Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ
Chương 23: Không đến nhà khám bệnh
Nhìn như vậy cô có chút buồn bực,tiểutử kia quá cao, khoảng 1m85, cô nhỏ như củ cải khi đứng trước mặt hắn, thật giống mộttiểuoa oa.
Tiểutử kia không chỉ có khuôn mặt khôi ngô mà biểu tình cũng rất kiên cường. Khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính, tuy không nhiều soái khí nhưng lại cho người ta cảm giác ổn trọng, kiên định.
Nhưng điều thu hút ánh mắt của Ngô Song chính là, mùa đông lạnh như thế mà hắn chỉ mặc một bộ quần áo thể dục đơn giản! Từ khóa cổ áo hắn kéo xuống, Ngô Song có thể thấy cơ ngực rắn chắc của hắn a~
Trời lạnh như vậy mà hắn chỉ mặc mỗi ít quần áo! Chẳng lẽ những người tu hành có thể kháng lạnh sao?
Ngô Song rất tò mò nhưng lại không nói gì, chỉ đứng yên lặng ở một bên.
Tiểutử kia nghe nói bọn họ đến bái phỏng “Trường Phong tiênsinh” , lúc này mới mở cửa: “Nếu là tìm sư tổ, vậy thì vào trong chờ đi, sư tổ lên núi, tạm thời không ở nhà.”
Trần Viễn Kiều vừa nghe thấy người không ở, nhất thời có chút sốt ruột, vội vàng hỏi: “Tiểuhuynh đệ, khi nào thì Cát tiền bối trở lại? Nếu như quá lâu thì ngươi có thể dẫn chúng ta lên núi tìm tiênsinhkhông? Thực không dám giấu diếm, ta là tới cầu y. Cháu trai ta đã hôn mê ba ngày, ta chỉ mong cháu trai ta có thể tỉnh sớm một chút nên mới đến mời tiênsinhxuất thủ cứu mệnh!”
“Ngươi là đến cầu y?”
Trần Viễn Kiều đầy mặt sốt ruột nhưngtiểutử kia lại không nhúc nhích chút nào, ngược lại nhíu mày trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi nếu có thể tìm tới nơi này sao lại không hiểu quy củ?”
Quy củ? Là quy củ gì?
Trần Viễn Kiều sửng sốt, nhất thời nhìn về phía Diệp Tử Hy. Ông chỉ là nghe Diệp Tử Hy giới thiệu mới tìm đến nơi này, ông hoàn toàn không biết gì về quy củ của Cát Tiền Phong cả!
Diệp Tử Hy cũng hơi sửng sờ, ông tuy biết Cát Trường Phong nhưng cũng không biết Cát Trường Phong có quy tắc.
Bị chặn như thế, Diệp Tử Hy thử dò xét hỏi: “Không biết vịtiểuhuynh đệ này tên gì? Ta tuy gặp qua Cát tiền bối một lần nhưng không biết quy củ của tiếnsinh. Nên mạo muội đến đây, quả thực xin lỗi, nhưnghuynh đệ có thể nói cho chúng ta nghe một chút được không? Nếu muốn mời Cát tiền bối cứu người thì chúng ta phải làm như thế nào?”
Tiểutử thấy ông hỏi khách khí, khẽ gật đầu nói: “Diệp huynh không cần khách khí, ta gọi Đào Nhiên. Kỳ thật quy củ xem bệnh của sư tổ ta cũng rất đơn giản, chỉ có hai cái, chính là không đến nhà, không miễn phí. Cho nên các ngươi cần phải mang bệnh nhân đến đây.”
Nghe thấytiểutử xưng” Diệp huynh”, Diệp Tử Hy không khỏi nhăn mày vi vặn.
Ông khách khí mới xưng hô “Tiểuhuynh đệ” , không ngờtiểutử này thế nhưng thật sự thuận can bò gọi ông “Diệp huynh”! Xem ratiểutử này không phải tính tình cao ngạo mà là không nhìn thấy thế sự.
Diệp Tử Hy thì không thoải mái trong lòng, còn Trần Viễn Kiều rất sốt ruột.
Cháu của ông chính là không thể di chuyển được nên mới không chuyển viện được. Hiện tại nghe nói Cát tiền không đến nhà khám bệnh, muốn ông đem người đến, ông làm sao dám mạo hiểm chứ? Vạn nhất trên đường chuyển dời đã xảy ra chuyện làm thế nào?
Trần Viễn Kiều bất đắc dĩ thỉnh cầu nói: “Tiểuhuynh đệ, thương thế của cháu trai ta rất nghiêm trọng, bệnh viện nói không thể di chuyển, có thể mời ngươi giúp đỡ một chút, cầu Cát tiền bối ngoại lệ một lần? Ta cam đoan mang xe đến tiếp, tuyệt sẽ không để Cát tiền bối mệt . Ngươi thấy có được không?”
“Không được!” Đào Nhiên một tiếng cự tuyệt, nguyên bản nét mặt ôn hòa nhất thời trở nên sắc bén: “Các ngươi nếu như là bái phỏng thì tiếp tục ngồi chờ, còn nếu là cầu y thì trở về mang bệnh nhân đến đây. Cái khác không cần lãng phí miệng lưỡi, ta còn có việc cần làm, không có công phu cùng các ngươi nghiến răng!”
Trần Viễn Kiều cùng Diệp Tử Hy đều bị nghẹn đều khó chịu, hai người bình thường ra cửa đều là người người kính ngưỡng, không ngờ hôm nay ở chỗ này lại bịtiểutử này không nể mặt chút nào.
Diệp Tử Hy có ý đến bái phỏng nhưng lúc này không nhấc nổi chân đi.
Ngô Song ở phía sau quan sátrõ ràng, cô biết chuyện hai lão nhân muốn làm rất khó vội vàng lên tiếng nói: “Vị đại ca này, hôm nay chúng ta đương nhiên đến là tới bái phỏng Cát tiền bối, mời ngươi mang chúng ta vào đi thôi? Không biết nhà các ngươi còn có các quy củ khác không? Chúng ta lần đầu tiên đến, xin ngươi nhiều chỉ bảo.”
Nói xong, Ngô Song kéo góc áo Trần Viễn Kiều, ý bảo hắn trước không cần đẻ ý chuyện cầu y.
Trần Viễn Kiều phản ứng kịp, không khỏi âm thầm tự giễu: chính mình thế nhưng còn không bằng một cáitiểucô nương!
Xem bệnh hay không xem vẫn là do Cát Trường Phong quyết định,tiểutử này bất quá chỉ là tôn đồ của hắn thôi, mình cần gì so đo cùng vớitiểutử này? Đợi khi gặp tiền bối, chính mình mời có thể nào không đả động lão tiênsinha? Nếu bây giờ đi thì coi như không có cơ hội rồi!
Có Ngô Song ra mặt, Diệp Tử Hy cũng thuận thế xuống bậc thang, vì thế ba người nhất trí đồng ý đi vào đợi.
“Nếu như vậy thì vào đi.” Đào Nhiên thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, cho bọn họ vàotiểuviện.
Tiểuviện cũng không lớn, đại khái chỉ có 200 m nhưng trong viện đủ loại thảo dược. Trời thì đông lạnh nhưng sân lại mọc xanh tươi tốt, quả thật khiến người ta lấy làm lạ.
Đào Nhiên dẫn bọn họ vào phòng khách sau nói: “Các ngươi ngồi đi, sư tổ chắc một lúc nữa mới trở về, ở trong này các ngươi có thể tham quan nhưng đừng có đụng lung tung, có một số thảo dược là độc dược. Nếu như các ngươi chạm vào trúng độc thì ta cũng không thể cứu được.”
Lúc này ba người đối têntiểutử này có chút lý giải,tiểutử này tuyệt đối là người lãnh cảm, nghe thấy bệnh nhân hôn mê ba ngày, hắn mắt đều không chớp một cái. Hiện tại lại nói trúng độc hắn cũng sẽ không cứu người, có thể thấy được hắn là người lạnh lùng như thế nào.
Dù hắn có lạnh nhạt nhưngcũng coi như lễ độ, ba người có việc cầu người, chỉ có thể chịu được .
Đãi Đào Nhiên dâng trà sau khi rời đi, Diệp Tử Hy nhịn không được nói: “Ta trước kia thấy qua Cát tiền bối, Cát tiền bối là cái rất hiền lành người sao lại thu được một người đồ tôn như vậy chứ? Thật là làm nhục thanh danh của Cát tiền bối mà!”
“Ai, chúng ta có việc cầu người không cần phải nói nhiều.” Trần Viễn Kiều thở dài một tiếng, yên lặng không nói gì thêm.
Chỉ có Ngô Song không để ý thái độ Đào Nhiên, bởi vì cô cảm thấy rất bình thường. Cái này có cái gì kỳ quái đâu? Đứng ở góc độ của người ta, người ta đặt quy củ thì người đến không tuân thủ quy củ, người ta đương nhiên không cho ánh mắt hòa nhã rồi.
Lúc cửa mở, Đào Nhiên kia không phải là rất khách khí sao? Chỉ là sau khi nghe được chủ ý cầu y thì hắn mới trở nên lạnh nhạt.
Ngô Song âm thầm suy đoán, Đào Nhiên có thể là không thích sư tổ đến nhà khám bệnh cho người ta nên mới như vậy. Có thể là Cát Trường Phong trước kia đến nhà chữa bệnh gặp phiền toái gì chăng? Bằng không dựa vào nhân tâm củathầythuốc, bình thường bác sĩ tuyệt đối không cự tuyệt việc cứu người.
Cô đang mải suy nghĩ thì đột nhiên Diệp Tử Hy nói với cô: “Hựu Hựu, chúng ta không thể nói chuyện hòa nhã với huynh đệ kia được, cháu là trẻ con, cháu đi hỏi hắn một chút có được không? Cháu hỏi hắn khi nào thì Cát tiền bối trở lại? Tiện nói cho hắn biết một chút tình huống củaTiểuVũ, hỏi hắn nếu như Cát tiền bối không thể qua đó thi châm thì còn có biện pháp khác cứu người không?”
Nghe câu đầu tiên thì Ngô Song đã phản cảm, kêu cô đi hỏi chuyện riêng tư của người ta? Chẳng lẽ cô là trẻ con sẽ không chọc người chán ghét?
hư Cát Trường Phong thật sự không đi được thì có thể sẽ cho vài biện pháp khác cứu người.
Cô gật đầu đáp ứng đang chuẩn bị đi ra ngoài thì Diệp Tử Hy lại nhắc nhở: “Cháu có thể nói với hắn một chút về “linh mộng” của cháu, ta nghĩ hắn sẽ có hứng thú. Ta nghĩ cháu có phải cũng rất muốn biết mình có phải là hậu nhân tiên môn hay không?”
Ngô Song sửng sốt, nhìn hắn một cái đi ra ngoài.
Buổi sáng hôm đó, lần đầu tiên gặp mặt thì Ngô Song cho rằng Diệp Tử Hy chính là lão nhân bình thản, lúc này liên tiếp phân phó, Ngô Song mới biết đượccó thể có danh khí thì nhất định không phải người bình thường mà.
Diệp Tử Hy đầu tiên lợi dụng sự đồng tình của cô đối với Trần Hồng Vũ, bắt cô đi nói chuyện khách sáo với Đào Nhiên. Sau đó lại lợi dụng dị năng của cô đi thân cận với Đào Nhiên. Vòng đi vòng lại cũng chỉ có hai câu chuyện.
Ngô Song đi vào trong viện thấy Đào Nhiên đang tại đùa nghịch với một nhánh cỏ màu vàng nhạt.
Cô đi qua đó, còn chưa biết phải mở miệng như thế nào thì Đào Nhiên đã nói trước: “Ngươi là con cái nhà ai? Ta thấy ngươi khác với bọn họ, ngươi theo tới nơi này làm gì? Dù là cầu y hay bái phỏng thì cũng không nên mang theo một đứa nhỏ chứ, thế ngươi tới làm gì?”
“Ta nghe nói Cát tiền bối sẽ dùng Hồi Dương Châm, ta tò mò cho nên tới xem.” Ngô Song nghĩ này nghĩ kia nhưng cuối cùng cũng ăn ngay nói thẳng.
Dù sao cô cũng là trẻ con a, nói cái gì bất ngờ cũng không quá phận đi? Ai bảo cô là “Thiênchân vô tà” đâu?
Vì thế Ngô Song trực tiếp hỏi: “Đào ca ca, Hồi Dương Châm thật sự có thể khiến những người hôn mê lâu tỉnh lại sao? Trừ bỏ Hồi Dương Châm, ta nghe nói còn có Quy Nguyên Đan cũng có thể giúp cho người hôn mê tỉnh lại, ngươi có thể luyện chế Quy Nguyên Đan không?”
“Sao ngươi lại biết Hồi Dương Châm và Quy Nguyên Đan?” Đào Nhiên chấn động: “Ngươi tên là gì? Ngươi là đệ tử nhà ai?”
Ngô Song hơi sửng sốt, chẳng lẽ hai thứ đồ này đều rất hiếm thấy sao?
Nhưng khi cô nói cho Diệp Tử Hy nghe cũng không thấy ông ta kinh ngạc a.
Thấy Đào Nhiên mở to hai mắt, Ngô Song lắc đầu cười: “Ta tên Ngô Song, ta không có sư môn! Ngươi mặc kệ ta là làm sao mà biết được chuyện này, có thể nói cho ta biết ngươi có thể luyện loại thuốc này không?”
“Ta không luyện được.” Đào Nhiên thành thực lắc đầu, lập tức lại cau mày nói: “Không chỉ ta không luyện được, ngay cả sư tổ cũng không luyện được! Quy Nguyên Đan chính là đan tịch bí điển được ghi trong sách cổ của sư môn. Đan phương với phương pháp luyện đã thất truyền nhiều năm. Nói đi, làm sao ngươi lại biết chuyện này? Mau nói ra tên sư môn nhà ngươi, bằng không đừng trách ta không khách khí!”
Ngô Song hoảng sợ, cô không nghĩ cô chỉ thuận miệng nói ra thế nhưng lại là bí tịch được ghi lại trong cổ dược nhà người ta? Hơn nữa bí pháp còn bị thất lạc a~
Đây rốt cuộc có phải làtrùnghợp không? Nếu vậy bí giấu của cô thật sự có nguồn gốc xuất sứ từ tiên môn sao? Nếu như bí giấu quả thực là di vật tiên môn thì miếng ngọc cô đeo trên cổ cũng là đồ của tiên môn? Nói như vậy chẳng lẽ người cha xấu xa kia của cô cũng là người trong tiên môn?
Ngô Song nhất thời khiếp sợ, sau mấy giây cô mới giả vờ ngây thơ đáp: “Đào ca ca, ta không có nói dối, ta là người địa phương, không có sư môn. Về phần vì sao ta biết Quy Nguyên Đan thì là do ta nằm mơ thấy! Trong mơ ta biết được hai cái này hai loại gì đó có thể cứu người, cho nên Trần gia gia mới tìm đến đây!”
“Ngươi mơ thấy? Làm gì có giấc mơ thần kỳ như thế?” Đào Nhiên chau mày, hiển nhiên là không tin lời cô nói rồi.
Ngô Song không thể nói ra bí giấu nên đành đem “linh mộng” ra làm lá chắn, nói là một lần cho hắn nghe.
Đào Nhiên nghe xong nửa tin nửa không tin, tùy tay cầm lấy một cọng cỏ hỏi: “Nếu mộng có thể nói cho ngươi những điều đó thì ngươi có biết đây là cây gì không?”
“Không biết.” Ngô Song làm sao mà biết được? Cho dù trong đầu cô có trụ cột trung y nhưng cô làm sao mà nhận lập tức nhận biết được đây là thảo dược gì được?
Đào Nhiên lại hỏi mấy thứ, thấy cô đều nói là không biết nên dần dần buông lỏng địch ý với cô.
“Thì ra trong mộng chỉ dạy cho cô biết mỗi hai cái tên không…”
Đòa Nhiên mỉm cười, biểu cảm trở nên ôn hòa hơn: “Tiểunha đầu, giấc mơ này của ngươi cũng không bao nhiêu lợi a. Ngươi chỉ biết được tên lại không biết phương thuốc và cách dùng. Nếu như ngươi có thể giúp ta khôi phục được phương thuốc cổ đó, ngươi cũng được coi như đại công thần của sư môn ta. Đợi khi sư tổ ta trở lại, nói không chừng có thể ngoại lệ đến nhà khám bệnh giúp các ngươi. Đáng tiếc ngươi không biết phương thuốc vậy thì khó khăn rồi!”
Ngô Song nghe những lời này trong lòng rất vui vẻ, cô cũng biết đan phương nha, hắc hắc. Vừa rồi cô chỉ là không dám nói ra thôi.
Nếu quả thực có thể dùng phương thuốc để Cát Trường Phong đến khám bệnh choTiểuVũ thì cô cũng không ngại nói ra đan phương. Dù sao bản thân cô cũng sẽ không dùng tới, nên nói ra có thể giúp ích cho người khác cô cũng thấy vui…