Nhưng anh biết dưa hái xanh sẽ không ngọt, Nam Cung Hạo Thiên anh là ai. Là kẻ mà khi xác định được mục tiêu, sẽ cố gắng không ngừng để đạt được nó. Trong từ điển của anh không có chữ “không được”, mà chỉ là anh “muốn”, hay “không” mà thôi.
Anh biết cô cần thời gian, anh cho bởi lẽ, người mà Nam Cung Hạo Thiên anh đã chọn, thì cho dù có chạy đằng trời, cũng không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của anh.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô gái nhỏ, một thân chật vật ngồi ở nơi đó, không khỏi cảm thấy đau lòng.
-Em đứng lên được không?
-Tôi không sao. Mệt anh đã quan tâm, mạng tôi còn lớn lắm, chưa chết được.
Như để chứng minh cho lời nói, Nhã Thuần cố gắng gượng đứng lên.
“Á…”
Cảnh củ màng hai, Nhã Thuần lại tiếp tục ngã ngồi trên nền đất lần nữa, ôm lấy chân của mình, khuôn mặt vốn đã trắng bây giờ lại dày thêm một tầng mồ hôi
Thì ra lúc nãy khi ngã xuống đất chân của Nhã Thuần bị trật, nhưng do miên man suy nghĩ nên, không phát hiện.
“Chết tiệc, cô làm gì nên tội mà lâm vào cảnh này. Bây giờ thì hay rồi, xe hư, chân đau, làm sao về nhà đây.”
Nam Cung Hạo Thiên ngồi xuống, cầm lấy chân của Nhã Thuần xoay xoay, rồi “Rắc”, một âm thanh thanh thúy vang lên. Cùng lúc đó là tiếng hét thất thanh của Nhã Thuần.
Không hề đắng đo suy nghĩ, cô dương chân thưởng vào khuôn mặt đẹp trai của anh, một cú đá không lưu tình.
-Tên khốn, anh muốn phế chân tôi đó à.
Nam Cung Hạo Thiên, vẻ mặt không hờn giận nói:
-Nếu thật sự tôi tín bẽ gãy chân em, thì em còn có thể dùng nó đạp tôi sao. Đúng là chó cắn Lữ Động Tân, làm ơn mắc oán.
Cũng may Nam Cung Hạo Thiên phản ứng lanh lẹ bắt lấy chân cô, nếu không anh không bị hủy nhan mới lạ.
Nghe anh nói, bây giờ cô mới ý thức, không chỉ nó không còn đau như lúc đầu, mà còn có thễ duỗi thẳng nữa chứ.
“Đúng là tên ôn dịch này cũng có nghề, không phải dạng vừa. nhưng không thể nói ra, nếu không thì chút sĩ diện còn lại của cô cũng không phải bị anh đem đi “chích đùi” luôn à”.
Nam Cung Hạo Thiên cởi áo khoác ra, quấn ngang người Nhã Thuần. Sau đó quay người đưa lưng về phía cô.
Nhã Thuần cảnh giác nhìn anh nói:
-Nam Cung Hạo Thiên, anh phát cái gì tâm thần vậy?
-Leo lên đi, tôi cõng em về.
Nhã Thuần thật sự muốn đạp về phía hắn một cái thật mạnh, để hắn té nhào trên mặt đất theo kiểu thỉ ăn phân thật chứ.
Nhưng không được, bởi cô biết nếu cô bướng bỉnh, nhất quyết lôi cái chân xi cò que này về biệt thự thì chân cô chắc chắn bị phế không thể nghi ngờ. Mà Lý Nhã Thuần cô, từ trước tới nay không có sở thích ngược bản thân. Nên không tội gì nói nhiều phí lời, cô ôm cổ, leo lên lưng anh.
Nam Cung Hạo Thiên khẽ mỉm cười, đi từng bước về phía trước.