Bà Tôn ngạc nhiên vội chạy ra cổng sân, bà nhìn thấy một gia đình bốn người đang đi trên bờ ruộng phía xa. Không phải con rể cũ và hai cháu ngoại của bà sao? Tên con rể vô lương tâm kia, dù gì bà cũng đã giúp nuôi lớn Cố Đông, giờ chỉ muốn sang giúp chăm sóc con cái mà nó cũng không đồng ý.
Bây giờ nó cưới một người mới càng không thể để bà sang làm bảo mẫu, chăm con và tiện thể dưỡng già rồi.
Bà Tôn chỉ có hai cô con gái. Khi Cố Thời Úc về quê làm thanh niên trí thức mới 15 tuổi, bà đã để mắt tới anh vì anh là người thành phố. Vài năm sau, bà gả con gái lớn cho anh. Quả nhiên, không lâu sau Cố Thời Úc trở về thành phố, thi đỗ vào trường cảnh sát.
Sau đó, con gái lớn chê chồng thường xuyên vắng nhà, không chịu nổi cô đơn nên bỏ đi theo người khác. Bà Tôn vừa hận con gái lớn không ra gì, vừa lo lắng cho con gái nhỏ chưa tìm được chồng.
Con gái lớn không ra gì bỏ đi, bà Tôn sợ già không ai nuôi. Con rể cũ là người tốt, có thể giúp bà dưỡng già.
Sau đó, bà nảy ra ý tưởng cho con gái nhỏ sang nhà anh rể chăm con. Dù gì cũng là con của chị ruột, nuôi lớn cũng sẽ hiếu thuận. Ở nông thôn, chuyện này không phải là không có. Hơn nữa, con gái nhỏ nếu lấy chồng thì cũng chỉ có thể lấy người đã ly hôn, vậy thì chi bằng chăm sóc cháu ngoại.
Bà đưa ra lời đề nghị nhưng Cố Thời Úc không đồng ý. Bà Tôn tức giận, lùi một bước, nói: Nếu đã tìm người giúp việc thì cho em vợ sang, ít nhất còn đáng tin hơn người ngoài.
Cố Thời Úc vẫn không đồng ý. Bà Tôn giận dữ không cho anh mang Cố Đông đi, nói Cố Đông là do bà nuôi lớn, giờ biết làm việc rồi lại muốn mang đi, không có chuyện dễ dàng vậy đâu.
Bà Tôn nghĩ đến đó thì tức giận, con rể cũ đã dẫn “tiểu yêu tinh” vào nhà. Bà Tôn đứng chặn cửa, nhìn thấy Diệp Thu Thu bên cạnh con rể cũ, xinh đẹp chói mắt, chẳng trách con rể không đồng ý, thì ra là đợi cưới người trẻ đẹp.
Bà Tôn nghĩ: Chắc chắn không đưa Cố Đông cho chúng mày, xem chúng mày làm gì được.
“Mày đến làm gì? Tao sẽ không để Cố Đông đi đâu. Con bé là do tao nuôi lớn, tao còn chờ nó nuôi dưỡng tao. Cút đi, nhà tao không chào đón chúng mày.”
Diệp Thu Thu tỏ vẻ ngạc nhiên như bà hiểu lầm, nói: “Bà ngoại của tụi nhỏ, bà hiểu lầm rồi. Cháu và Cố Thời Úc giờ không có điều kiện nuôi con, cháu đến nhờ bà giúp đỡ.”
Nói xong, cô khóc sướt mướt bên cạnh bà Tôn.
Bà Tôn giật mình, người phụ nữ này bị điên à, bà còn chưa chết mà khóc làm gì.
“Có chuyện gì thế?”
Diệp Thu Thu nói: “Cố Thời Úc phá sản rồi, nợ người ta rất nhiều tiền, còn dính líu đến vụ kiện kinh tế. Kiện tụng bà có hiểu không? Là anh ta làm ăn với người ta, con gái bà không phải đã ôm tiền bỏ trốn sao, Cố Thời Úc không có tiền mua vật liệu, làm chậm trễ công trình của ông chủ lớn. Ông chủ đã kiện, nói do Cố Thời Úc gây ra tổn thất nghiêm trọng không thể khắc phục, đòi bồi thường mấy chục vạn.”
Khi đó, vợ cũ của Cố Thời Úc gây rối ở công trường đòi ly hôn, đó là lúc nhiệm vụ quan trọng nhất, không thể chậm trễ chút nào. Cố Thời Úc đành đồng ý, ký đơn ly hôn. Quay lại thì phát hiện người phụ nữ đó đã ôm tiền chuẩn bị mua vật liệu và trả lương cho công nhân chạy mất.
Diệp Thu Thu nói đền mấy chục vạn là để dọa bà già này, nhưng Cố Thời Úc thực sự đã mất rất nhiều, cụ thể bao nhiêu cô không hỏi, cô cứ nói quá lên dọa bà Tôn cũng được.
Mấy chục vạn… Mấy chục vạn, mắt bà Tôn tối sầm lại. Cả đời bà mới tiết kiệm được mấy trăm đồng, trong huyện thì có nhà giàu tiền vạn, nhưng mấy chục vạn, chẳng phải là mấy chục nhà giàu tiền vạn sao?
Trời ơi, Cố Thời Úc phải trả bao nhiêu năm đây? Khoan đã… Bà Tôn định thần lại, bà sống cả đời không dễ bị lừa vậy đâu.
“Cố Thời Úc phá sản, nợ nhiều thế mà mày vẫn chịu lấy hắn? Mày nghĩ bà già này ngu à!”
Diệp Thu Thu trừng mắt nhìn Cố Thời Úc, dậm chân, “Cháu bị lừa, chỉ vì thấy anh ta đẹp trai, lấy xong mới biết anh dính líu kiện tụng, nợ nần, nhà còn ba đứa nhỏ. Cháu biết làm sao bây giờ, anh ta còn không chịu ly hôn.”
Vừa nói, cô vừa cấu tay Cố Thời Úc, để bà Tôn thấy cô giận dữ, hối hận thế nào.
Bà Tôn tin ngay, cười ha hả, “Đáng đời mày, mày khóc với tao thì có ích gì.”
Cố Thời Úc: …
Diệp Thu Thu nắm tay Cố Nhị và Cố Thạch Đầu, tiếp tục lừa bà, “Cháu phải cùng Cố Thời Úc đi trốn nợ, sau này không bao giờ trở lại nữa. Hai đứa này là cháu ngoại của bà, chúng muốn lớn lên cùng chị nên cháu đành đưa đến nhờ bà chăm sóc. Bà nuôi tốt, sau này chúng lớn sẽ hiếu thảo với bà.”