng mọi vật nên những chỗ rẽ trông lạ quá, nàng cũng không thể phân biệt mình đi đúng đường không hay trí óc nàng đã trở nên mờ mịt sau mấy tuần sống với Dona Jerónima kể từ lần chót nàng thấy những con đường này. Nàng không muốn nghĩ đến lúc Luis và Elisabeta sẽ nói gì khi nàng xuất hiện trước cửa nhà họ. Lúc trước dường như nàng đã có lý khi chấp nhận họ trách móc mình bỏ rơi Felipe để giữ nguyên vẹn lòng cảm mến của họ đối với chàng, nhưng giờ nàng hối hận đã quyết định như thế. Họ có thể trách mắng nàng thậm tệ và đuổi nàng đi, nhưng nàng chỉ có một lý lẽ duy nhất và họ sẽ chịu cho nàng vào nhà vì đứa bé trong bụng. Nàng chỉ biết mình phải tìm đến họ, vì nàng không còn lựa chọn nào nữa.

Cuối cùng nàng nhất quyết rẽ vào con phố quen thuộc thì bỗng ở đâu một con mèo lon ton chạy ngang lối đi khiến nàng hoảng hồn. Điềm hên hay gở đây? Nàng dừng chân, nín thở. Có tiếng nói vọng lại nho nhỏ trong đêm, vài người đàn ông đang tất bật làm chuyện gì đấy bên ngoài căn nhà. Ánh đèn le lói trên bậc tam cấp, trông vàng vọt trên nền trời bình minh bắt đầu ló dạng, phết sắc vàng nhạt trên những hình dáng đang cật lực làm lụng.

Juana vô tình lui lại và đợi họ hoàn tất công việc – hình như họ đang khuân vác đồ gì đấy trông có vẻ nặng, luộm thuộm – rồi đi vào nhà. Chỉ đến khi họ quay ra lần nữa, tay trống không, nàng mới nhận ra họ đang đứng ngay nhà Luis, nhưng cửa đang đóng.

Nàng chen qua đám người chỉ trong giây lát không màng chú ý đến những giọng nói kinh ngạc, quá tuyệt vọng lao tới cánh cửa đóng kín nên không nghe được họ đang nói gì với nàng. Không hiểu tại sao nàng lại có ý nghĩ đó, nếu cánh cửa ấy một khi khóa lại ngăn nàng vào, nàng sẽ không tài nào xui khiến nó mở ra nữa. Có ai đấy nắm cánh tay nàng nhưng nàng hất ra và vùng người lao tới trước. Tay nàng bám chặt vào khung cửa trong lúc Luis toan sập lại.

“Cái đồ –” Cánh cửa nặng ngưng lại, và gương mặt đầy nếp nhăn ngó dáo dác chung quanh.

“Luis, làm ơn cho tôi vào! Tôi phải –” Juana cúi gập người lại thở hổn hển, mái tóc rối bời quét lê trên nền đất trước thềm nhà.

Luis nhìn chăm chăm kinh ngạc trước dáng người bất động đang khom xuống. “Juana?” ông hỏi một cách ngờ vực.

“Làm ơn đi.” Nàng xoay tay níu lấy cánh cửa và tựa thân hình mảnh khảnh vào đấy. “Làm ơn cho tôi vào. Tôi sẽ không – làm phiền chú lâu đâu nếu chú không muốn tôi ở lại, nhưng tôi có chuyện phải – nói với chú.”

Luis ném cái nhìn lo lắng về phía sau. “Cô không hiểu đâu, Juana. Cô không thể –”

“Luis, tôi xin chú mà! Vì an toàn của Felipe thôi!”

“Thì ra cô đã biết?” Ông lui lại một bước. “Nhưng sao cô lại biết chuyện mau vậy?”

Nàng không nghe ông ta nói gì, và lời nàng cứ tự động buột ra khỏi miệng không kiềm chế nổi. “Tôi nghe được – âm mưu giết anh ấy. Người sách hoạch việc này đã huênh hoang nói với tôi. Tôi tìm cách – bỏ trốn rồi đến thẳng đây – để báo cho Felipe biết. Luis, chú có thể –”

Nàng ngưng bặt khi cánh cửa mở toang, bày cho nàng thấy cảnh tượng trong phòng.

Ắt hẳn mọi đèn đuốc trong nhà đều đem ra thắp ở đó, nàng nghĩ ngay khi nhìn quang cảnh trước mắt. Chiếc bàn dài Elisabeta thường dùng sửa soạn thức ăn được kéo vội vào giữa phòng và mọi vật khác đều gạt sang một bên. Elisabeta đang nhóm lửa đun nước, không buồn ngước lên. Trên mặt bàn là một thân người dài nằm sấp, hầu như không nhận ra được đó là ai, lấm đầy bùn đất rác rưởi, đùi phải lở loét nhòe nhoẹt những máu.

Luis lên tiếng, “cô đến quá trễ.”

Juana chỉ rú lên một tiếng không nói được lời nào và chạy đến bàn và khom xuống người Tristán ra dáng che chở cho chàng. Trông thấy thế Luis dõi tia nhìn thoáng ân hận về phía vợ ông và khẽ nhún vai đoạn đóng cửa lại.

“Eugenio muốn anh ấy phải chết.” Juana vuốt mái tóc đỏ nhơ nhớp thật trìu mến, nàng cất tiếng như nói với chính mình. “Hắn nói hắn thuê người giết anh ấy trong trận đấu kiếm...”

“Cậu ấy vẫn có thể bị chết. Đó có phải là lý do cô đến để nhìn cho chắc không?” Elisabeta nói, lời bà không còn vẻ thân tình lúc bà quay lại từ chỗ treo vạc đun nước, giọng điệu của bà khiến Juana ngẩng phắt lên. “Tôi cho rằng cô thấy xấu hổ kết hôn với cậu ấy khi thấy chúng tôi sống ra sao – đó có phải là nguyên nhân cô bỏ đi đến chỗ la viuda và những người bạn giàu sang của bà ta không?”

Juana nôn nóng toan phủ nhận, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã tắt ngấm trên môi khi nàng đưa mắt nhìn từ khuôn mặt không khoan nhượng của Elisabeta sang nét mặt hoài nghi của Luis. “Nguyên nhân nào tôi bỏ anh ấy đi không quan trọng – nếu đó là điều cô chú tin thì hãy cứ tin như thế. Chúng ta đang phí thời gian tranh luận trong lúc nên chăm sóc cho anh ấy – Tristán bị thương nặng như thế nào?”

Nàng nghe lời lẽ của mình cọc cằn nên ghìm lại. Nàng cắn môi khi thấy Elisabeta đăm đăm nhìn mình một cách kỳ lạ.

“Mình cần nước để rửa sạch máu,” bà nói cộc lốc và quay đi.

Luis xen vào, giải thích cho Juana biết một cách rời rạc làm thế nào và ở đâu người ta tìm được Tristán.

“Ngay đường Talavera, gần như là phía bên kia thị trấn! Bọn người phát hiện cậu ấy nói máu cậu ấy dây suốt từ bãi rác đến chỗ đó – chỉ có Chúa mới biết được cậu ấy đi trong bao lâu. Chắc cậu ấy nghĩ mình đi qua hướng bên kia, vì họ nói cậu ấy muốn đến gặp chúng tôi.”

Juana rùng mình, nhưng Luis vẫn tiếp tục không chú ý đến thái độ của nàng, “họ cho rằng cậu ấy bị bắn và bị quăng ra đó cho chết, nhưng thay vì thế cậu ấy đứng dậy được và đi – bằng cái chân đó,” ông ta ủ rũ nhìn vào vết thương một lát, đoạn nói, “tôi phải đi lấy dụng cụ,” và mau mắn bỏ ra ngoài.

Juana quay qua Elisabeta, mắt nàng trông thật to sẫm lại vì nôn nóng. “Chúng ta phải mau đi mời bác sỹ.”

“Không còn thời gian đâu.” Elisabeta không hề ngước mắt khỏi cái vạc nóng bà đang bê tới bên bàn, được giữ trong những nếp gấp của tạp dề. “Cho dù mình có đủ tiền trả bác sỹ, đầu đạn cần phải lấy ra ngay trước khi cơn sốt bắt đầu làm Felipe dẫy dụa.”

“Trước đây tôi đã nằm yên – cho Luis làm việc.” Giọng nói thều thào yếu ớt vang lên từ chỗ bàn khiến Juana điếng cả người. Tristán hơi xoay đầu đi, thân hình gồng lên, và nàng thấy bờ vai rộng của chàng căng ra lúc chàng cố trỗi dậy.

Elisabeta vội đặt cái vạc xuống. “Nằm yên nào, Felipe! Cậu bị bắn từ phía sau, chúng tôi không thể lật cậu qua cho đến khi Luis lo cho vết thương.”

“Frontenera.” Tiếng thì thầm nhỏ hẳn. Đầu chàng vừa ngước lên lại gục xuống ngay.

Juana nín thở, âm thanh phát ra nghe đau đớn như tiếng thổn thức, Juana quỳ xuống và ấp ủ bàn tay dài trong đôi tay mình. Chàng nằm bất động trông thật trì trệ, nặng nề y như người chết, hoàn toàn không giống thần thái ung dung uyển chuyển, tĩnh lặng lúc chàng tỉnh táo. Gương mặt hơi xoay nghiêng hằn sâu đau đớn ngay trong lúc chàng bất tỉnh, đôi mí nặng nề thái quá khép im lìm, hàng mi vàng rực tương phản trên làn da tái ngắt. Ngón tay nàng lóng ngóng dò dẫm mạch của chàng, nhưng khi tìm được thì tiếng tim của nàng lại đập quá lớn vang lồng lộng trong tai khiến nàng gần như điếc. Thở một hơi sâu thầm cảm tạ, nàng hiểu ra tay chàng run lên là do cơn sốt hoành hành chứ không phải là nỗi lo sợ của chính nàng. Nàng đứng dậy người cứng còng, nhưng vẫn cầm tay chàng dường như nàng sợ nếu buông bàn tay ấy ra chàng sẽ trốn nàng đi mất.

“Anh ấy hãy còn sống,” nàng nói ngắn gọn, dường như âm thanh của những từ ngữ đó sẽ củng cố sự thật ấy.

Elisabeta đứng một lát nhìn nàng vén mớ tóc rối ra sau cho Tristán, bà nói vắn tắt, “mình cần rửa vết thương trước khi Luis tới khám. Cô đem đèn lại gần đây trong lúc tôi cắt quần cậu ấy ra.”

Juana làm theo lời bà, lòng cảm giác tê dại thật lạ lùng. Gom lại hết tất cả đèn đuốc trong nhà cũng chỉ phát ra được thứ ánh sáng vàng vọt, chập chờn, và nàng bắt đầu hiểu công việc của Luis khó khăn đến dường nào. Thậm chí nhà giải phẫu tài ba nhất cũng cần đầy đủ ánh sáng để làm việc, nhưng với người chưa có kinh nghiệm việc tìm tòi trong thịt người sống chỉ với sáu bảy ngọn đèn sáp đối với nàng dường như là đương đầu với cái chết một cách vô ích. Và ông ấy nói muốn dùng dụng cụ có nghĩa là gì? Chắc chắn là nhà phẫu thuật chăm sóc thương tích sẽ bớt nguy hiểm hơn, dù rằng đi mời bác sỹ là đồng nghĩa với chậm trễ.

Đến lúc nàng dời ngọn đèn chót, Elisabeta đã cắt xong lớp nhung cháy xém loang máu và để vết thương lộ ra. Chỗ đạn bắn vào không giống thịt người, Juana thầm nghĩ, không thể nào diễn tả được, bết đầy thuốc súng đen và lấp loáng máu ướt. Da thịt đã bị xoáy vào trong bởi đầu đạn chì, mất hết hình thể chỉ còn là mớ bầy nhầy đỏ thẫm. Chắc nàng đã gây ra tiếng động thì phải bởi vì người phụ nữ lớn tuổi ngước lên rồi lại nhìn sang hướng khác.

Bằng giọng bâng quơ Elisabeta nói, “rửa sạch máu đi trong lúc tôi lấy thêm nước sạch và khăn vào. Cậu ấy sẽ đau đấy, nhưng cô làm càng nhanh càng kiên quyết thì càng tốt cho cậu ấy, thấm nhẹ nhẹ không được việc đâu.”

Juana nhớ lại bà ấy cũng dùng cùng giọng điệu này khi chỉ nàng làm thế nào để đánh bơ và vặn cổ gà. Khi Elisabeta đi ra ngoài nàng nhúng miếng vải, trông giống như phần còn lại từ chiếc áo chemise tốt nhất của bà chủ nhà, vào nước ấm thâm tâm vừa do dự vừa lo âu. Thậm chí cảnh tượng vết thương cũng làm nàng bợn dạ, nhưng nàng nghĩ nàng lưỡng lự chạm vào chỗ da thịt ấy không phải là vì ghê tởm mà sợ làm Tristán đau. Nàng bặm môi lại. Đó là điều Elisabeta đã bảo ban nàng, thà làm đau Felipe để giữ chàng sống sót còn hơn là để chàng mất mạng vì tính ủy mị, quá câu nệ của nàng. Chàng đã từng dạy nàng chống lại chàng khi nàng vẫn còn là một cô gái được bao bọc chở che chẳng biết gì ngoài việc được nuông chiều, giờ đây nàng nhất quyết sẽ sử dụng tinh thần mà chàng từng khơi động để cùng sát cánh bên chàng đẩy lui thần chết.

Chiếc chân lành hoen khá nhiều máu và đã được lau sạch. Vạc nước dần dần bị nhuộm đỏ cho đến khi nàng tưởng chừng mình lấy máu rửa máu. Lúc lau đến gần vết thương, vết bẩn thuốc súng đã biến thành màu đen đỏ còn máu thì trở thành đen, dầy cộm và dính bết lại, nhớt nhợt. Juana vẫn vững tay chùi rửa, sắc mặt nàng trắng bệch, tiều tụy, cố không nao núng khi chạm vào da thịt đang rỉ máu. Chỉ đến khi vết thương đã sạch, nàng mới biết mình nhịn thở bấy lâu.

Lúc ngước lên, nàng thấy Luis đang nhìn mình, nhưng ông không nói năng gì chỉ gật gù và trải cái bó vải đen ra khiến dụng cụ trong đó va vào nhau kêu lanh canh. Nét mặt hơi ủ rũ thường ngày của ông biến đổi không sao diễn tả được. Vẻ quả quyết hằn rõ trên gương mặt rám nắng, nếp nhăn chồng chất.

Elisabeta lên tiếng nhưng không hướng về phía Juana mà nhìn bâng quơ trên đầu nàng, “xưa kia Luis từng là nhà phẫu thuật ngoài mặt trận. Ông ấy không phải là người làm khoa học nhưng có thể chữa bệnh – người ta kéo tới tìm ông ấy giúp còn thường hơn là đi gặp bác sỹ chuyên nghiệp. Hồi đó ông nhà tôi đã chữa cho khuôn mặt thảm hại của cậu ấy khi con mụ đó cho người rạch nát – đó là lý do lúc đó Felipe đến chỗ chúng tôi. Luis đã kể cho cậu ấy nghe những chuyện xa xưa rồi cậu ấy nhớ được hết, dù suýt bị mù và kinh hoảng như lúc cậu ấy –”

“Tôi là một tên ngốc.” Giọng thì thầm của Tristán nghe có vẻ lờ đờ, như người đang mê sảng, nhưng đượm vẻ cay đắng như tự khinh bỉ mình. “Chỉ có người khờ dại mới nghĩ như thế – yêu người, người sẽ yêu mình.”

Tim Juana quặn thắt vì ghen tuông đau đớn đến độ muốn ngừng đập, máu trong người nàng như đông đặc. Giờ đây nàng nhận ra được nỗi thống khổ ẩn sâu dưới lớp từ ngữ châm biếm đó vì niềm đau của chàng phản ánh nỗi giằn vặt của riêng nàng. Chàng vẫn yêu người phụ nữ chàng khao khát từ thuở thiếu thời, và đang ngậm đắng nuốt cay nỗi mất mát lần thứ hai.

Bằng giọng điệu điềm tĩnh khiến nàng cũng phải ngạc nhiên với chính mình, nàng nói, “bà ta chưa biết anh bị thương. Anh vừa rời nhà bà ta thì họ tìm thấy anh, phải không?” Nếu không họ làm sao biết được anh ở đâu. Chúng tôi có thể mời bà ta đến nếu anh muốn gặp lại.”

Chàng không nhấc đầu lên, nhưng nàng thấy bắp thịt quanh miệng chàng đanh lại. Ánh mắt xanh lục nhìn đăm đăm cố định, sáng rực thật ghê rợn. “Không – giờ này bà ta không đến đâu. Giữa chúng tôi đã chấm dứt rồi, tối nay bà ta – đã nói với tôi như thế.”

Tim nàng bừng lên niềm vui không tên, nhanh như vũ bão không khác nào nỗi đau trước đó, rồi mau chóng tắt lịm khi nàng bắt gặp nét mặt đau khổ của chàng. Cho dù Elena đã không còn yêu chàng, lòng chàng vẫn không đổi thay. Nàng bỗng dưng hiểu ra dù nàng có ngủ với Don Diego đi nữa trái tim ấy vẫn không lay động vì Tristán không hề yêu nàng.

“Bây giờ tôi phải làm khó cậu một chút, Felipe,” Luis xen vào, “ráng đừng cựa quậy. Tôi hy vọng sẽ không lâu đâu.”

“Luis.”

Giọng Tristán nghe có vẻ hài lòng khi nhận ra tiếng bạn mình, nhưng Juana thấy những ngón tay dài của chàng bấu chặt lấy mép bàn chuẩn bị tinh thần. Luis cũng thấy cử động đó, và nháy mắt ra hiệu cho nàng đến gần để ông dặn nhỏ.

“Đúng ra cậu ấy cần thuốc giảm đau, nhưng trong nhà không có thứ nào cả. Nếu cậu ấy bắt đầu dẫy khi tôi mổ, cô và Elisa phải cố hết sức dằn cậu ấy xuống. Hãy để ý bà ấy làm thế nào rồi bắt chước. Dạo trước bà ấy từng giúp tôi.”

Juana gật đầu. Không cần phải nói ai cũng hiểu cả ba người gộp lại cũng không thể nào đè nổi Tristán nếu chàng vùng vẫy. Luis đã biết quá rõ.

Cái que dò vết thương lấp lánh dưới ánh nến lúc Luis giơ lên, nhưng ngay khi chạm tới vết thương ánh kim khí sáng loáng mờ hẳn đi. Luis bặm chặt môi trong lúc moi tìm, tay ông thoăn thoắt khéo léo đưa đẩy, mỗi cử động đối với Juana tựa như cả thế kỷ trong lúc thanh kim loại luồn một cách tàn nhẫn vào vết thương há miệng, dò tìm đầu đạn. Tay Tristán bám cứng vào cạnh bàn, nhưng chàng không hề kêu rên.

“Tôi không thấy đâu cả,” Luis nghiến răng nói. “Sâu quá.”

“Em giơ đèn cao hơn nhé?” Elisabeta hỏi ông.

“Đừng làm thế trừ phi em muốn rót sáp lên người cậu ấy – anh đành phải sờ vào xem sao. Giữ chặt cậu ấy khi anh...”

Ông không màng nói hết câu. Người nằm trên bàn hực lên một tiếng nghẹn ngào ngắn ngủi, tay Tristán cào xướt trên mặt gỗ. Máu tươi túa ra trên tay Luis lúc ông ấn xuống, giữ chặt lấy thân thể đang nảy lên. Elisabeta lao tới chụp cổ chân Tristán và cố hết sức bình sinh ngăn chàng dẫy dụa.

“Cái que đụng nó rồi,” Luis thình lình lên tiếng, “nhưng tôi không biết có đẩy nó vào sâu hơn không. Vì Chúa, đè cậu ấy xuống đi.”

Tay ông nhanh chóng xới vào chỗ thịt bị thương y như người dùng thuổng đào trong bùn đặc quánh, Tristán gầm lên như xé phổi. Thân hình chàng quẫy mạnh khiến cây dò vuột đi, Luis bực bội văng tục. Ông lập tức vươn người, thở nặng nhọc, rồi nói, “tôi phải thử lại lần nữa.”

“Chú giết anh ấy mất thôi!”

Nước mắt hoà lẫn với mồ hôi đang tuôn ra như suối trên mặt Juana. Hơi nóng đèn sáp làm cho căn phòng nhỏ nóng hầm hập, nhưng nàng lại run bần bật. Tâm trí nàng lưu ý được gương mặt ngăm đen của Luis lấp loáng ướt và áo chemise của ông như dán vào lưng, nhưng không màng nghĩ ngợi đến nguyên do. Nếu nàng phải nêu lý do cho cái cảm giác ngột ngạt đang dấy động trong lòng mình thì nàng phải đặt tên cho cảm giác ấy là sợ.

Luis trả lời quá đỗi đơn giản. “Nếu tôi không làm thì đằng nào cậu ấy cũng chết.”

Tristán thốt ra điều gì đó không rõ nghĩa bằng giọng vội vã, hổn hển, và nàng nhận ra chàng đang nói tiếng mẹ đẻ khi cơn sốt gia tăng. Nàng nói nhanh, “hình như anh ấy muốn cái gì đấy,” nhưng Luis chỉ gật đầu rồi lại cúi xuống làm tiếp, mái tóc xám đổ ụp ra phía trước, sắc thái của ông trông giống như thợ mộc đang cưa gỗ hơn là bác sỹ chăm sóc thương tích bệnh nhân. Không cách gì chịu đựng nổi những hình ảnh tưởng tượng cứ vần vũ trong tâm trí thêm giây phút nào nữa, Juana quay lưng về phía ông ta để quan sát chồng mình.

Làn da vàng tấy lên vì sốt đến độ những những mảng tàn hương dày đặc như phủ bụi vàng đã thẫm lại thành màu đồng. Vành miệng bất động giãn ra như một con thú đang nhe răng mỗi khi cơn đau dội đến, lẩm bẩm những từ ngữ rời rạc vô nghĩa. Đầu chàng bắt đầu khe khẽ máy động, còn tay thì vỗ thình thịch xuống bàn như người đang đập vào cánh cửa đang đóng đòi vào nhà. Trước tình cảnh đó nàng vô tình luồn tay mình vào một bên tay chàng và bàn tay ấy khép chặt lấy ngón tay nàng, siết mạnh đến nỗi da nàng trắng nhợt và nàng muốn thét lên. Nhưng nàng cảm giác được mạch đập yếu ớt hỗn loạn trên lòng bàn tay mình và hiểu được nguồn sức mạnh kinh khủng đó chỉ là ngoài mặt, chỉ là cơn chấn động do đau đớn đến mờ mịt thần trí, nên chàng cũng không biết được mình đang cầm nắm vật gì.

“Chỉ một phút nữa thôi,” Luis nghiến răng nói, và Juana chồm lên thân hình chồng mình bắt chước Elisabeta và dùng hết sức ấn chàng xuống, như thể nàng đang che chở cho chàng khỏi bị sét đánh. Làn da chàng nóng bỏng khiến nàng phải nín thở, thật giống như đang nằm trên chiếc giường bằng than hồng. Chàng rùng mình làm mọi người đều rung chuyển. Nàng nghe Luis càu nhàu, rồi căn phòng đang yên lặng bỗng vang lên tiếng khóc trẻ con.

“Rodrigo – chắc nó dậy rồi.” Elisabeta vô tình bước đến cửa, nhưng tiếng Luis cất lên khiến bà dừng lại.

“Đứng lại đó! Để cho nó khóc năm phút đi. Cậu ấy suýt làm tôi vuột tay rồi đây này.” Giọng ông nghe có vẻ bận bịu, nhưng âm điệu đó toát lên điều gì đó khiến nàng điếng cả người. “Tôi hãy còn có thể...”

Ông ngưng ngang, và căn phòng chỉ còn lại mỗi tiếng khóc nằng nặc của Rodrigo ngoài tiếng thở khò khè gấp rút của Tristán. Juana cảm thấy thân hình chàng đang nảy lên bên dưới nàng, cố tránh cơn đau khi Luis đào sâu hơn, và nàng bám chặt lấy cạnh bàn như đấy là cái phao giữa biển cả mênh mông, tay nhức buốt vì cố gắng quá độ.

Đột nhiên tâm trí nàng vụt lóe lên ý nghĩ rằng sự chống chỏi của chàng biết đâu sẽ gây hại cho đứa bé trong bụng, nhưng nàng vội gạt phăng ý nghĩ đấy đi và bám chặt hơn. Lưng Tristán ưỡn lên vì bị co giật không cách nào khống chế được, và nàng cảm thấy lòng chàng thôi thúc như muốn gào thét như cảm giác của chính nàng, quả thật là cơn co thắt hãi hùng. Tiếp theo như thể bị đánh đến điếc, nàng chỉ còn nghe được tiếng nức nở đều đều của thằng bé trong phòng kế bên, và nỗi thôi thúc muốn gào thét vụt biến mất: Tristán kêu lên một tiếng quặn thắt rồi nằm im lìm.

Nàng buông tay ra và vươn thẳng người đau đớn, đưa tay sờ má chàng mà lòng nàng vẫn không tin được sự việc xảy ra trước mắt mình. Da chàng khô như ngói, nóng bỏng khiến nàng nhớ lại lần đầu khi chạm vào chàng nàng cứ ngỡ làn da ấy phải lạnh lắm. Lạnh lẽo như băng đá, lạnh lẽo như chết chóc.

“Cuối cùng cũng xong.” Giọng Luis không tỏ ra do dự nhưng nghe có vẻ lo lắng. “Đôi khi sức mạnh của Felipe thật đáng nguyền rủa – hầu hết mọi người đã ngất xỉu từ lâu rồi. Giờ thì tôi có thể làm xong việc khỏi cần bắt cậu ấy phải chịu đau nữa – đương nhiên là cho đến khi cậu ấy tỉnh lại.”

“Tỉnh lại? Vậy anh ấy chưa chết?”

Luis lắc đầu. “Chưa đâu. Cậu ấy có thể chết vì mất máu, bị sốt, hay cả chục thứ khác, nhưng ít ra bây giờ chưa chết.” Ông thấm máu vết thương trong lúc nói tiếp. “Cậu ấy may mắn đấy, vừa phần đối phương nhắm bắn vội vã hoặc là cái tên đó là tay súng đoảng – chỉ có thánh mới biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đầu đạn hình như đi ngược lên trên! Suýt làm gẫy xương chỗ khác, nhưng dù nó nằm sâu trong thịt nhưng không đến nỗi bị gẫy chân và què quặt suốt đời.”

Juana nhìn ông đăm đăm, lòng như cất được tảng đá nặng như miệng không thốt nên lời. Elisabeta đã vào trong dỗ Rodrigo, giờ thì nàng cũng không giúp được chuyện gì khác. Nửa tâm trí nàng nghe được tiếng thằng bé nấc dữ dội trong lúc thân thể nàng choáng váng cơ hồ kiệt quệ, mọi sự việc trong buổi tối kinh dị này dường như cùng hiện lên tiêu diệt sức lực của nàng. Giờ đây buổi đầu ngày đã qua, những tia sáng xanh xanh len qua dưới khe cửa lúc nàng vừa tới đã chuyển sang màu mơ chín từ lâu và lúc này đang nhạt dần thành sắc hoàng kim.

“Mở cửa sổ ra đi.” Tiếng Luis như lập lại ý tưởng của nàng. “Ánh sáng ban ngày giúp tôi thấy rõ hơn.”

Nàng máy móc tuân lời, đoạn dựa má vào mép gỗ cứng của cánh cửa lá sách lúc nàng lơ đãng nhìn ra đường. Nàng biết mình phải kể gì với Luis và Elisabeta về các biến cố đêm qua: kể sự thật về Eugenio có nghĩ là phải giải thích về Bartolomé, tuy nhiên họ lại tin rằng nàng đã phái anh em Frontenera đến giết Felipe...

Đầu óc mỏi mệt của nàng không vùng vẫy nổi nữa. Họ nghĩ như thế nào về nàng cũng không thành vấn đề miễn là họ cho nàng ở lại bên cạnh chàng, điều quan trọng là Felipe phải sống. Mọi việc khác có thể gác lại.

Nàng rời cửa sổ, ưỡn ngực tỏ ý bất chấp hết tất cả, thái độ này nếu tỉnh táo Tristán có lẽ sẽ rất thưởng thức, rồi trở lại tiếp tay với Luis.

-o0o-

“Cô nên nghỉ ngơi đi.” Luis yên lặng bước vào phòng ngủ nhỏ bé và đóng cửa lại, Juana liếc vội về phía ông rồi lại quay sang nhìn gương mặt thiêm thiếp của Tristán.

“Tôi sẽ ngủ khi nào anh ấy tỉnh lại.”

Nếu chàng tỉnh lại, tâm trí nàng nói thêm rồi lại tránh né ý nghĩ đó. Luis đặt tô soup vào tay nàng, nhưng nàng chỉ nhìn vào đấy khi cảm thấy hơi nóng thấm vào lòng bàn tay mình. Nàng cất tiếng, “vô ích thôi, anh ấy đâu có ăn được,” và định đặt tô sang một bên, nhưng Luis ngăn nàng lại.

“Soup này là cho cô. Đừng để mình đói quá, Juana.”

Nàng không chú ý đến lời ông và vẫn tiếp tục nói. “Anh ấy nóng quá, cứ hất chăn ra hoài. Mình có thể làm cách gì khác không?”

“Không, nhưng trời sắp tối rồi, đến lúc ấy người cậu ấy sẽ bớt nóng.”

Luis thầm nghĩ chắc họ đã trò chuyện tới lui như thế cả chục lần rồi, nhưng ông không đưa ra nhận xét nào. Mọi chú ý của cô gái đều chăm chắm vào thân hình đang trăn trở trên giường. Gương mặt trái xoan xanh xao vì thiếu ngủ và đôi mắt lộ rõ nét thâm quầng. Cô ấy chưa hề rời khỏi phòng kể từ khi Tristán được đưa vào đây, và cứ ngồi mãi bên cạnh cậu ấy từ lúc ấy: chăm sóc, đắp nước lạnh lên người cậu ấy, kiên trì kéo lại tấm chăn cứ bị thân hình sốt hừng hực làm rơi ra không hề biết mệt mỏi là gì. Thậm chí thái độ ghét bỏ của Elisabeta cũng giảm đi và biến thành lo lắng cho Juana, còn Luis không cảm thấy gì khác ngoài lòng trắc ẩn đối với Juana – cô gái này trông như thể đang dùng hết sức lực của mình trong trận chiến dành lại sự sống của Tristán.

Ông dịu dàng nói, “thử một muỗng soup đầy của Elisabeta nấu đi rồi tôi sẽ kể cho cô nghe tin tức mới nhất. Cả thị trấn đang xôn xao về chuyện xảy ra tối qua.”

Trong giây lát ánh mắt Juana rời khỏi gương mặt chồng mình, nhưng chỉ đúng một giây rồi nàng với lấy tô soup một cách miễn cưỡng. “Thế họ đã bắt được bọn người bắn anh ấy chưa?”

“Cho đến giờ thì chưa, nhưng còn nhiều chuyện khác xảy ra.” Luis dựa vào cửa, vừa quan sát cả người đàn ông nằm trên giường và cô gái đang ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp cạnh đấy vừa nói. “Người ta đồn rằng lệnh truy nã Felipe đã ban ra, vì đã đả thương tàn bạo Don Diego Ruiz tại nhà la viuda tối qua. Khuôn mặt tuấn tú của quý tử ngài thống đốc đã bị hủy hoại, và họ đang lùng bắt cậu ấy về trừng trị.”

“Tôi đã nặng tay với hắn.” Giọng nói Tristán vang lên nhẹ nhàng và đầy khinh miệt bên tai Juana, và nàng đáp lời, “anh ấy bảo với tôi anh ấy đã – tôi không nhận ra anh ấy muốn nói gì khi –”

Lẽ đương nhiên, nàng thầm nghĩ, nằm trong lòng Tristán nàng đâu màng quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra cho Don Diego Ruiz. Nàng không khi nào tin chàng đợi mình ở cuối phòng tranh, tin làm sao được vì điều đó hết sức vô lý – quá khứ không thể nào lập lại tàn nhẫn đến như thế. Nàng cắn môi sa vào yên lặng, gò má nóng bừng.

Luis tiếp lời, dường như không để tai đến những lời lẽ bối rối của nàng, “còn ngài thị trưởng đâu còn tâm trạng nào để lo tới các nhà quý tộc nào muốn tự tiêu khiển bằng cách bắn bỏ bọn dân ngoại quốc, nhất là lúc ông ta đang trên đường truy lùng phù thủy – Dona Jerónima de Herreros và người khách ở nhà Don Bautista. Có tin đồn là họ đang tìm bắt một phụ nữ trẻ có tên là Margarita Armendariz. Tại sao lại chọn cái tên đó? Khi họ chính thức bắt đầu lùng bắt thì cái tên đó sẽ lôi kéo họ đến thẳng chỗ này.”

Ông nói một cách thực tế, giọng trầm trầm của ông vẫn điềm tĩnh. Khi thấy nàng sững người, ông nói thêm, “ăn cho mau đi, kẻo nguội.”

Tay nàng run lên cầm cập trong lúc cầm tô soup lên. “Chú có tin tôi là phù thủy không Luis?”

“Tôi không tin, mặc dù tôi từng nghĩ cô ắt hẳn là loại người đó khi Felipe bảo cậu ấy đã cưới cô. Nếu cô biết trước đây cậu ấy từng nói gì về phụ nữ, rồi sau đó lại kết hôn –! Nhưng có rất nhiều người sẽ tin điều này, và sợ hãi là một nhà thuyết phục tài ba nhất. Nếu cô bị bắt, vô khối kẻ sẽ nói rằng họ đã thấy điều gì là lạ ở cô ngay từ lần gặp đầu tiên – và Don Bautista là người lúc nào cũng sợ sệt. Bọn phù thủy hắn bắt về luôn luôn thú tội trước khi hắn đem họ đi thiêu sống.”

Juana có cảm giác như đang ngạt thở. Tối qua nỗi sợ hãi của Don Bautista là điều gì đó thật hoang đường, là một ảo tưởng có thể gạt bỏ bằng lời lẽ sắc bén, nhưng giờ đây nỗi sợ đó đang gia tăng mạnh mẽ và hung hiểm như cuồng phong bão tố. Nàng hỏi qua đôi môi khô khốc, “chú nói là hắn sẽ truy lùng khắp thị trấn à?”

“Hắn đã ra tay rồi. Hắn đã phái hai binh sỹ đi giúp, nhưng ít ra là một ngày nữa bọn họ mới tới, cô thật có phước đấy. Cô có thể –”

Nàng khẽ thở dài một cách lạ lùng và hối hận đã cắt ngang câu hỏi đó. “Ngày mai tôi sẽ biết được Felipe sống hay chết. Hãy ráng nhẫn nại với tôi cho đến lúc đó, rồi tôi sẽ ra nộp mình. Nếu họ phát hiện tôi ở đây, tôi sẽ nói tôi phù phép bắt chú phải chứa chấp tôi, nếu không tôi sẽ đi tìm họ. Có lẽ họ sẽ không thiêu tôi cho đến lúc đứa bé ra đời – tôi biết luật định như thế.”

Nàng nói những chữ cuối cùng gần như cho chính mình, dõi ánh mắt yêu thương trên gò má trũng, gương mặt đang cau lại của Tristán nên không thấy được Luis đang há hốc miệng kinh ngạc.

“Cô đang – cô muốn nói là cô đang mang thai?”

“Phải. Tôi vừa biết được cách đây hai ngày.”

“Đứa bé là của –” ông ngập ngừng – “của Felipe phải không?”

“Ồ, phải.” Juana không màng giải thích thêm, đôi môi xanh xao thoáng nụ cười mơ hồ, và nét mặt căng thẳng bỗng chốc trở nên dịu dàng mà ông chưa từng thấy ở nàng trước đây.

“Cô có chắc đó không phải là nguyên nhân cô gây với cậu ấy chứ?” Luis nêu lên câu hỏi dựa trên kinh nghiệm của bản thân mình về nhược điểm của phụ nữ, và nhìn trộm về phía giường như thể người đàn ông đang bất tỉnh kia đột nhiên nghe được lời ông nói. “Khi cậu ấy nhận được thư cô gửi, cậu ấy –”

“Anh ấy chưa biết gì về đứa con cả, và bây giờ cũng không biết được,” nàng trả lời một cách nôn nóng. “Luis, cho đến lúc này cơn sốt đã hành anh ấy mười hai tiếng rồi – chắc chắn anh ấy không thể nào chịu nổi lâu hơn nữa phải không? Anh ấy cứ gọi lớn vì cái gì đó, tôi không hiểu được anh ấy muốn nói gì cả.”

Luis nhìn nàng nghi hoặc, rồi vội nói, “tôi cũng không hiểu – tôi không hiểu Anh ngữ, Juana, nghe tôi nói đây. Cô không thể đầu thú với Don Bautista nếu cô đang mang thai. Cô không hình dung được họ sẽ làm gì với những người bị nghi ngờ là phù thủy để trục quỷ ra khỏi thân thể những người này đâu.”

“Thay vì thế tôi nên trốn ở đây cho đến khi tôi khiến cho chú và gia đình bị tình nghi vì đã giúp tôi, và Felipe bị phát giác hay sao?” Nàng đặt soup xuống gần như không chạm môi đến, mắt rực sáng. “Đã quá lâu tôi cứ tai ngơ mắt lấp trước những sự việc đã xảy ra và cố trốn tránh hậu quả của những việc ấy. Tôi vô tội với cái chết của cả Dona Jerónima và Eugenio de Castaneda – Phải, chính là Eugenio,” nàng nói thêm một cách gay gắt khi thấy Luis toan cất tiếng. “Hắn theo dõi tôi tới đây để cố bắt tôi trở về castillo với hắn, nhưng bây giờ chuyện đó không thành vấn đề nữa. Ngay khi tôi biết Felipe sẽ – sẽ hồi phục hay không, tôi sẽ đến gặp Don Bautista và kể cho hắn toàn bộ sự thật mà tôi biết về cái chết của họ. Hắn tin hay không, tôi không buồn quan tâm tới.”

Luis chăm chăm nhìn nàng một lúc lâu, khuôn mặt nặng nề của ông trông thật kiệt quệ trước khi ông lẩm bẩm, “tôi sẽ bàn với Elisabeta. Cứ gọi tôi nếu tình trạng của Felipe có gì thay đổi,” rồi ông bước ra ngoài khép cửa lại sau lưng.

Juana không đáp lại lời ông, nàng đứng lên và lại cúi xuống bên Tristán để thấm ướt gương mặt đã trở nên âm ấm trong căn phòng nóng nực.

Chàng vùng vẫy liên tục khiến Juana phải dùng hết sức mới ấn được chàng xuống, nàng biết nhẹ tay sẽ vô hiệu với chàng, tay nàng đè chặt trên lồng ngực Tristán để giữ chàng nằm yên. Chưa gì mà xương đã lộ rõ dưới làn da chàng, cứ như thể cơn sốt đã làm thịt tan mất, bày ra toàn bộ xương sườn bên dưới. Dường như nỗi tuyệt vọng tha thiết đang bao phủ lấy nàng lan truyền tới chàng, Tristán chợt mở mắt, ánh mắt sáng lóa như ngọc lục bảo trong trũng mắt thâm quầng. Trong chốc lát nàng tưởng chừng chàng không nhận ra nàng, nhưng chàng nheo mắt lại như ráng tập trung nhìn, rồi ánh mắt ấy từ từ ngập tràn cay đắng.

“Em đã dành hết lòng thù hằn cho mục đích thật thích đáng,” chàng nói một cách châm biếm, rồi hơi thở nông dần chàng thở hắt ra và đôi mí mắt nặng như gắn chì lại nhắm kín mít.

Những giây phút kế tiếp mọi thật rối rắm đến độ đầu óc Juana không cách nào làm sáng tỏ được. Nàng nhớ mình hét lên gọi Luis, hoang mang tột độ khi nghe rằng chồng mình chưa chết nhưng chỉ thiếp đi. Nàng nhớ đôi mắt ngấn nước của Luis lúc ông bảo với nàng chàng có thể hồi phục nếu tỉnh lại dù trong giây lát. Nhưng mọi việc bị cuốn vào trong lớp sương mịt mùng che kín hết tâm trí khiến nàng thình lình trở nên bất lực như một đứa bé con, trong lúc ý nghĩ của nàng cứ xoay vần như bị thôi miên quanh lời Tristán từng nói dạo trước.

Em đã phí đi lòng thù hận của em rồi – hãy để dành nó vào dịp khác, lúc nào mà nó thực sự giết được tôi chàng đã nói với nàng như thế trên đường rời khỏi castillo, khi nàng cầm máu vết thương nhỏ do Jaime gây ra cho chàng. Nàng phân vân tự hỏi, lúc này có phải trí não sốt đến mờ mịt của chàng đang oán trách nàng vì sự tổn thương còn lớn hơn nhiều hay chăng? Nàng nhận ra được tia nhìn trong mắt chàng đăm đăm soi trên mặt nàng: ánh mắt xuyên thấu, đầy cảnh giác như đang đề phòng bị tập kích. Nàng từng thấy ánh mắt đó của chàng khi Tristán nhìn Torres ngang qua thân thể bất động của Eugenio, ánh mắt hằn rõ ý công khai ứng chiến.

-o0o-

Felipe lại bắt đầu lẩm bẩm khi ánh nắng nhạt dần, những lời thì thầm gay gắt khiến Juana nôn nóng muốn hiểu chàng đang muốn nói gì. Nhưng giờ đây giọng chàng lại nhỏ dần, từ ngữ nghe thật mơ hồ, dường như cơn bệnh đã tước đi phần dự trữ cuối cùng trong cái nguồn tự chủ siêu phàm, đầy ngạo mạn ấy. Cử động của chàng chỉ là những cơn co giật, có vẻ như đôi lúc vận động hơn một lần cũng không đủ sức. Trong cuộc chiến giành sự sống này chàng đã thất bại, Juana thầm nghĩ, nàng phải dằn xuống cơn thôi thúc muốn gào lên rằng chàng phải chống chọi, phải tiếp tục chống chọi, rằng chàng đã hiểu lầm khi cho rằng nàng muốn chàng phải chết...

Elisabeta đã vào rồi lại ra một đôi lần, không ai thấy bóng dáng Luis đâu cả, nhưng Juana cũng không thắc mắc ông ấy đang ở đâu. Nàng vẫn ngồi im bên cạnh giường, không để tâm tới mọi vật chung quanh ngoại trừ Tristán. Đôi mắt to, thâm quầng chỉ chứa đựng mỗi hình ảnh chàng trong lúc nàng cố tình gom góp mọi chi tiết cho lần ly biệt sắp đến. Cho dù chàng sống hay chết, nàng cần có hình ảnh chàng làm hành trang lên đường đương đầu với Don Bautista.

Phía mặt bị sẹo đang hướng về nàng, nhưng bây giờ cái sẹo ấy không phải là vết biến dạng tàn khốc nàng đang nhìn vào. Tia nhìn của nàng đang dõi theo đường nét điển hình trên khuôn mặt, sống mũi thẳng bị gẫy cách đây nhiều năm trong trận chiến giờ hơi lệch, đôi mắt xếch nằm xiên thật lạ lùng mà giờ đây màu mắt trông không còn thiếu hài hoà với đôi mắt. Chính cái kiểu mắt chếch lên đó, cũng như màu mắt với hốc mắt sâu kỳ lạ và cặp mí trĩu nặng đã làm cho khuôn mặt chàng có vẻ nhìn của một con sư tử uể oải, âm hiểm. Và vành miệng thì không còn là đường nét khắc nghiệt bị xẻ ngay góc môi trên mà nàng từng thấy, nhưng là vẻ đẹp cân đối của thuở xa xưa trước lúc tai nạn thảm khốc xảy ra.

Đầu chàng đã ngưng vật vã, giờ thì chàng nằm ở đó đầu gối trên mái tóc đỏ rực hãy còn vương đầy bùn đất, gương mặt góc cạnh thật khác thường với những quầng tối xiên xiên trông giống như các hình tượng đúc nổi bằng đồng lấp loáng trên các mộ phần. Juana e dè đưa tay miết nhẹ dọc theo gò má cứng cỏi, lòng ước muốn được vuốt cho phẳng phiu làn da đang co rúm vì quá đỗi căng thẳng. Rồi đột nhiên nàng kêu lớn.

“Elisabeta, Elisabeta!”

“Chuyện gì vậy?” Elisabeta ùa vào ngay lập tức, nhanh đến độ chắc bà đang đứng ngay ngoài cửa chờ nàng gọi. Juana chỉ tay vào Tristán, nàng nhìn chăm chăm vào ngón tay mình như không tin nổi việc trước mắt.

“Anh ấy đang ra mồ hôi... tôi nghĩ cơn sốt đã hạ, nhưng tôi không chắc lắm.”

Giọng nàng đứt quãng và gần như lắp bắp, nàng bám chặt vào tường trong lúc Elisabeta vội cúi xuống xem xét Tristán. Khi thấy người phụ nữ lớn tuổi làm dấu thánh tim nàng như muốn ngừng đập, nhưng Elisabeta quay qua nàng với nụ cười tươi, nước mắt bắt đầu lăn xuống gò má của bà.

“Phải, cô nói đúng đấy. Giờ thì cậu ấy đang ngủ, thực sự ngủ. Nhờ ơn Chúa phù hộ cậu ấy có cơ may hồi phục.”

“Cô sẽ chăm sóc cho anh ấy chứ?” nàng hỏi một cách hối hả, Elisabeta gật đầu nhưng bối rối không hiểu nàng nói thế có nghĩa là gì.

“Tất nhiên tôi sẽ chăm nom cậu ấy, nhưng cô –”

Có điều gì đấy hằn lên nét mặt Juana khiến bà toan nói bỗng ngừng bặt. Khuôn mặt cô gái đanh lại cương quyết, ánh mắt trống vắng ảm đạm, và dấu vết duy nhất của niềm hân hoan vừa thoáng hiện là nụ cười nhẹ đăm chiêu trên cánh môi. “Vậy thì tôi đến lúc phải đi rồi, đi làm hòa với Don Bautista,” giọng nàng thật nhỏ nhẹ. “Nếu tôi nán lại lâu hơn nữa tôi chỉ đem lại nguy hiểm cho cô chú thôi.”

Elisabeta hé miệng sửng sốt. “Nhưng, Juana, Felipe cần cô mà! Cô không lo tới chuyện gì xảy ra cho cậu ấy hay sao?”

“Vừa đủ để muốn anh ấy sống, anh ấy sẽ không sống nổi nếu tôi lẩn trốn và để họ tiếp tục lục soát,” Juana trả lời đơn giản.

Tay run lên bần bật, nhưng nàng dấu đi, cổ họng nhức nhối nhưng vẫn tiếp tục nói, “khi tỉnh lại nếu anh ấy nhớ rằng đã thấy tôi ở đây, hãy nói với anh ấy rằng đấy chỉ là trong mơ thôi.”

“Cô muốn cậu ấy nghĩ rằng cô không quan tâm cho cậu ấy sao?”

“Điều đó sẽ không làm anh ấy đau lòng hay thậm chí khiến cho anh ấy ngạc nhiên.” Juana khoác áo choàng lên người trong lúc nói tiếp. “Anh ấy không yêu tôi, chưa từng yêu bao giờ – hôn nhân của chúng tôi chỉ là một – một sự mâu thuẫn. Anh ấy cưới tôi để làm nhụt đi lòng kiêu hãnh của tôi còn tôi thì tạo thái độ xa lánh để tỏ cho Tristán thấy anh ấy đã thất bại.” Nụ cười trong mắt nàng có vẻ châm biếm. “Đến giờ thì tôi đã yêu anh ấy nhưng Tristán vẫn còn khinh khi tôi. Nhưng tôi thà là để anh ấy yêu tôi và tiếc thương khi tôi ra đi, vì cứu anh ấy tôi phải đi ngay bây giờ.”

Nàng quay ra cửa trước khi Elisabeta kịp lên tiếng, nhưng vừa toan cất bước thì nàng chợt dừng ngay lại, thân thể như đông cứng: cả hai người họ đều nghe tiếng cửa phòng bên ngoài vụt mở, và tiếng chân bước nặng nề trong phòng kế bên.

Juana di chuyển nhanh như cắt. Nàng lướt tới phía trước giường đứng chết cứng như con thú bị sập bẫy, hai cánh tay trong lớp áo choàng dang rộng như để che chắn chiếc giường và người nằm trên đó như con gà mẹ đang dang cánh che chở cho con mình. Elisabeta bíu chặt lấy tay nàng, nhưng tia nhìn của nàng về phía cửa vẫn không dao động.

“Lẽ ra tôi phải đi trước khi họ tới,” nàng thốt lên đau đớn. “Tôi nên đi trước đó!”

Elisabeta không nói năng gì. Bà cũng như Juana đang đếm từng bước chân bên ngoài. Rồi thình lình cánh cửa mở toang và Luis hiện ra, thở hổn hển, ông dựa người vào cửa như không muốn phí thời gian bước qua cửa.

“Đã sắp xếp cả rồi, nhưng cô phải đi cho mau, cả hai vợ chồng cô!” Tâm trí vừa nhẹ nhõm đến độ bàng hoàng nên nàng hầu như không biết ông đang nói gì, và khi nàng nhận ra thì lời nói của ông nghe khó hiểu làm sao. “Placido đã sai vài người lái bò của ông ta đến giúp tay khênh Felipe ra xe, xe bò đang đợi bên ngoài – cô phải ráng hết sức chăm sóc cậu ấy.” Đôi mắt trên gương mặt ảm đạm nhìn thẳng vào mắt Juana thật khẩn thiết, “hiện giờ tôi chỉ có thể giúp hai người bằng cách đó thôi.”

“Placido à!” Elisabeta kêu lên. “Cái lão già quỷ quái đi buôn hàng lậu bằng la sao? Anh đã hứa với em là sẽ không dính dáng gì tới lão ta nữa mà!”

Juana xen vào, “sao chú lại giúp tôi? Từ lúc tôi đến đây tôi chỉ mang lại phiền toái cho cô chú thôi.”

Ông nhìn ngang qua nàng đến Elisabeta, do dự trước khi trả lời, “cô biết vì sao mà. Elisabeta sẽ hiểu chuyện nếu cô cho phép tôi kể lại với bà ấy sau khi cô cậu đi. Hai người xứng đáng hưởng cơ hội sống còn tốt đẹp hơn là số phận mà ngài thị trưởng đang săn lùng phù thủy đáng kính ban phát cho cô.”

Tay nàng lần đến bụng ra dáng che chở cho đứa con chưa chào đời, đoạn môi nàng hé nụ cười ngạc nhiên rạng rỡ đến độ khiến ông chớp mắt. “Cám ơn, Luis.” Nàng hôn ông, môi ông ẩm mềm. “Chúng tôi sẽ mãi mãi nhớ đến cô chú.”

“Không còn nhiều thời giờ đâu. Tôi có mang tới một ít quần áo cũ – xin được của Enrique và vợ chú ấy. Yên lặng nào Elisabeta – tôi nói đồ này là cho từ thiện, dạo này em tôi và Nieves đều phát tướng nên không mặc vừa nữa. Juana và Felipe đâu thể nào đi đường ăn mặc kiểu này. Nhưng hãy giữ cái áo dạ hội đó lại, Juana, rồi sẽ có lúc hữu dụng đấy.”

Chưa gì ông đã bỏ đi, vội đến nỗi Juana không kịp hỏi lý do. Thay vì thế nàng gặn hỏi, “Placido là ai thế? Ông ta sẽ đưa chúng tôi đến đâu?”

Luis vẫy tay ra hiệu cho hai người đàn ông lực lưỡng bước tới. “Ông ta là bạn của tôi, xà ích đánh xe la, vào lúc mặt trời lặn đoàn người của ông ta sẽ khởi hành đi Cadíz. Ông ta bằng lòng chở cô và Felipe trong khoang xe hàng và sẽ không hé môi về chuyện này, nhưng ông ta không chịu cho ăn hay săn sóc cho Felipe, cái lão già bất nhân.” Juana đọc được trên nét mặt rầu rĩ của ông là cái giá đòi quá cao. “Nếu cô cậu bị phát hiện ông ta sẽ chối là không biết gì hết, nhưng nếu cô lanh lợi hai người có thể đến ven biển an toàn. Có nghĩa là phải tìm kiếm miếng ăn và giao dịch đổi chác, nhưng cô cần phải làm thế.”

Mắt ông ánh lên tia thán phục khi nhìn Juana, và nàng điềm tĩnh gật đầu. Juana thầm nghĩ, nàng sẽ tìm cách xoay sở thôi, vì hoàn cảnh bắt buộc như thế.

“Nhưng mà từ đây tới Cadíz phải mất cả tuần,” Elisabeta kinh ngạc phản đối. “Tại sao không để họ đi xuống phía nam thay vì hướng tây? Như thế đường đi sẽ ngắn hơn phân nửa, hơn nữa Felipe vẫn còn bệnh –”

“Anh không có lựa chọn nào khả dĩ hơn cả, bọn săn lùng sẽ đi tìm ở những cảng gần nhất,” Luis nói tiếp. “Đi bằng la Placido phải mất tới mười ngày đường, không ai sẽ đoán ra rằng kẻ đi trốn lại chọn cách di chuyển chậm như thế. Ngoài ra –” ông vừa thu xếp đồ đạc vừa nói, và bỏ thêm hũ rượu vào mớ hành trang nhưng vẫn không ngửng đầu lên – “Tình trạng Felipe sẽ đỡ hơn nếu cậu ấy không phải di chuyển quá nhanh.”

“Dù đi bằng tốc độ nào thì cũng cần cả sư đoàn mới dời nổi cái người khổng lồ này.” Một người lái bò càu nhàu, mặt mày khó chịu.

Họ quấn chăn quanh người Tristán và gồng hết sức để nâng chàng lên, nhưng chỉ khi Luis đến giúp tay thì họ đã nhấc chàng ra khỏi giường. Họ loạng choạng bước ra ngoài, thân hình bệnh nhân trong tay họ chùng xuống như một kiện vải nặng. Elisabeta đi theo phía sau dặn dò nhưng không một ai chú ý đến lời bà nói, và sau một lát Luis quay lại. Juana lặng lẽ nhìn ông, mặt đờ ra trước nghĩa cử thi ân bất cầu báo của vị chủ nhà, trong lúc Luis lại thoăn thoắt hết gấp rồi đến gói đồ đạc cho họ đem đi, bỏ thêm vài món vào gói đồ đã buộc gọn gàng y như trong vai trò một người thương buôn đang hành nghề ông thường làm mọi khi.

“Chuyến đi này có hại cho chân của Felipe, nhưng không còn cách nào khác cả,” ông nói như họ đang trò chuyện thông thường. “Đừng để cậu ấy gắng sức sớm quá, và ráng chăm sóc và cho cậu ấy ăn uống đầy đủ. Đây là ví đựng tiền đi đường,” ông thấp giọng nói thêm. “Chỉ mở ra khi không có ai thấy cô. Placido và người của ông ta không ai giàu có cả. Nếu họ thấy vàng này, không chừng họ sẽ lấy đấy.”

Juana gật đầu, luồn cái ví dưới nếp xếp áo choàng. “Khi chúng tôi tới Cadíz thì sao?”

“Đến lúc đó, nếu Chúa phù hộ, cô có thể hỏi Felipe những gì cần phải làm. Cậu ấy vẫn chưa nói với tôi, nên tôi cũng không biết ý cậu ấy ra sao.” Bất chợt Luis hôn lên hai bên má nàng. “Hãy biên thư cho tụi tôi khi cô đến Cadíz – Placido sẽ chuyển thư lại, và chúng tôi sẽ trả tiền. Đừng để gã ba trợn đó lừa cô. Bây giờ tôi để cô thay áo sống, xong rồi thì vào trong xe ngay. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn cho cô trong đó rồi. Không cần nán lại chia tay dài dòng đâu. Cầu Chúa che chở cho cô cậu trên đường đi.”

Lệ dâng đầy làm nàng nghẹn ngào trong lúc nàng vội vã cởi chiếc áo dạ hội xanh dương viền vàng ra và xỏ tay vào bộ đồ của Nieves, nhưng không còn thời giờ để khóc. Chỉ đến lúc nàng ào ra bên ngoài, chiếc áo xanh cuộn chặt thành một bó nhét trong áo choàng nước mắt mới ứa ra. Thấy thế, Elisabeta gạt tay của Luis đang đưa ra ngăn bà lại và lao tới chỗ Juana, bà ôm chầm lấy nàng và lại tỏ lòng âu yếm như người mẹ đối với nàng dạo nào.

“Giờ thì cô phải chăm nom cho Felipe nhé?” bà gằn giọng yêu cầu. “Cho dù cậu ấy có yêu cô hay không thì lúc này cậu ấy rất cần cô. Adios.”

Juana gật đầu và cố vội thì thầm chào từ biệt. Lời khẳng định đó hầu như phá vỡ ý chí của nàng, bởi lẽ giờ đây nàng đã biết chồng mình nghĩ sai về mình đến thế, lòng nàng chết lịm khi nghĩ tới chuyến hành trình trước mắt. Chắc hẳn chàng căm hận nàng còn nhiều hơn nàng từng phỏng đoán nên mới quy sự ám hại hèn nhát đó là do nàng chủ mưu, để cho rằng nàng là người cả gan gây ra hành động sắt máu đến như vậy.

Nàng lặng lẽ hôn Elisabeta rồi chạy vụt ra khỏi ngôi nhà nhỏ, lập cập leo lên cỗ xe bò trong trời sẫm tối.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...