Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 30: Chị em giao chiến, mẹ cả bày mưu


Chương trước Chương tiếp

Vương thị tiến vào chính đường liền ngồi xuống. Thải Bội đi theo Vương thị cùng ba dì ngay lập tức đặt vào bên trong một cái lò sưởi đồng thau hình tròn dẹt hoa văn ngũ hoàn song phúc, rồi đứng ở một bên. Ba cô Lan cũng đứng lên, cúi người hành lễ. Vương thị nhếch mắt nhìn mọi người, phất tay nói: “Ngồi đi, trời lạnh, đốt lò sưởi mạnh lên.”

Câu sau là nói với nha hoàn, Thải Hoàn lập tức lấy kẹp gắp than từ góc phòng ra, bỏ thêm than vào lò, trong phòng ấm áp hơn hẳn. Như Lan bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh Mặc Lan. Minh Lan biết quy củ, theo thứ tự ngồi phía sau Như Lan, hàng đối diện là ba dì. Phía bên này là ba cái ghế dựa lớn, bên kia lại chỉ có ba cái đôn tròn cho ba dì.

Đây là lần đầu tiên Minh Lan chứng kiến phong thái của phu nhân chính thất, ngay lập tức liên tưởng tới bộ đội duyệt binh. Vương thị chỉ thiếu nước hô to “Các đồng chí thân mến, các đồng chí đã vất vả rồi”. Tuy suy nghĩ của Minh Lan đang nhảy nhót bay bổng, nhưng nàng vẫn quay sang đánh giá mấy dì ngồi đối diện. Đã vài năm không gặp dì Lâm nhưng có thể thấy nàng ta chẳng hề già đi, gương mặt như cũ vẫn mĩ miều, cử chỉ quyến rũ khéo làm sao. Dì Hương tuy vẻ ngoài không xuất sắc, dẫu vậy nàng vẫn mang theo một hương vị dịu dàng thấm tận xương. Dì Bình cũng là mỹ nhân, miệng anh đào chúm chím, mày liễu cong cong mắt tú lệ, đáng tiếc vẻ mặt hơi kém sang, cử chỉ hèn mọn co ro khúm núm, có vẻ không được phóng khoáng cho lắm.

Thân phận của các dì khác nhau, cụ thể là: bạn cũ, nha hoàn hồi môn, thiếp do đồng liêu tặng, còn có dì Vệ đã chết là lương thiếp gả từ bên ngoài vào, về cơ bản thiếp thất xuất thân từ đủ mọi nguồn gốc, Minh Lan thầm than một câu ——- chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng vẫn đủ nha.( ý chỉ Thịnh Hoành quan không to nhưng có đủ loại thiếp thất xuất thân khác nhau).

Vương thị nhấp một ngụm trà, hỏi thăm Minh Lan ở phòng mới đã quen chưa, Minh Lan nghiêm chỉnh làm theo lễ nghi mà Phòng ma ma đã dạy, kính cẩn nghe rồi trả lời từng câu. Vương thị vốn tưởng rằng con bé ở chỗ lão phu nhân được nâng niu đã quen nên hẳn sẽ có chút lơi là phép tắc, đang định lên mặt giáo huấn, không ngờ nó lại cung kính lễ phép như vậy, cấp bậc lễ nghi một chút cũng không sai, dáng vẻ ngoan ngoãn, nàng ta cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu trong lòng.

“… Nếu như còn thiếu cái gì thì đến nói với ta.” Vương thị dịu dàng dặn dò Minh Lan.

Minh Lan mỉm cười nói: “Có lời này của phu nhân, Minh Lan trở về chắc chắn sẽ mặt dày tới lấy đồ.”

Vương thị mỉm cười rồi nói với Minh Lan vài câu, sau đó ánh mắt lưu chuyển, sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc nói: “Trước khi ta đi vào, chị em các con đang tranh cãi chuyện gì?”

Minh Lan thấy chấn động trong lòng, Vương thị nói thẳng chữ “tranh cãi” này, xem ra là muốn bới móc sự việc, cúi đầu nhìn về phía Mặc Lan. Trong lúc nó bất an xoắn cái khăn trong tay thì dì Lâm ở bên kia lại cười khẽ, khóe miệng nhếch lên lộ ra một chút khinh thường. Minh Lan biết bản thân mình cũng bị liên lụy, ngay lập tức trầm giọng nói: “Phu nhân thứ tội, là Minh Lan không tốt, ngày đầu tiên thỉnh an phu nhân đã tới muộn, các chị dạy con một ít quy củ ạ.”

Vương thị hết sức kinh ngạc liếc con bé một cái, trong lòng thầm nghĩ rốt cục cũng do một tay lão phu nhân dạy dỗ mà nên, lòng vừa xoay chuyển liền không biết phải nói sao, bảo với Mặc Lan, Như Lan: “Thân làm chị không phải cứ trách cứ là xong chuyện. Biết đây là lần đầu cô Sáu đến chỗ ta, sớm nay lúc thỉnh an lão phu nhân các con nên nhắc nhở em nó một chút, không phải chờ tới khi em nó mắc lỗi mới bày ra điệu bộ người làm chị!”

Dù có là Như Lan thẳng tính thì nghe cũng ra ý tứ trong những lời này, nhịn cười mà nói: “Mẫu thân[‘] nói phải, đã không nhắc nhở em thì thôi, lấy đâu ra tư cách răn dạy người khác?”

[‘] “Mẫu thân” là xưng hô chỉ dành cho mẹ cả, khi gọi “mẹ” thân mật nhân vật sẽ gọi là “nương” cho nên khi edit mình vẫn để nguyên “mẫu thân”, “nương” edit thành “mẹ”.

Mặc Lan cúi đầu, vẻ mặt phẫn hận, giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên, không nói được câu nào. Minh Lan không nhịn được liếc mắt nhìn dì Lâm, chỉ thấy nàng vẻ mặt thờ ơ, trong lòng thầm khen, quả nhiên là nội công thâm hậu. Lúc còn ở Thọ An Đường nàng từng nghe nói, bất luận dì Lâm ngày thường ngang ngược đến đâu, nhưng chưa bao giờ công khai gây sự với Vương thị, nói năng hành sự cũng không lộ nhược điểm, ngược lại thường có cách chọc cho Vương thị phát hỏa, vậy nên dù có gây sự trước mặt Thịnh Hoành thì nàng ta cũng không sợ.

Hôm nay khó lắm Vương thị mới có cơ hội thể hiện phong thái mẹ cả, mặt dịu dàng nói với ba cô con gái: “Các con thân là chị em, làm gì mà vừa thấy mặt đã giương cung bạt kiếm? Ta không giống các con, đi theo thầy giáo có học vấn đọc sách nhiều năm như vậy, nhưng ta cũng biết, làm anh chị em, có kiếp này không có kiếp sau, tất phải thương nhau như thể chân tay, lúc trước Khổng ma ma đánh phạt các con cũng đã nói, chị em một nhà, có tội cùng phạt, các con đừng có kiểu đánh xong rồi quên đau.”

Lời nói uy nghiêm, ba chị em đều đứng dậy đáp vâng. Vương thị cảm thấy rất tốt, phất phất tay. Hai nha hoàn mười ba mười bốn tuổi từ trong phòng đi ra, một đứa vận áo trong đỏ bạc bỉ giáp ngoài xanh, một đứa vận áo dài xanh biếc bỉ giáp ngoài vàng nghệ, các nàng đều cúi đầu cung kính tiến lên thi lễ với Minh Lan. Vương thị khẽ gật đầu, lại hướng về phía Minh Lan: “Con bé bên cạnh con là do lão phu nhân cho, tuy là cũng khá, nhưng rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi. Thôi ma ma lại vướng bận gia đình, thường phải về nhà, không thể hầu hạ con cả ngày. Ta đem Ngân Hạnh cùng với Cửu Nhi, hai đứa cũng coi như thận trọng, tặng cho con sai sử trong phòng.”

Minh Lan cười thầm, cuối cùng cũng tới, may sao đã sớm nghĩ đối sách. Mặc dù trong lòng thấy không ngoài dự đoán, nhưng cũng không thể biểu hiện ra mặt, làm bộ ngạc nhiên nói: “Phu nhân đưa người đắc lực bên người cho con, phu nhân không có người sai sử thì làm sao đây?”

Vương thị cười khoát tay, điềm đạm nói với Minh Lan: “Ban đầu ta muốn để con chuyển vào Uy Nhuy Hiên, nhưng lão phu nhân lưu luyến con, cho nên đành phải để con chịu khổ ở Mộ Thương Trai. Chỗ nhỏ nên cũng không điều được nhiều người tới. Có điều cũng không thể quá thua kém các chị của con được, ở đây cử thêm hai người, tính ra chỗ con vẫn còn ít hơn so với hai chị.”

Như Lan thân thiết nắm lấy cánh tay Minh Lan, cười nói: “Mẫu thân đáng nhẽ nên cho em Sáu thêm người từ sớm, đến lúc chúng con tới làm khách chỗ em Sáu chẳng nhẽ lại không có người hầu hạ?!”

Vương thị liếc con gái một cái, sẵng giọng: “Cứ tưởng là con yêu thương em gái, hóa ra là muốn bản thân được thoải mái thôi.”

Như Lan lè lưỡi, nũng nịu nở nụ cười, dì Hương cùng dì Bình cũng cười, Minh Lan cũng thấy không sao, liền vâng lời đáp: “Một khi đã như vậy, con xin cảm ơn phu nhân.”

Vương thị kéo cái tay nhỏ bé của Minh Lan, yêu thương mà nói: “Hai đứa nó mặc dù không lớn lắm, nhưng cũng đã ở bên người ta vài năm, việc trong việc ngoài đều làm được, con cứ yên tâm mà dùng người.”

Minh Lan tỏ vẻ biết ơn, vâng lời nói: “Người bên cạnh phu nhân tất nhiên là tốt rồi, con coi trọng còn không được, sao lại lo lắng chứ.”

Nói thêm đôi câu, Vương thì liền cho mọi người giải tán. Tâm trạng của Như Lan hôm nay đặc biệt hoan hỉ, vênh vênh váo váo lướt qua trước mặt Mặc Lan. Mặc Lan tâm tình buồn bực hắng giọng rồi đi ra ngoài. Minh Lan đi theo Mặc Lan, mấy dì đi ở phía sau, mọi người đi đến cửa thì tách ra. Như Lan khẽ ngáp, tự mình trở về Uy Nhuy Hiên, hình như là muốn ngủ bù. Dì Lâm phải về Lâm Tê Các, nàng ta tiến lên khẽ nhìn vào mắt Mặc Lan, giống như nháy mắt ra dấu. Dì Hương và dì Bình yên lặng trở về phòng của mình. Minh Lan đi về hướng Mộ Thương Trai, Mặc Lan đi về phía thư các, vừa hay hai người lại cùng đường.

Lúc này khí đông lạnh lẽo còn chưa phai, từng phiến băng mỏng phủ khắp mặt hồ, đầu cành lá khô phơ phất, phối với tuyết loang đương tan trên đất, thật là xác xơ tiêu điều tĩnh mịch. Hai chị em yên lặng bước đi một đoạn đường, không ai để ý tới người còn lại. Mặc Lan nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không chịu được: “Em Sáu đúng là may mắn, phu nhân coi trọng em như vậy, rốt cuộc cũng là được lão phu nhân bên ấy nuôi dưỡng, chị đây đúng là thúc ngựa đuổi cũng chẳng kịp mà.”

Minh Lan thở dài thườn thượt, mới tới trưa mà đầu óc đã phải lao lực quá sức, thật sự là không muốn tốn công giáo dục em gái này, nhưng nghĩ kỹ, cảm thấy nên nói rõ ràng, miễn cho về sau lại chiến đấu không ngừng, vì thế ngừng bước, quay mặt sang phân phó: “Yến Thảo em trước tiên dẫn hai người này trở về, bảo Đan Quất trông nom. Tiểu Đào, Tần Tang, hai người các em đến bên hồ kiếm một ít đá cuội, hồ cá của ta lớn, bỏ thêm vài mấy thứ nhìn mới vui mắt.”

Chúng nó lên tiếp trả lời, Minh Lan lập tức quay mặt nhìn thẳng về phía Mặc Lan. Mặc Lan giật mình, nàng cũng là người cực kỳ thông minh, ngay lập tức hiểu được ý tứ của Minh Lan, nghĩ tới oán hận trong lòng ngày hôm nay vẫn chưa xả cho đã, để người hầu nghe được cũng không hay, liền cho mấy người bên cạnh lui xuống. Hai chị em đi đến dưới tàng một gốc cây khô thì dừng lại.

“Em Sáu có gì chỉ bảo?” Mặc Lan lắc lắc cài lồng trong tay, nhìn về phía Tiểu Đào và Tần Tang xa xa đang tìm đá, nghiêm nghị nói. Minh Lan nhíu mày, nghiêm mặt trả lời: “Chị là người thông minh, trước mặt người có thể tin tưởng thì không cần vòng vo, em hôm nay có vài lời muốn nói.”

Mặc Lan nghe lời lưu loát từ miệng Minh Lan thì hơi giật mình, mắt nhìn Minh Lan, chỉ thấy nàng hít sâu một hơi, nói không ngừng: “Từ sau khi chị cả lập gia đình, trong nhà chỉ còn ba chị em chúng ta. Em nói lời này thật lòng, xét tướng mạo, xét tài học, thậm chí là xét về vị trí trong lòng cha, chị đều là người đứng đầu trong nhà.”

Lời hay thì ai chẳng thích nghe, huống chi chỉ là một bé gái mới chừng mười mấy tuổi. Mặc Lan nghe xong, vẻ mặt lạnh nhạt quả nhiên bớt đi. Minh Lan thấy mở đầu thuận lợi, liền tiếp tục: “Chị Tư duy chỉ kém về xuất thân mà thôi…” Mặc Lan lập tức đen mặt, Minh Lan không dám dừng lại, lập tức nói tiếp: “… Nếu chị Tư cũng là do phu nhân sinh ra, tương lai chắc chắn cũng sẽ có phúc phận như chị Cả, nhưng mà cái này là do ông trời an bài, cố ý khiến chị Tứ thua kém một phần như vậy.”

Trong mắt Mặc Lan ánh lên vẻ cực kỳ không cam lòng, mũi khẽ hừ một tiếng, nhưng tâm tình vẫn giãn ra, không hiện trên khóe miệng như ban nãy. Minh Lan thật cẩn thận lái về vấn đề chính: “Chị Tư, có câu này không biết nên nói hay không, em cũng là con vợ lẽ, ngoại trừ được lão phu nhân yêu thương hơn một chút, thì mọi thứ đều kém so với chị, chị tội gì phải tranh với em?”

Mặc Lan cả kinh, nhìn vào mắt Minh Lan, chỉ thấy con bé cũng đang nhìn thẳng mình. Thân hình Minh Lan mặc dù vẫn có vẻ trẻ con mập mạp, nhưng lại không thấy tính khí con trẻ bao xung quanh, đôi mắt đen láy trầm tĩnh như hồ sâu, thanh tao lịch sự, trung trinh nhã nhặn, cứ như một người trưởng thành. Mặc Lan chần chờ nói: “Em Sáu nghĩ nhiều rồi, chị sao lại tranh giành với em chứ, là hôm nay nói nhiều đôi câu thôi.”

Chẳng biết vì sao Mặc Lan cảm thấy khí thế yếu đi trông thấy, sự giận dữ do vừa tranh cãi vừa nãy cũng biến mất tiêu.

Minh Lan thấy Mặc Lan không chịu thừa nhận, cũng không nói lời thừa thãi, cười bảo: “Trang tiên sinh từng nói, sự đời rốt cuộc đúc kết ở hai chữ “lợi hại”. Chúng ta đều là con vợ lẽ, nhưng chị Tư trên có dì Lâm che chở, dưới lại có anh Ba bảo vệ, so với em thì tốt hơn biết bao nhiêu, “lợi” này tự em cảm thấy kém hơn so với chị. Chị Tư tướng mạo xuất chúng, người người muốn gặp, hơn nữa còn có lòng muốn vươn cao. Chị cũng biết lão phu nhân yêu thương em, em chịu ơn giáo dưỡng của lão phu nhân cũng chỉ như bù nhìn cúi đầu mà sống, chữ “hại” này em với chị hoàn toàn không có. Chúng ta không thể hòa hòa hợp hợp làm chị em được sao?”

Mặc Lan nghe xong trong lòng bắt đầu xoay chuyển không ngừng, có chút đắc ý lại cảm thấy bị nhìn thấu tâm can, nhưng mà vặn lại thì cũng chẳng được lợi lộc gì, chỉ cười khẩy hai tiếng: “Em nói rất đúng, đều là đạo lý cả, vừa rồi ở chỗ phu nhân, em cũng lợi hại thế còn gì!”

Minh Lan nhìn sắc mặt Mặc Lan, biết con bé này đã bị thuyết phục, chẳng qua là không cam tâm, liền cười nói: “Người cần mặt cây cần vỏ, em đây cho dù vô dụng thì cũng phải chú ý đến lão phu nhân chứ. Hôm nay lần đầu tới thỉnh an phu nhân đã phải cúi đầu nhận trách cứ, thử hỏi người dạy dỗ nuôi dưỡng em là lão phu nhân biết để mặt mũi vào đâu? Cũng giống như đạo lý bình thường chị muốn giữ thể diện cho dì Lâm vậy, chúng ta đã là con vợ lẽ thì đặc biệt không nên để người khác xem thường có phải không?”

Trong lòng Mặc Lan thình thịch một tiếng, đánh giá Minh Lan từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy hình như không quen biết người này. Nó từ trước đến nay đều tự phụ bản thân mồm miệng lanh lợi. Như Lan nếu mà không có người giúp đỡ, thì thường xuyên bị nó chèn ép. Thế nhưng hôm nay đối mặt với Minh Lan nó chẳng nói lại được câu nào, thậm chí còn cảm thấy con bé này nói năng đúng đạo lý. Từng câu đọng lại trong lòng, tự ti cùng tự kiêu, không cam lòng cùng không phục, đây chính là tiếng lòng của nó. Nghe Minh Lan chậm rãi nói bằng giọng trẻ con thẽ thọt, thế mà nócũng không cảm thấy tức giận.

Minh Lan nhìn vẻ mặt biến đổi của Mặc Lan, biết hôm nay xem ra đã đạt được mục đích. Cùng người thông minh nói chuyện lợi là đây, chỉ cần nói rõ thiệt hơn, đối phương sẽ nhanh chóng tiếp thu, nếu đổi lại là Như Lan, một khi đã hành động theo cảm tính thì mười con trâu cũng kéo không lại.

Minh Lan quay đầu đi, vẻ mặt dần giãn ra, vui vẻ nhìn Tiểu Đào cùng Tần Tang ở bên kia tìm đá trở về. Gió lạnh phất qua mặt lại chỉ cảm thấy mát mẻ dễ chịu, mắt dõi về phía hai cây hoa quế trơ trụi ở Thọ An Đường, lòng cảm thấy ấm áp mềm mại —- Dù sao nàng cũng không mong mỏi Mặc Lan thật tâm đáp lại, chỉ cần có thể chung sống đã là tốt lắm rồi. Nàng cũng có người thật tâm yêu thương chăm sóc mình, đời trước có, đời này cũng có.

Rốt cuộc ông trời cũng không quá bạc đãi nàng.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...