Thất Thân Làm Thiếp

Chương 2-3: Làm Thiếp


Chương trước Chương tiếp

Mặc dù Thượng Quan phủ cật lực giấu giếm chuyện này, không để cho người ngoài biết, nhưng Phượng gia cùng Thượng Quan gia đột nhiên hủy bỏ hôn sự, nhất thời, thiên hạ đều đoán là Thượng Quan Vãn Thanh bị cưỡng gian.

Trên dưới Vân Quốc, nhất thời lại sôi nổi bàn luận, hơn nữa càng ngày càng đông đảo.

Có người tiếc nuối nói, thượng thiên cũng không thành toàn cho đôi long phượng trời sinh này.

Cũng có người cười thầm trong bụng, nói nàng không xứng đáng, dù sao, như thế giai duyên, người đố kỵ không ít.

Mà Vãn Thanh, vẫn cứ như trước kia bình thản mà sống một cách yên lặng.

Ngoài mặt, nàng tựa hồ như thể cái gì cũng không phát sinh qua, chính là, chuyện như vậy, nàng làm sao có thể làm như không có? Có thể làm như chưa từng có gì phát sinh qua?

Ngay tự bản thân nàng cũng không thể gạt bỏ, làm sao có thể chống đỡ được tin đồn bên ngoài?

Hàng đêm, nàng đều giật mình tỉnh giấc sau ác mộng.

Một đôi mắt xếch lạnh lùng mang theo tia nhìn tàn nhẫn, vô tình, âm u, một thân hắc y, như ác quỉ, hàng đêm bám riết lấy nàng trong giấc mộng, không chịu buông tha.

"Thanh Nhi!" Liên Hương lên tiếng phá vỡ sự trầm tư của nữ nhi, từ khi xảy ra sự kiện kia, nàng thường xuyên trầm tư như vậy, trong sự trầm tư của nàng, người ta nhận thấy ánh mắt giãy giụa tuyệt vọng, khiến người làm mẹ nhìn mà đau lòng.

"Mẫu thân!" Vãn Thanh quay đầu lại, vẻ đau khổ tuyệt vọng trên mặt nàng phút chốc biến mất, như thể chưa từng xuất hiện, môi nàng cong lên một nụ cười lãnh đạm. Nàng không muốn làm cho mẫu thân khổ sở, dù sao, phát sinh chuyện như vậy, mẫu thân, so với nàng khổ sở hơn rất nhiều.

Liên Hương nhìn nữ nhi đang ra vẻ kiên cường, trong lòng càng dâng lên cảm giác chua xót, một tiếng kêu ngẹn lại trong lòng "Thanh Nhi…"

Thanh âm ngẹn lại, nàng không biết nên nói gì cũng không biết phải làm như thế nào an ủi đứa con gái đang đau đớn này.

"Thanh Nhi, nếu thấy đau, con hãy khóc đi! Nhìn con chịu đựng như vậy, khiến người làm mẹ như ta rất đau lòng"

Vùi đầu vào lòng mẫu thân, giống như khi còn thơ bé, liền cảm thấy rất an toàn.

Vốn dĩ nàng một mực chịu đựng, nhưng khi nghe thấy câu nói kia, nàng mới biết mình thật ra không kiên cường một chút nào, tất cả kiên cường bên ngoài, chẳng qua chỉ là cố nén nỗi lòng mà thôi. Bất quá nàng chỉ không kiềm chế được, cuối cùng vẻ kiêu ngạo cũng biến mất.

Cảm giác chua xót dâng lên, đôi mắt dần ngấn nước, một giọt lệ lóng lánh như trân châu khẽ rơi xuống.

"Ân, đại nương, tiểu muội, 2 người đang làm cái gì ở đây? Như thế nào lại ôm nhau khóc lóc?" Một dáng quần vải gấm chẫm rãi đi tới - là Tương Cầm, vẻ mặt đắc ý trước tai họa của người khác không thèm che dấu dù chỉ là nửa điểm.

Tương Cầm là con gái của nhị nương, không phải chính thất, hơn nữa mẫu thân lại không được sủng ái, Tương Cầm không nhận được chút coi trọng nào từ phụ thân Thượng Quan Hoằng.

Trong lòng Tương Cầm tràn ngập hận ý, nàng hận cả thế nhân, người mà Tương Cầm hận nhất – chính là Thượng Quan Vãn Thanh.

Tương Cầm hận Thương Quan Vãn Thanh có một thân thanh cốt ngạo khí, trên mặt luôn chỉ biểu hiện nụ cười lãnh đạm, hơn nữa trời sanh tài hoa tuyệt đại, trên người có khí chất không phải của người thường, chưa cần dùng từ ngữ nào, đã hơn người.

Nàng hận thế nhân chỉ biết Thượng Quan gia có một Thương Quan Vãn Thanh, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Thượng Quan Tương Cầm là nàng.

Nàng hận!

Nàng đố kỵ!

Cho nên khi nàng biết được Thượng Quan Vãn Thanh nửa đêm bị tặc nhân cưỡng gian, nàng vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ được.

Ông trời ưu ái nàng ấy, cũng không chống đỡ được tai họa lần này.

Vãn Thanh nhẹ nhàng lau nước mắt, vẻ lãnh đạm bình tĩnh được khôi phục trở lại: " Đại tỷ có chuyện gì không?"

Với sự kiêu ngạo của mình, nàng không thể để lộ vẻ nhu nhược trước mặt người khác.

"Sao chứ… không có a! Chỉ là nghĩ muội muội gặp chuyện như vậy, nhất định thập phần khó chịu, cho nên lại đây nhìn qua ngươi một cái." Tương Cầm hạ giọng bỏ thêm một câu: " Xem ra muội muội thật rất là thê thảm a! Một cô gái bị tặc nhân cưỡng gian, đừng nói là Phượng gia không chịu cưới, chỉ sợ là bất cứ gia đình bình thường nào, cũng không muốn cưới ngươi! Thân làm tỷ tỷ như ta thật sự cảm thấy lo lắng cho phần đời còn lại của muội "

Miệng Tương Cầm thở ra toàn lo lắng, nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ mặt hả hê thỏa mãn.

Vãn Thanh cũng không hi vọng Tương Cầm có thể nói với nàng nửa câu tốt đẹp, đã nhiều năm như vậy, Tương Cầm đối với nàng vừa hận vừa oán. Nếu không phải là tỷ muội cùng cha khác mẹ, nhất định sẽ một cước đá nàng xuống giếng cho chết mới thôi.

Những năm gần đây, Tương Cầm chỉ dám đơn độc oán hận, vẫn phải dùng thân phận tỷ tỷ đối đãi với nàng. Nếu trước đây Tương Cầm nói với nàng, dù chỉ là nửa câu không hay, nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Thở dài một tiếng.

Sự oán hận của lòng người, dù có đôi khi khó hiểu, nàng cũng không trông cậy sự tốt đẹp nào.

"Không dám phiền đại tỷ phải lo lắng, cùng lắm phần đời còn lại của ta sẽ chỉ ở trong nhà, nữ nhân không nhất định phải lập gia đình." Đúng vậy, nàng chưa bao giờ cho rằng, không lập gia đình sẽ không có hạnh phúc.

Từ khi gặp chuyện như vậy, nàng càng thấy rõ quyết tâm này.

Ông trời ưu ái thân phận, vẻ đẹp nàng bao nhiêu thì ngược lại không ưu ái cho nàng một số mệnh tốt bấy nhiêu. Nếu vận mệnh đã như thế an bài, nàng phải làm thế nào đây. Nếu cứ mãi suy sụp không chút phấn chấn, nhất định không thể tìm ra biện pháp tốt.

Có thể ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời, như vậy cũng không tính là quá tệ.

"Nói bậy!" Liên Hương vừa nghe Vãn Thanh nói như thế, sắc mặt liền thay đổi, mang theo sự đau thương, lại có chút giận: "Vãn Thanh, ngươi yên tâm, nương nhất định sẽ vì ngươi tìm một hôn sự khác"

"Nương…" Vãn Thanh muốn nói điều gì đó lại thôi.

Tương Cầm nhanh như thoắt chen vào vạch trần sự thật: " Tìm một hôn sự khác? Có thể nào lại dễ dàng như vậy a! Chỉ có thể trách Thượng Quan đại tiểu thư ngươi quá nổi tiếng, giờ chuyện xấu đó đã truyền khắp Vân Quốc, chỉ sợ là làm thiếp cho người cũng không thể!"

"Tương Cầm! Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Liên Hương giận dữ quát một tiếng. Nàng đương nhiên biết điều đó, nhưng làm sao có thể nhẫn tâm nói ra.

"Chuyện ai ai cũng biết, ta nói bậy chỗ nào!" Tương Cầm nhếch môi cười châm chọc, nói những lời đâm thẳng vào tim.

"Nương, cùng lắm thì không lấy chồng, ta cũng không nhất định phải gả ra ngoài" Vãn Thanh nhẹ nhàng quay sang nói với mẫu thân.

"Không lấy chồng?!" Tương Cầm giống như nghe được chuyện cười thông thường, khoa trương cười một cách xinh đẹp: " Ngươi không lấy chồng, Thượng Quan đại nhân cứ như thế để yên cho mẹ con ngươi ở lại Thượng Quan gia sao? Thật sự là nực cười a!!"

Đúng vậy, ai cũng biết, Thượng Quan Hoằng, từ trước đến giờ, coi trọng nhất, chính là danh dự bản thân.

Những năm gần đây, sở dĩ mẹ con nàng có thể sống tốt như vậy, là nhờ sự tài hoa thiên hạ ít người có được của Thượng Quan Vãn Thanh nàng, đã cho Thượng Quan Hoằng không ít thể diện.

Lần này xảy ra chuyện như vậy, đã hại hắn không còn chút sĩ diện nào để nhìn người.

Chỉ sợ sau này, mọi chuyện quyết không còn tốt đẹp như vậy, có lẽ còn bị đuổi ra khỏi phủ, dù sao, chuyện nhục nhã như vậy, nhất định đã khiến Thượng Quan Hoằng già đi không ít.

Mi mắt nhẹ buông xuống, Vãn Thanh vốn thông tuệ, tại sao lại không nghĩ tới chuyện này, chỉ tại nhất thời căn bản không biết làm thế nào cho phải, mới quên mất chuyện này. Chỉ có thể an ủi bản thân, chuyện gì phải đến sẽ đến, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.

…………

Có lẽ quả nhiên là thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng!!

Nói đến chuyện Lão thái thái Phượng gia chọn Vãn Thanh làm cháu dâu, cũng có một đoạn nhân duyên.

Mỗi mùng 1 ngày rằm, Vãn Thanh đều đi Vân Lai Tự lễ phật, thường xuyên qua lại, nàng được Thiên Huệ Thần Ni – chủ trì Vân Lai Tự nhận là đệ tử.

Mà Lão thái thái Phượng gia trùng hợp làm sao, lại là bằng hữu tốt từ xưa của Thiên Huệ Thần Ni

Vì vậy, qua sự giới thiệu của Thần Ni, Vãn Thanh biết Lão thái thái Phượng gia. Càng quen, càng nói chuyện, Lão thái thái Phượng gia càng yêu thích sự lạnh nhạt mà dịu dàng thiện lương của Vãn Thanh. Vì vậy, liền nảy ra mong muốn cưới Vãn Thanh về làm cháu dâu.

Cho nên, liền có một đoạn trần duyên

Chỉ tiếc lại xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy, mất bao công suy nghĩ, Lão thái thái Phượng gia liền đề nghị đứa cháu Phượng Cô nạp Vãn Thanh làm thiếp.

Thứ nhất là vì Lão thái thái đối vừa Vãn Thanh vừa thấy đã yêu, thứ hai là bởi biết được tình cảnh hôm nay của Vãn Thanh, muốn Lão thái thái trơ mắt nhìn một cô gái tốt như vậy tự hủy hoại bản thân, Lão thái thái quả thực không đành lòng. Dù sao lỗi không phải của nàng, là tại tên tặc nhân không có tính người kia. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Vốn dĩ, Lão thái thái cho là bằng vào với tính cách cao ngạo như mai của Vãn Thanh, nàng ấy sẽ không chịu nhận sự ủy khuất này, nhưng bất ngờ là Vãn Thanh lập tức đáp ứng.

Đúng vậy, nếu lấy tính tình của Vãn Thanh mà nói, nàng xác thực là hoàn toàn không chấp nhận sự ủy khuất làm thiếp, nàng tuy không còn toàn vẹn, nhưng nàng vẫn còn sự thanh ngạo cùng tôn nghiêm, Hơn nữa một chữ thiếp, với nàng mà nói, từ trước cho đến giờ, hoàn toàn không thể chấp nhận. Trong Thượng Quan phủ, nàng đã nhìn đến chán cảnh những người thiếp của phụ thân ngươi tranh ta đấu, đã nhìn đến chán ánh mắt oán hận của Tương Cầm, nàng không hề mong muốn một ngày kia, con của mình lại có cái ánh mắt đấy.

Chính là hôm qua, Tương Cầm đã thức tỉnh nàng, nếu nàng không xuất giá, tiếp tục ở lại trong nhà, chỉ sợ sớm muộn cũng bị đuổi ra khỏi cửa, nếu chỉ có một mình nàng cũng không sợ, nhưng mẫu thân tuổi tác đã cao, từ trước đến giờ thân thể vốn đơn bạc, làm sao chịu được từng đấy sức ép.

Hơn nữa mẫu thân nàng là nữ tử truyền thống, tư tưởng tam tòng tứ đức đã ăn sâu vào óc, chỉ sợ chưa bị đuổi đến cửa, đã sớm xảy ra chuyện không hay….

Nàng không dám nghĩ tới chuyện đó.

Nếu nàng để bản thân chịu ủy khuất, lại có thể đổi lấy sự bình an của mẫu thân, như vậy chút ngạo khí kia, có tính là cái gì?

Sáu ngày sau.

Sắc trời trong xanh, không một bóng mây. Thời tiết thật thích hợp cho việc hỏi.

Phượng Vũ Cửu Thiên lúc này chìm trong hoan hỉ, khắp nơi giăng đèn kết hoa, quải hồng thải lục ( không biết là cái gì???), nơi nào trong Phượng Vũ Cửu Thiên cũng dán chữ song hỉ màu đỏ.

Toàn bộ hoa cỏ trong hoa viên được thay mới, cũng một màu với chữ song hỉ trên tường, đỏ tươi chói mắt.

Bọn người hầu vất vả chạy qua chạy lại, tuy vội vàng nhưng ai nấy đều nở một nụ cười hoan hỉ. Trong không khí vui mừng này, vẫn có người lẳng lặng như không chút liên quan.

Hôm nay là ngày đại hôn của Phượng gia Thiếu chủ – Phượng Cô, vừa lấy vợ, lại đồng thời nạp thiếp, có thể nói là tề nhân chi phúc. Nhân vật không tầm thường như vậy, đám cưới đương nhiên cũng không giống người thường.

Mọi người cảm thán cho tề nhân chi phúc của Phượng Thiếu chủ, đương nhiên cũng đồng thời cảm thán cho sự bạc phúc của Thượng Quan Nhị tiểu thư, vốn dĩ là có thể trở thành chính thất được cưới hỏi đàng hoàng, gặp phải tai họa bất ngờ, chỉ có thể ủy thân làm thiếp.

Phượng Cô vẻ mặt tuấn tà đến bức người đứng ở giữa sảnh lớn, đón nhận lời chúc phúc của mọi người, lần này đến đây, đều là đại nhân vật, nếu không phải quan to quí nhân, cũng là phú hào địa chủ, nếu không phải nữa nhất định là những nhân vật có tiếng tăm trong chốn giang hồ.

Chính là, sự có mặt của những người này, không thể lấy đi của hắn dù chỉ là nửa phần hào quang, ngược lại càng tôn lên vẻ trác tuyệt bất phàm của hắn. Lông mày rậm, cho hắn vẻ cuồng vọng khoe khoang, đôi mắt phượng dài và hẹp giờ phút này bởi không khí vui mừng bớt đi sự lãnh bạc cùng bạo nghiệt vốn có, lại thêm rất nhiều ôn hòa. Nổi bật lên tất cả là mũi của hắn, như trải qua sự điêu khắc của một đôi tay khéo léo nhất thế gian, cao mà thẳng, cho hắn sự cao ngạo không ai địch được, làn môi hơi mỏng giờ phút này chính hơi mím chặt lại, nghe nói nam nhân có bạc môi như này đều là kẻ bội tình bạc nghĩa, hết lần này tới lần khác, vị này …Phượng Thiếu chủ, tuy bên ngoài lên tỏ ra lãnh khốc vô tình, nhưng nếu vào cửa là nữ tử thủy nhu, liền lập tức tỏ ra si tình ôn nhu vô hạn.

Thiên chi kiêu tử này thật là may mắn.

Xinh đẹp (nam nhân mà bị dùng từ xinh đẹp?), trí tuệ, thủ đoạn, thứ gì cũng có, có thể nói là khiến người ta đố kỵ đến đỏ hai con mắt.

Lúc này, một bóng hồng y nữ tử rất đẹp có điều lại có chút lạnh lùng đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng bẩm báo một điều.

Chỉ thấy sắc mặt hắn khẽ chuyển, đáy mắt lóe lên một tia độc ác, muốn giấu cũng không được, thanh âm phiền toái nói: "Mời nàng từ cửa sau đi vào"

"Dạ" hồng y nữ tử lĩnh mệnh xong liền lui xuống.

………….

Cửa sau của Phượng gia.

Một cỗ kiệu hoa màu đỏ do bốn người khiêng lẳng lặng tiến vào Phượng Vũ Cửu Thiên, không phải kiệu tám người khiêng, không trống không kèn, cả bà mối cũng không có. Người nhà mẹ đẻ đi theo, một người cũng không có.

Cứ như vậy lạnh lùng.

Phảng phất chỉ có đỉnh kiệu mà thôi.

Trong đó thật sự có một người, là Vãn Thanh, giờ phút này an vị trong kiệu, nàng nhẹ nhàng vén khăn che mặt, những lời ai đó vừa nói, nàng cũng nghe được.

Nàng nhẹ nhàng cười.

Như vậy lãnh đạm, như vậy khinh thường, chỉ cảm thấy nỗi đau xót trong lòng.

Bản thân nàng hiểu, nàng chỉ là thiếp, một tiểu thiếp đã thất thân, một tiểu thiếp đã thất thân không ai cần, cửa lớn là dành cho chính thất được cưới hỏi đàng hoàng đi vào.

Đương nhiên, nàng cũng không trông cậy phu quân của nàng sẽ vì nàng tự tay tháo xuống khăn che mặt nàng, chiều nay, hắn có mỹ kiều thê của hắn vậy là quá đủ rồi, khăn che mặt nàng tốt nhất là tự bản thân nàng tháo xuống.

Lúc Vãn Thanh chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, kiệu phu há hốc nhìn nàng, trong cặp mắt trong vắt kia, chỉ có sự bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, ngược lại làm cho người ta phải thở dài một tiếng.

Bọn họ muốn nói, nhưng đến mở miệng cũng không thể, có lẽ bọn họ không nên biết gì thì hơn. Thở dài một tiếng, mang cỗ kiệu trở về.

Nhìn kiệu phu dần dần đi xa, Song Nhi dường như không nín nhịn được nữa, nước mắt ào ào tuôn xuống, trong những giọt nước mắt hàm chứa sự tức giận bất bình: "Tiểu thư, bọn họ như thế nào lại có thể đối xử với người như vậy chứ! Tốt xấu gì người cũng là nữ nhi của Binh Bộ Thị Lang, là tài nữ nổi danh khắp Vân Quốc, bọn họ dĩ nhiên đối xử với người như vậy, làm thiếp cũng đã là quá ủy khuất rồi, còn muốn chúng ta vào bằng cửa sau, hắn đến tột cùng có trái tim hay không, như này, rõ ràng là muốn vũ nhục chúng ta a…"

"Song Nhi bất bình ư, thế này đã là gì chứ! Thị Lang chi nữ gì chứ, tài nữ Vân Quốc gì chứ, ta chỉ là một nữ tử đã thất thân mà thôi, có người chịu nạp làm thiếp, đã là quá may mắn, còn có thể yêu cầu gì chứ, còn nữa, là thiếp, còn có thể trông cậy được đối xử tốt sao!" Vãn Thanh cười cười nói.

Chỉ có điều, một nụ cười nhạt, dù như thế nào, cũng thấy rõ sự gượng gạo.

"Làm như vậy rõ ràng khiến tiểu thư quá ủy khuất! Song Nhi làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn"

"Không sao a! Ta không cảm thấy ủy khuất, chẳng qua chỉ là vận mệnh trêu cợt chút thôi." Vãn Thanh nhẹ nhàng thản nhiên nói.

Thật sự không cảm thấy ủy khuất sao?

Thật sự không cảm thấy đau thương sao?

Thật sự không cảm thấy oán sao?

Làm sao có thể!!

Nàng chưa bao giờ quan tâm đến cái gì gọi là danh phận do tục lệ quy định. Những thứ danh phận do tục lệ quy định rắc rối này dường như chỉ là một sự nhục nhã, một thứ đả thương làm cho con người ta trở nên nhục nhã.

Điều quan trọng nhất là nàng phải bảo vệ người mà nàng thương yêu nhất, chỉ cần có thế, có đôi khi, chịu chút ủy khuất, mới có thể thành toàn. Việt Vương Câu Tiễn cũng đã nhận đủ các loại khuất phục, mới có thể thành tựu.

"Tiểu thư… ông trời thật không có mắt! Tiểu thư nhà ta tốt như vậy, tại sao lại cứ bắt người chịu khổ, nếu Song Nhi có thể thay tiểu thư nhận những …. bất hạnh này thì hơn." Song Nhi vừa nói vừa đổ sụp cả người trên mặt đất.

Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, bán mình cho Thượng Quan phủ, từ nhỏ đi theo tiểu thư, tiểu thư chưa bao giờ xem thường nàng, vẫn đối đãi nàng như muội muội cùng mẹ sinh ra.

Một thiếu nữ thiện lương như vậy, lại muốn gánh chịu chuyện xấu xa nhục nhã như thế!!

Nàng hận tới chết tặc nhân không có tính người đã cường bạo tiểu thư!!!

Tiểu thư trong lòng nàng là đóa bách hợp thánh khiết mà thanh cao, hắn như thế nào có thể đối xử với tiểu thư như vậy!!

Còn có Phượng gia, như thể nào có thể nhẫn tâm dẫm nát tôn nghiêm của tiểu thư!

Cư nhiên yêu cầu tiểu thư từ cửa sau mà vào!

"Song Nhi ngốc!" Vãn Thanh cảm động nhẹ nhàng ôm Song Nhi vào ngực, ít nhất, còn có 1 nha hoàn Song Nhi này, là thật tâm đối đãi với nàng, trong mắt lấp lánh lệ quang: " Không nên bận tâm tới chuyện này. Ta không nên, Song Nhi cũng không nên"

"Tiểu thư! Song Nhi nhìn người như vậy cảm giác vô cùng khổ sở! Người tốt như tiểu thư, ông trời như nào lại không có mắt đối xử như vậy. Cư nhiên khiến chuyện như vậy phát sinh!" Song Nhi càng khóc càng thương tâm.

"Nha đầu ngốc, đừng khóc, ta cũng không khóc, ngươi khóc thành cái dạng này, thật khó coi!" Vãn Thanh xoay nàng nói nhỏ, ánh mắt yếu ớt nhìn trước mặt, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, mang theo một sự chua xót trong kiên trì, kỳ thật, nàng đương nhiên cũng muốn khóc lớn một lần.

Chính là, biết phải khóc thế nào bây giờ?

Chuyện đã xảy ra, dù thế nào, cũng không thể thay đổi được.

Có lẽ, số mệnh của nàng đã định, nhất thiết phải có những đoạn này.

Nếu đã không thể thay đổi, dằn vặt tiếc nuối chỉ làm khổ bản thân mình thôi.

Người khác không trân trọng mình, mình chẳng lẽ lại cũng không trân trọng bản thân mình.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...