Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 162: Hôm qua gió lớn, không thu tù binh
Trong xe yên tĩnh lạ thường, thân hình hắn hơi nghiêng xuống, chậm rãi nói: “Cô, đã nhiều ngày không gặp.”
Bà cô Dương có nằm mơ cũng không ngờ hắn sẽ xuất hiện ở nơi này, vẫn đương kinh hãi ngồi cứng tại chỗ, sửng sốt một lúc mới chất vấn: “Cậu ở đây làm gì!”
Cố ĐÌnh Diệp không đáp lại ngay mà khoan thai nói chuyện khác: “Năm đó Tuyên Môn hầu gả con gái, có thể nói là ầm ĩ cả kinh thành, Bình Ninh quận chúa lấy chồng, Tương Dương hầu càng cho vô số đồ theo gả, thái phu nhân hâm mộ cũng là khó tránh.”
Bà cô Dương bỗng nháy mí mắt một cái, nhìn chằm chằm Cố Đình Diệp. Bà ta rời phòng thái phu nhân còn chưa đủ thời gian uống được nửa chén trà đâu! Bà ta lầm bầm nói: “Đúng là nhanh tai nhanh mắt, giờ không phải ngày xưa nữa.”
Cố Đình Diệp dường như chẳng mảy may chút phật lòng, mỉm cười nói: “Chừng mười mấy năm trước, Tuyên Môn hầu phụng chỉ trấn phủ Đồng Châu ở Tây Bắc, không ngờ lại bị quân Tây Nhung tập kích. Khi đó trong thành chỉ có mấy nghìn tàn binh, cứu viện không kịp tới, thấy thành sắp bị phá, bốn cha con Tuyên Môn hầu liền muốn tuẫn táng theo thành. Gia tộc họ Nhuế ở thành lân cận nghe tin, Nhuế lão đốc quân đã trí sĩ là người ngay thẳng, lúc này mới phái con cháu trong tộc cùng gia đinh tới cứu, cuối cùng cũng chờ được viện binh tới giải vây. Một nhà Tuyên Môn hầu đều sống sót nhưng lão thượng thư Nhuế đáng thương, con cháu đầy cả sảnh đường chỉ còn một đứa cháu nhỏ dòng thứ.”
Nói xong những điều này, hắn liền không nói tiếp, chỉ bình tĩnh nhìn bà cô Dương, trong mắt có chút chế giễu. Bà cô Dương tức giận bừng bừng trong lòng nhưng lại không tiện nổi nóng. Việc năm đó sao mà bà ta lại không biết, vì lẽ đó vừa rồi mới nóng giận với thái phu nhân như vậy.
Cố Đình Diệp có vẻ hết sức hài lòng với vẻ mặt này của bà ta, lúc này mới chậm rãi nói tiếp: “Sau này Tuyên Môn hầu về kinh liền đem con con gái yêu dòng chính gả cho cậu nhà họ Nhuế, một nửa gia sản đưa theo làm của hồi môn. Không biết phủ Hàn phò mã với nhà họ Cố có ân tình sâu đậm như vậy không?”
Mặt bà cô Dương sắp biến đen, nghe thấy tiếng hàm răng nghiến chặt, vẫn không lên tiếng tỏ vẻ không thèm chống cự.
“Đến lúc Bình Ninh quận chúa lấy chồng…” Cố Đình Diệp cười cợt, “Lúc đó cháu trai còn nhỏ, chỉ nhớ rõ hôn sự này là lão thái quân nhà họ Dương tự mình làm mai, cô cũng mang mấy anh họ đi uống rượu, chẳng nhẽ không biết can hệ trong đó?”
Bà cô Dương vẫn im lặng chống đối, từ chối không đáp lời. Cố Đình Diệp dần không còn mỉm cười nữa, nghiêm nghị lạnh lùng nói: “Cô đúng là đã đổi tính, ôn hòa nhã nhặn như vậy, đoán là Thái phu nhân cũng có ‘bản lĩnh’.”
Tính tình bà cô Dương vốn cứng cỏi, không nhịn được the thé nói: “Mày không cần kích tao! Tao đã từng này tuổi rồi, chắt trai cũng sắp có, không sợ mày bôi tro trát chấu. Mày nói đi, cuối cùng là mày muốn làm sao!”
“Không muốn làm sao, chỉ là mốn một câu của cô.” Giọng điệu Cố Đình Diệp lạnh? nhạt, dường như có bàn tay vô hình đè nén đối phương, khí thế như ẩn như hiện. Bà cô Dương nhẫn nhịn, hít vào thở ra mấy hồi rồi mới nói: “Không sai, việc này là bà ta không đúng. Cô đã nói với bà ta, nếu bà ta không thay đổi, hôn sự này cô tuyệt đối không nhúng tay! Làm sao, như vậy mày vừa lòng chưa?”
Lời này vừa tức vừa vội, bắn ra như pháo liên thanh. Khóe môi Cố Đình Diệp lộ nét cười nhạt.
Bà cô Dương khó chịu tức giận, khóe mắt nhăn nhúm, liếc xéo hắn rồi lại nói: “Việc này dù không đúng nhưng cũng có thể thông cảm được. Ai bảo con bé Xán không có chỗ dựa, không trông cậy được anh trai có khả năng, mẹ con bé còn không thể lo lắng sao? Bà ta nhân hậu tích đức cả đời, cuối đời có làm sai chút chuyện, mày cũng không chịu bỏ qua!”
Vẻ mặt Cố Đình Diệp khinh bỉ hừ lạnh: “Nhà họ Cố hơn trăm năm không động tới đất công thần, bà ta thích đưa là đưa, loại nhân hậu tích đức này không có còn hơn!” Từng chữ từng câu sắc như dao.
Bà cô Dương không chịu thua chút nào, cười quái đản: “Không sai, cô chút nữa quên mất, đều là nhờ mẹ mày, sản nghiệp tổ tiên họ Cố mới được đảm bảo, không cần mày nhắc nhở, giả trẻ nhà họ Cố đều nhớ ân đức này không dám quên đâu!”
“Như vậy nhà họ Cố báo đáp thế nào?!” Ánh mắt Cố Đình Diệp lạnh như băng.
“Chuyện cười! Mày gàn bướng cố chấp chẳng lẽ lỗi cũng do nhà họ Cố? Cả ngày ẩu tả ở bên ngoài, cha mày chẳng nhẽ không trách mắng dạy dỗ mày. Chính mình là bùn nhão không thể trát tường lại đi trách người ngoài!”
Lời này nếu là nói ngày xưa, Cố Đình Diệp chắc chắn sẽ giận dữ. Giờ hắn đã trải qua gió sương giang hồ mài đến da dày thịt cứng, cũng không coi là gì, chỉ cười lạnh như băng đáp lời: “Tôi làm chuyện chưa bao giờ tôi chống chế! Chẳng nhẽ nhà họ Cố chỉ mình tôi như vậy? Ông già hồ đồ không hay biết gì, cô ở bên ngoài cũng không biết sao?”
Hai cô cháu tính tình có mấy phần giống nhau, câu nọ đốp câu kia, đối chọi gay gắt, khong ai chịu nhường ai. Bà cô Dương bị câu cuối làm nghẹn, trong kinh thành phồn hoa này có bao nhiêu thú vui ngoài dân gian. Con em nhà quyền quý đều có chút tật xấu không nhiều thì ít. Có điều sau này trưởng thành lấy vợ đều tốt hơn một chút, hoặc nếu không thì học cách tự mình che giấu, thu dọn.
Cố Đình Bỉnh tham tài, mơ mộng phú quý hiển hách. Cố Đình Dương háo sắc, vợ người ta hay kỹ nữ đều không kiêng dè, hai người này sao lại chưa từng gây họa ở bên ngoài, chưa đến mức mất mạng người ra quan tòa, còn lại đều dính đủ, chẳng qua là nhờ thái phu nhân giúp đỡ che giấu, vì vậy hai chi kia đều vô cùng cảm kích bà ta. Đến Cố ĐÌnh Diệp…
“Kết thân cùng nhà buôn muối làm cô mất mặt với nhà họ Dương sao?” Cố Đình Diệp chậm rãi hạ vai, nghiêng người dựa vào thành xe, nửa cười nửa giễu.
Bà cô Dương im lặng, chuyện xưa bỗng nhiên hiện ra trong đầu.
Khi đó bà ta sinh liền hai con gái, nhìn con trai trưởng dòng thứ ngày một lớn hơn, mẹ chồng ghê gớm, mấy chị em dâu cũng không bớt việc, thân là dâu trưởng bà ta vốn rất khó khăn. Anh cả nhà mẹ đẻ lại cưới một phu nhân không ra gì như vậy, nhà chồng bà ta không biết lén trào phúng bao nhiêu lần, trên bàn ăn món nhạt chút cũng có người trêu ghẹo: “Chị dâu cả quản gia cũng tiết kiệm quá rồi, hay là nói chị dâu bên nhà mẹ đẻ chị cho chút muối mang về”, sau đó cười ầm ĩ một phen. Bà ta xưa nay kiêu căng ngạo mạn, không muốn giải thích, chỉ đành đè nén cười xòa.
Bà ta hiểu khó khăn của anh cả, chị dâu họ Tần đáng thương, cha mẹ cũng là bất đắc dĩ, oán giận đều phát tiết ở chỗ Bạch thị, đương nhiên cũng ảnh hưởng tới Cố Đình Diệp.
Cổ họng bà ta lầm bầm mấy lần, muốn nói lại thôi, nhưng cũng không thể không nói gì. Ngẩng đầu lên thấy ánh sáng lọt vào trong xe không còn rực rỡ mà là ánh chiếu tà ửng hồng mờ mịt. Người đối diện ngồi thẳng vai rộng mũi cao, càng tương tự một khuôn mặt già nua của một người đã khuất núi.
“Anh cả, … cha cháu trước khi mất vẫn nhớ cháu.” Bà ta bỗng mở miệng, ánh mắt u ám, dường như trong phút chốc già đi rất nhiều, giọng nói cũng khàn khàn, “Sau này anh cả không còn nhận ra ai, chỉ không ngừng sai người đi tìm cháu về, đừng ăn gió nằm sương ở bên ngoài, sợ cháu chịu khổ chịu tội, đáng tiếc…”
Tuy là đã biết từ trước, một lần nữa nghe những lời này, trong lòng Cố Đình Diệp vẫn như bị siết chặt, khó chịu giống như bị nghẹn thở.
“Hôm nay nói đến đây rồi, dứt khoát nói một lần cho xong. Từ đầu cô đã thấy mẹ cháu không xứng làm dâu trưởng họ Cố, hơn nữa hành tung của cháu sau này cũng không xứng kế tục tước vị. Vì vậy có một số việc cô biết cũng không mở miệng. Ai biết người tính không bằng trời tính, bây giờ…” Bà cô Dương tự mình chầm chậm nói, ánh mắt u ám, kỳ thực từ sau khi anh cả qua đời, trong lòng bà ta hổ thẹn nên không đặt chân tới phủ Ninh Viễn hầu.
Nghĩ đến đây, trong lòng bà lại kiêu ngạo, ngẩng đầu cười lạnh: “Người nhà họ Cố đã làm là không hối hận, cô không hồ đồ như ông Tư ông Năm, không nói là giữ lời! Lúc cháu lạc lối cô chưa từng giúp đỡ, bây giờ cháu thăng chức phát tài ta cũng sẽ không đòi hưởng vinh quang. Cháu kết hôn ta cũng không tới, cháu có thể coi như không có bà cô này. Dù nhà họ Dương có ngày gặp họa ta cũng sẽ tuyệt đối không tìm đến!”
Nói lời như chém đinh chặt sắt nó xong, thân già của bà ta giống như không còn gì chống đỡ, bà ta khàn giọng nói: “Còn con bé Xán… thằng Vĩ quen an nhàn, cháu với con bé tình cảm nhạt nhòa, ông bà ngoại phủ Đông Xương hầu đã sớm không còn. Chuyện đại sự cả đời của con bé tacô không thể đứng nhìn, dù gì cũng tìm nhà chồng thỏa đáng, coi như cô đền đáp anh cả.”
“Việc hôn nhân của em gái cháu xong, cô sẽ không tới cửa nhà họ Cố nữa. Cháu yên tâm, cũng bảo vợ cháu yên tâm, cô sẽ không trở lại lên mặt bà cô bên chồng.” Bà cô Dương cắn răng nói xong những lời này, dừng một chút lại thì thầm, “… Việc hôn nhân với nhà họ Hàn không thành lại phải đi tìm nhà khác, con bé Xán không hiểu chuyện, dù gì cháu cũng nên nhìn một cái, cuối cùng vẫn là anh em ruột.”
Bà ta nhìn Cố Đình Diệp lớn lên, tính tình hắn kiêu ngạo, mong hắn lấy ân báo oán chỉ là nằm mơ, không trả lại nguyên dạng đã là không tệ rồi, lại còn đòi chiếm lợi xong bỏ đi, làm sao dám ỷ vào uy trưởng bối mà ra oai. Những điều này bà ta đã rõ ràng từ sớm, giờ đã không còn giống xưa.
Ngày đó tới cửa làm mai cho Đình Xán, ra vẻ làm khó dễ, chẳng qua là quen thói mà lên cơn, nhìn đôi vợ chồng kia sung túc thoải mái, bà ta giận không có chỗ trút. Ăn quả đắng rồi trở về cũng thầm hối hận bản thân dễ kích động, cần gì phải tự rước nhục. Dù biết vậy cũng không làm sao giữ được tâm bình thản, vừa nhìn thấy đứa cháu trai đáng ghét này bà ta đã không kiềm chế được mà bốc hỏa khí lên đầu.
Cố Đình Diệp lặng lẽ nghe, đến lúc này mới cười nhạt: “Cái này cô không cần lo lắng, việc hôn nhân với nhà họ Hàn dĩ nhiên có thể thành.”
“Cháu… làm sao biết?” Bà cô Dương ngạc nhiên hỏi.
“Qua lần ồn ào này, nếu họ Hàn vẫn đáp ứng mối hôn sự này, mặt mũi hai bên đều có thể giữ được.” Cố Đình Diệp trào phúng, “Tuổi em Bảy không còn chờ được, Thái phu nhân mắt lại cao, đương nhiên không muốn chịu thiệt.”
Hắn nhẹ nhàng nhấc một góc màn xe, liếc nhìn sắc trời, “Thái phu nhân đương nhiên biết làm thế nào mới là tốt nhất.”
“Chẳng lẽ…” Bà cô Dương hơi suy nghĩ, “Chuyện này là do cháu gây ra.”
Cố Đình Diệp coi thường nhìn bà ta, bà cô Dương bị cái ánh nhìn này chiếu vào, trong lòng lạnh ngắt, ngón tay run rẩy, lại nghe hắn nói: “Cô cảm thấy Thái phu nhân bị oan uổng?”
Bà cô Dương lặng lẽ, đều là sự thực, còn oan uổng cái nỗi gì.
“Hôm nay có thể nói hết là tốt nhất.” Cố Đình Diệp thả mành xuống, tai đặt lên mặt bàn, “Người trong nhà vốn không nên có thù sâu oán nặng, tuy có chút lục đục nhưng không phải là không bỏ qua được. Đến lúc em Xán lấy chồng, kính mời cô đến uống chén rượu.”
Bà cô Dương cẩn thận suy nghĩ, nghe hiểu hàm nghĩa trong đó, gật đầu nói: “Giờ cháu là chủ nhà, cô biết thế nào là tốt xấu.”
Bà ta cảm thấy mệt nhọc kích động ngày hôm nay làm hao mất mười năm tuổi thọ. Bà ta hiểu ý đồ của Cố Đình Diệp bà ta. Bản thân mình đã xuất giá xem như là người ngoài, hắn không ngại thêm thân thích nhưng hy vọng bớt một bà cô đến gây chuyện, hắn vừa mới kế thừa tước vị, nếu toàn bộ trưởng bối thân cận tranh nhau đến ra mặt, truyền đi cũng không êm tai.
Bản thân mình có gì cần nói đã nói hết, sau này bà ta ít ra vẻ bề trên, Cố Đình Diệp cũng sẽ không nhớ hận cũ, truyện trước kia coi như trôi qua, giờ lại chịu mất mặt tranh thủ tình cảm, thôi thôi, bớt đi một oan gia cũng tốt.
“Không còn sớm, cháu trai xin trở về.” Cố Đình Diệp chắp tay cáo từ.
Vừa kêu ngừng xe, nhấc màn xe lên, bên ngoài xe có hai đứa hầu gái đang rơi nước mắt cùng một thím hầu rụt rè, chính là người vừa mới đỡ bà cô? lên xe. Còn một phu xe đang kinh hoảng, phía sau là một độ hộ vệ dũng mãnh cưỡi ngựa.
“Lão phu nhân, tôi, chúng tôi…” Phu xe cùng thím kia vội lên tiếng thanh minh.
Bà cô Dương thiếu kiên nhẫn phất tay: “Trở về rồi hãy nói.”
Sắc trời đã tối, trong hẻm không có người vô cùng yên tĩnh. Một hộ vệ đứng hàng đầu xuống ngựa, dắt một con ngựa to lớn lại, cung kính giao dây cương cho Cố Đình Diệp. Lúc này bà cô Dương chợt lên tiếng: “Gượm đã.”
Cố Đình Diệp hơi giật mình, quay lại nhìn bà ta, lại tiến lại vài bước. Chỉ nghe bà ta vội vã nói: “TaCô biết cháu không ưa bà ta, Đối với cháu bà ta đúng là không chăm lo, hành vi thái quá. Nhưng mấy chục năm qua, bà ta lo liệu già trẻ lớn bé một nhà, không có công lao cũng có khổ lao, phiền cháu, cháu nghĩ tới cha cháu ở trên cao mà nương tay.”
Cố ĐÌnh Diệp bật cười, “Cái này, xin cô yên tâm. Nếu kết thúc ở đây, bà ta không xằng bậy thêm lần nào nữa, cháu đương nhiên sẽ không cùng một người đàn bà so đo tính toán. Có điều nếu bà ta vẫn còn thích lao đầu vào lửa, vậy thì…” Hắn không cười hai tiếng chẳng lấy gì làm vui.
Bà cô cụt hứng, bản thân bà ta cũng đã bao nhiêu năm từ một cô con dâu mới luyện thành bà già như bây giờ, chuyện quanh co khúc khuỷu bên trong bà ta rất rõ ràng. Bà Tần nhỏ là người thông minh, đối với mấy họ hàng không quá quan trọng, bà ta luôn là người hiền hòa nhất có thể, nhưng đối với người ngăn cản con trai mình, bà ta xuống tay cũng dùng hết sức. Cuối cùng vẫn là nhiều năm tình cảm chị dâu em chồng, cũng coi như đã nói giúp vài câu.
Bà cô lẩm bẩm: “Cháu có thể nghĩ như vậy là không còn gì bằng.”
“Cô yên tâm. Chút ân oán vụn vặt này không đáng cháu phải tốn thời gian.” Cố Đình Diệp nhìn vẻ mặt bà cô đang lo lắng, cười nhạt quay đi, xoay người lên ngựa gọn gàng, “Làm đàn ông sao chỉ dựa vào tổ tiên, dựa vào khả năng của bản thân mà gây dựng sự nghiệp mới là con đường đúng đắn! Nói cho cùng, nếu cậu Ba có triển vọng, bà ta ở nhà họ Cố mới vững vàng.”
Tiếng nói vừa buông đã nghe tiếng roi quất giục ngựa, tiếng móng ngựa gõ vang vọng trên con đường đá xanh, tựa như chỉ một cơn gió thổi qua, trong chốc lát ngõ sâu đã không còn bóng nhóm quân sĩ. Bà cô nhìn bọn họ rời đi rồi một mình ngồi trong xe ngựa, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang.
…
Trên bàn đã sớm bày hai bộ bát chạm hoa hải đường tinh xảo. Minh Lan cầm trên tay quyển truyện tiếu lâm ‘Nô lệ Kim Ngọc đánh kẻ phụ tình’, dựa vào trên giường đọc say sưa. Đan Quất bước vào từ bên ngoài nhẹ nhàng báo: “Phu nhân, có nên dọn cơm không?” Minh Lan giơ tay lắc lắc: “Không, hầu gia còn chưa về.”
Đan Quất khuyên nhủ: “Cũng không biết đến lúc nào hầu gia mới hồi phủ, phu nhân giờ là người mang thai, hay là dùng cơm trước?”
Minh Lan vẫn cắm mặt vào sách, không ngẩng đầu lên chỉ trêu ghẹo: “Chị gái à, hôm nay phu nhân của chị đã ăn năm bữa rồi, dù có cho heo ăn cũng phải có lúc nghỉ chứ.”
Tiểu Đào thì đang lúc một tay cầm cái kìm bằng đồng đỏ bọc vải bông ở chuôi, một tay nâng lò đá khảm hoa đựng than, đang nhẹ nhàng khêu lửa, nghe lời này xong cũng bật ra cười. Đan Quất liếc con bé một cái, tiến lại gần lấy lò sưởi tay bằng ngọc trắng nho nhỏ trong tay Minh Lan ra, đem đến chỗ Tiểu Đào thêm than mới. Vừa mới gắp được hai viên than trắng nho nhỏ, cửa mành đã xốc lên, Thôi ma ma bưng một khay trà bước vào.
Thôi ma ma đi đến bên Minh Lan cất giọng: “Đợi hầu gia cũng được, trước tiên phải ăn ít đồ này, ăn một chút cũng không làm no bụng, không ảnh hưởng tới chốc nữa dùng cơm.” Trên khay là một bát còn đang bốc hơi nóng, nắp vừa mở ra đã ngửi thấy mùi sữa cùng trái cây đậm đà cực kỳ cám dỗ. Món canh trứng sữa này là dùng sữa dê tươi nấu cùng lòng đỏ trứng, thêm vào táo băm nhuyễn với mấy quả nhãn khô màu nâu, chưng cho đến lúc nước trong mới ăn được.
“Hôm nay bên trong trang mới đưa đồ tới, từ lúc đưa đến phủ tời giờ mới có hai canh giờ, đồ rất tươi, ăn nhanh nhân lúc còn nóng.” Thôi ma ma không chần chừ, túm lấy quyển sách trên tay Minh Lan, lại nhét cái thìa vào tay nàng, hoa văn trên thìa còn mang theo hơi lạnh. Canh trứng sữa này vị thơm ngon, cộng thêm Thôi ma ma đứng bên cạnh nhìn chằm chằm giống như thần giữ của, dù không đói bụng chút nào Minh Lan cũng đành phải ăn.
Thôi ma ma thấy nàng ăn ngon miệng, gương mặt bình thản cũng hiện ý vui vẻ, không nhịn được lại lảm nhảm thêm mấy câu: “Nhân lúc phu nhân còn chưa nôn nghén phải ăn nhiều một chút. Khi xưa lão phu nhân mang bầu, thấy cái gì nói cái gì…” rồi bà chợt ngừng lại. Đứa con chết yểu của Thịnh lão phu nhân là nỗi đau cấm kỵ, bình thường không ai dám nhắc đến.
Bà ta vốn khéo hầu hạ và chăm sóc. Lúc trước có thể nuôi nấng Minh Lan gầy như con mèo con trở thành vừa trắng vừa mập, đương nhiên là có khả năng. Canh sữa này chỉ có một chút như cái nắm tay, Minh Lan ăn hết rất nhanh.
Thôi ma ma nhìn hai đứa hầu đang đứng đó nói: “Còn có một ít, ta để lại cho mấy đứa, còn đang để trên bếp, đi lấy ăn đi.” Tiểu Đào trong bụng đã sớm thèm, nghe vậy liền vui vẻ bưng bát không đi ra ngoài.
Đan Quất thông minh, biết Thôi ma ma có lời muốn nói riêng với Minh Lan liền đặt lò sưởi tay bạch ngọc lại vào tay Minh Lan rồi thả mành bông dày, đóng cửa lại rồi ra bên ngoài trông coi. Tiểu Đào đã đi tới cửa rồi, thấy tình hình như vậy mà đi có chút không tiện liền quay lại thì thầm ào tai Đan Quất: “Chị à, chờ em bưng lại đây cho chị ăn.”
“Con bé này, coi như em còn có lương tâm.” Đan Quất cười chỉ vào trán nó.
Khi đó ở trong phòng, “Phu nhân…” Thôi ma ma không quen nói, nói hai chữ này rồi không biết tiếp theo thế nào.
Minh Lan nghe ra giọng bà khác thường, mỉm cười chờ đợi: “Ma ma, ngài nói đi.”
Thôi ma ma hít một hơi rồi nói: “Phu nhân, tôi nghe nói Tam phu nhân lại chải tóc cho một đứa hầu đi phục vụ cậu Ba.”
Minh Lan hơi ngạc nhiên: “Tôi nhớ lúc em dâu vừa có bầu đã chải tóc cho một đứa rồi.” Hơn nữa, Cố Đình Vĩ không phải là không có vợ lẽ hầu ngủ, không đến mức vợ mới mang bầu là không còn ai để ngủ cùng.
Vẻ mặt Thôi ma ma có hơi coi thường nhưng vẫn nói: “Người kia, nghe nói thân thể không tốt, không tiện hầu hạ, Tam phu nhân liền đưa thêm một đứa nữa qua.”
“Thân thể không tốt?” Minh Lan ngạc nhiên hỏi, lẽ nào Tam phu nhân vì ghen mà sinh hận nên xuống tay?
Thôi ma ma bất đắc dĩ chép miệng nói khẽ: “Nghe nói là có bầu.”
Minh Lan ngẩn người, ồ một tiếng. Hai người đều không nói gì, trong phòng yên tính lại. Thêm một lúc, Minh Lan thì thầm: “Tôi hiểu ý của ma ma.”
Thôi ma ma cũng vô cùng khó xử, đứa trẻ do mình nuôi lớn lên sao nỡ để chịu tủi thân, nhưng cũng không còn cách nào khác, bà ta ngồi xuống bên người Minh Lan, nắm tay nàng khó khăn nói: “Phu nhân, giờ thân mình người không tiện, so với việc sau này xuất hiện người không biết nguồn gốc, còn không bằng cho một đứa thật thà đáng tin đi hầu hạ hầu gia.”
Minh Lan cười khổ trong lòng, nàng biết sẽ có ngày này.
Thôi ma ma thấy Minh Lan không nói lời nào, cho rằng nàng nghĩ không thông trong lòng: “Phu nhân, tôi hiểu lòng người đương không thoải mái, nhưng cũng không còn cách nào.” Nhớ lại năm đó lão phu nhân nhiều lần tranh cãi cùng Thịnh lão thái gia vì việc nạp vợ lẽ, cuối cùng ồn ào đến mức vợ chồng bất hòa, bà ta lại lo lắng: “Những năm gần đây, tôi nhìn mấy đứa hầu gái đều tốt. Tiểu Đào thành thật, Đan Quất trung tâm, Lục Chi dù mồm miệng đanh đá nhưng con người cũng tốt, không bằng…”
Minh Lan chầm chậm lắc đầu than thở: “Ma ma ở nhà họ Thịnh lâu năm, người có nhớ dì Hương mẹ đẻ em Sáu?”
Thôi ma ma không ngờ Minh Lan lại nhắc đến người này, trong chốc lát không hiểu gì. Minh Lan nói tiếp: “Dì Hương trước đây hầu hạ bên người phu nhân, từ nhỏ tới lớn, tôi nghe nói trước kia hai người thân như chị em. Nhưng sau đó thì sao… làm tục chải tóc cho dì Hương xong, phu nhân dần dần nghi kị bà, hai người trở thành xa lạ. Sau mấy năm, dì Hương sinh em Sáu, chút tình cảm đã không còn.”
“Ai nói không đúng.” Thôi ma ma thở dài nói, “Là do dì Hương có thể nhẫn nhịn, dù là ăn mặc hay tiền nong bạc có bị đãi thế nào cũng chưa bao giờ oán giận nửa câu, trước mặt người khác đều nói phu nhân tốt, ngay cả đối với cậu Sáu cũng không đối xử giống như với con trai mình, phu nhân mới khoan dung cho mẹ con hai người.”
Minh Lan gật gù, dì Hương có thể được coi là vợ lẽ mẫu mực, cẩn thận an phận, không có nửa phần tâm tư không đứng đắn. Ở nhà họ Thịnh chỉ cần là quản sự hoặc ma ma có mặt mũi đều có thể diện hơn bà ta. Minh Lan hỏi ngược lại: “Vậy là do phu nhân lòng dạ nhỏ nhen sao? Phụ nữ một khi có cốt nhục của chính mình, khó mà nói…”
Thôi ma ma nghẹn lại, lời này kỳ thực cũng không sai. Nếu sinh con gái còn tốt, một đứa con gái dòng thứ không gây ra sóng gió gì, vợ lẽ cũng an phận chút. Nếu là con trai, ai mà không hy vọng con mình có thể có tiền đồ, có thể thêm một chút gia sản.
Vợ cả vợ lẽ vui vẻ, anh em khác mẹ hòa thuận dù sao cũng chỉ là số ít.
Minh Lan chậm rãi nói: “Lúc cần dùng thì để bọn họ đi làm vợ lẽ, lúc không cần đến nữa liền phải đề phòng kiêng kỵ. Nếu bọn họ tự mình nảy lòng tham thì thôi, nếu không… Coi bọn họ như đồ vật mà sử dụng, ta không làm được. Coi như ta không phải người khoan dung đi, không có cách nào đối đãi với đám vợ lẽ như chị em.” Thời cổ đại chẳng qua chỉ dạy được Diêu Y Y cái vỏ ngoài.
“Phu nhân nói gì vậy, trên đời này mấy ai có thể coi đám vợ lẽ đó như chị em, nhưng mà, cái kia… Nên làm gì?” Thôi ma ma vụng mồm, đã hết lời rồi.
“Luôn có biện pháp.” Minh Lan cười nhạt, không muốn nói nhiều. Thời đại này đàn ông mà muốn ăn vụng quả thực không khó khăn. Ngược lại thì có, chống lại một đám oanh oanh yến yến quyến rũ mới cần nghị lực, nàng cũng không tự mình tìm việc buồn nôn, thuận theo tự nhiên là được rồi.
Lúc này Đan Quất ở bên ngoài cao giọng bẩm báo: “Hầu gia trở về.”
Minh Lan hơi tỉnh lại, chỉ thấy Cố Đình Diệp sải bước từ bên ngoài vào. Thôi ma ma vội lấy lại vẻ thận trọng, cung kính đứng lên thỉnh an với hắn rồi lùi ra. Minh Lan muốn đứng dậy giúp hắn cởi áo lại bị hắn ôm lại, hai người nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường.
Cố Đình Diệp ngửi thấy trên người Minh Lan đậm đà vị sữa liền dụi vào cổ nàng hít hà một hồi: “Mùi gì.” Minh Lan bị hắn quấn đến ngứa ngáy, cười làm nũng: “Vừa rồi dùng món điểm tâm, chàng thích không, hay là nếm thử một chút?” Cố Đình Diệp lắc đầu, kỳ thực hắn không thích ăn đồ ngọt, chẳng qua là người Minh Lan có mùi sữa dê non thơm ngát.
“Chàng đã nói rõ ràng hết với cô rồi?” Minh Lan ra sức tóm gương mặt đang hôn loạn trên cổ mình.
Cố Đình Diệp qua loa hừ một tiếng. Minh Lan không hiểu ý của hắn, lại hỏi một câu: “Chàng sẽ không xúi giục người ta đưa anh em nhà họ Dương đi hoa tửu chứ?” Bàn tay lớn của Cố Đình Diêp xoa bụng nàng, không tình nguyện nói: “Coi như tích đức cho cái đồ chó con này.”
Minh Lan rất muốn nói câu ‘con trai anh là đồ chó con vậy anh chẳng phải cũng là chó à’, có điều sau này cô không đến tìm mệt, cuối cùng thì vẫn là việc tốt, lập tức cười híp mắt không cãi lại.
“Có điều” Cố Đình Diệp do dự nói, “Giờ em đang có bầu, nếu bên kia bỏ gánh nặng xuống, cả một nhà này, em nên làm sao…? Hay là chậm một chút?”
Minh Lan suy nghĩ một lúc, quay về phía hắn nghiêm túc nói: “Chàng cảm thấy em là loại người cúc cung tận tụy dốc hết tâm huyết?”
Nếu Gia Cát Lượng có thể sống đến tuổi của Càn Long, thiên hạ chưa biết chừng là của họ Lưu, thân thể kia của Tư Mã Ý làm sao chịu được ông ta, sức khỏe tốt mới có thể tiếp tục làm cách mạng.
Cố Đình Diệp cũng tập trung suy nghĩ một chút: “Tuyệt đối không phải.”
Trả lời quá trôi chảy, người nào đó có chút khó chịu.
Minh Lan thực ra cũng không quá lo lắng, giờ nàng đang mang thai, quản lý tốt hầu phủ vượt xa khả năng của người bình thường, không quản được cũng là hợp tình hợp lý, nếu có gì oán giận, nàng liền ra ngoài khóc lóc kể lể thái phu nhân cố ý bắt nạt nàng, sớm không giao quyền muộn không giao quyền, lại cứ nhè lúc nàng mang thai liền giao quyền ra, lý do này thật là tốt.
Trong trang đưa tới rất nhiều sữa, để lâu cũng không còn tươi ngon, bà hầu Cát làm mấy bát điểm tâm canh trứng sữa, Minh Lan dặn dò đưa đi các nơi nếm thử, Khấu Hương uyển cũng được chia một chút.
“Chà, món sữa này thơm quá, vẫn còn nóng hôi hổi này, chắc là vừa mới nấu xong, chị nếm thử xem.” Thu Nương nếm một miếng, chỉ cảm thấy vị thơm ngon đầu lưỡi, khen ngợi: “Vị thơm nồng như vậy, không biết là tốn bao nhiêu sữa tươi.”
Cùng Hồng Tiêu vuốt ve hình thêu cảnh mai xanh biếc điểm hoa vàng tinh xảo trên ống tay áo: “Đây là cho Dung nhi thôi, chúng ta nào có phúc này, nếu để phu nhân biết còn tưởng chị em chúng mình cả ngày mong ngóng chỗ tốt từ cô chủ.”
Thu Nương ngừng tay đang nâng món điểm tâm, ngượng ngập xấu hổ. Một đứa hầu đang thu dọn hộp thức ăn sau lưng chị ta không nhịn được mà nói: “Dì đừng dọa, vừa rồi em nhận hộp đồ từ chỗ bà hầu, người ta còn nói rõ ràng, hộp nhỏ kia là cho cô chủ, hộp này là cho hai vị.” Nói xong liền giận dỗi bỏ đi, đi ra cửa còn dùng sức hất tung màn cửa.
“Liên Ngẫu nói đúng đó, phu nhân sẽ không tính toán cùng chúng ta mấy chuyện này.” Thu Nương nhìn con bé rời đi, dường như thở phào nhẹ nhõm.
Hồng Tiêu liếc nhìn chị ta một cái, cười đứng dậy khép cửa phòng lại, xoay người nói: “Chị tốt của em, lời vừa rồi coi như chưa nói đi. Nhớ lại trước đây, em còn lo lắng phu nhân không dễ sống chung, chị tính ra cũng coi như có mấy phần tình nghĩa với hầu gia, em thì lại đơn độc trôi giạt một mình, còn không biết bị giày vò kiểu gì. Nhưng ngày qua ngày, phu nhân đối xử với chúng ta không tệ.”
Thu Nương nhìn ánh nến có chút ngây ngẩn, than thở: “Đúng đó, phu nhân lòng dạ vô cùng tốt.”
Ánh mắt Hồng Tiêu lập lòe, ngồi xuống bên cạnh Thu Nương thân mật nói: “Em nhìn ra, phu nhân là người phúc hậu ôn hòa, dù chúng ta có lỡ sơ sảy, ngài cũng chưa bao giờ để trong lòng.”
Gương mặt Thu Nương ửng hồng, biết cô ta nói chuyện gì, lúng túng cúi đầu xuống.
“Giờ phu nhân mang thai, chị cần chia sẻ với phu nhân.”
Thu Nương ngẩn người: “Chia sẻ thế nào?”
“Chị thật là ngốc, đương nhiên là hầu gia.” Hồng Tiêu cười làm lay động hạt châu trên cây trâm, “Chị nghĩ kỹ mà xem, hầu gia hay bắt bẻ, người lạ hầu hạ không quen, phu nhân thì lại như vậy, không tiện để ngài mệt nhọc.”
Có thể lăn lộn ở trong nội trạch cho tới giờ, dù có là hầu gái thành thật an phận đến đâu thì kiểu gì cũng phải có chút đầu óc. Thu Nương dù chậm chạp cũng nghe ra được là Hồng Tiêu không có ý tốt. Vậy mà nhiều khi, mưu kế đơn giản nhất lại có tác dụng nhất.
Nghĩ đến việc bên người Cố Đình Diệp không có người biết nóng biết lạnh hầu hạ, Thu Nương chẳng đặng đừng lại lo lắng, suy nghĩ đã chôn giấu trong lòng từ lâu lại nhảy ra. So ra mấy đứa hầu gái không an phận bày mưu tính kế tìm cơ hội chiếm chỗ còn không bằng chính mình, có lẽ phu nhân cũng có thể hiểu.
Hồng Tiêu im ắng nhìn chị ta, biết trong lòng chị ta đang tính toán rồi nên không nhiều lời nữa, ung dung trở về phòng mình.
Tinh thần Thu Nương không ổn định mà trở về nhà, ngồi trước gương thấy dung mạo mình vẫn xinh đẹp như xưa, trong lòng không khỏi sục sôi, lúc này Liên Ngẫu đang bưng chậu nước nóng bước vào, phía sau có hai đứa hầu nhỏ cầm theo khăn áo.
“Liên Ngẫu, em…” Thu Nương cắn môi, “Ngày mai đi theo ta sang thỉnh an phu nhân, không phải em có mấy chị em thân thiết trong viện đó sao, em giúp ta nghe ngóng chút việc…”
“Cô ơi là cô!” Liên Ngẫu giận đùng đùng ngắt lời chị ta, “Mạng em dù không quý giá bằng mạng cô nhưng từ năm mười tuổi em đã đi theo cô, tốt xấu gì cũng đã trung thành tận tụy nhiều năm như vậy, muốn tìm chết tự cô đi tìm đi, đừng bắt em làm đệm lưng!”
“Con bé chết tiệt này nói lăng nhăng gì thế!” Thu Nương bị mắng phủ đầu, liền đập tay vào bàn trang điểm mắng lại.
Liên Ngẫu đặt chậu đồng lên kệ rồi quay người chống nạnh nói: “Cô đừng nhìn phu nhân lương thiện rồi mê muội đầu óc! Cô nhìn Ngũ nhi mà xem, dám đi thư phòng dụ dỗ, bị đưa đến điền trang dưỡng thương rồi đấy. Nhưng có chữa tốt lắm thì cũng bị thọt chân. Hôm qua em còn nghe nói ma ma ở thôn trang muốn đem chị ta gả cho người ta rồi! Giờ phòng bên đối diện yên tĩnh, cô lại bắt đầu muốn động đậy hả?”
Sắc mặt Thu Nương thoắt xanh thoắt đỏ, ngón tay bấu chặt lấy y phục, ngượng ngập nói: “Ta cũng chưa nói cái gì! Em thì lại tuôn ra một tràng! Quên mất ai mới là chủ nhân rồi à!”
“Thôi thôi!” Một đứa hầu nhỏ khác vội vàng chạy ra hòa giải, vừa đóng cửa rồi chạy ra lôi kéo tay Thu Nương, dịu dàng nói: “Cô chủ tốt, đừng để trong lòng, tính tình chị Liên Ngẫu cô biết, chị ta đó, ruột để ngoài da, hai người có tình cảm chủ tớ bao nhiêu năm nay, chị ta cũng là vì tốt cho cô!”
Thu Nương dần bình tâm lại, đứa hầu kia tuổi tuy còn nhỏ nhưng lại rất có khả năng khuyên nhủ, “Ý tứ của hầu gia rất rõ ràng, đưa cô Dung đến chỗ cô là ân điển cho cô! Tương lai cô cũng có chỗ dựa. Vậy nên cô chỉ cần tận lực chăm sóc con bé là được. Nếu hầu gia đến tìm cô thì thôi, nếu như cô tự mình tiếp cận hầu gia, đừng nói Hầu gi trong lòng ngài chán ghét, cảm thấy cô không biết điều, sợ là ngay của người trong phủ cũng đều cười cô là không biết xấu hổ đấy.”
Lời cũng đã nói ra, Liêu Ngẫu cũng thẽ thọt: “Cô chủ, là em không phải, miệng ăn mắm ăn muối! Không phải là em sợ cô bị ả yêu tinh ở bên kia hại sao, bị ả ta điều khiển lợi dung. Cô Dung tin ngài, lại thích ngài, chúng ta sống vui vẻ, khỏe mạnh, có gì mà không tốt. Lần trước phu nhân cũng nói, chờ Dung nhi tròn mười tuổi sẽ nâng cô lên làm lẽ, nếu được còn muốn cất nhắc cha cùng anh trai cô làm việc đấy.”
Hai đứa hầu một mềm một cứng, khuyên can đủ đường, Thu Nương dù không cam tâm nhưng cũng co cóng lại.
Hầu hạ Thu Nương đi ngủ xong, hai đứa hầu cùng ra cửa, đi ra ngoài mười mấy bước mới mở miệng.
“Chị Liên Ngẫn, hôm nay may nhờ chị mở lời, nếu không cô Thu bị làm cho hồ đồ.” Đứa hầu nhỏ kia vỗ ngực nói.
Liên Ngẫu thở dài: “Ôi, thật ra cô cũng thông minh, tâm địa cũng không phải xấu, chỉ là trong lòng không buông được hầu gia, mong có ngày ông trời thương. Nhưng mà cô ấy không hiểu, thêm hai năm nữa cô ấy cũng ba mươi rồi, sao còn có thể còn chạy theo người ta đòi yêu chiều! Không phải là mất mặt sao. Phu nhân dù có muốn chái tóc cho đứa hầu, bên cạnh nhiều người người đắc lực đáng tin như vậy, cần gì phải dùng cô taấy nữa. Chị theo cô nhiều năm như vậy, không đành lòng nhìn cô đi làm trò cho người ta cười.”
Đứa hầu nhỏ kia khen ngợi nói: “Chị thật tốt, cô chủ có chị ở bên cạnh chỉ dẫn đúng là có phúc. Em nghe một chị gái bên chỗ phu nhân nói, phu nhân cũng cảm thấy chị tốt, còn dặn người trong nhà chị phải tìm mối cho chị đấy.”
Liên Ngẫu đỏ mặt, gắt một tiếng: “Con nhóc này nói hươu nói vượn gì! Chúng ta mới bao nhiêu lớn, cả ngày chỉ nhớ mong mấy cái này!” Lập tức lại hít một hơi, “Chẳng có ai là ngu cả. Mẹ của em bảo chúng ta để ý kỹ cô Thu, cũng vì tốt cho cô Thu thôi.”
Đứa nhỏ kia gật đầu liên tục: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Liên Ngầu cười nhạt nói: “Thực ra phu nhân muốn xử lý cô Thu chả bằng nhìn cô gây sự một hồi là được, chẳng qua là thấy cô Thu cũng khổ sở nhiều rồi, không đành lòng mà thôi. Nói ra, vị chủ nhân ở Huyên Thụy đường giỏi nhất là chiêu này!”
Huyên Thụy đường, ở chính đường của sân viện lớn nhất của phủ Ninh Viễn hầu.
Lúc này vừa về đêm, tâm tình thái phu nhân đang không được tốt, từng luồng giận dữ tuôn trào như sóng trong lồng ngực, bàn tay được bảo dưỡng tốt bóp chặt ấm trà. Buổi chiều bị bà cô Dương ép buộc một hồi, còn chưa nghĩ ra đối sách, buổi tối lại có thêm việc xảy ra.
Chu thị đứng một bên vất vả đỡ cái bụng, mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, làm hại đến thân thể là lỗi của con dâu. Con nối dòng của Tam gia đông đúc là việc tốt. Con đã cho người hầu hạ Hân nhi, không có việc gì.”
Thái phu nhân vỗ tay ầm một cái, quay về phía Cố Đình Vĩ đang quỳ phía dưới mắng: “Mày là đồ không có chí tiến thủ, đọc sách không được, tập võ không xong, chỉ biết làm mấy việc mua bán vụn vặt! Vợ mày hiền như vậy, mày lại đành lòng làm khổ nó? Bảo ta làm sao đi gặp ông thông gia!”
Cố Đình Vĩ quỳ đau gối rồi cũng không dám trả lời. Chu thị đành phải khuyên nhủ: “Mẹ, ngài đừng trách Tam gia nữa. Nói ra, Hân nhi thông minh ngoan ngoãn, con cũng yêu thích, sau này sinh con chẳng phải cũng thành tay chân của thằng Hiền.”
“Ngoan cái gì mà ngoan!” Thái phu nhân mắng, “Hồ ly tinh này tâm tư sâu, ta rõ ràng đã dặn kỹ càng bà hầu đưa thuốc, nó lại dám lén bỏ. Có muốn thêm cháu cũng không cần thứ đồ đê tiện này, nhanh chóng cho người đưa nó đến thôn trang rồi rót thuốc, đừng làm ô uế đất phủ hầu!”.
“Mẹ!” Cố Đình Vĩ không nhẫn nhịn được nữa, “Hân nhi yếu đuối như vậy, hành hạ như thế đừng nói là đứa nhỏ, ngay cả mạng sợ cũng…”
“Mày câm miệng! Mày dám ngỗ nghịch!” Thái phu nhân tàn nhẫn chất vấn, Cố Đình Vĩ xưa nay vẫn hiếu thuận, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thái phu nhân quay lại kéo tay Chu thị yêu thương nói: “Con ngoan, con yên tâm, có ta ở đây, không ai dám làm con tủi thân!”
Chu thị vừa xấu hổ vừa cảm động: “Mẹ, như vậy được sao?”
“Việc này con không cần quản, ta tự có chừng!” Thái phu nhân quả quyết nói: “Con đang mang bầu, nhanh về nghỉ ngơi, ta còn phải dạy dỗ đứa con hư này!”
Chu thị đáp dạ rồi dựa vào đứa hầu chầm chậm bước đi ra ngoài.
Cố Đình Vĩ nhìn Chu thị ra khỏi cửa, mành cửa dày được thả xuống mới nói khẽ: “Mẹ, ngài thật sự muốn xử lý Hân nhi? Không phải mẹ thưởng cô ta cho con sao.”
Thái phu nhân từ tốn nâng chén trà lên hớp một hơi: “Đứng lên đi, con cũng thật hồ đồ! Con bé ngu ngốc kia, chả ra đâu vào đâu, đối với ta mà cũng dám bằng mặt không bằng lòng. Hôm nay nó dám ỷ vào mấy phần thể diện trước mặt ta mà làm ra chuyện như vậy, ngày khác liền dám dẫm lên đầu chủ mẫu đi. Chết cũng không đáng tiếc.”
Đầu óc Cố Đình Vĩ có chút mơ hồ, chầm chậm bò lên từ dưới đất: “Nhưng mà, Hân nhi nàng…”
“Đứng nhắc tới nó nữa!” Thái phu nhân giận dữ, nhìn con trai duy nhất của mình lại không khỏi mềm lòng, chậm rãi nói: “Con còn không biết lo lắng của ta sao, giờ là lúc nào, đang lúc cần dựa vào phủ Thái Bình bá. Cha vợ con chỉ có một đứa con gái như vậy, con, con… Được rồi, nói việc khác. Việc trước kia của con không tiện quay lại làm, ta…”
Cố Đình Vĩ cúi đầu, đang buồn bã thẫn thờ, nghe mới ngẩng đầu lên nói: “Mẹ, ngài không cần quan tâm việc này. Anh Hai đã giúp con tìm được việc, gần đây Sở Binh mã ngũ thành đang thiếu một chỗ.”
Thái phu nhân sững sờ một lúc, Cố Đình Vĩ vội vàng nói: “Nói ra việc ở Sở Binh mã còn tốt hơn cấm vệ doanh vệ nhiều.”
Qua một hồi lâu, Thái phu nhân mới nói: “Anh hai con đúng là có khả năng.”
“Anh rể cả của chị dâu, chính là Nhị gia nhà Trung Cần Bá phủ họ Viên, giờ đang làm quản lý một thành, nghe nói là tính tình hào sảng khí khái, con cũng mong được kết giao.”
“Chị dâu hai con cũng coi như có khả năng.”
Thái phu nhân thả lỏng tay đang nắm chặt, khuôn mặt được bão dưỡng tốt, nhìn qua tựa như bốn mươi tuổi nhưng mà nếp nhăn trên khóe mắt lại không thể che dấu được, từng nếp nhăn nhỏ đan xen vào nhau tựa như lớp mạng nhện dày đặc.
Gương mặt bà ta lộ ra nụ cười bị đè nén: “Phủ hầu ở trong tay chị dâu con, nhất định tất cả đều ổn thỏa.”
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp