Ấu mài góttt! Đúng là có ma!
Đan Phi chờ đến khi nhìn rõ những thứ bày ra trước mắt, lúc này chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran, cuối cùng lại hơi nghi ngờ phán đoán của mình.
Phía trước chỉ bày bốn chiếc bàn, sau bàn là mấy manh chiếu chồm hỗm, nhưng hầu như đã mục nát, chính giữa bốn chiếc bàn đặt một cái rương dẹt.
Ngoài mấy thứ đó thì trong thạch thất chẳng còn gì khác.
Cách bày biện này bình thường thì cũng xem như không vấn đề gì, nhưng bày trí bình thường ở nơi thế này đối với Đan Phi mà nói thì đương nhiên rất kỳ lạ, theo phán đoán của hắn đây phải là khu mộ xây bằng gạch thuộc thời nhà Hán mới đúng.
Tính chất của những mồ mả thời cổ đại thật ra cũng không khác mấy so với hiện đại.
Khi còn sống ngươi có thể xây được ngôi mả thật to, sau khi ngươi tận số, chết đi rồi, thì đến một mét vuông chỉ sợ cũng chẳng mua nổi. Nếu những nơi mà người xưa lựa chọn để mai táng không được chú trọng, những phần mộ được chôn tạm ở nơi rừng núi hoang vu biết đâu lại bị cục quy hoạch đất đai đào phải. Còn phần mộ đơn giản của rất nhiều người nghèo sau khi chết chỉ là cái hố đặt một chiếc quan tài gỗ mỏng, thậm chí cuốn một manh chiếu là có thể đem chôn ngoài đồng.
Chỉ những người giàu có mới có thể nói tới cái gọi là lễ chôn cất.
Đến cả bữa cơm nghèo nàn còn không nuốt nổi vẫn có thể giảng đạo thì chỉ có Khổng thánh nhân mới làm được, bá tánh tầm thường không bạo lực hay nói tục là đã dày công rèn luyện lắm rồi.
Có thể xây được mộ thất bằng gạch quy mô thế này nhất định phải là gia đình quyền quý, Đan Phi đã sớm đoán được kích thước quan tài thậm chí cả số lượng vàng mã bên trong.
Cho dù những tên trộm mộ trước đó đã động tay, thì dù sao cũng sẽ sót lại chút gì đó, dù quan tài có bị trộm, nhưng chắc vẫn còn chút đỉnh để hắn kiếm chác chứ?
Nhưng Đan Phi chưa từng nghĩ rằng nơi này vốn không có quan tài.
Chỗ này trông như nơi ở của người còn sống ấy!
Có bốn người hay sao nhỉ? Ngồi chém gió đối diện nhau cơ à? Chả nhẽ đây là mộ của cương thi?
Khi Đan Phi thoáng nghĩ tới điều này thì khẽ thở dài, chậm rãi bước đến gần chiếc rương dẹt đặt giữa mấy chiếc bàn. Tuy chiếc rương khép kín nhưng Đan Phi cũng chẳng ôm hy vọng có thứ gì trong rương.
Dù trước đây có món gì thì mấy tên trộm mộ trước chắc chắn sẽ không bỏ qua mà để lại ở đây.
Tuy Ô Thanh khá sợ nơi âm u ghê rợn này nhưng lại thấy chẳng có gì nguy hiểm nên cũng dần giảm bớt sự cảnh giác, bước tới gần Đan Phi và nói:
- Đan đại ca, rốt cục đây là chỗ nào thế?
Nếu như là lúc nãy thì đương nhiên Đan Phi sẽ khịt mũi xem thường, nhưng đến bây giờ hắn chỉ có thể lắc đầu, chính hắn cũng không biết nên giải thích nơi này thế nào nữa.
Thoáng nhìn cấu tạo chiếc rương thì thấy nó đen như mực, không biết làm từ chất liệu gì, lúc gõ bằng rìu từ trên chốc xuống thì vang to một tiếng.
Có lẽ chiếc rương làm bằng đồng?
Đan Phi nghe thấy âm thanh vang lại liền nhíu mày, không phải vì sự rắn chắc của chất liệu rương mà là vì tiếng vang lên từ chiếc rương, bên trong rương hình như không hề trống rỗng.
Đương nhiên Đan Phi có thể nhận biết được sự khác nhau về tiếng vang của đồ vật rỗng và đồ vật đặc, nhìn chiếc rương không khoá, Đan Phi ra hiệu cho Ô Thanh lùi về sau hai bước, dùng lưỡi rìu chèn ngay chỗ khe hở rồi nhẹ nhàng nậy ra.
Bỗng một quầng sáng vàng choán ngợp khắp gian phòng.
Đan Phi khẽ hít một hơi khí lạnh, khó có thể tin được bên chiếc rương trước mặt đầy ắp những thỏi vàng!
Vàng được chiếu bởi mồi đuốc trong tay hai người thì toả ra ánh sáng rực rỡ mê người.
Ô Thanh thấy vậy thì vừa mừng vừa lo, bèn nói:
- Đan đại ca, sao lại nhiều vàng thế này?
Vừa rồi y thấy Đan Phi đưa thỏi vàng cho mình đã cho rằng đó là một khoản tài sản kếch sù chưa từng thấy từ khi cha sanh mẹ đẻ tới giờ, chưa hề nghĩ rằng chỉ trong chớp mắt lại có một khoản tiền bất chính khổng lồ bày ra trước mắt y.
Tiến lên một bước, Ô Thanh định đưa tay mò thử thì chỉ thấy Đan Phi đứng im ở đó nên đành rút tay về, khẽ nói:
- Đan đại ca, giờ phải làm sao?
Đan Phi đột nhiên nắm chặt cây rìu trong tay.
Ô Thanh thấy thế giật nảy người, vừa lui về phía sau thì chợt nghe Đan Phi quát khẽ:
- Ai đấy?
Lúc Đan Phi thấy vàng trong rương, chỉ thoáng vui mừng, nhưng lại cảnh giác nhiều hơn. Vàng bạc mê người nhưng cũng phải dùng cả tính mạng để đánh đổi.
Mộ thất mà trông chẳng giống mộ thất, mấy tên trộm mộ trước không lý nào lại để vàng lại trong rương, hắn vừa đề phòng thì thình lình nghe thấy một tiếng vang nhỏ vọng lại từ hướng lúc nãy hắn đi, bèn cảnh giác cao độ.
Trong thạch thất yên ắng lạ thường.
Chỉ có hai vầng sáng từ mồi lửa chiếu vào mặt Đan Phi và Ô Thanh.
Mãi lâu sau, ở góc tối trước mặt mới truyền tới một âm thanh vừa khàn vừa trầm:
- Để rương lại rồi cút ra ngoài mau!
Vẻ mặt Ô Thanh liền biến sắc, tuy y cho rằng chiếc rương vàng này là của Đan Phi, bản thân y chẳng thể suy nghĩ được gì nhiều ngoài việc nghĩ cách làm sao có thể ói ra bây giờ?
Đan Phi nhíu mày, hắn hiểu rõ vàng bạc châu báu có thể lay động lòng người, thế nhưng mộ thất có hai nhóm trộm mộ chỉ sợ chẳng dễ gì mà thu xếp ổn thoả. Hắn thầm trách mình đã quá sơ suất, việc này lẽ ra nên làm vào buổi tối, nhưng hắn không ngờ rằng ở cái chốn rừng núi hoang vu này mà cũng có người lũ lượt lui tới.
Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, Đan Phi nói hơi do dự:
- Được rồi, chúng ta đi thôi Ô Thanh.
Hắn vốn không thèm để ý tới chiếc rương vàng vô cùng hấp dẫn ấy mà kéo Ô Thanh đi về phía trước, nhưng mới đi được hai bước thì bỗng dừng chân, chậm rãi nói:
- Các ngươi để bọn ta đi mà sao còn không mau tránh đường?
- Tên nhóc con nhà người vẫn muốn đi cơ à?
Lại có một tên cười gằn nói.
Đan Phi nghe thấy tiếng đó hơi quen tai, chợt nhớ ra rồi tủm tỉm cười:
- Các ngươi đừng cậy thế ép người, ta vốn là người có địa vị đấy.
- Địa vị cái mệ gì, gia nô như ngươi thì có địa vị đếch gì?
Gã kia liền phản bác.
Đan Phi im lặng một lát rồi chậm rãi nói:
- Doãn lão đại à, có giết người thì cùng lắm là đầu rơi xuống đất, các người đã lấy được vàng bạc rồi còn muốn giết hai người bọn ta hay sao?
- Sao ngươi lại...?
Gã kia thất thanh thốt lên ba từ rồi im bặt.
Một lát sau, tiếng của Doãn lão đại vang lên từ trong bóng tối:
- Tên nhóc con nhà ngươi cũng thông minh ra phết!
Đan Phi thầm nghĩ đều là do xui xẻo cả thôi, tại sao lại đụng phải tên oan gia này ngay đây cơ chứ? Hắn vừa nghe tiếng của đối thủ thì biết ngay thân phận của y, liền cảm thấy tên kia chắc là cố ý đổi giọng cho khàn khàn, đối phương biết hắn nên cố ý giấu đi thân phận không chừng?
Không cho hắn có đường thoát thì rõ là có dã tâm muốn diệt cỏ tận gốc đây mà!
Kẻ nào lại có thù với hắn đến vay? Chắc chỉ có thể là Doãn lão đại với lũ tay chân mà thôi. Giữa lúc đó hắn thuận miệng thăm dò để câu giờ một chút, quả nhiên bọn tay chân đã không giữ được bình tĩnh mà để lộ lai lịch.
- Doãn lão đại quả là rất kiên trì, bám theo ta mãi đến tận đây.
Đan Phi thở dài nói.
- Nếu không theo ngươi tới đây thì bọn ta cũng không phát hiện được nơi này.
Doãn lão đại ung dung cười nói, không giấu được sự hả hê trong lòng.
Lão thua một ván dưới tay Đan Phi nên trong lòng không vui là điều tất nhiên. Nhưng dù gặp phải mấy chuyện rắc rối xảy ra trong phiên chợ thì lão cũng không dám làm gì Đan Phi vì sau lưng hắn còn có Tào phủ.
Nhưng dù sao lão cũng là 'địa đầu xà' của thành nam, nên đã nhanh chóng phát hiện ra Đan Phi đang dẫn theo Ô Thanh đi ra khỏi thành, nhắm thẳng hướng ngọn núi trước mắt mà đi. Dù không biết Đan Phi đang tính làm cái gì nhưng y cũng lập tức dẫn Hùng Nhĩ, Hùng Đạt bám theo phía sau.
Doãn lão đại không phải loại người cam chịu bị tổn thât, lão thầm tính toán sẽ giết Đan Phi ở bên ngoài thành, như thế thì 'người không biết quỷ không hay'. Vậy Tào phủ có điều tra như thế nào đi nữa thì cũng không thể tra ra hắn.
Lão rất tò mò tại sao Đan Phi lại lên núi. Vậy nên suốt chặn đường lên núi lão chỉ lặng lẽ bám theo sau mà không ra tay
Đan Phi thì chỉ lo tập trung vào việc tìm mộ thất, quan sát động tĩnh bên trong một thất nên không hề biết có ba 'âm hồn không chịu siêu thoát' đang lén lút đi theo sau hắn.
Doãn lão đại vào mộ thất rồi thấy một cái rương vàng phát ra óng ánh thì lòng rất vui mừng, không ngờ bám đuôi theo người khác cũng có thu hoạch lớn như vậy. Y đoán cái rương vàng này cũng có ít nhất mất tram lượng vàng. Nếu đổi thành tiền đồng thì có lẽ cũng được khoảng hơn vạn xâu tiền.
Đây là một số tiền lớn mà ai cũng thèm muốn!
Vốn dĩ Doãn lão đại đã muốn giết chết Đan Phi cho hả giận, rồi nhìn thấy cái rương tiền này thì trong lòng lại càng muốn giết chết hắn hơn. Lão dự tính sẽ âm thầm giết chết Đan Phi ngay lúc này nhưng mới đi được vài bước thì đã bị Đan Phi phát hiện ra nên lão dứt khoác làm ra vẻ bản thân là người qua đường, uy hiếp Đan Phi phải rời khỏi nơi này.
Đương nhiên lão sẽ không để cho Đan Phi cứ vậy mà đi ra ngoài. Lão thầm tính toán chờ Đan Phi giãy giụa phản kháng sẽ lấy cớ giết chết hắn hoặc là tìm cách đến gần hắn rồi ra tay, nhưng không ngờ Đan Phi cũng rất cảnh giác nên đã phát hiện ra tâm tư của lão.
Doãn lão đại cũng không vì thế mà sợ hãi, Đan Phi ở ngoài sáng còn y lại ở trong tối, huống chi lão còn dẫn theo hai thủ hạ. Ba thanh kiếm còn không gặt được cái mạng của một tên nô tài và một tên tiều phu sao? Nếu không được thì Doãn lão đại hắn đây cũng không cần phải cực khổ lăn lộn ở thành nam nữa.
- Giết người cùng lắm thì đầu rơi xuống đất.
Đan Phi hít vào một hơi, từ từ nói:
- Ta biết trước kia ta đã đắc tội Doãn lão đại, nhưng chuyện đó chỉ đáng giá hai mươi quan tiền, nơi đây có nhiều vàng như vậy cũng đủ đền bù rồi. Như vậy đi, ngươi thả ta và Ô Thanh ra, ta cam đoan sẽ không nói chuyện này với người khác, cũng sẽ không báo thù."
- Ai tin được tiểu tử người!
Hùng Nhĩ biết mình chiếm ưu thế, lớn tiếng nói lại:
- Doãn lão đại, không cần nhiều lời với hắn làm gì.
- Chuyện này...
Doãn lão đại thở dài:
- Dù sao hắn cũng là người Tào phủ, chúng ta cũng có được số vàng này, có thể cho hắn một con đường sống thì cứ cho đi.
- Lão đại.
Hùng Nhĩ cảm thấy có chút khó hiểu.
Hùng Đạt cũng thấy khó chịu, tức giận nói:
- Ngươi để cho lão đại nói xong không được à?.
Doãn lão đại nắm ưu thế trong tầm tay, nhàn nhã nói tiếp:
- Đúng vậy, trước tiên các ngươi cứ nghe ta nói đã. Đan huynh đệ, ngươi nói cũng đúng, giết ngươi cùng lắm thì đầu rơi xuống đất. Nếu như ngươi đã nói như vậy rồi thì ta muốn lấy tính mạng của ngươi thì đúng là có chút khó nói. Vậy ngươi nói sẽ cam đoan với ta, vậy ngươi hãy thể hiện một chút thành ý đi.
- Ngươi muốn thành ý gì?
Đan Phi có chút vui mừng hỏi lại.
Doãn lão đại cảm thấy rất hài lòng với giọng điệu của hắn, lão ung dung nói:
- Tự chém một tay, ta sẽ để ngươi và người của ngươi đi."
- Ừm... vậy Ô Thanh có cần phải bị chém tay không?
Đan Phi hơi do dự hỏi.
- Đan đại ca!
Ô Thanh vội vàng kêu lên. Y vẫn luôn chăm chú nghe bọn họ nói chuyện với nhau, biết phe mình rơi vào thế hạ phong, rồi giờ nghe thấy Đan Phi vì mình mà cân nhắc việc chém tay nên nhịn không được mà lên tiếng cản trở.
Muốn liều mạng thì cứ dốc sức liều mạng, không thể chém được.
Ai cũng không thể chém!
Sắc mặt Đan Phi hơi lạnh lùng không cảm xúc, hắn lạnh giọng nói:
- Ô Thanh, ngươi đưa mồi lửa cho ta.
Ô Thanh hơi giật mình, đưa cây đuốc trên tay qua cho Đan Phi, hai nguồn sáng chiếu xuống lộ rõ gương mặt sầu thảm của Đan Phi:
- Doãn lão đại, ta để lại mồi lửa này cho người dùng.
- Ngươi đúng là tốt bụng.
Doãn lão đại cười nói.
- Mồi lửa này có vấn đề gì không?
Hùng Đạt nhỏ giọng hỏi. Gã và Hùng Nhĩ là huynh đệ nhưng Hùng Nhĩ thì tính khí nóng nảy, người to lớn nhưng con mắt cũng có tầm nhìn nhất định.
Doãn lão đại vẫy vẫy tay, nghĩ thầm một khi Đan Phi tự chặt tay rồi thì lão sẽ lập tức giết chết hắn, nó có vấn đề hay không thì cũng không cần quan tâm. Lão sẽ không bao giờ tha cho Đan Phi một con đường sống. Lão biết rất nhiều người gan nhỏ sợ chết, đối mặt với cường quyền sẽ ôm vọng tưởng, đa phần sẽ tận lực mưu cầu con đường sống nên một khi Đan Phi đã bị chém đứt tay thì sẽ không có sức phản kháng. Đến lúc đó, lão muốn làm gì thì làm cái đó thôi.
Đan Phi cầm hai miếng mồi lửa trên tay, thổi ra một hơi cố gắng làm cho ngọn đuốc sáng hơn. Hắn thở dài nói:
- Ô Thanh, ta chặt tay xong, ngươi...
- Không được.
Ô Thanh cắn răng nói:
- Đan đại ca, không thể chặt.
Đan Phi bỗng nở một nụ cười, lạnh nhạt nói:
- Không thể chặt, vậy còn không... hành động.
Hai chữ cuối cùng hắn nói rất nhỏ, chỉ đủ để mỗi Ô Thanh nghe được.
Thạch thất bỗng tối đen như mực.
Mọi người đều kinh sợ.
Hai cây đuốc vừa rồi cũng chỉ là hai cây đuốc sắp tàn loé lên chút ánh sáng mà thôi. Nhưng dù sao thì chút ánh sáng như ánh sáng của ngôi sao trong cái chỗ tối đen như mực này cũng cực kỳ bắt mắt nhưng ánh sáng đó lại bỗng tắt đi, từ sáng đến tối, làm cho mọi người trong chốc lát khó thích ứng được.
- Tặng các ngươi chút thành ý của ta.
Đan Phi vừa nói xong thì lập tức ném cái búa và ngọn đuốc ra.
Xoát!
Rặc rặc!
Những tiếng trầm đục vang lên trong không gian tối đen, rồi lại một tiếng hét thảm vang lên.
Mồi lửa bay trong không trung thì loé lên chút ánh sáng tàn lụi, chiếu chút ánh sáng lốm đốm vào khuôn mặt trắng bệt vì kinh hoảng của Hùng Nhĩ.
Cái búa đâm vào lồng ngực của gã.
Máu tươi văng khắp nơi!
Thâu Hương
Chương 24: Thành ý
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp