Thất Sát Thủ

Chương 6: Nhân trung chi long


Chương trước Chương tiếp

Một hồi lâu sau, toàn thân hắn ngứa ngáy tê dại, tay chân cũng đã lạnh buốt, ngay lúc đó, hắn chợt nghe tiếng bước chân.

Tiếng bước chân rất nhẹ, đi rất chậm, nhưng mỗi bước chừng như dẫm đạp trên cơ bắp mỏi mòn của hắn. Là ai đây?

Là Tương Tư phu nhân? Hay là Đường Thanh?

Vô luận là ai đến, hắn tuyệt không thể sống qua một ngày đẹp đẽ.

Ánh nắng đã chan hòa khắp nơi.

Thần quang từ ngoài ngõ chiếu vào, cái bóng của người đó thon thả dài thượt, phảng phất của một nữ nhân.

Rồi hắn chung quy cũng thấy bàn chân người đó.

Đôi chân mang giày xanh thêu hoa, bàn chân mềm mại thanh tú.

Liễu Trường Nhai thở phào một hơi dài, cuối cùng đã nhận ra người đó là ai.

- “Chàng đổi cách ngồi ghế từ hồi nào vậy”. - Thanh âm của nàng ta lúc đầu rất vui tai, hiện tại lại mang một ý tứ chua ngoét như trái mận xanh - “Sao mông của chàng lại bị đánh sưng lên vậy?”

Liễu Trường Nhai chỉ còn nước cười khổ.

- Tôi nhớ trước đây chàng luôn thích sưng mặt sịa mày làm phách, hiện tại mặt không sưng, mông thì lại sưng?

Liễu Trường Nhai đột nhiên cười nói :

- Mông ta tuy sưng, cũng không bự bằng của nàng.

- “Hảo tiểu tử”. - Nàng cũng cười nói. - “Tới giờ này mà còn dám ngang bướng cãi lý, không sợ tôi vả miệng chàng sao?”.

- “Ta biết nàng chịu thua”. - Liễu Trường Nhai cười tươi, - “Không quên rằng ta là chồng nàng chứ”.

Người đến quả nhiên là Hồ Nguyệt Nhi.

Nàng ôn tồn vuốt ve cằm Liễu Trường Nhai, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn :

- Ông chồng tội nghiệp ơi, ai đã làm cho chàng tới nông nỗi này, mau nói cho tôi nghe.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Nàng chuẩn bị trả thù cho ta?

- “Tôi chuẩn bị cám ơn nàng ta”. - Hồ Nguyệt Nhi đột nhiên véo mũi hắn, - “Cám ơn nàng ta đã trừng trị con rùa khốn này cho tôi cái tội không nghe lời”.

Liễu Trường Nhai cười khổ :

- Vợ mắng chửi chồng, mắng sao cũng được, hai chữ con rùa đó, thiệt ngàn vạn lần không nên dùng chút nào.

Hồ Nguyệt Nhi cắn môi, làm như tức giận nói :

- Tôi nếu thật sự giận, đã bắt chàng đội nón xanh trên đầu rồi.

Nàng nói nhiều hơn là giận, lại còn nhéo tai Liễu Trường Nhai, nói tiếp :

- Tôi hỏi chàng, chàng đi lần này, có mặc y phục dày không? Không. Có đòi một thanh khoái đao không? Không. Có chế ngự Đường Thanh không? Không. Có chiếu theo kế hoạch để hạ thủ không? Cũng không.

Hồ Nguyệt Nhi đay nghiến :

- Tất cả những chuyện đó đều vì muốn có kết quả tốt cho chàng, tại sao chàng luôn luôn không nghe lời vậy?

Liễu Trường Nhai thốt :

- Bởi vì ta là từ nhỏ đã là một hài tử ương ngạnh, người khác cho là chuyện đó ta không làm được, ta nhất định phải làm.

Hồ Nguyệt Nhi mỉa mai :

- Chàng không những tưởng là mình ngon lắm, còn tưởng không ai bì được chàng.

Liễu Trường Nhai cười nói :

- Bất cứ ra sao, nàng muốn ta làm chuyện đó, cuối cùng ta đã hoàn thành rồi.

Hồ Nguyệt Nhi thốt :

- Hiện tại chàng còn dám nói như vậy sao?

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Tại sao lại không dám?

Hồ Nguyệt Nhi đáp :

- Tại sao chàng không tới nhìn vào gương, coi coi mông mình sưng ra sao?

Liễu Trường Nhai nói nhẹ :

- Bị người ta đánh vào mông là một chuyện, hoàn thành nhiệm vụ là một chuyện khác.

Hồ Nguyệt Nhi thốt :

- Không sai, chàng đích xác đã bẫy được con vịt, chỉ đáng tiếc là hiện tại nó đã bay mất.

Liễu Trường Nhai nói :

- Đâu có bay mất.

Hồ Nguyệt Nhi hỏi :

- Không bay mất?

Liễu Trường Nhai nói :

- Bay mất chỉ là lông vịt, còn thịt vịt thì còn trên người ta.

Hồ Nguyệt Nhi hỏi :

- Ả kia mang đi chỉ là một cái hộp không?

Liễu Trường Nhai cười nói :

- Bên trong chỉ là một đôi vớ thúi mà ta mới cởi bỏ.

Hồ Nguyệt Nhi ráng làm mặt nghiêm, nhưng cũng không tránh khỏi nở một nụ cười, đột nhiên hôn vào mặt Liễu Trường Nhai, thanh âm ôn nhu :

- Tôi biết chàng là một nam nhân vĩ đại, tôi biết tôi không có cưới lầm chồng.

Liễu Trường Nhai thở dài, thì thầm :

- Chừng như đàn ông thật sự không còn cách nào khác ngoài chuyện cố gắng thành công vượt bực, nếu không sẽ phải bị bắt đội nón xanh trên đầu hoài.

* * * * *

Dương quang rọi từ cửa sổ vào, chiếu trên ngực Liễu Trường Nhai, mặt Hồ Nguyệt Nhi cũng đang dán dính vào ngực Liễu Trường Nhai.

Bộ ngực trần, tuy không rắn chắc lắm, nhưng cũng mang một cảm giác vững vàng lạ thường, rất khó cho người khác đánh giá đúng lực lượng của hắn.

Hồ Nguyệt Nhi nhè nhẹ vuốt ve ngực hắn, thì thào :

- Còn muốn không?

Liễu Trường Nhai không lắc đầu mà cũng không gật đầu, đơn giản không thể di chuyển.

Hồ Nguyệt Nhi cắn môi :

- Tôi chỉ mới chia tay với chàng vài ngày, chàng đã đi theo nữ nhân khác.

“Đâu có”. Liễu Trường Nhai vốn không muốn nói chuyện, nhưng mấy chuyện này không có cách nào khác hơn ngoài chối cãi.

Hồ Nguyệt Nhi không tin :

- Nếu không có, tại sao có người đánh mông chàng?

Liễu Trường Nhai thở dài :

- Nếu có, làm sao nàng ta có thể ngừng đánh mông ta?

Hồ Nguyệt Nhi còn chưa tin :

- Chàng không động tâm dù gặp cả Tương Tư phu nhân?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Không.

Hồ Nguyệt Nhi lạnh lùng mỉa mai :

- Chỉ có ma quỷ mới tin lời nói của chàng.

- Sao không tin chứ?

Hồ Nguyệt Nhi cay đắng thốt :

- Chàng nếu không kiếm đàn bà, tại sao hiện tại như con gà đá thất trận, một chút cũng không làm được.

Liễu Trường Nhai cười khổ, nói :

- Nàng nghĩ ta là loại người gì chứ? Bộ thật là người sắt sao?

Hắn thở dài :

- Ta cũng có khi mệt mỏi, có khi ta cũng phải nghỉ ngơi đi ngủ vậy.

Hồ Nguyệt Nhi cuối cùng cũng tin :

- Sao chàng không nghỉ đi?

Liễu Trường Nhai thở dài :

- Có nàng nằm ở đây, làm sao ta nghỉ được.

Hồ Nguyệt Nhi ngồi dậy, trừng mắt :

- Chàng không muốn theo tôi đi à?

- Ta không có ý này, nhưng nàng nên về đi.

Liễu Trường Nhai nói dịu dàng :

- Một khi Khổng Lan Quân đem cái hộp đó về, Long Ngũ chắc chắn sẽ đến tìm ta.

Hồ Nguyệt Nhi hỏi :

- Y có thể tìm đến nơi đây?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Ở đâu y cũng tìm ra.

Hồ Nguyệt Nhi do dự, cũng nghĩ rằng cái khách sạn nhỏ này hoàn toàn không phải là một nơi rất an toàn.

- “Được, tôi đi về đây”. - Nàng đồng ý, - “Nhưng chàng...”

Liễu Trường Nhai thốt :

- Nàng một khi yên ổn về tới nhà, ta chắc chắn sẽ nhanh chóng mang tin vui về tới.

Hồ Nguyệt Nhi hỏi :

- Chàng chắc chắn có thể đối phó Long Ngũ?

- “Ta không chắc”. - Liễu Trường Nhai cười đáp, - “Đối phó Tương Tư phu nhân, ta vốn cũng không có một điểm chắc chắn”.

Hồ Nguyệt Nhi cuối cùng cũng đi.

Trước khi rời khỏi nơi đó, cũng phải nhéo tai hắn, cảnh cáo ba lần :

- Nếu tôi nghe nói chàng đi theo nữ nhân khác, sẽ để tâm chẻ mông chàng ra thành tám miếng.

Đàn bà một khi đã yêu thương đàn ông, tựu hận tự biến mình thành một sợi dây, cột chân đàn ông.

Hiện tại Liễu Trường Nhai cuối cùng có thể thở ra thoải mái, hắn thật sự không phải là một người sắt, thật sự cần được ngơi nghỉ một chút.

Hắn ngủ ngon.

Đến khi hắn thức dậy, bên ngoài cửa sổ đã tối, hoàng hôn buông phủ cả trước lẫn sau.

Gió thổi qua cửa sổ, mùi rượu thơm ngào ngạt.

Chính thị hương rượu nữ nhi hồng, trong cái khách sạn nhỏ này, vốn không thể có loại rượu đó.

Tròng mắt Liễu Trường Nhai chuyển đảo, đột nhiên thốt :

- Bằng hữu đang uống rượu bên ngoài, xin cứ tự tiện vào đây, đừng quên mang theo rượu.

Bên ngoài quả nhiên có người gõ cửa.

- Cửa mở, xin cứ đẩy cửa vào.

Cánh cửa mở rộng, một người tay trái ẳm hồ rượu, tay phải cầm hai cái chén bước vào, chính là người đã gặp bọn Đỗ Thất.

- “Tại hạ Ngô Bất Khả”. - Gã ta cười nói, - “đặc biệt vào bái phỏng, biết các hạ đang an giấc, vì vậy chỉ dám đứng bên ngoài hâm rượu”.

Liễu Trường Nhai nhìn gã một cái, điềm đạm nói :

- Long Ngũ gọi ngươi đến tìm ta?

Ngô Bất Khả gật đầu cười :

- Công tử đang chờ Liễu tiên sinh ghé thăm.

Liễu Trường Nhai lạnh lùng nói :

- Chỉ tiếc hiện tại ta đứng cũng không đứng được, không có cách nào đến gặp ông ta.

Ngô Bất Khả vẫn cười nói :

- Công tử biết có người đã mạo phạm đắc tội với Liễu tiên sinh, sở dĩ vậy cho nên sai tại hạ mang một vật tới đây, mong các hạ bớt giận.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Vật gì, ở đâu?

Ngô Bất Khả quay đầu, hướng về ngoài ngõ ra dấu, một nữ nhân mỹ lệ kiêu sa như khổng tước, trong tay cầm cái bản gỗ, chầm chậm bước vào.

Khổng Lan Quân.

Hiện tại nàng không còn là một con khổng tước kiêu ngạo, dòm giống như một con gà đá thất trận, một con gà mái.

Nàng cúi đầu, vừa vào tới, đưa cái bản gỗ cho Liễu Trường Nhai, dịu dàng nói :

- Tôi đã lỡ đánh người bằng cái bản này, đánh ba chục lần, hiện tại người... người cứ tự nhiên đánh lại tôi.

Liễu Trường Nhai nhìn nàng, đột nhiên thở ra một hơi dài, thì thầm :

- Long Ngũ công tử quả thật là nhân trung chi long, không trách gì có nhiều người ai ai cũng tự nguyện hy sinh cho ông ta.

* * * * *

Trong nhã thất đèn sáng nhu mỹ, lò than hồng phà hơi hâm hồ rượu, làm mùi hương tỏa tán xung quanh.

Người đứng hâm rượu gần lò, chính thị là trung niên nhân thần bí vận thanh y bạch sam.

Long Ngũ công tử nằm dài trên chiếc trường kỷ da báo, bế nhãn dưỡng thần.

Khí trời ấm cúng, ngọn lửa trong lò làm cho gian phòng càng nóng hơn, nhưng hai người hoàn toàn không nghĩ gì tới cái nóng.

Chỉ có hai người họ, họ đang chờ Liễu Trường Nhai.

Trên bàn có đủ thứ đồ ăn ngon, kê một cái ghế tốt cho Liễu Trường Nhai.

Có thể ngồi đối diện với Long Ngũ công tử uống rượu, thiên hạ có bao nhiêu người?

Bên ngoài cửa có tiếng lạo xạo, người vào chính là Mạnh Phi, nhã thất đương nhiên ở trong Mạnh Phi sơn trang.

- Người đã đến.

“Mời người vào”. Long Ngũ nhắm mắt.

Một người vào.

Liễu Trường Nhai tiến vào, Mạnh Phi lập tức đóng cửa.

Trung niên nhân vận thanh y bạch sam chuyên tâm lo việc hâm rượu, không nhìn hắn một lần.

Nhưng Long Ngũ thì ngồi dậy, trên khuôn mặt tái nhợt, đội nhiên nở một nụ cười hiếm thấy.

- “Ngươi không lãng phí thời gian chút nào”, - y cười nói, - “với võ công và trên người đàn bà, ngươi hoàn toàn không lãng phí thời gian”.

Lời nói của y hiển nhiên chưa chấm dứt, vì vậy Liễu Trường Nhai để cho y nói.

Long Ngũ quả nhiên nói tiếp :

- Ai ai kể cả ta cũng không thể đối phó đàn bà, nghĩ không ra ngươi lại có khả năng đối phó.

Liễu Trường Nhai chưa mở miệng.

Hắn hiểu thấu ý tứ của Long Ngũ, về phương diện nữ nhân, nam nhân thông thường không khẳng nhận thất bại.

Long Ngũ nói :

- Lừa gạt cả Thu Hoành Ba lẫn Khổng Lan Quân không phải là chuyện dễ, ngươi lại làm được.

Liễu Trường Nhai chung quy mỉm cười, thốt :

- Nhưng tôi làm vậy là vì ông.

Long Ngũ nhìn hắn, đột nhiên cười lớn nói :

- Chừng như ngươi không những thông minh, mà còn rất cẩn thận.

Liễu Trường Nhai thở dài, nói :

- Tôi không thể không cẩn thận.

Long Ngũ thốt :

- Hiện tại đã bẫy được thỏ, ngươi sợ ta nấu ngươi luôn?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Điểu tận cung tàng, thố tử cẩu phanh, câu nói đó tôi hoàn toàn minh bạch.

Long Ngũ thốt :

- Nhưng ngươi không phải là loại chó săn thỏ, ngươi là một người rất hữu dụng, ta thường trọng dụng loại người này.

Liễu Trường Nhai thở phào, nói :

- Đa tạ.

Long Ngũ giơ tay :

- Ngồi.

Liễu Trường Nhai đáp :

- Tôi đứng là hơn.

Long Ngũ cười nói :

- Hình như Khổng Lan Quân xuất thủ hơi nặng tay.

Liễu Trường Nhai cười khổ.

Long Ngũ thốt :

- Ngươi có muốn hai bàn tay đánh ngươi đó không?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Muốn.

Long Ngũ điềm đạm nói :

- Điều đó rất dễ dàng, ta lập tức đem bỏ hai bàn tay đó vào mâm, đưa cho ngươi.

Liễu Trường Nhai nói :

- Nhưng tôi lại muốn hai bàn tay đó còn dính trên người nàng ta.

Long Ngũ thốt :

- Điều đó lại càng dễ hơn, khi ngươi đi ra, cứ đem theo nàng.

Liễu Trường Nhai lắc đầu nói :

- Tôi thích ăn trứng, nhưng không muốn đem theo con gà mái.

Long Ngũ lần thứ hai cười lớn, thốt :

- Vậy thì để ta bắt con gà bỏ vô lồng cho ngươi, ngươi muốn ăn trứng, ngươi cứ tự tiện đến.

Liễu Trường Nhai cười khổ :

- Chỉ đáng tiếc là trứng không chỉ có xương mà còn có bản gỗ.

Long Ngũ lần thứ ba cười lớn.

Hôm nay tâm tình y hiển nhiên rất vui, cười nhiều lần hơn mọi ngày.

Đợi y cười xong, Liễu Trường Nhai chầm chậm nói :

- Ông hình như quên hỏi tôi một chuyện.

Long Ngũ thốt :

- Ta bất tất phải hỏi, ta biết ngươi nhất định đắc thủ.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Cái hộp đó không sai chút nào?

Long Ngũ nhìn hắn chằm chằm, nói :

- Không sai chút nào.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Ông thấy rõ chứ?

Long Ngũ đáp :

- Rất rõ.

Ánh mắt hai người đầy ý nghĩa, chừng như có điểm kỳ quái, câu hỏi của Liễu Trường Nhai coi bộ quá dư thừa.

Long Ngũ vốn luôn luôn không phải là người thích nói nhiều, nhưng tới bây giờ vẫn chưa hiển lộ thần sắc mệt mỏi không chịu được.

Liễu Trường Nhai cười nói :

- Cái hộp nếu không sai, bên trong chắc cũng không thể lầm.

Hắn chung quy lấy một bọc vải tím trong mình ra, trên bọc thắt gút tinh xảo :

- Cái này tôi lấy ra từ trong hộp, vẫn còn niêm phong chưa đụng tới.

Long Ngũ thốt :

- Ta biết, thân thủ này chính là do Tương tư kết.

Tương tư thắt gút, chắc chắn rất khó tháo gỡ.

Long Ngũ thật ra chỉ dùng hai ngón nắm một đầu gút, không biết lắc lắc nhẹ nhàng ra sao, gỡ được gút ngay.

Y cười nói :

- Gỡ được gút tương tư, chỉ có thể dùng phương pháp của ta.

Liễu Trường Nhai nói :

- Tôi cũng có một phương pháp.

Long Ngũ hỏi :

- Ngươi dùng gì?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Dùng kiếm!

Vô luận cái gút tương tư có rối ren tới cỡ nào, một khi dùng kiếm cắt, cũng chắc chắn mở được.

Long Ngũ lần thứ tư cười lớn :

- Ngươi dùng phương pháp đó, chừng như quá trực tiếp, loại phương pháp tối triệt để.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Tôi chỉ dùng loại này.

Long Ngũ cười nói :

- Phương pháp hữu hiệu, chỉ cần một cũng đủ rồi.

Trong tấm vải có một cái túi lụa, mở túi lụa, lúc đó mới thấy một bình bích ngọc thúy lục.

Nhãn tình của Long Ngũ sáng lên, trên khuôn mặt nhợt nhạt cũng biểu lộ nét ửng hồng lạ thường.

Bình giải dược này thực không phải dễ lấy.

Vì cái bình này, cái giá y phải trả cũng quá nhiều.

Tới bây giờ, y giơ bàn tay ra cầm cái bình, bàn tay của y không khỏi run rẩy.

Ai biết được Liễu Trường Nhai lại xuất thủ nhanh như chớp, giật lấy cái bình, dùng hết sức liệng bình xuống sàn phòng, “rảng” một tiếng, bình vỡ tan nát, giải dược lỏng màu hồng tươi rơi rải khắp nơi.

Mạnh Phi đứng ngay cửa, thần sắc vàng khè hoảng sợ.

Long Ngũ cũng không thể cầm được sắc mặt, động dung, trầm giọng thốt :

- Ngươi làm vậy nghĩa là sao?

Liễu Trường Nhai điềm đạm nói :

- Không có ý gì hết, chỉ bất quá, muốn coi sóc cho một lão bản tốt như ông, tịnh không phải là một chuyện dễ dàng, vì vậy tôi không muốn ông chết.

Long Ngũ giận dữ :

- Ngươi nói cái gì? Ta không hiểu.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Ông nên hiểu.

Long Ngũ nói :

- Ta thấy cái bình giải dược không phải là giả, đã ngửi qua mùi.

Thuốc nước trong bình màu hồng tươi trong suốt, bình đựng vỡ tan, lập tức có mùi dị hương phảng phất.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Tuy không giả, nhưng trong bình cũng nhất định có pha độc.

Long Ngũ hỏi :

- Sao ngươi dám chắc?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Bằng vào hai điểm.

Long Ngũ thốt :

- Nói đi.

Liễu Trường Nhai đáp :

- Chuyện này thực chất thành công quá dễ dàng, quá thuận lợi.

Long Ngũ nói :

- Lý do này không đủ.

Liễu Trường Nhai tiếp :

- Tương Tư phu nhân mà tôi gặp, căn bản vốn là giả mạo.

Long Ngũ hỏi :

- Ngươi chưa bao giờ gặp qua nàng, làm sao biết là thật là giả?

Liễu Trường Nhai nói :

- Da nàng ta quá dày, một người đàn bà thoa dầu mật ong trên người hàng ngày, da không thể dày như vậy.

Long Ngũ hỏi :

- Bằng vào hai lý do đó?

Liễu Trường Nhai điềm đạm nói :

- Suy luận hợp lý, một cũng đủ rồi, hà huống gì là hai?

Long Ngũ đột nhiên ngậm miệng, chừng như không thể chối cãi.

Bởi vì ngay lúc đó, chất giải dược hồng tươi trong suốt đó, đột nhiên biến thành màu đen sì chết người.

Có những loại độc khi gặp gió, dược lực phát tát đột ngột. Hiện tại ai cũng thấy trong cái bình giải dược đó, quả thật có pha chất độc, kịch độc.

Thần sắc Long Ngũ xám ngoét, trừng mắt nhìn Liễu Trường Nhai chằm chằm, một hồi lâu sau, chầm chậm nói :

- Ta bình sanh chưa cám ơn ai lần nào.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Tôi tin như vậy.

Long Ngũ nói :

- Nhưng hiện tại ta không thể không cám ơn ngươi.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Tôi cũng không thể không nhận.

Long Ngũ nói :

- Nhưng ta vẫn chưa minh bạch...

Liễu Trường Nhai ngắt lời y, nói :

- Ông nên biết, Thu Hoành Ba biết tôi đi làm chuyện này cho ông, tương kế tựu kế, cố ý nhượng cho tôi đắc thủ, lấy cái bình thuốc có độc đó về để hạ độc ông.

Long Ngũ biến sắc nói :

- Nàng... Tại sao nàng lại nhất định muốn ta lọt vào tử địa?

Liễu Trường Nhai thở dài, nói :

- Tâm lý nữ nhân muốn gì, có ai đoán thấu được.

Long Ngũ nhắm mắt, ra chiều mệt mỏi, buồn bã vốn có thể làm mệt mỏi.

Không biết y thất vọng bi thương cho y, hay là cho tương tư.

Liễu Trường Nhai đột nhiên hỏi :

- Ông còn quên chưa hỏi tôi một chuyện.

Long Ngũ cười khổ :

- Tâm tình ta đang hỗn loạn, ngươi nói đi.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Tôi đi làm chuyện này cho ông, chỉ có bốn người trong phòng này biết?

Long Ngũ đáp :

- Không sai.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Vậy làm sao Tương Tư phu nhân có thể biết được?

Long Ngũ đột nhiên mở to mắt, mục quang biến thành bén nhọn như mũi đao, mũi đao chằm chằm hướng về phía Mạnh Phi.

Sắc mặt Mạnh Phi vàng như nghệ.

Liễu Trường Nhai nói :

- Tôi bị ông cho người đánh tơi tả, ai ai cũng nghĩ tôi ghét ông tới tận xương tủy, nhưng Mạnh Phi lại biết nội tình.

Long Ngũ đột nhiên nói :

- Không phải Mạnh Phi.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Tại sao?

- Có Long Ngũ, mới có Mạnh Phi. Hắn có được ngày nay, cũng là nhờ ta, ta chết tuyệt không có lợi ích gì cho hắn.

Liễu Trường Nhai trầm tư, chung quy gật đầu :

- Tôi tin là vậy. Hắn phải biết trên thế gian tuyệt không có một Long Ngũ thứ hai.

Mạnh Phi đột nhiên quỳ xuống, quỳ xuống mà nước mắt lưng tròng.

Những giọt lệ cảm kích, cảm kích Long Ngũ tín nhiệm hắn.

Liễu Trường Nhai chầm chậm nói tiếp :

- Không phải Mạnh Phi, thì là ai?

Long Ngũ không hồi đáp, y không cần hỏi.

Mục quang hai người, đồng một lượt nhìn chằm chằm vào mặt trung niên nhân vận thanh y bạch sam.

* * * * *

Lửa trong lò yếu ớt, rượu đã ấm.

Trung niên nhân vận thanh y bạch sam, đứng gần hồ rượu, chầm chậm đổ rượu vào hồ.

Tay của lão rất vững chắc, không làm rớt một giọt rượu ra ngoài.

Trên mặt lão không có biểu tình gì.

Trong đời của Liễu Trường Nhai, cũng chưa bao giờ thấy ai bình tĩnh trấn định như vậy.

Hắn không khỏi khâm phục người này.

Long Ngũ nhìn người này, thần sắc phảng phất biến thành bi thương, hối tiếc bi thương cho người này.

Liễu Trường Nhai không thể nhịn được, thở dài :

- Tôi vốn không muốn nghi ngờ lão, chỉ đáng tiếc tôi không còn đường khác.

Trung niên vận thanh y bạch sam để cái hồ rượu trên bàn, không nhìn hắn một lần.

Liễu Trường Nhai tiếp :

- Nhưng biết bí mật này, ngoài Long Ngũ, Mạnh Phi và tôi, chỉ còn có lão.

Trung niên vận thanh y bạch sam chừng như không nghe hắn nói gì, dò thử nhiệt độ rượu, rót rượu vào chén.

Rượu không rớt rơi một giọt.

Liễu Trường Nhai tiếp :

- Gã xa phu cũng biết tôi làm việc cho Long Ngũ, bởi vì hắn vốn là người thân tín của lão, có lẽ bí mật này truyền qua cho gã ta để đem đến chỗ Tương Tư phu nhân, bởi vì lão phải luôn luôn kề cận người Long Ngũ, đơn giản không có cơ hội.

Rượu đã đầy hai chén.

Trung niên vận thanh y bạch sam đặt hồ rượu xuống, trên mặt hoàn toàn không có chút biểu tình gì.

Liễu Trường Nhai tiếp :

- Ngày hôm đó lão đột nhiên xuất hiện ở nông xá, chỉ vì lão vốn muốn giết gã ta để diệt khẩu, vì vậy một mực canh hắn, tìm cớ để giết hắn.

Trung niên nhân vận thanh y bạch sam không nói một lời, phảng phất căn bản không cần phải biện bạch.

Liễu Trường Nhai nói tiếp :

- Vì vậy tôi nghĩ kỹ, tiết lộ bí mật này, trừ lão ra, tuyệt không còn ai khác.

Hắn thở dài một tiếng, nói tiếp :

- Nhưng tôi thật sự nghĩ không ra, một người như lão làm sao có thể bán đứng bằng hữu?

Long Ngũ đột nhiên nói :

- Lão không có bằng hữu.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Ông không phải là bằng hữu của lão?

Long Ngũ đáp :

- Không phải.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Là ân nhân của lão?

Long Ngũ đáp :

- Không phải.

Liễu Trường Nhai nghĩ không ra :

- Nếu tất cả đều không phải, tại sao lão lại theo hầu ông?

Long Ngũ hỏi :

- Ngươi biết lão là ai?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Tôi không thể xác định được.

Long Ngũ thốt :

- Không nghe thấy gì sao?

Liễu Trường Nhai nói :

- Năm xưa có một thiếu niên anh hùng, chín tuổi đã sát nhân, mười sáu tuổi danh động võ lâm, hai mươi tuổi xuất đầu, trở thành chưởng môn phái Không Động, một trong thất đại kiếm phái, đao pháp vô song, xứng danh thiên hạ đệ nhất đao.

Long Ngũ nói :

- Ngươi không nhìn lầm, lão là Tần Hộ Hoa.

Liễu Trường Nhai thở ra một tiếng, nói :

- Nhưng hiện tại lão cơ hồ đã thay đổi.

Long Ngũ nói :

- Ngươi nghĩ không ra một anh hùng danh tiếng vang vọng bao nhiêu năm, hiện tại lại biến thành một nô tài của ta?

Liễu Trường Nhai thừa nhận :

- Tôi nghĩ không ra, chỉ sợ không ai nghĩ ra.

Long Ngũ thốt :

- Trên thế gian này đích xác chỉ có một dạng người có thể làm cho lão biến thành như vậy.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Dạng người gì?

Long Ngũ đáp :

- Cừu nhân, cừu nhân của lão.

Liễu Trường Nhai ngạc nhiên :

- Ông là cừu nhân của lão?

Long Ngũ gật đầu.

Liễu Trường Nhai vẫn nghĩ không ra.

Long Ngũ tiếp :

- Bình sinh lão chỉ bại có ba lần, mà cả ba lần đều bại dưới tay ta, lão lập thệ phải giết ta, lại biết suốt cuộc đời này tuyệt đối không có cách nào thắng nổi ta.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Bởi vì ông cũng đang ở mức thành thịnh, còn võ công của lão đã quá thời rồi.

Long Ngũ nói :

- Cũng vì ta thắng lão ba lần đó, lần nào cũng dùng thủ pháp khác nhau, sở dĩ vậy cho nên lão hoàn toàn không hiểu thấu được nguồn gốc võ công của ta.

Liễu Trường Nhai tiếp :

- Trừ phi lão ngày đêm ở sát ông, nghiên cứu ông, tìm phương pháp phát giác nhược điểm của ông, nếu không lão hoàn toàn vĩnh viễn không thể có cơ hội thắng ông.

Long Ngũ thốt :

- Không sai.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Ông lại hứa với lão, cho lão đi với ông?

Long Ngũ cười nói :

- Chuyện này tựu chung là một sự kích thích không thể so sánh được, sự kích thích cũng chính thị là lạc thú không thể so sánh được.

Trừ chuyện uy hiếp sinh mệnh ra, trên thế gian này chuyện gì có thể kích thích Long Ngũ quả thật không nhiều.

Long Ngũ lại nói :

- Nhưng ta cũng có một điều kiện.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Điều kiện của ông là muốn lão làm nô tài cho ông?

Long Ngũ gật đầu, cười :

- Có thể bắt Tần Hộ Hoa làm nô tài, không phải là một chuyện không thể tưởng tượng được sao?

Liễu Trường Nhai nói :

- Cho nên ông nghĩ đó cũng là một lạc thú.

Long Ngũ tiếp :

- Hà huống, khi lão chưa thể xuất thủ, lão nhất định dùng tận lực bảo vệ sự an toàn của ta, không muốn để ta bị ai khác hại.

Liễu Trường Nhai thở dài, nói :

- Nhưng vô luận thế nào, ông đừng nên để lão biết bí mật này.

Long Ngũ nói :

- Bất cứ bí mật gì ta cũng không che giấu lão, vì ta tin lão, lão vốn không phải là một tiểu nhân thích tiết lộ bí mật của người.

Người có thể hoàn toàn tín nhiệm một bằng hữu không phải nhiều, có thể hoàn toàn tín nhiệm một kẻ thù lại là một chuyện không thể tưởng tượng được.

Liễu Trường Nhai nói :

- Long Ngũ quả thật không hổ danh Long Ngũ, chỉ tiếc chuyện này ông nhìn lầm người.

Long Ngũ thở dài, cười khổ :

- Mỗi người ai cũng không thể tránh khỏi lầm lẫn, có lẽ ta đánh giá lão quá cao, đánh giá ngươi quá thấp.

Liễu Trường Nhai cười nhẹ, nói :

- Chừng như lão cũng đánh giá tôi quá thấp.

Long Ngũ nói :

- Ngoài ta ra, lão vốn không thèm ghé mắt nhìn cả thế gian.

Tần Hộ Hoa thốt nhiên ngẩng đầu, trên mặt tuy không có biểu tình gì, ánh mắt lại hiển lộ phong mang khiếp người, nói từng chữ :

- Ông tin lời của người này?

Long Ngũ đáp :

- Ta không thể không tin.

Tần Hộ Hoa thốt :

- Tốt, rất tốt.

Long Ngũ hỏi :

- Ngươi không chuẩn bị xuất thủ sao?

Tần Hộ Hoa chầm chậm nói :

- Ta đã cẩn trọng quan sát ông bốn năm nay, từng cử chỉ từng hành động của ông, ta hoàn toàn không sót một chút.

Long Ngũ thốt :

- Ta biết.

Tần Hộ Hoa nói :

- Ông quả thật là một người rất khó để thấu hiểu, bởi vì ông căn bản vốn cho người ta rất ít cơ hội, ông rất ít khi dời động.

Long Ngũ điềm đạm nói :

- Bất động tắc dĩ, nhất động kinh nhân, tĩnh như núi, động như lưu tinh.

Tần Hộ Hoa đứng yên một chỗ, trầm ổn trì trọng cũng như núi, chầm chậm nói :

- Khi ta quá tuổi thanh niên, võ công đích xác đã quá thời, hiện tại không thể thắng ông, cơ hội sau này lại càng ít.

Long Ngũ thốt :

- Cho nên ngươi vốn chuẩn bị xuất thủ?

Tần Hộ Hoa đáp :

- Không sai.

Long Ngũ thốt :

- Tốt, rất tốt.

Tần Hộ Hoa nói :

- Lần này là trận chiến thứ tư giữa ta và ông, cũng nhất định là trận chiến cuối cùng, có thể giao thủ với Long Ngũ bốn lần, vô luận thắng hay bại, ta có chết cũng không hối tiếc.

Long Ngũ thở dài, nói :

- Ta không có ý muốn giết ngươi, nhưng chuyện này...

Tần Hộ Hoa chầm chậm nói :

- Lần này nếu ta bại, cũng không có ý định sống.

Long Ngũ thốt :

- Tốt, lấy đao của ngươi ra.

Tần Hộ Hoa nói :

- Đao pháp của ta biến hóa, ông đã hiểu thấu như chỉ chưởng, ta dùng đao chắc chắn không thể thắng ông.

Long Ngũ hỏi :

- Vậy ngươi dùng gì?

Tần Hộ Hoa điềm đạm đáp :

- Thiên hạ vạn vật, tại ngã thủ lý, không phải không thể thành vũ khí sát nhân sao?

Long Ngũ cười, nói :

- Có thể giao thủ bốn lần với ngươi, bình sanh cũng là chuyện khoái nhất của ta.

Tiếng cười của y đột nhiên đình đốn.

Cả căn phòng đột nhiên biến thành im lặng chết người, thậm chí tiếng hô hấp cũng khó có thể nghe.

Gió thổi ngoài cửa sổ, hoàng cúc lẫn ngân hạnh, hoàng cúc im lặng, ngân hạnh chừng như thở dài.

Khí trời trọng thu trong lành phảng phất đột nhiên cô đọng sự khô héo của mùa đông khắc nghiệt.

Tần Hộ Hoa nhìn Long Ngũ đăm đăm, tròng mắt co thắt, gân xanh nổi gồ, hiển nhiên ngưng tụ khí lực toàn thân, chuẩn bị đặt tất cả lên một ván bạc.

Vô luận ai cũng thấy được, một khi lão xuất thủ, nhất định sẽ thạch phá thiên kinh.

Ai biết được lão lại chỉ dùng hai ngón tay, cầm đôi đũa, hời hợt đâm về phía Long Ngũ.

Lão chuẩn bị đả hổ chi lực, khi xuất thủ, lại giống như xỏ một sợi chỉ mỏng manh vào cây kim.

Nhưng thần tình Long Ngũ lại lộ vẻ ngưng trọng, đôi đũa hời hợt đó, trong mắt y chừng như còn nặng hơn cả Thái Sơn.

Y cũng cầm lấy một đôi đũa, tà tà điểm tới.

Hai người chỉ cách nhau cái mặt bàn, Long Ngũ thậm chí không đứng dậy.

Đôi đũa của hai người phiêu hốt qua lại, biến hóa tuy nhanh nhẹn, không khỏi cơ hồ cảnh trẻ nít chơi đùa.

Nhưng Liễu Trường Nhai thấy rõ đây không phải là trò chơi con nít.

Hai đôi đũa biến hóa diệu kỳ, không thể hình dung được, gần như là rải lúa ngoài đồng, hữu hình luyện thành vô hình, trong mỗi biến hóa, bao hàm vô số biến hóa khác, mỗi lần đâm tới, hàm ẩn một lực lượng đả thạch khai sơn.

Trận chiến này trong mắt kẻ khác hoàn toàn không có gì hung hiểm, nhưng Liễu Trường Nhai thì kinh tâm động phách, tâm trì thần phi.

Tần Hộ Hoa quả không hổ danh là thiên hạ đệ nhất đao.

Long Ngũ là một kỳ nhân trong chốn võ lâm cả trăm năm mới thấy một, tuyệt kỹ kinh tài, đáng được coi là vô song.

Đột nhiên, hai đôi đũa phiêu hốt lưu động bỗng dính vào nhau.

Trên mặt hai người thần sắc ngưng trọng, cạn một tuần trà, trên trán xuất đọng mồ hôi hột.

Liễu Trường Nhai chợt phát giát cái trường kỷ Long Ngũ đang ngồi đã bị lún xuống nền, hai chân của Tần Hộ Hoa cũng lún sâu vào sàn đá.

Hai người hiển nhiên sử dụng toàn bộ nội lực, không ai có thể tưởng tượng họ có thứ nội lực ghê gớm như vậy.

Nhưng hai đôi đũa trong tay họ, vốn trước đó cứng nhọn, hiện tại lại biến thành nhu nhuyễn.

Đôi đũa trong tay Tần Hộ Hoa, đột nhiên mềm như cọng bún, mồ hôi trên mặt rớt xuống bàn như mưa, thình lình triệt thủ, toàn thân bắn về phía sau, “ầm” một tiếng, tống thẳng vào tường.

Tường làm bằng gạch đá bị thân hình lão làm thủng một lỗ lớn.

Lão ngã xuống, máu lập tức trào ra từ khóe miệng, hô hấp cơ hồ đình đốn.

Long Ngũ cũng ngả mình trên trường kỷ, nhắm mắt, thần thái trắng nhợt, ra chiều mệt mỏi yếu ớt.

Ngay sát na đó, Liễu Trường Nhai xuất thủ.

Tay của hắn xuất một trảo hư không, đột nhiên trầm hạ, nhanh như chớp chụp lấy cổ tay Long Ngũ.

Long Ngũ biến sắc, nhưng vẫn không mở mắt.

Mạnh Phi cũng thất sắc, muốn chạy thoát thân qua cái lỗ trên tường, nhưng bên ngoài đột nhiên xuất hiện một người, tống một quyền vào mặt Mạnh Phi, bắn văng trở lại.

Hùng Sư Lam Thiên Mãnh.

Một quyền hạ được Mạnh Phi, uy nghi đó dĩ nhiên là Lam Thiên Mãnh.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Long Ngũ, hoàn toàn không còn một chút máu.

Liễu Trường Nhai nắm cổ tay y, nhanh như chớp điểm mười ba huyệt đạo trên người y.

Long Ngũ nhắm mắt, đột nhiên than thở :

- Ta vốn không chỉ đánh giá ngươi quá thấp, mà còn lãnh hội ngươi một cách sai lầm.

Liễu Trường Nhai điềm đạm thốt :

- Mỗi người không thể tránh khỏi sai lầm, ông cũng là người.

Long Ngũ hỏi :

- Ta cũng nghi lầm Tần Hộ Hoa sao?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Có lẽ đó là lỗi lầm tai hại nhất của ông.

Long Ngũ thốt :

- Ngươi biết lão là ai, cũng biết lão không thể để cho ta bị ai hại, cho nên ngươi muốn ta ngã, nhất định phải trừ khử lão trước.

Liễu Trường Nhai nói :

- Tôi đối với lão có một điểm cố kỵ, nhưng cố kỵ nhất vẫn là ông.

Long Ngũ thốt :

- Cho nên ngươi cũng muốn dùng tay lão, tiêu hao thực lực của ta.

Liễu Trường Nhai nói :

- Bạng duật tương tranh, ngư ông đắc lợi, tôi vốn dùng kế nhất thạch nhị điểu.

Long Ngũ hỏi :

- Bỏ độc trong thuốc, cũng do ngươi làm?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Vì tôi không muốn bị người khác lợi dụng, không muốn làm công cụ của Thu Hoành Ba, tôi muốn chính tay tôi bắt sống con thần long.

Long Ngũ hỏi :

- Ngươi không là thủ hạ của Thu Hoành Ba sao?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Không phải.

Long Ngũ lại hỏi :

- Chúng ta có cừu thù?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Không có.

Long Ngũ hỏi :

- Vậy ngươi vì cái gì?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Tôi nhận lời ủy thác của Hồ Lực Hồ lão thái gia, phải bắt trói ông để quy án.

Long Ngũ hỏi :

- Ta đã phạm tội gì?

Liễu Trường Nhai thốt :

- Ông nên tự biết.

Long Ngũ thở dài, mắt nhắm, miệng cũng ngậm.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Bộ đầu từ nam chí bắc sáu mươi ba tỉnh, ai ai cũng muốn bắt ông, nhưng mọi người đều biết muốn đối phó với ông không phải là chuyện dễ, tôi cũng hoàn toàn không chắc chắn, cho nên tôi nhất định phải làm cho ông tin tôi, cho nên tôi phải xuất thủ cứu ông.

Long Ngũ lạnh lùng thốt :

- Ngươi nói nhiều rồi.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Ông không muốn nghe nữa?

Long Ngũ cười lạnh.

Liễu Trường Nhai nói :

- Chừng như ông không còn muốn nhìn thấy tôi nữa.

Lam Thiên Mãnh đột nhiên nói :

- Người y không muốn thấy là ta, không phải là ngươi.

Long Ngũ thốt :

- Không sai, loại tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa như ngươi, ta chỉ sợ nhìn thấy làm bẩn mắt ta.

Lam Thiên Mãnh thở dài :

- Ngươi sai rồi, ta hạ thủ, hoàn toàn không phải vì kiến lợi vong nghĩa, mà là vì đại nghĩa diệt thân.

Long Ngũ không nhịn được, hỏi :

- Ngươi cũng là người của Hồ Lực?

Lam Thiên Mãnh gật đầu, nhìn sang Liễu Trường Nhai :

- Ngươi không nghĩ ra sao?

Liễu Trường Nhai thật sự nghĩ không ra.

Lam Thiên Mãnh nói :

- Nhưng ta thì lại biết lai lịch của ngươi.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Ngươi đã biết ngay từ đầu?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Trước khi ngươi đến, Hồ Lực kêu ta chiếu cố ngươi.

Liễu Trường Nhai cười khổ :

- Ngươi quả thật chiếu cố ta rất tốt.

Lam Thiên Mãnh thở dài :

- Trước đây ta xuất thủ đánh ngươi, thật có hơi nặng tay, nhưng đó là vì bất đắc dĩ, vì ta cũng tuyệt không thể để y hoài nghi, ta tin ngươi nhất định thông cảm nỗi khổ của ta.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Ta đương nhiên minh bạch.

Lam Thiên Mãnh tươi cười :

- Ta biết ngươi nhất định không trách ta.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Ta không trách ngươi.

Hắn cười cười giơ tay ra :

- Chúng ta vốn là người một nhà, tất cả cũng vì công sự, ngươi cho dù đánh ta lần nữa, cũng không quan hệ gì, chúng ta vẫn là bằng hữu.

Lam Thiên Mãnh cười nói :

- Tốt, ta lại có thêm một bằng hữu.

Lão cũng cười tươi giơ tay ra, bắt lấy tay Liễu Trường Nhai, lúc đó nụ cười của lão chợt tắt ngóm, mặt mày đột nhiên méo mó, lão cũng nghe tiếng xương gãy răng rắc. Chỉ trong một chớp mắt, Liễu Trường Nhai đã vặn gãy xương cổ tay của lão, nắm tay đấm mạnh vào sống mũi của lão.

Đây không phải hoàn toàn là vì lão không cảnh giới mà còn vì thủ pháp của Liễu Trường Nhai quá xảo diệu, xuất thủ quá nhanh.

Người lão hùng sư bị thiết quyền đấm một cái, lảo đảo ngã bệch xuống đất.

Liễu Trường Nhai chưa dừng tay, đấm liên tục lên ngực lên vai lão, trên mặt vẫn cười tươi, nói :

- Ngươi đánh ta, ta không trách ngươi, ta đánh ngươi, ngươi nhất định cũng không trách ta, cho dù ta có đánh ngươi mạnh hơn, ta biết ngươi nhất định không để tâm.

Lam Thiên Mãnh không thể cãi lại.

Lão nhất định phải dụng lực nghiến răng, cố không rên la một tiếng, lúc lão đánh Liễu Trường Nhai, Liễu Trường Nhai không một lần van xin rên rỉ.

Long Ngũ mắt tuy nhắm, nhưng khóe miệng không thể giấu được nụ cười.

Y không những là bằng hữu, còn là ân nhân của Lam Thiên Mãnh, Lam Thiên Mãnh lại bán đứng y.

Thấy lợi quên tình, người ân tương thù báo, nhất định phải chịu trừng phạt.

Hiện tại Lam Thiên Mãnh đã chịu trừng phạt.

Liễu Trường Nhai đấm lên người Lam Thiên Mãnh, không khác gì Long Ngũ đang đấm.

Trong phòng chỉ còn nghe hơi thở hổn hển.

Khi Liễu Trường Nhai dừng tay, Lam Thiên Mãnh không còn là hùng sư, mà bị đánh giống như một con chó dại.

- “Ai nợ tôi, tôi đã thu hồi”. - Liễu Trường Nhai nhẹ nhàng xoa xoa nắm đấm, trong mắt phát ra những tia sáng kỳ lạ, - “Tôi nợ ai, hiện tại cũng đã hoàn trả”.

Long Ngũ đột nhiên hỏi :

- Ngươi nợ ai?

Liễu Trường Nhai điềm đạm đáp :

- Bất cứ ai sống trên thế gian này, một khi còn sống, nhất định tiếp thụ qua ân huệ của người khác.

Long Ngũ thốt :

- Ồ?

Liễu Trường Nhai tiếp :

- Ông cũng vậy, ông phải ăn, cần người khác trồng lúa đãi gạo cho ông, ông lúc sinh ra, cũng có người đỡ đẻ, nếu không nhờ ân huệ của người khác, ông không sống đến ngày nay, căn bản không ai sống được tới một ngày.

Long Ngũ thốt :

- Cho nên mỗi người đều có mang một tờ giấy nợ.

Liễu Trường Nhai gật đầu.

Long Ngũ hỏi :

- Ngươi trả được nợ chưa?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Tờ nợ này đương nhiên rất khó trả hết, chỉ bất quá, trong cuộc sống, nếu có thể làm nhiều chuyện tốt cho thế nhân, cũng có thể coi như là gạch bỏ tờ nợ đó.

Long Ngũ cười lạnh.

Liễu Trường Nhai đột nhiên hỏi :

- Ông biết Hồ Lực muốn gặp ông từ rất lâu không?

Long Ngũ cười lạnh đáp :

- Ta muốn gặp ông ta, cũng không chỉ mới một ngày.

Liễu Trường Nhai thở dài :

- Cả hai quả thật là người khó gặp được, một ngày gặp mặt nhau, quả không phải dễ dàng.

Hắn thở dài.

Bởi vì tâm lý hắn quả thật rất đa cảm.

Long Ngũ nhắm mắt, cũng thở dài :

- Ta cũng tính ra không sớm thì muộn có một ngày ta và ông ta sẽ gặp mặt, nhưng không nghĩ được là trong trường hợp như vầy.

Liễu Trường Nhai nói :

- Thế gian vốn có nhiều chuyện nhiều người không nghĩ ra được.

Hắn kéo Long Ngũ dậy :

- Ông cũng nghĩ không ra, vì ông tịnh không phải là thần long thật sự, ông bất quá cũng là một người bình thường.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...