Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 183: Đạo thế gian, con người không phải cây cỏ, thật sự có thể vô tình


Chương trước Chương tiếp

Sau khi Phòng ma ma lãnh trách nhiệm làm bà mai rồi thì vẫn luôn chờ câu trả lời chắc chắn, Minh Lan gật đầu là chưa tới hai ngày sau đã dẫn cô chú Đan Quất cùng thanh niên họ Lục kia tới rập đầu. Minh Lan ngồi cách lớp mành nhìn kỹ, thấy người này vai rộng lưng to, khỏe mạnh phúc hậu, trong lòng vui vẻ hơn mấy phần, lại nhìn Đan Quất bên cạnh dáng vẻ đang vừa vui vừa ngượng, không trì hoãn hơn nữa, lập tức quyết định việc kết hôn.

Chàng trai kia có vẻ vô cùng vui sướng, rập đầu lạy liên tục phát ra tiếng bồm bộp lên nền gạch trong sảnh, chọc cho mấy đứa hầu đang đứng trong phòng cười vui vẻ một trận, Lục Chi cười lớn tiếng nhất, vừa cười còn nhìn sang hướng Đan Quất bên kia rèm.

Gia đình nhà nghèo kết hôn không có nhiều lễ nghi phiền phức, lâu thì nửa năm, nhanh thì một tháng. Chàng trai họ Lục kia tuổi tác cũng lớn rồi không tiện trì hoãn, liền chọn ngày lành là mùng năm tháng sau. Hai ông bà nhà họ Lục vốn muốn cưới cho anh ta con gái nhà môn đăng hộ đối, nhưng giờ gặp Minh Lan mạnh tay như vậy, lại gặp Đan Quất trổ mã vừa xinh đẹp lại hiền lành, chút tiếc nuối trong lòng cũng tan thành mây khói.

Các công việc về sau do cô và chú Đan Quất chuẩn bị, bạc Minh Lan giao cho Phòng ma ma, ở dưới tầm mắt nàng đoán là bọn họ cũng không dám hoang phí. Đợt đến khi một cuộn vải gấm đỏ chót loại tốt nhất được đưa tới phủ, Minh Lan liền giảm dần công việc của Đan Quất để chị ta tập trung thêu đồ cưới, từ bao gối uyên ương, đồ cưới long phượng, quần áo trong mới tinh, áo lót, giày thêu cho chồng, giày và hầu bao tặng cha mẹ chồng và chị em dâu, tất cả đều cần cô dâu sắp gả làm cẩn thận từng đường kim mũi chỉ.

Vì thường ngày Đan Quất vốn khoan dung, đám nha hoàn trong hậu viện đều mừng thay cho chị. Bích Ti là đứa hâm mộ nhất nhưng vui nhất lại là Lục Chi. Từ khi Đan Quất dần lui khỏi vị trí hầu gái hạng nhất, chị ta sinh lòng hăng hái ‘rốt cuộc cũng đến phiên ta’, ngày ngày dần được Minh Lan trọng dụng, chị ta đi đường cũng giống như được gió thổi lướt đi, bị Thúy Vi nói mấy lần mới dần bình tĩnh lại.

“Đợt gả Đan Quất đi rồi là đến phiên em cùng Tiểu Đào.” Thúy Vi cố tình trêu ghẹo nói.

Ai ngờ Lục Chi tính tình mạnh mẽ, không chút ngượng ngùng hất cằm lên: “Không gạt chị, em đã sớm hạ quyết tâm, tuyệt đối không gả ra bên ngoài, còn phải phục vụ phu nhân nhiều năm.” Nếu có hôn phối trong phủ, hầu gái trong nội viện, có nhiều người được giữ lại tới năm hai mươi tuổi, có người được coi trọng, chủ nhân không nỡ thả ra, giữ tới hai mươi mấy tuổi.

Thúy Vi lấy làm ngạc nhiên, vừa người vừa nói: “Con bé này, giờ mạnh miệng, sau này phu nhân tìm cho em nhà tốt, xem em có đi hay không.”

Lục Chi nói: “Chị cũng biết đấy, anh trai em vốn là người hiền lành chậm chạp, giờ có em ở đây mà vẫn có mấy kẻ thỉnh thoảng vẫn bắt nạt anh trai, em mà ra ngoài rồi còn không biết anh trai sẽ ra sao.” Nói rồi thở dài, “Cha mẹ mất sớm, chỉ có hai anh em chúng em, em không chăm sóc anh thì còn ai? Giờ em chỉ mong phục vụ phu nhân thật tốt, tương lai được ban ân, cưới chị dâu hiền lành chăm lo cho anh trai, em cũng coi như không phụ lòng cha mẹ trên trời có linh thiêng.”

Thúy Vi có chút cảm động nói: “Em gái ngoan, thật là làm khó cho em.”

Có người vui có người buồn, nghe chuyện tốt của Đan Quất, Nhược Mi cũng tới chúc mừng. Nhìn trên bàn bày cuộn gấm đỏ chói, còn có trên giá treo lên hỉ phục đang cắt dở, lập tức cảm thấy vô cùng chướng mắt. Từ lúc Đan Quất truyền lại lời của Minh Lan rồi lại thuyết phục một phen, đã mấy ngày nay chị ta sa sút tinh thần.

Thấy gương mặt Đan Quất ửng đỏ ngượng ngùng xinh đẹp, khóe mắt lông mày lộ vẻ vui sướng hạnh phúc, Nhược Mi cảm thấy trong lòng như có gai đâm, trò chuyện vài câu liền cáo từ đi chỗ Minh Lan.

“Đã lâu chưa đến phu nhân thỉnh an, thấy phu nhân vẫn an khang như cũ, tôi vô cùng vui mừng.” Hành lễ xong, Nhược Mi nói mấy lời xã giao khô khan rồi không biết nói thế nào tiếp.

Ánh mắt Minh Lan nhìn trên người chị ta một vòng, trang phục chỉnh tề nhưng khí sắc không tốt, lông mày ảm đạm, “Ngồi đi, Tiểu Đào, đi pha chén trà mao tiêm lan, nhớ là cô thích dùng.”

Nhược Mi cẩn thận ngồi sát bên ghế tròn: “Khó cho phu nhân vẫn nhớ rõ.”

Trong giây lát Tiểu Đào bưng khay trà tới, gương mặt tròn cười hì hì: “Lâu không gặp chị, thấy chị càng ngày càng ưa nhìn, cả người lấp lánh ánh vàng sáng lóa!” Giọng điệu vô cùng hâm mộ.

Động tác bưng trà của Nhược Mi khẽ dừng lại một lát, lộ vẻ mặt xấu hổ. Minh Lan im lặng nhìn lên trần nhà, phải nói, Nhược Mi đúng là có mang nhiều đồ trang sức một chút, những đồ trang sức này đúng là nhiều vàng chút… Chẳng qua là, có cần phải thành thật như thế không.

Lời này nói xong, Tiểu Đào không biết gì mà nhẹ nhàng nhịp chân bước ra ngoài chờ. Nhược Mi nén xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Em Đan Quất đã nói cùng tôi. Nô tỳ đây xin cám ơn phu nhân nhớ thương dạy dỗ.”

Minh Lan lặng lẽ nhìn chị ta, thấy miệng chị ta nói tạ ơn nhưng dáng hình không thay đổi, ngay cả nửa cái lễ cũng không làm, liền biết chị ta kỳ thực cũng chưa rõ ràng, vẫn là Nhược Mi trước kia mèo khen mèo dài đuôi, “Chị biết là được rồi, về sau phục vụ Công Tôn tiên sinh cho tốt, sớm vì tiên sinh khai chi tán diệp, ta cùng hầu gia sẽ có trọng thưởng.”

Nhược Mi đắng chát trong lòng, vừa rồi chị ta cố ý xưng ‘nô tỳ’, còn tưởng rằng Minh Lan sẽ nói cái gì, ai ngờ… Chị ta không biết làm gì đành đáp: “Nô tỳ rõ.” Dừng một chút, lấy dũng khí rồi nói, “Nhưng nô tỳ vụng về, lúc nào cũng làm tiên sinh không vui, mong phu nhân dạy dỗ một hai điều, nô tỳ phải làm thế nào mới đúng?”

Có thể hỏi như vậy là vẫn còn thuốc chữa. Minh Lan cười cười, chỉ vào hướng Tiểu Đào vừa đi ra nói: “Nhớ khi chúng ta vừa tới, Tiểu Đào từng ra ngoài thư phòng phục vụ một thời gian.”

Nhược Mi không hiểu rõ ý Minh Lan, liền gật đầu nói: “Vâng, tiên sinh cũng đã nói, Tiểu Đào làm rất tốt.” Lúc trước chị ta còn ghen tị một hồi, thầm không vui vì sao không chọn chị ta, rõ ràng chị ta là người am hiểu chữ nghĩa nhất.

“Kỳ thật, Tiểu Đào không phải là người lạnh lợi.” Minh Lan chậm rãi khơi lá trà.

Việc này cũng không có gì là bí mật, chỉ sợ từ Mộ Thương trai tới Gia Hi cư không ai là không biết. Nhược Mi mở to hai mắt, chờ Minh Lan nói tiếp.

“Con bé chưa từng hầu hạ ở thư phòng. Hồi đó hầu gia cùng tiên sinh chịu không ít khổ, bảo con bé hâm cho bình rượu, không phải quá nóng thì là quá nguội, bảo nó đi đi xếp giấy tờ, nó lại chia ra từng tờ từng tờ một.” Nhớ tới quãng thời gian đó, Cố Đình Diệp trở về đều phàn nàn, Minh Lan không khỏi thầm buồn cười.

“Nhớ khi ở chỗ Phòng ma ma, một việc, Đan Quất thì sai một lần là nhớ kỹ, con bé phải nói hai, ba lần mới hiểu được.” Minh Lan ung dung cười, “Phái người chậm chạp như vậy đi hầu hạ, mới đầu ta còn sợ tiên sinh oán trách ta. Ai ngờ về sau tiên sinh lại khen con bé tốt.” Kỳ thực Công Tôn Bạch Thạch vô cùng vừa ý Tiểu Đào, muốn kéo dài thời hạn mượn người. Đáng tiếc Tiểu Đào không có chút thiện cảm nào với thư phòng, với loại sinh vật gọi là sư gia kia càng sợ hơn, vừa có người tiếp nhận là chạy về như bay.

Nhược Mi cười một chút: “Tiên sinh nói, Tiểu Đào là trung tì.”

“Tiên sinh mắt sáng như đuốc.” Minh Lan gật đầu, “Ta từng sai Tiểu Đào, phàm trong thư phòng chứng kiến việc gì cũng không được mảy may để lộ chút nào ra ngoài. Cô hỏi thăm chuyện thư phòng mấy lần, cô có giận dỗi nhưng con bé đã từng kể chút nào?”

Nhược Mi ảm đạm, khi đó chị ta ngưỡng mộ thư hương, chẳng qua chỉ muốn nghe chút sự tình không quan trọng, nhưng chị ta hỏi tiên sinh thích uống trà gì, Tiểu Đào nửa chữ cũng không chịu nói, hai người trở mặt, tròn nửa tháng không nói chuyện với nhau.

“Với cô còn như vậy. Ở phòng thu mua có bà hầu An từ trước đến giờ vẫn thương Tiểu Đào. Hôm đó lười tự thân đi kiểm tra, lén hỏi con bé than bạc ở thư phòng đã dùng hết chưa, con bé cũng không chịu nói.” Minh Lan chăm chú nhìn Nhược Mi, “Kỳ thật chị là hạng người gì, căn bản không quan trọng, quan trọng là tiên sinh thích người như thế nào?”

Thân thể Nhược Mi hơi lay động, ngẩng đầu nhìn Minh Lan, một hồi lâu nói không nên lời.



Nhìn bóng lưng Nhược Mi rời đi, Minh Lan lắc đầu.

Nhược Mi là người thông minh. Công Tôn tiên sinh muốn nàng lẽ như thế nào, chị ta sao mà không biết? Chẳng qua là tám chữ ‘nhu thuận hiểu chuyện, an phận thủ thường’. Quan trọng nhất là cả ngày đừng có nghĩ tới chuyện mây gió tuyết trăng. Mấy ngày nay, Nhược Mi hâm mộ không phải là việc hôn nhân tốt đẹp của Đan Quất mà là cảm giác hạnh phúc tràn đầy cõi lòng của Đan Quất.

“Nếu sau này cảm thấy không tốt, liền nhớ tới ngày xưa vì sao chị muốn gả đi. Có thể dễ chịu hơn một chút.” … đây là lời cuối cùng Minh Lan nói với Nhược Mi. Về sau phải trông vào bản thân chị ta.

Thời gian sau đó, Đan Quất gắng sức dạy bảo mấy đứa hầu nhỏ, lúc nào cũng căn dặn, giao việc cẩn thận, tỉ mỉ giải thích công việc. Thời gian trôi qua, hơn một tháng sau, cô cùng chồng tới cửa đón Đan Quất về chuẩn bị gả, nói là nhà cửa đã sửa xong, lo liệu hết sức có thể diện, Phòng ma ma cùng đi cũng nói là đồ đạc làm ra đều tốt cả.

Minh Lan thưởng Đan Quất một bộ trang sức vàng ròng, mấy cuộn vải tốt nhất, giống Thúy Vi đưa gả ba mươi lượng bạc, lại bảo Tiểu Đào lén đặt vào rương hai tấm ngân phiếu một trăm lượng. Tiểu Đào đầu óc tuy chậm nhưng tay chân nhanh nhẹn, mấy chuyện này làm là tốt nhất. Sau đó Thiệu thị cũng góp vui thưởng một đôi vòng tay vàng, Thu Nương cũng đi theo thưởng một cây trâm vàng nho nhỏ.

Đám người lui đi, Minh Lan ở trước mặt Đan Quất đốt đi thân khế, lại nhét vào tay Đan Quất một cái hộp, nhẹ nhàng căn dặn: “Bên trong là hộ tịch của chị, chỗ phủ nha đã làm thỏa đáng, về sau sống cho tốt.”

Đan Quất quỳ lên mặt đất khóc nức nở, Minh Lan khuyên nhủ rất lâu chị ta mới dừng khóc. Đan Quất chậm rãi đứng lên, đang muốn xoay người, chợt quay lại, mặt đầm đìa nước mắt: “Cô chủ, lúc đó cô thích nhất là ngồi bên trụ lan can hành lang đọc sách.”

Minh Lan nén nước mắt cười nói: “Chị sợ tôi ngã xuống liền lấy vải vụn suốt đêm làm cái đệm vải buộc ở lan can.”

“Túi kia làm không tốn mấy công, bị rách ra, hại cô chủ ngã đau. Phòng ma ma phạt tôi, nói chủ nhân không đúng, tôi chẳng những không khuyên giải lại còn nghĩ ra mấy trò ngớ ngẩn.”

“Tôi nằm trên giường ba ngày, chị ở bên giường tôi khóc ba ngày; tôi khỏe rồi chị lại bị bệnh.”

“Cô chủ liền nhận lời với tôi, về sau không được ngồi lan can nữa.”

“Chị còn buộc tôi nhất định phải ngoéo tay.”

Đan Quất không nhịn được nữa, bịch một tiếng quỳ lên mặt đất, khóc ròng nói: “Cô chủ, cho tôi rập đầu cô thêm một cái.”

Sau đó liên tiếp dập đầu xuống, lúc ngẩng lên mặt đầy nước mắt, ôm chân Minh Lan đau lòng nói, “Cô chủ, tôi thật không nỡ xa người!”

Chuyện cũ hiện ra, lòng Minh Lan chua xót không kiềm được, nước mắt dạt dào rơi xuống, mặt giấu sau tay áo, cứng ngắc đẩy chị ta ra: “Đi đi, đi đi, về sau chị phải sinh con dưỡng cái, cả nhà hạnh phúc mỹ mãn, sống lâu trăm tuổi! Đi đi, đi đi…”

Nhìn Đan Quất chậm rãi vừa bước đi vừa quay lại nhìn, Minh Lan chợt nhớ lúc mới gặp. Lúc ấy bên người nàng chỉ có Tiểu Đào cái gì cũng không hiểu, Phòng ma ma đưa chị ta tới, lúc ấy chị ta cũng liên tiếp quay đầu như vậy.

“Cô Sáu, tôi đi lấy điểm tâm cho cô ăn.”

“Cô chủ, cô ngồi ở đây, chỗ này không như ở nhà, cô đừng đi lung tung.”

“Nô tỳ rất nhanh sẽ trở về, em Tiểu Đào này, em trông cô chủ nhé.”

Giọng nói của cô bé nho nho líu lo, gương mặt lại hiền hậu chu đáo già trước tuổi, nói liên miên lải nhải mãi không thoô. Minh Lan lại dâng lên một trận đau xót trong lòng, gắng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Đan Quất bước ra.

Tiểu Đào đưa Đan Quất tới đầu đường, giống như muốn đi theo đến tận nhà, sau khi trở về mắt sưng như hai quả đào lớn, vào nhà rồi chui vào trong chăn không chịu ra.

Đương đêm khi Cố Đình Diệp trở về phòng, vẻ mặt Minh Lan vẫn ủ rũ. Cố Đình Diệp đau lòng liền nói: “Em đã không nỡ như vậy, sao không giữ quả quất lại trong phủ, gả cho đứa nào có tiền đồ là được.”

Minh Lan cầm khăn giúp hắn thấm tóc còn ẩm, nói khẽ: “Mấy đứa đó tới cùng em sớm nhất, chỉ mong bọn họ sống tốt, không uổng mười mấy năm duyên phận.”

Cố Đình Diệp ôm con trai trong lòng, không ngừng tung thằng bé lên, chọc cho Đoàn nhi cười khanh khách, nghe Minh Lan nói cảm thấy hơi ngạc nhiên. Trong lòng hắn, chỉ có chủ nhân ban ân cho nô tài, lấy đâu ra cái gì mà duyên phận với không duyên phận.

Đặt con trai lên trên giường để tự bò, sau đó hắn kéo Minh Lan qua, cẩn thận nhìn khuôn mặt nàng, thấy hai mắt nàng sưng đỏ, không khỏi không vui: “Thường ngày em đối xử với bọn họ không tệ, thấy chủ nhân không nỡ như vậy nên tự xin ở lại mới đúng. Xem ra cũng là người không có lương tâm!”

Minh Lan ra sức đẩy tay hắn ra, giọng thổn thức không vui: “Chàng đừng nói bậy!”

Cố Đình Diệp hơi ngây ra, bật cười nói: “Được được được, tôi không nói bậy.” Rồi lại trêu chọc: “Nhiều đứa hầu như vậy, mỗi đứa lấy chồng em đều như vậy thì chịu sao nổi?”

Minh Lan khẽ lau lệ, nghe vậy liền tự cười giễu: “Cũng chỉ là chị ấy cùng Tiểu Đào, còn lại… cũng như nhau.”

Cố Đình Diệp lùi lại phía sau, hứng thú hỏi: “Bởi vì… hai người này đến với em sớm nhất?”

Minh Lan trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “… Bởi vì hồi đó, ba người chúng em là thật tâm thật lòng.”

Nghe xong lời này, Cố Đình Diệp hơi thay đổi sắc mặt, khong nén được hỏi: “Lẽ nào sau này mấy đứa hầu hạ em không phải thật tâm?”

Tiểu Đào là bất ngờ được đưa tới khi mình đang lúc xui xẻo nhất, Đan Quất được thưởng khi mình tiền đồ còn chưa rõ ràng, sau này lão phu nhân càng ngày càng thương yêu, bản thân nhà họ Thịnh vững chân rồi, tình cảm cũng bắt đầu biến vị.

Minh Lan suy nghĩ cẩn thận một chút, sắp xếp từ ngữ rồi mới nói: “Giờ em trở thành hầu phu nhân rồi, có thật lòng hay không cũng không quá quan trọng.” Cố Đình Diệp lặng lẽ nhìn nàng một lúc, chợt rầu rĩ nói: “Nếu tôi cũng gặp em khi đó thì tốt rồi.”

Minh Lan nghe xong hai mắt mở to chớp mấy cái, gương mặt chợt hiện nét cổ quái, nhìn chằm chằm người kia, mặt cũng dần đỏ lên; Cố Đình Diệp lúc đầu không hiểu, sau liền nghĩ ra, lúc Minh Lan còn nhỏ mới biết chạy mình đã biết cưỡi ngựa, dạo phố, đánh nhau, làm xằng làm bậy.

Hai vợ chồng nhìn nhau hồi lâu, không biết người kia đang nghĩ gì nhưng cùng bật cười. Minh Lan như được xua tan mây đen trong lòng, cười mà môi khẽ run rẩy, nghiêng đầu nhớ lại chuyện hồi đó: “Khi còn nhỏ, có một lần em theo bà nội đi ra phố xem đèn hoa đăng, có mấy thiếu niên áo gấm phi ngựa chạy như bay trên đường, Phòng ma ma liền ôm chặt em thì thầm ‘ôi, ôi, cô chủ nhìn nha, đấy là người xấu’!

Cảnh tượng này quá thực, Cố Đình Diệp giật giật khóe miệng, lôi Đoàn nhi đang cố trèo lên đầu mình xuống, mặt hơi biến màu đen.

Minh Lan thấy sắc mặt hắn khó coi liền vội vã nghĩ cách đổi chủ đề: “Hôm nay phủ Tề quốc công đưa thiệp mới, nói mấy hôm nữa là thọ yến của lão công gia. Người sống đến tuổi bảy mươi xưa nay hiếm, lão quốc công sống thọ như vậy cũng là khó gặp. Năm nay làm tiệc mừng thọ sáu mươi chín tuổi, sau này không làm nữa. Vì vậy mời chúng ta đến.”

Lại nói, Vương thị quen Bình Ninh quận chúa lâu như vậy nhưng Minh Lan cũng chưa từng tới phủ Tề Quốc công đâu.

“Hóa ra là phủ Hà Đông?” Cố Đình Diệp nghe xong nhướng lông mày, con mắt đen lộ ý cười.

Minh Lan ngẩn ra: “Sao lại phủ Hà Đông?”

“Phu nhân có kiến thức phong phú, chẳng lẽ chưa từng nghe sư tử Hà Đông rống?”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...