Thành Thời Gian
Chương 27
Tôi lắc đầu nói không, bọn họ liền cười: Tiếc thế.
Vất vả hai tiếng đồng hồ cũng có được thành quả. Trong tay còn mấy tờ rơi cuối cùng, tôi động viên Thẩm Khâm Ngôn, cùng đi tới chỗ khác. Tuy là mùa đông, nhưng cũng mệt đến cả người đầy mồ hôi. Tôi cầm poster tuyên truyền trong tay, đi tới bên cạnh quảng trường mua nước uống, cũng lấy luôn cho Thẩm Khâm Ngôn một chai.
Mở nắp chai, vội vội vàng uống nước vào bụng, góc mắt lại nhìn thấy một chiếc xe màu đen lớn nhìn có vẻ quen mắt đỗ trên đường cách đó mấy mét. Mắt giật giật, lập tức liếc biển hiệu xe, thở ra một hơi thật dài, vẫn may vẫn may.
Đang muốn xoay người rời đi, chiếc xe màu đen vang lên hai tiếng tin tin, giống như chào hỏi với ai đó.
Chắc chắn đối tượng không phải là tôi rồi, liếc nhìn, chỉ thấy chiếc xe chầm chầm tiến về phía trước một đoạn, dừng bên cạnh tôi.
Cửa sổ phía trước và phía sau của chiếc xe đồng thời kéo xuống, tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Cố…Cố tiên sinh.” Ý cười của tôi hoàn toàn bị dọa hết sạch rồi, nói lắp ba lắp bắp, lịch sự hơi hơi cúi người.
Cửa sổ xe kéo xuống hết hoàn toàn, Cố Trì Quân mặc một bộ lễ phục màu đen thẳng thớm, đẹp trai ngời ngời, mắt tôi cũng muốn mù luôn rồi. Anh ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau, vị trí bên phải, nhìn tôi nhưng không nói gì.
Trên xe không chỉ có mình anh, lái xe là trợ lý Tôn Dĩnh của anh, bên phải là Chương Thời Ninh. Tôi chào hỏi với bọn họ.
Tôi hít vào một hơi, lại lần nữa làm mặt cười, “Mọi người…sao lại ở đây?”
Lẽ nào không phải ở phim trường sao? Hơn nữa lại còn mặc trang trọng như vậy.
“Có một cái quảng cáo, trùng hợp đi qua nhìn thấy cháu ở đây nên dừng lại chào hỏi,” Chương Thời Ninh trả lời tôi, lại hỏi: “Hứa tiểu thư làm gì ở đây thế?”
Chủ đề câu chuyện cuối cùng là chuyển về phương hướng tôi quen thuộc, tôi huơ huơ tờ rơi trong tay, “Giúp bạn tuyên truyền vở kịch của bọn họ ạ.”
“Kịch?” Lúc này Cố Trì Quân mới mở miệng, giọng trầm thấp, “Đưa tôi một tờ.”
Tôi vô thức đưa tay ra sau lưng, cũng không dám đối diện với ánh mắt của anh, ánh mắt nghiêm túc đúng mực mà dừng trên cái cúc áo đầu tiên của bộ vest anh mặc.
“Cố tiên sinh, không có gì hay ho cả….” Tôi nói, “Kịch linh tinh mà thôi ạ.”
Cố Trì Quân ngoài điện ảnh ra, thỉnh thoảng cũng sẽ nhận diễn kịch nói, đều được người người khen ngợi. Lần đầu tiên trước mặt anh tôi xuất hiện cái cảm xúc gọi là “giấu dốt”, tâm lý lộn xộn, lo lắng anh không coi trọng kiểu kịch của đoàn kịch của những người yêu thích kịch tạo thành, cho dù biết rằng, chắc chắn anh sẽ không thể hiện sự xem nhẹ này ra.
“Đưa đây.” Cố Trì Quân có chút không nhẫn nại
Tôi có kháng cự nữa cũng không chống đỡ được một câu nói của anh. Tôi chỉ đành rút ra một tờ đưa qua.
“Thệ Giả”, cải biên từ “Cõi Chết” của James Joyce…” Cố Trì Quân đọc mấy chữ trên tờ rơi, không hài lòng mà nhíu mày, “Tờ rơi này là ai làm thế?”
Tôi ngượng ngập, “…Là em thiết kế ạ”
“Màu sắc quá u ám, hoàn toàn không hấp dẫn người khác.”
Tôi cười trừ.
Anh huơ huơ tờ rơi, “Bao nhiêu người xem tờ rơi xong có hứng thú?”
“Không nhiều…”
Anh nhướng mày, không hề vì tôi mà đổi thành khách khí.
“Vở kịch này đầu tiên định vị đã không đúng rồi. Năm mới mà lại diễn câu chuyện bi kịch như này, lại còn có cái tên không may mắn như vậy, ” Cố Trì Quân lắc lắc đầu, “Làm sao có thể có người đồng ý đi xem cơ chứ?”
Tôi ngẩn người. Công bằng mà nói, tôi trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện này, đoán rằng những người khác trong đoàn cũng không nghĩ đến. Bọn họ say mê làm sao để thể hiện vở kịch mình yêu thích, e rằng sở thích của khán giả không nằm trong phạm vi suy nghĩ.
“Nhưng bây giờ thay đổi cũng không kịp nữa, chỉ có thể như vậy,” Cố Trì Quân đưa tờ rơi cho trợ lý, “Trong bảng diễn viên không có tên em?”
“Em không phải diễn viên,” Tôi giải thích, “Em chỉ là giúp bạn thôi.”
“Thời gian là ba mốt tháng mười hai, chẳng trách em nói ngày hôm đó không rảnh, là vì chuyện này?”
Tôi gật nhẹ.
“So với tờ rơi này,” Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười như không cười nhìn tôi, “Tôi muốn hỏi em một chuyện khác…Em không phải cần chuẩn bị thi sao? Sao lại vẫn có thời gian giúp bạn?”
Mặt tôi cứng lại. Cái cảm giác bị Cố Trì Quân nói trúng tim đen không dễ chịu gì, không, dứt khoát có thể gọi là khó chịu. Nhưng trên mặt vẫn vặn vẹo cười một cái.
“Chuyện là…Bọn họ nhân lực không đủ…”
“Nếu giúp đỡ như vậy, em với người bạn kia quan hệ không tồi rồi?”
“Vâng, con người cậu ấy rất tốt.”
Cố Trì Quân tiếp lời tôi.
“Bạn nào? Là cậu ta?”
Ánh mắt Cố Trì Quân liếc tới trung tâm quảng trường, dừng lại không rời. Tôi theo ánh mắt của anh quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Khâm Ngôn cầm một tấm poster, đang nói chuyện với hai cô gái trẻ. Hai cô gái cười giống như chim câu, Thẩm Khâm Ngôn cũng nghiêm túc giới thiệu gì đó cho hai người, nhìn có vẻ rất hài hòa.
“Vâng…” Tôi gật đầu thừa nhận, “Cậu ấy cùng mấy người bạn cùng sở thích tạo thành một đoàn kịch nhỏ, thiếu người, em liền đến giúp đỡ ”
Cố Trì Quân nhìn khuôn mặt tôi, hơi nâng cằm, ý muốn tôi lùi lại một bước. Anh lập tức mở cửa xe, xuống xe đứng trước mặt tôi, thuận tay rút cái khăn trắng từ trong túi áo khoác ra, lau mồ hôi ở trán tôi. Khăn tay lụa tiếp xúc với làn da, mát lạnh sảng khoái.
Sảng khoái thì sảng khoái đấy, nhưng Cố Trì Quân lau hồ hôi cho tôi ở quảng trường náo nhiệt như vậy, chuyện này , khiến tôi áp lực lớn vô cùng. Càng huống hồ động tác anh lau mồ hôi cho tôi thực sự chậm chạp và tỉ mỉ. Nếu như không phải vì anh là Cố Trì Quân, tôi nhất định sẽ cho rằng người lau mồ hôi cho tôi này cực kì chiều chuộng tôi.
Anh chầm chậm mở miệng, “Rất nhiều lần tôi cảm thấy em thực sự quá nhiệt tình. Cho dù là tình nguyện viên của viện bảo tàng, hay là giúp người ta ôn tập, hoặc là phát tờ rơi.”
Tôi nghe không hiểu ý tứ của anh. Nhiệt tình không hề là một khuyết điểm, sao anh lại nói như không tán thành như vậy?
Anh lau khô mồ hôi trên trán tôi, đặt khăn tay vào tay tôi, “Em giữ lấy.”
Tôi nhìn chiếc khăn trắng tinh trong tay, chiếc khăn tay bị mồ hồ của tôi làm hơi ướt, hơi ngẩn ngơ. Khăn tay là trang sức không thể thiếu của lễ phục, tôi cầm lấy dường như không đúng, nhưng không cầm cũng không được.
“Cố tiên sinh, em sẽ giặt sạch trả lại anh.”
“Được,” Anh tỏ vẻ đồng ý, nâng tầm mắt, hứng thú nhìn Thẩm Khâm Ngôn ở quảng trường, “Người bạn kia của em, thích đóng phim không?”
“Có…cậu ấy là diễn viên chính.”
“Diễn viên chính à,” Anh híp mắt, cười đến khó hiểu, “Tôi có thể nói chuyện với cậu ta.”
Tôi có một loại dự cảm sâu xa, để Thẩm Khâm Ngôn gặp Cố Trì Quân tuyệt đối tuyệt đối không phải chủ ý hay. Cụ thể chỗ nào không đúng, tôi cũng nói không ra được.
“Ấy đừng,” Tôi gấp gáp, kéo tay anh, nửa thật nửa giả mà bịa chuyện, “Cậu ấy còn hâm mộ anh hơn em, nếu như để cậu ấy gặp được anh, e rằng anh không đi được ấy, Cố tiên sinh anh còn có việc mà.”
Chương Thời Ninh đúng là cứu tinh của tôi, anh ở trong xe ho nhẹ một tiếng, mở miệng nhắc nhở, “Thời gian thực sự rất gấp.”
Cố Trì Quân không nói gì, chính trong khoảnh khắc tôi kéo tay anh, anh ngược lại nắm lấy bàn tay tôi. Ngón tay xoa lòng bàn tay, hơi ngứa. Tôi cúi đầu, toàn bộ lực chú ý tập trung vào gỡ từng ngón tay của anh. Anh dùng lực không lớn, đợi đến sau khi tôi hoàn toàn gỡ được ngón tay ra, anh không nói gì liếc nhìn tôi, đi lên xe. Cửa kính xe nhanh chóng kéo lên, che chắn anh ra khỏi tầm mắt của tôi, rồi nhanh chóng đưa anh nghênh ngang mà đi.
Vốn tưởng rằng tất cả đều chuẩn bị tốt rồi, nhưng việc sắp diễn ra rồi mới phát hiện kế hoạch không bằng sự biến hóa nhanh.
Khó khăn lắm mới thi xong một lượt, định đi xem buổi diễn thử cuối cùng của Thẩm Khâm Ngôn, kết quả phát hiện sân khấu hai tiếng trước khi biểu diễn lại không như tôi tưởng tượng, vẫn loạn cào cào, bảy tám người tụm lại một chỗ, tiếng tranh luận không ngớt.
Tôi nhìn đồng hồ, không sai, hai tiếng trước thời gian đã định. Cho dù tờ rơi của chúng tôi không có ảnh hường gì, nhưng cũng sẽ có người tới, bọn họ định chuẩn bị cái dạng này cho người ta xem sao?
Thẩm Khâm Ngôn quay đầu nhìn tôi, vội vàng giải thích, “Âm thanh có chút vấn đề.”
Dường như là giải thích câu nói này, có người cầm micro lên nói, giọng nói hoàn toàn không được khuếch đại.
“Sắp phải biểu diễn đó nha,” Lý An Ninh tức đến dậm chân, người bên cạnh cũng nhanh chóng hùa vào.
Đại Quách thấy thử không có kết quả, đã lấy điện thoại ra gọi. Mấy phút sau anh buồn bã vứt điện thoại xuống, ôm đầu giải thích mấy người anh quen biết, dàn âm thanh trong đoàn kịch không phải đang sửa,không thì liên lạc không được, hoặc là quá xa.
Tôi nhìn dàn loa cao nửa mét trên sân khấu, góp lời, “Nếu cần mượn dàn âm thanh, em có thể tìm người hỏi xem.”
Nhóm người nghe thấy câu này mắt đều sáng lên, Đại Quách gấp gáp đôn đốc tôi, “Thế em nhanh gọi điện thoại hỏi xem. Thêm một người hỏi sự chắc chắn cũng nhiều hơn một chút”
Tôi gọi điện thoại cho An Lộ.
Đầu kia điện thoại của con bé rất ồn ào, tiếng cười nói không ngớt đập vào tai, nghe giọng nói vui vẻ của nó người như muốn bay lên, vừa bắt đầu đã kêu la, “Á, học tỷ! Chị cũng gọi đến chúc mừng em à? Cảm ơn nha. ”
“Ai da, chúc mừng cô,” Tôi nhanh chóng nói, “Ngoài ra, cô không để ý mà nói cho chị, cô gặp phải chuyện tốt gì thế?”
“Ớ, học tỷ chị không biết à, là em tự mình đa tình rồi…” Con bé bật cười, “Em được làm người dẫn chương trình rồi! Dẫn một tiết mục tạp kĩ trên truyền hình!”
Đây chính là tin tức cực kì tốt đẹp. Người dẫn chương trình của đài truyền hình thuộc một trong ba tập đoàn truyền thông lớn của cả nước, bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán mà không được, điều này hoàn toàn dự báo con đường tương lai thênh thang rộng mở của con bé, nó có vui hơn bây giờ một trăm lần thì cũng là chuyện nên làm.
Tôi cười nói: “Chúc mừng, An Lộ.”
“Học tỷ, lời chúc mừng của chị so với cái gì cũng đều tốt hơn,” Con bé cười to, “Học tỷ, có chuyện gì chị cứ nói thẳng ra đi.”
Tuy con bé không nhìn thấy tôi, nhưng tôi vẫn quẫn bách, dường như đại đa số lần tôi tìm nó đều là có việc cần nhờ. Lẽ nào con bé không để ý chút nào, mà chỉ nói cười với tôi.
“An Lộ, Chị nhớ trường mình có rất nhiều hội nhóm kịch đúng không? Muốn hỏi xem, có thể mượn dàn âm thanh không?”
“Có ạ, chị cần dùng?”
Tôi giải thích đơn giản vấn đề tôi gặp phải, tỏ ý chuyện này thực sự vô cùng gấp gáp.
“Gấp à, bọn chị chỉ có hai tiếng, bây giờ về trường chuyển cũng không thiết thực lắm,” Con bé “Ồ”một tiếng, hỏi tôi bây giờ đang ở đâu, “Em bây giờ đang ở đài truyền hình, cách con phố chị đang ở gần hơn một chút. Em bây giờ có việc không đi được, bọn chị có thể đến đài truyền hình trong vòng một tiếng không?”
Tôi trong lòng tính toán thời gian, “Bốn mươi phút.”
“Được, nói cho em loại dàn âm thanh chị cần, bốn mươi phút sau em ở cửa lớn của MAX đợi chị.”
Nói chuyện cùng An Lộ chính là vui vẻ, từ trước đến nay không cần rào trước đón sau, con bé đều có thể nhanh chóng lĩnh hội ý tứ của tôi.
Tôi gập điện thoại lại, nhìn bốn phí, “Xác định xong. Chúng ta lập tức đến đài truyền hình chuyển dàn âm thanh. Đại Quách, đưa chìa khóa xe cho em.” Đại Quách có một chiếc xe Jeep cũ, lúc tôi đến nhìn thấy đỗ ngoài đoàn kịch.
Đại Quách nhanh chóng lấy chìa khóa trên bàn dùng làm đạo cụ, “Em quen bạn ở đài truyền hình? Còn có em muốn chìa khóa xe?”
“Liên lạc với một đàn em, nhưng cần chúng ta tự lái xe đến lấy, mọi người bây giờ đều bận không đi được, em lái xe đi là được rồi,” Tôi nhìn đám con trai trong đoàn kịch, “Ai nhàn nhất, cùng mình đi lấy dàn âm thanh.”
Vài người nhanh chóng nói “Tôi muốn đi.”
Nhưng hiển nhiên không che lấp được giọng nói của Thẩm Khâm Ngôn, “Tôi đi cùng chị.”
Lý An Ninh nhíu mày, người đầu tiên phản đối, “Em không thể đi, em là diễn viên. Chúng ta còn phải tập thoại lần cuối cùng,”
“Không cần đâu, em đều nhớ rồi.” Thái độ của Thẩm Khâm Ngôn rất kiên quyết.
“Được”
Tôi túm lấy chìa khóa xe trong tay Đại Quách, chạy đến chiếc xe Jeep bên vệ đường, ngồi vào ghế lái. Thẩm Khâm Ngôn từ bên kia ngồi vào chỗ. Mùa đông lạnh, tôi khởi động bình xăng đợi nóng lên, tay nắm lấy vô lăng, thể nghiệm sự hưởng thụ quen thuộc được cầm vô lăng.
Cũng may lí trí vẫn còn, nhìn Thẩm Khâm Ngôn, nhắc nhở cậu ta, “Ngồi vững, đeo dây an toàn vào.”
Cậu ta ngoan ngoãn làm theo, nhưng hơi thất thần nhìn tôi: “Hứa Chân, chị biết lái xe việt dã à.”
Tôi không quay lại ừ một tiếng, vứt điện thoại cho cậu ta, “Nếu An Lộ gọi đến, cậu nghe máy.”
“À, được.”
Xe việt dã xuất phát giống như tên rời cung.
Thực ra tôi không những biết lái xe, mà còn biết đua xe nữa cơ.
Lúc tôi mới biết lái xe, là việc đi khảo sát với bố ở Tây Bình Châu. Từ cái tên có thể hiểu được, Bình Tây Châu ở phía tây, rộng lớn bằng phẳng. Cao tốc hơn mấy trăm cây số thẳng tắp đến tận bầu trời, thảo nguyên hai bên đường yên ắng, đẹp vô cùng; Kỹ thuật của tôi dần dần thuần thục, mỗi lúc vui vẻ, liền cho xe chạy ít nhất một 180km/h
Ban đầu bố để tôi tự do, sau này bị tôi dọa cho sợ, đã từng cấm tôi lái xe. Bố tôi là nhà khoa học như vậy, nào có biết thanh niên càng cấm thì càng làm phản, càng chuyện không cho tôi làm tôi lại càng muốn làm. Có lần trong trường bị bắt nạt ác quá, áp lực tinh thần quá lớn, lúc nào cũng đều trong tình trạng bạo phát.
Cách mỗi người giải quyết áp lực không giống nhau, có người hút thuốc, có người uống rượu, có người vận động, còn tôi, chính là đua xe.
Nửa đêm lái con xe cũ của nhà ra ngoài thành phố, đổ đầy xăng, lái khoảng mấy căm cây số trên đường cao tốc rồi lại lái về. Mở tung cửa sổ, tốc độ đua đến hơn một trăm năm mươi cây số--linh kiện trên xe đều kêu răng rắc, dường như lúc nào cũng có thể bung ra, người dường như có thể bay lên vậy. Những tức giận hàng ngày ở trong trường chính là tan biến như vậy trên đường cao tốc, theo gió đêm đi xa.
Áp lực lúc nào cũng sẽ có, mỗi lần không có cách nào giải quyết tôi liền làm như vậy. Ai có thể nghĩ đến, tôi ban ngày là học sinh ưu tú thầy giáo yêu quí, nhưng đến đêm, lại trong trạng thái điên cuồng giày vò xe nhà mình.
Bây giờ nghĩ tới, tôi lúc đó quá to gan, mấy năm đó, chuyện đua xe đêm đã làm mười mấy lần. May mắn đó là, tuy tôi điên cuồng như vậy nhưng lại chưa từng xảy ra tai nạn giao thông lớn nào, đúng thật là mệnh lớn.
Ý thức được việc mình làm không có ý nghĩa gì là sau khi vào đại học. Một hôm phát tiết xong lái xe về nhà, tôi khó lắm mới cho xe đi chậm lại, dừng xe bên vệ đường. Gió đêm như thủy triều thổi qua bên tai, thổi tung không gian và thời gian, cái hồ nhỏ yên tĩnh giống như nước mắt của ánh trăng trăng rơi xuống ngưng kết trên trái đất, tiếng con trùng hòa âm bên bờ cỏ, ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao, những đôi mắt màu bạc khảm trên bầu trời cười với tôi, nháy mắt với tôi.
Ánh mắt của chúng viết đầy bí mật. Loại thần bí đó, người bình thường như chúng ta vĩnh viễn không có cách nào kiểm soát được, chỉ có thể làm người quan sát.
Tôi khóc to một trận, lái xe về nhà, từ đó triệt để giải quyết được cái tật đó.
Tây Bình Châu: một địa danh của Trung Quốc tiếp giáp phía bắc Lạng Sơn của Việt Nam