Thay Đổi

Chương 29: Kí ức mười năm trước


Chương trước Chương tiếp

Shukasa thở hồng hộc. Những hơi thở trĩu nặng liên tục phả ra, nhưng quyết tâm của anh không hề vơi bớt.

Anh đưa tay lên quệt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, má và dưới cằm. Thở thêm một hơi nữa thật mạnh, bao do dự của anh đều được trút bỏ.

Shukasa lấy lại dáng đứng thẳng, hai tay đút vào túi quần. Tiến lên vài bước, anh dựa người vào bức tường, nhìn mặt đồng hồ với tiếng tim đập thình thịch cứ văng vẳng quanh tai.

Sau hồi chuông ngân dài và to, cả bầu không khí tĩnh mịch của trường trung học Stars 2 bị phá vỡ. Tiếng cười nói, hò hét của đám học sinh tuổi thanh xuân vang lên rôm rả. Shukasa ngó vào trường để tìm kiếm hình bóng một cô gái.

Trong đám đông, nổi bật lên một cô gái với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Mái tóc đen óng dài mượt mà bay lên trong gió. Những bước chân thật tĩnh lặng, Yui đi một mình cô độc giữa bầy bạn bè.

Cô cúi gằm mặt, phần tóc cắt bằng phía trước đã phần nào che đi ánh mắt của cô, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng lạnh tanh, không một nụ cười, hơn nữa còn rất rầu rĩ.

Nhận ra người mà mình tìm kiếm đang ở ngay trước mắt, Shukasa khẽ nở một nụ cười. Dẫu cho bao ánh nhìn tò mò và soi mói của đám học sinh trường Stars 2 đều đổ dồn về phía anh, nhưng anh vẫn gạt bỏ nó, can đảm bước lên phía trước.

Lúc bấy giờ, có hơn hai mươi người, cả nam và nữ đều vây quanh Shukasa, mà cạnh đó là Boss của họ, Miyamoto Rei.

– Anou...Miyamoto... – Shukasa hơi lúng túng, trán vương vài giọt mồ hôi, tay anh để ngang bụng khua nhẹ.

Yui đã nhận ra người nam sinh phía trước mình, dù cô không nhìn thẳng trực tiếp vào anh. Mặt cô không mảy may biểu lộ cảm xúc, vẫn im lặng.

Tảng lờ một cách cố ý, sau mươi giây dừng lại, Yui bước đi tiếp, sượt qua anh không ngại ngần, thật phũ phàng và vô tình, khiến cho Shukasa thoáng chút nhói đau.

Những tiếng bàn tán vang lên xôn xao...

– Miyamoto! – Shukasa hớt hải đuổi theo cô gái lạnh lùng vừa quay lưng, mặc cho đám đông lấy nó làm chủ đề bàn luận.

Đến ngã tư, Yui dừng lại bởi ánh đèn giao thông vừa chuyển màu đỏ.

Bỗng dưng, cô cảm thấy bứt rứt không sao chịu nổi. Tay bấu mạnh vào gấu váy, vò hai bên chỉ may thành một mớ, nhàu nhĩ y hệt trái tim của cô lúc này. Hai mắt cô nhắm tịt, môi mím chặt, răng đánh vào nhau ken két như đang cố gắng kìm nén một nỗi đau...

Shukasa đã đuổi đến nơi, anh hớt hải, gọi tên cô liên hồi, miệng thở không ra hơi.

Yui vẫn cố xem như không có gì, cô toan bước xuống lòng đường.

– Miyamoto! Nghe anh nói đã! – Shukasa chộp lấy cánh tay phải của Yui, níu bước chân cô.

Cô vẫn cúi gằm mặt không nói gì, cố ý xoay mặt đi né tránh ánh mắt anh.

– Miyamoto! Anh biết là em rất ghét anh vì anh đã đối xử tồi tệ với em! Nhưng xin em, hãy cho anh một cơ hội...để được thổ...hơ? – Shukasa chộp lấy hai vai của Yui, xoay người cô về phía mình, nói xối xả như để cho cô không có cơ hội bỏ đi phũ phàng thêm một lần nữa.

Nhưng rồi, câu quan trọng nhất Shukasa đã không thể nói ra trọn vẹn. Bởi anh khựng lại, bị giật mình khi anh nhận thấy một thứ ở trên mắt cô.

Những hạt nước trong veo như ngọc bích, đọng lại ở khóe mắt, chỉ chực trào ra.

Vài giọt nhỏ đã rơi xuống lã chã, làm ướt hai gò má xinh xinh và đỏ hồng. Đôi môi chúm chím, đẹp như tô son khẽ hé nhỏ.

Vốn đã xinh đẹp, lại sở hữu khuôn mặt xinh hơn thiên thần, nên dù cho có khóc, trông Yui vẫn đẹp hơn bất kì ai, vẫn lung linh rực rỡ trong mắt mọi người.

Nhưng trái tim Yui chẳng vẹn nguyên và trong sáng như vẻ bề ngoài. Lòng cô đau như bị cứa dao, đau đến mức cô chẳng hay mình lại yếu đuối thêm một lần nữa, lại khóc trước mặt người khác một lần nữa, mà lại là người cô không muốn để cho thấy bộ dạng mềm mỏng nhất.

– Miyamoto... – Shukasa bối rối. Anh bất giác gọi tên Yui. Những cử chỉ ngắc ngứ, lúng túng vì không biết xử trí ra sao của anh cùng với bộ mặt đang khóc lóc của Yui đã thu hút bao nhiêu ánh mắt hiếu kì, nhưng cũng không ai tỏ ra quá bận tâm. Họ chỉ nhanh chóng hoàn thành công việc của mình, và cả hai người cứ đứng yên như thế cho đến khi dòng xe cộ đã thưa thớt dần.

– Anh muốn nói gì? – Giọng vẫn nấc, Yui cất tiếng nói đầy lạnh lùng như muốn mau chóng cắt bỏ cái đuôi rắc rối, hoặc là nũng nịu đòi anh nói câu cô muốn anh nói.

– Miyamoto à...Em không sao chứ? Hay...em vẫn còn giận anh? – Shukasa vẫn tỏ ra ân cần và bận tâm tới những giọt nước mắt của cô.

– Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh nên anh hãy nói mau lên để cho tôi nói! – Yui gạt phắt – Đừng bận tâm gì hết về tâm trạng hay cảm xúc của tôi mà nói toẹt ra đi!

Như bị cuốn theo sự quyết đoán, không nhượng bộ của Yui mà Shukasa cũng thuận ý muốn của cô, dẫu cho phải ậm ờ thêm mấy phút nữa. Anh nuốt nước miếng, rồi nói ra điều anh muốn thổ lộ, dù chưa phải là tất cả...

– Miyamoto...à không...Rei...Anh xin lỗi vì anh quá ngu ngốc và cố chấp. Anh đã biết từ lâu nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ phủ nhận nó...Hằng ngày, người đầu tiên anh nghĩ về là em. Hằng đêm, người đầu tiên anh mơ thấy cũng là em. Em là người đầu tiên anh muốn sẻ chia niềm vui, là người đầu tiên anh muốn tâm sự. Trên hết, lúc nào cũng vậy, anh rất thích gương mặt em, thích nụ cười của em. Mỗi cử chỉ của em đều khiến tim anh xao động. Anh...muốn được ở bên em mãi mãi...Rei à! Có một người vừa giúp anh hiểu ra...rằng tất cả những điều trên, dù có phức tạp, nhưng đơn giản...nó là tình yêu. Rei! Anh...

– Anh nói xong chưa? – Cả một dòng cảm xúc sâu sắc và mãnh liệt của Shukasa đều bị Yui dập tắt chỉ bằng một câu. Anh sững người, nheo mắt nhìn Yui.

Họng anh cứng đờ, câm lặng...

– Tình yêu ư? Anh vẫn nói những câu đáng khinh như vậy, Hanagato ạ! – Cô nói tiếp sau cái khịt mũi và bật lên những tiếng cười khinh khỉnh – Anh không nghĩ là tôi không chê bai chế giễu anh nếu như anh cứ tiếp tục nói những câu bên trong đen tối, ăm ắp mưu mô, bên ngoài phủ vàng phủ bạc như thế sao? Thật kinh tởm!

Yui mỉa mai, khinh bỉ, coi thường những lời nói thật thà đó, mà Shukasa phải dẹp bỏ lòng tự tôn cao ngạo ngày thường, để rồi nói ra mọi thứ từ gốc rễ trái tim.

Shukasa không giận câu từ cay đắng vừa thốt ra từ khuôn miệng đẹp đẽ đó của Yui, nhưng vẫn cau mày. Đơn giản vì anh cảm thấy vô lí và bất thường, khác hẳn với bản tính hồn nhiên thường nhật của cô.

– Rei... – Shukasa gọi tên khe khẽ.

– Anh xong chuyện rồi chứ? Giờ đến lượt tôi! – Vẫn giữ cái điệu bộ ấy, Yui tiếp. – Chuyện của tôi không dông dài như của anh đâu. Chỉ một câu hỏi thôi!

Shukasa im lặng. Chưa bao giờ anh cảm thấy bối rối như lúc này. Phải chăng sự kiên quyết và lạnh lùng của cô đã làm cho tâm trí anh đảo lộn, không thể suy nghĩ được chút gì.

Anh gật đầu nhẹ, ngụ ý bảo Yui hãy hỏi điều cô ấy muốn.

Trầm ngâm nhìn khuôn mặt bối rối của Shukasa thêm mấy mươi giây, Yui ngẩng cao đầu, hít một hơi thật sâu cùng với hai hàng nước mắt, miệng vẫn nấc. Thật ngắt quãng, Yui hỏi:

- Tại sao…tại sao anh…lại làm thế với tôi?

Shukasa giật mình. Anh ngước đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt Yui, nhướn mày khó hiểu.

- Anh còn định giả ngơ sao Hanagato Shukasa? Anh đang cố chứng minh là mình vô tội à? Đừng nhìn tôi với cái ánh mắt như thế? – Yui gạt phắt tay, hét lên. Mái tóc đen dài xõa xuống, dính vào da bởi những giọt nước mắt còn chưa kịp khô.

- Rei à… - Shukasa vẫn còn không hiểu chuyện, nhưng lại cúi gằm mặt gọi tên cô khe khẽ.

- Rei? Tại sao anh lại gọi tôi là Rei? Phải là Satake Yui mới đúng chứ? – Yui cười khinh bỉ.

Mắt Shukasa trợn ngược, người tự giật bắn lên, ngước đầu dậy, cau mày. Khóe miệng rộng ra, hai hàm răng nghiến lại ken két.

- Satake Yui? Nói vậy…em là…

- Hanagato…xem chừng…anh chỉ nghi ngờ Miyamoto Rei thực chất là Satake Yui. Chứ chẳng mảy may bận tâm Satake Yui là ai nhỉ? – Vẫn là nụ cười trừ, khinh bỉ người kia hiện lên trên môi Yui. Chợt cô bất ngờ hét lên – Anh quên mất cô bé buộc tóc hai bên của mười năm về trước rồi hay sao?

Shukasa bất giác giật mình. Anh nheo mắt, cố đưa về những kí ức năm xưa. Thấy anh im lặng, Yui xem đó là sự coi thường của Shukasa đối với mình, miệng cô tuôn ra tất cả sự thật, tất cả những gì Mika đã nói cho nghe lúc còn trên sân thượng. Là cái giọng không quá to, nhưng nhanh dồn dập:

- Cô bé đó…đã gặp phải nhiều cái không may trong cuộc sống. Ba khinh thường cô, mẹ rời xa cô. Khi cô ra ngoài xã hội, cô…lại trở nên cô đơn trong sự né tranh của bạn bè. Mọi người cô lập cô, bắt nạt cô, và kẻ đứng đầu chuyện đó là một Obocchama* kiêu ngạo. Anh có biết không?

Shukasa khựng lại. Dòng kí ức bây giờ tuôn trào mãnh liệt. Trong anh hiện lên một cô bé buộc tóc hai bên, khuôn mặt đáng yêu nhưng long lanh nước mắt. Như đã hiểu ra chuyện, Shukasa ngập ngừng:

- Chẳng lẽ…Re…à không…Yui…cô bé đó…là…em ư? Tiểu thư thứ hai của tập đoàn tài chính Satake…lại chính là em sao?

Yui khịt mũi:

- Đúng vậy đó. Tôi đã may mắn gặp được một thiên thần, đưa tôi ra khỏi cuộc đời đen tối và biến tôi trở thành một cô gái mạnh mẽ Miyamoto Rei như bây giờ.

- Thiên thần mà em nói…là Toudo Mika, lúc đó là học sinh mới chuyển trường?

- Lại đúng nữa. Vậy còn quý Obocchama kia…tôi chắc anh biết đó là ai.

Mặt Shukasa thất thần, trắng bệch. Anh khuỵu xuống, không tin được vào những gì mình vừa nghe thấy.

- Cô bé đó…lại chính là…em sao… - Giọng anh run run.

Tim Yui lại xao động. Cô gạt tay, xoay người, giọng nói vẫn ngập tiếng nấc:

- Hiểu rồi chứ Hanagato Shukasa. Sau bố, mẹ, mục tiêu trả thù tiếp theo của tôi…sẽ là anh đó! Boss Stars 1.

Trong không khí im lặng, dù cho Yui có khóc nhỏ thế nào, Shukasa vẫn có thể nghe thấy.

Tim cô đập thổn thức, cảm xúc và tâm trí không cho cô biết đèn giao thông chuyển đỏ.

Một chiếc xe tải lao tới, tài xế không hề để ý đến cô nữ sinh dưới lòng đường kia, mà cứ tiếp tục phóng xe trên làn đường của mình.

Đến khi kịp để ý, thì những gì hiện ra trước mắt Yui là hai đốm vàng lóe sang của chiếc đèn pha.

Yui hét thất thanh…

Shukasa mặt cắt không còn một hột máu…

Sau cái tiếng phanh gấp ken két của chiếc xe tải cùng với tiếng rầm lớn của hai vật va chạm là một bầu không khí im lặng đến ghê rợn…

Hết chương 35.

Chú thích

*Obocchama: công tử/chỉ những thằng con trời đánh
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...