Thâu Hương

Chương 114: Long mạch Bắc Mang


Chương trước Chương tiếp

Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp

Trời mùa thu mát mẻ, có những chú chim nhạn bay về phương nam đang bay lượn mấy vòng trên thành Lạc Dương, vỗ cánh bay đi thật xa rồi cũng vẫn quay về, bởi rời đi chỉ là để cho sự quay về lần sau.

Đơn Phi nhìn đám chim nhạn bay về phương nam, chợt cảm thấy cái tiêu điều của mùa thu. Đoạn đi cùng Tào Quan vào trong Lạc Dương. Lạc Dương vốn là một cổ đô phồn hoa, nhưng hiện giờ chỉ còn lại sự cô quạnh.

Lạc Dương nam giáp Y Khuyết, bắc dựa Mang Sơn, đông liền Hổ Lao, tây vọng Hàm Cốc, gần với nơi hiểm yếu của Hoàng Hà. Vốn có thể coi là một nơi dễ phòng thủ, tuy nhiên trước Tùy Đường, nguyên nhân quan trọng hơn khiến các đế vương xem trọng Lạc Dương đó là nó nằm ở giữa Trung Nguyên, tiện cho thủy vận, có lợi cho việc khống chế Trung Nguyên hơn Trường An nhiều.

Thế mà Tào Tháo lại bỏ rơi Lạc Dương.

Đơn giản chỉ vì Lạc Dương sớm đã không còn sự phồn hoa ngày trước. Đô thành mà Đông Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú từng xây dựng, phồn hoa hưng thịnh một thời, là kinh đô của thiên hạ, năm xưa từng nằm trên con đường giao thương với Tây Vực, thế mà giờ đây đã bị Đổng Trác một mồi lửa đốt chỉ còn lại đổ nát tro tàn.

Đơn Phi cưỡi ngựa vào trong Lạc Dương, thấy người đi lại thưa thớt, cỏ dại mọc um tùm, chợt cảm thấy có phần cảm khái.

Tào Quan sau khi ra khỏi thành Hứa Đô đã đổi kiệu thành xe ngựa, đi một mạch gấp gáp, không ngừng nghỉ chút nào.

Xe ngựa vừa vào thành Lạc Dương, ngay trước mặt đã là một đoàn người cưỡi ngựa phi tới, đi đầu là một người có đôi mắt chim ưng, khuôn mặt hơi gầy, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, chỉ là khi thấy xe ngựa của Tào Quan, lập tức xoay người xuống ngựa đi tới nói: - Tam thúc, Tử Đan đã tới.

Tào Quan ở trong xe ngựa đáp lời một câu.

Người kia nhìn Đơn Phi đang đứng cạnh xe ngựa, chắp tay nói: - Tào Chân Tào Tử Đan, các hạ hẳn là Đơn Phi?

Đơn Phi thấy người đó khá thân thiện, liền khẽ mỉm cười gật đầu, trong lòng có chút thiện cảm.

Tào Chân Tào Tử Đan, người này có gốc gác đây!

Nghe nói người này là con cháu dòng dõi nhà Tào Tháo, phụ thân Tào Thiệu thay Tào Tháo chiêu binh bị hại, Tào Tháo thương Tào Chân mất cha, mới thu dưỡng Tào Chân, tuy nhiên cũng có người nói phụ thân là Tần Thiệu, xả thân chết thay Tào Tháo, điều này khiến Tào Tháo cảm kích ân đức của Tần Thiệu, thu dưỡng con ông ta, đổi họ thành họ Tào.

Đơn Phi thực ra chẳng có hứng thú gì với việc này.

Cũng giống như xuất thân của Tào Tháo cũng có nhiều cách nói. Trên thực tế căn cứ vào “Tam Quốc Chí – Vũ Đế kỷ” có chép, phụ thân Tào Tung chưa rõ gốc gác thế nào, không biết thì nói là không biết, đây mới là cách làm của các nhà sử học chính phái.

Tuy nhiên, người đời sau thêm nếm vào, coi Tào Tháo và Hạ Hầu thị có quan hệ mật thiết, nói rằng cha ông ta Tào Tung vốn mang họ Hạ Hầu, sau đổi thành Tào, vì thế mới thân thiết với nhà Hạ Hầu đến vậy, cách nói này rõ ràng chịu ảnh hưởng của tư tưởng dòng họ thị tộc, cho rằng dòng họ mới có tính ngưng tụ đến vậy.

Thực ra ngay cả huynh đệ ruột còn có thể có mối thù truyền kiếp, dòng họ thị tộc chẳng qua cũng chỉ là một hình thức để gia đình cổ đại duy trì sự sinh tồn, dựa vào nhau mà sống. Người thường tuân thủ quy tắc, kẻ có tài lập ra quy tắc. Những nhân vật như Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyền có thể trổ hết được tài năng ở Tam Quốc, tuyệt đối không phải dựa vào những lối mòn, mà là có tầm nhìn xa hơn hẳn những người bình thường, bọn họ tín nhiệm một ai đó, cũng là bởi người này thực sự có thứ gì đó để có thể tin được.

Nhờ có những đoạn giới thiệu của Diễn nghĩa, Tào Chân trong Diễn nghĩa được đánh giá là Đại Đô Tào Chân, nhiều lần thất bại ở đất Thục. Trong diễn nghĩa, Tào Chân được coi như làm nền cho Gia Cát Lượng, là đá lát đường cho Tư Mã Ý, trên thực tế, người này tuyệt đối không đơn giản.

Gia Cát Lượng sáu lần ra khỏi Kỳ Sơn được Diễn nghĩa nói như thể là nếu như không có sự cản trở của Mã Tắc, A Đẩu, thì lập tức có thể thống nhất được Trung Nguyên. Trên thực tế, Gia Cát Lượng dẫu có bắc phạt thật, nhưng chỉ là loanh quanh ở vùng Lũng Tây, chỉ có thể nói là tây nam vọng Trường An, chỉ đứng nhìn mà thèm thuồng, càng không thể nói đến thống nhất Trung Nguyên.

Mà công lao khuất phục Gia Cát Lượng không thể chỉ quy về Tư Mã Ý, Tào Chân ít nhất cũng phải được chia năm phần chiến tích.

Tào Chân thấy Đơn Phi chỉ nhìn y không nói gì, vẻ khó hiểu hỏi: - Sao thế?

- Không có gì, ngưỡng mộ đã lâu--- Khi Đơn Phi buột miệng nói ra vậy, đã thấy trong ánh mắt Tào Chân có phần khác thường, lập tức chữa lời nói: - Trông diện mạo Tử Đan phi phàm, ắt hẳn ngày sau tiền đồ vô lượng.

Tào Chân vốn rất kinh ngạc, thầm nghĩ Đơn Phi có thể được tam thúc trọng thị như vậy, chắc hẳn phải có mấy phần bản lĩnh, thấy hắn ta mở miệng nói ngưỡng mộ đã lâu, thầm nghĩ chúng ta chẳng qua chỉ là lần đầu gặp mặt, ngươi có thể biết tên ta thì đã là quá không thể, nữa là còn ngưỡng mộ. Y không biết là Đơn Phi quả thực có chút ngưỡng mộ y thật, nên chỉ coi đó như là một câu khách sáo, chứ không có chút tự ti nào, thầm nghĩ người này xem ra cũng khá khôn ngoan.

- Các hạ khách khí rồi.

Tào Chân cũng đáp lại một câu khách khí, nhìn sang chỗ xe ngựa, khẽ nói: - Tam thúc, người đã đến đủ, chỉ đợi thúc thôi.

Tào Quan ở trong xe ngựa cũng chỉ lại “ừ” một tiếng, rồi đột nhiên nói: - Ngươi về sau cũng phải tín nhiệm Đơn Phi giống như tam thúc vậy, có bất cứ việc gì đều không cần thiết phải giấu hắn, nên tìm hắn mà thương lượng.

Đơn Phi và Tào Chân đều ngẩn người ra.

Tào Chân không ngờ là Tào Quan lại tín nhiệm Đơn Phi như vậy, Đơn Phi thì lại cảm thấy có chút ấm lòng, biết rằng chỉ cần một câu nói đỡ của Tào Quan thì cũng đem lại cho hắn sự giúp đỡ rất lớn ở cái đất Lạc Dương này.

Một lúc lâu sau, Tào Chân rốt cuộc cũng nói:

- Tử Đan xin ghi nhớ lời chỉ bảo của tam thúc. Y lại như có điều gì suy nghĩ nhìn Đơn Phi một cái rồi mới thúc ngựa đi đầu dẫn đường.

Xe ngựa lại khởi hành, khi dừng lại thì đã đi tới một căn phủ, cửa phủ ngay cả bức hoành cũng không có, xem ra chỉ được sửa chữa đơn giản.

Bốn phía xung quanh phủ là tường cao, trước cửa vô cùng đơn giản, chẳng có vật dụng trang trí rườm rà nào, tình hình ở bên trong khiến người ngoài khó mà đoán định.

Đơn Phi nhìn qua đã biết đây tuyệt đối là nơi làm công tác bảo mật, nơi thực sự dùng để làm việc đều vô cùng đơn giản tiện lợi, rất ít có những vật dụng thừa thãi.

Môi trường làm việc mà lộn xộn, thì làm sao ngươi có thể khiến lãnh đạo nghĩ là ngươi làm việc ngăn nắp?

Cổng lớn vừa mở, xe ngựa đã có thể tiến thẳng vào bên trong, đủ để thấy độ rộng của cánh cổng thế nào, đi qua một cái viện rộng rãi, xe ngựa cuối cùng dừng lại ở sảnh trước trong viện, trong sảnh có vài người đã ngồi đó, thấy xe ngựa đi vào, mấy người chậm rãi đứng lên, một người vẫn ngồi trong sảnh, thần sắc có chút u uất.

Đơn Phi thấy một người trong sảnh quần áo đơn giản, bên hông dắt một con dao, thấy ông ta nhìn lại mỉm cười, Đơn Phi trong lòng thấy vui, không ngờ là Trương Liêu lại cũng tới Lạc Dương.

Nhưng hắn lập tức phát hiện ra có một người đang lạnh lùng nhìn tới, ánh mắt lạnh nhạt, Đơn Phi nhíu mày thầm nghĩ, người đó chính là Tuân Kỳ.

Tuy nhiên, Đơn Phi chẳng cảm thấy lạ về việc Tuân Kỳ tới, hắn sớm đã nghe Quách Gia nói Tuân Kỳ là người do Lư Hồng tiến cử, Lư Hồng là thống lĩnh của Phát Khâu Trung Lang Tướng, đến nay việc này vô cùng thần bí, Đơn Phi cũng đã tham dự, Tuân Kỳ sao có thể lạc hậu?

Người đang ngồi trong sảnh có sắc mặt khô héo, trên mặt ngoài lớp da ra, chỉ còn lại xương khô.

Lẽ nào là Lư Hồng? Đơn Phi trong lòng thầm nghĩ.

Hắn đưa ra sự suy đoán này hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm hàng ngày. Kẻ mới vào nghề làm việc gì cũng phải đợi người khác dạy bảo, người thành công là người biết dựa vào tự học, nhiều khi chẳng nói chẳng rằng đã hiểu cơ bản về môi trường làm việc giống như một kẻ lõi đời vậy. Dựa vào sự quan sát và phân tích của hắn những ngày qua, ba cơ quan Giáo Sự, Mạc Kim Giáo Úy và Phát Khâu Trung Lang Tướng có thể nói là một hệ thống đồng cấp, địa vị của Giáo Sự có lẽ cao hơn chút ít.

Tào Quan tới, người mà có thể ngồi mà chẳng cần ra nghênh đón, lúc này ngoại trừ Triệu Đạt ra, chỉ còn có Lư Hồng.

Tào Chân đã xuống ngựa từ lâu, hướng tới người đang ngồi trong sảnh nói: - Lư đại nhân, Tào đại nhân đã tới.

Y nói những điều này toàn là thừa thãi, nhưng cái kiểu giới thiệu rườm rà này thì không thể thiếu được.

Lư Hồng nghe thấy, cuối cùng cũng đứng lên đi tới trước sảnh chắp tay cười nói: - Tào Tam, đã lâu rồi không gặp.

Tào Quan vẫn chưa xuống xe ngựa, chỉ nói: - Tào Quan sức khỏe không tốt, không muốn xuống xe, mong Lư đại nhân đừng trách.

- Sao có thể thế được, bạn bè nhiều năm rồi khách khí gì chứ. Lư Hồng cười ha hả, cuối cùng liếc nhìn Đơn Phi một cái rồi hỏi: - Đây chính là Đơn Phi mà ông nhìn trúng?

Tào Quan ở trong xe nói: - Đơn Phi, bái kiến Lư Hồng, Lư đại nhân đi.

Đơn Phi chắp tay hành lễ, thầm nghĩ Lư Hồng trực tiếp gọi hàng thứ của Tào Quan, xem ra cũng là huynh đệ khá thân thiết, nhưng Tào Quan lại bảo hắn hành lễ với ông ta, có lẽ là muốn hắn cần có chút đề phòng.

Tào Quan chẳng phải là người khách khí, cũng không để hắn và Tào Chân khách khí.

Lư Hồng lại nhìn Đơn Phi một cái, thản nhiên nói: - Tốt lắm, mọi người đều đã đến đủ, Tào Tam, thủ hạ của ông nói nhất định phải đợi ông tới mới có thể hành động, thậm chí còn nói đợi ông tới mới có thể nói ra những thu hoạch ngày trước của các ông. Trong lúc nói, ông ta quay lại nhìn mỗi người một cái.

Người đó gầy gò còm nhom, râu ria lởm chởm, thế nhưng dáng dấp thì trông cứ như chưa dậy thì xong vậy, nãy giờ vẫn buông thõng tay đứng ở góc sảnh, nghe gì cũng chỉ im lặng.

Tào Quan từ trong xe nói:

- Thạch Lai là do nghe chỉ bảo của ta, Lư đại nhân có trách thì trách Tào Quan là được rồi.

Lư Hồng mặt biến sắc, cuối cùng cười ha hả nói: - Tào Tam ngươi thật là ngày càng vui tính đó, huynh đệ chỉ là đợi không được nên mới cằn nhằn vài câu, lời chỉ bảo của Triệu đại nhân, chúng ta đương nhiên đều phải tận lực thực hiện.

Không cần nghe Tào Quan nói thêm gì, Lư Hồng quay sang nhìn Tuân Kỳ nói: - Cho Tào đại nhân xem thu hoạch gần đây của bọn ta.

Đơn Phi thấy tinh thần có chút phấn chấn, cảm giác cứ như thể được trở lại thời kì ngày xưa.

Đây là quan đảo*, công tác chuẩn bị đương nhiên phải khác với tư đảo*, chỉ một cái xẻng, một cái sọt, vài sợi dây thừng. Hắn mặc dù giữ thái độ hoài nghi về cái gọi là Trường Sinh Hương, nhưng biết Lư Hồng, Tào Quan ra tay, lại thêm cả đám Mạc Kim Giáo Úy, Phát Khâu Trung Lang Tướng trợ giúp, công trình này ở thời kì này tuyệt đối có thể coi là một khoản đầu tư lớn. *quan lại trộm mộ và dân chúng trộm mộ Tuân Kỳ đáp lời một tiếng, tay mò về phía sau lưng, sau đó là run lên, có một tấm vải lụa được bày ra.

Đơn Phi cũng theo đà đưa mắt qua nhìn, chỉ nhìn lướt qua đã biết đây là một tấm bản đồ địa hình.

Theo hắn được biết, “Thượng Thư – Vũ Cống” có thể coi là tác phẩm chuyên về địa lí học đầu tiên của Trung Quốc, dựa vào sông núi tự nhiên và bờ biển chia thiên hạ thành chín châu, ghi chép các con sông Hoàng Hà, Trường Giang và hơn hai mươi dãy núi.

Trong “Quản tử” – “Sơn Hải kinh”, cũng có ghi chép chín châu địa hình, còn trong những đồ cổ khai quật được ở Mã Vương Đôi thuộc thành phố Trường Sa tỉnh Hồ Nam, đã có “Địa hình đồ”, “Trú quân đồ”, “Thành ấp đồ” thời Tây Hán.

Những bản đồ này đương nhiên không thể so sánh được với định vị vệ tinh thời nay, nhưng giá trị chỉ đạo của nó đối với việc nhận thức địa lí của cổ nhân thì quá rõ ràng.

Thứ Tuân Kỳ cầm không chỉ là một tấm bản đồ địa hình, mà còn là một tấm bản đồ lập thể. Các dãy núi liền nhau, sông ngòi rõ ràng, so với bản đồ đương đại thì không tinh giản bằng, nhưng lại trực quan hơn nhiều, khiến người ta nhìn vào, liền có cảm giác như lạc vào núi rừng sông nước trong đó thật.

Đám người này thật có trình độ.

Phát Khâu, Phát Khâu, thì ra còn kiêm cả công việc đo vẽ bản đồ địa chất.

Đơn Phi lặng lẽ gật đầu, đã nghe Lư Hồng nói: - Tào Tam, ông không ra nhìn thử coi?

Tào Quan nói: - Lư đại nhân nếu như không sợ phiền phức, thì cứ nói là được rồi.

Sắc mặt Lư Hồng có phần lạnh nhạt, hiển nhiên là không hài lòng với thái độ dở ông dở thằng của Tào Quan, đoạn nhìn Tuân Kỳ nói:

- Ngươi nói cho Tào đại nhân nghe.

Tuân Kỳ gật đầu, bất luận Tào Quan có nhìn thấy không, vẫn treo bản đồ lên tường nói lớn: - Tào đại nhân, nhờ có sự nhắc nhở của đại nhân, ty chức thời gian qua đã từng tới Mang Sơn phía bắc thành Lạc Dương, Bắc Mang vốn là nhánh của dãy Hào Sơn, ty chức đã mất mấy tháng tường tận nghiên cứu, đã vẽ lại toàn cảnh Mang Sơn, theo những gì ty chức nhìn thấy, Bắc Mang có ít nhất tám long mạch.

Đơn Phi nhíu mày---


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...