Thành Thời Gian
Chương 24
Phải biết rằng cái anh ta gọi là “cho một công việc”, cùng với việc anh ta giới thiệu tôi đến Menlo làm việc không giống nhau, lúc làm việc tại Menlo, tôi không phải ngày ngày nhìn thấy anh ta, cũng không phải là thuộc hạ của anh ta. Trở thành thuộc hạ của anh ta, có nghĩa là càng có thêm những liên quan với anh ta, đến lúc ấy muốn thoát thân cũng khó.
Buổi tối hôm đó tôi ngủ không ngon, âm thầm tìm kiếm những mối quan hệ lằng nhằng trong đó. Từ chối Lâm Tấn Tu là điều chắc chắn, nhưng dưới tình huống từ chối mà không đắc tội với anh ta đó mới chính là nghệ thuật sống.
Trùng hợp là, sau khi kết thúc môn học tự chọn chiến lược đầu tư vào buổi sáng, giáo sư cũng tìm tôi, giao cho tôi giúp thầy làm một bản điều tra phân tích thị trường. Tôi cực vui mừng, quả nhiên trời không tuyệt đường con người.
Tôi đi khắp nơi tìm Lâm Tấn Tu. Thời gian bây giờ anh ta ở trong trường không nhiều, như rồng nhìn thấy đầu mà không thấy đuôi, nhưng mà nhìn chung tôi đã tìm thấy anh ta ở bên ngoài phòng làm việc, dùng tất cả những ngôn từ khách sáo của bản thân để từ chối anh ta.
Anh ta nghe xong không lộ ra cảm xúc gì, nghiền ngẫm liếc tôi.
“Tôi tôn trọng quyết định của em,” Anh ta cười kỳ lạ, “Nhưng mà đến lúc ấy, em đừng có hối hận.”
“Em đừng có hối hận”, anh ta năm đó cũng nói thế với tôi, mà tôi sau này cũng thực sự có chút hối hận.
Trong lòng tôi vang lên một tiếng thịch, thận trọng nhìn anh ta.
“Học trưởng, anh thấy đây, chúng ta cũng không phải là học sinh cấp ba rồi…lại nói kiểu đó, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Tôi chân thành kiến nghị, hy vọng thỏa thuận ngầm giữa chúng tôi vẫn còn, cũng hy vọng anh ta hiểu ý tôi. Rèn luyện từ cấp ba, những kinh nghiệm đau khổ ấy đã làm cho tôi biến thành cẩn thận thận trọng, vì vậy mới nói tuổi càng lớn thì lá gan càng nhỏ, tôi cảm thấy câu nói này cũng có lý. Dù sao thì dũng khí thường mù quáng, bởi vì nó không nhìn thấy sự khó khăn và nguy hiểm ẩn trong bóng tối.
Lâm Tấn Tu cười cười, cuộn quyển sách trong tay lại, đập nhè nhẹ lên đầu tôi.
Tôi ngay lập tức biết được, chuyện này đến đây là xong.
Sau đó tôi đi tới bệnh viện.
Tôi vốn cho rằng việc mẹ nằm viện được che đậy rất nghiêm mật, nhưng ra ngoài mua một tờ báo mới biết, chuyện này truyền ra ngoài rồi, những chữ “Đạo diễn lao tâm khổ tứ vì quay phim ” như vậy xem đến người đọc phải giật mình. Phóng viên ẩn nấp ở khắp nơi, còn có người đi lên bắt chuyện với tôi, dứt khoát không chịu nổi sự làm phiền của bọn họ. Tôi chỉ đành giả vờ mình là người qua đường không biết gì hết, ẩn nấp đi vào bệnh viện.
Bệnh của mẹ cũng không nặng, người chăm bà rất nhiều, chẳng đến lượt tôi. Tôi không muốn tay không xuất hiện, lại đi mua một bó hoa tươi.
Kỷ Tiểu Nhụy nhìn tôi than thở: Bách hợp, lại là bách hợp. Hoa cẩm chướng thì tốt hơn á.
Tôi khó xử cười trừ, tiến thoái lưỡng nan.
Mẹ nhìn chúng tôi, cũng không biết là đang nhìn tôi hay là Kỷ Tiểu Nhụy, “Hoa đó cắm vào bình, những hoa khác mang ra ngoài vứt đi.”
Kỷ Tiểu Nhụy cắn môi cười, làm theo lời mẹ.
Trong vài phút chúng tôi nói chuyện, lại có người đem hoa đến, tôi đại khái nhìn qua, những hoa khác đại đa số là người trong giới điện ảnh tặng, nhân viên trong đoàn làm phim, các đạo diễn khác, những diễn viên đã từng hợp tác với mẹ tôi…trong phòng bệnh này, hoa tươi, quà tặng quá nhiều rồi, bó hoa kia của tôi dường như có chút không theo quy tắc, nhưng mà muốn để hoa tôi tặng đặt ở vị trí nhìn thấy, vì vậy tôi đoán, mẹ cũng không phải không coi trọng tôi.
Lúc mẹ tôi ốm thì vẫn là đạo diễn, cũng không thể thực sự an nhàn, điện thoại đến rất nhiều, bà không vui liền nhíu mày. Tính khí của người ốm thì sắc nhọn hơn ngày thường, mặc dù tôi nhìn ta bà đang cố gắng khống chế cảm xúc. Nhưng bị khống chế trong bệnh viện khiến cảm xúc của bà so với ngày thường lại càng nóng nảy hơn.
Kỷ Tiểu Nhụy rất biết nhận ra cảm xúc của bà, thường thường trước khi chị mở miệng đều nhận biết tâm ý. Trong giới này, một người nổi tiếng bình thường cũng có vài trợ lý, trợ lý của đạo diễn có ba năm người cũng không lạ gì, nhưng bên cạnh mẹ tôi, từ trước đến nay chỉ có một mình Kỷ Tiểu Nhụy.
Tôi cố tình đùa, “Chị Tiểu Nhụy chị làm con gái mẹ em là được rồi. Em đứng bên cạnh cũng tốt…”
Mặt Kỷ Tiểu Nhụy biến sắc, “Tiểu Chân em đùa cái gì thế?” Giọng nói hơi biến giọng, như tôi đã nói chuyện gì đáng sợ lắm.
Mẹ dựa nghiêng vào đầu giường, đưa tay dùng điều khiển tắt ti vi, lúc nói chuyện giọng nói không có chút độ ấm.
“Không giống nhau. Mỗi tháng mẹ đều trả lương cho Tiểu Nhụy.”
Lòng tôi nói, cũng như nhau cả thôi, bà trả lương cho Kỷ Tiểu Nhụy, cho tôi tiền đóng học phí.
Nói đến tiền học tôi lại nghĩ đến chuyện khác,đi nhẹ đến ngồi xuống mép giường. Kỷ Tiểu Nhụy quan sát tình thế, hiểu chuyện mà đi ra ngoài.
Tiếp xúc một mình với mẹ vẫn khiến tôi căng thẳng, tôi vô thức nuốt nước bọt, nói cho bà về chuyện chỗ tiền kia.
“Mẹ, chỗ tiền mẹ cho con đóng học phí thực sự quá nhiều,” Tôi nói, “Con cầm thực sự rất bất an, cũng suy nghĩ rất lâu…định trả lại cho mẹ.”
Vốn nghĩ rằng bà sẽ tức giận, kết quả bà chỉ dùng ánh mắt vô cùng mệt mỏi nhìn tôi. Tinh thần lúc nãy gọi điện thoại cho đoàn làm phim phân phó công việc đã không cánh mà bay. Bà thực sự quá mệt rồi, đến biểu cảm bình như bình thường hoặc nói chuyện cũng không có lực để thể hiện ra.
“Hứa Chân, là mẹ mang thai con mười tháng rồi sinh ra.”
“Con biết ạ.”
Từ trước đến nay tôi cũng không nghi ngờ điều này. Bà đương nhiên là mẹ tôi, điều này không cần làm xét nghiệm DNA để chứng minh, chỉ cần nhìn khuôn mặt của chúng tôi là đã có đáp án rồi—chỗ kì diệu của gen chính là ở đây.
“Năm đó mẹ bỏ con lại là không đúng.” Mẹ nói, giọng nói thấp đến mức gần như khàn khàn.
Tôi nở nụ cười tỏ ý thấu hiểu.
Mỗi người đều cho rằng, tôi vì bị mẹ bỏ lại nên trong lòng mang oán hận, nhưng tôi căn bản lại không nghĩ như thế.
Tôi thật sự rất may mắn vì bà đã bỏ tôi lại. Bà là một người phụ nữ tâm huyết dành cho sự nghiệp lớn như vậy, nếu như tôi sống cùng bà, e rằng một năm cũng chỉ gặp bà mấy lần. Những thứ tiếp xúc cũng là giới giải trí phù hoa, tính cách tuyệt đối sẽ không như ngày hôm nay, có lẽ đã biến thành đứa kiêu ngạo hoặc không biết tốt xấu rồi.
Nhưng theo bố tôi thì không như vậy, bố dạy cho tôi rất nhiều kiến thức, đưa tôi đi từng ngõ ngách trên thế giới này, ông dạy tôi làm sao để đối nhân xử thế, dạy cho tôi tinh thần học tập nghiêm túc cẩn trọng, ông đã tạo nên tính cách của tôi, cái khác không nói, ông yêu cuồng nhiệt việc nghiên cứu của mình như thế, nhưng trước nay chưa bỏ rơi tôi một ngày.
Tôi giúp bà dém dém chăn, rồi nắm tay bà.
“Lúc mẹ còn trẻ, cũng đã từng làm việc thiếu suy nghĩ, đã làm rất nhiều việc chuyện vụng về ” Mẹ ngừng lại một chút, “Nhưng sinh ra con, có lẽ là chuyện không hối hận nhất trong tất cả các chuyện.”
Tôi trong lòng run rẩy, bà suy nhược như vậy nói với tôi bà coi trọng tôi nhiều thế nào, có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy bản thân thực sự đã quá nhỏ mọn , nói sai lời rồi.
Tôi nghĩ nghĩ, tìm một cái cách trung lập, “Mẹ, con dùng chỗ tiền đó của mẹ đi đầu tư, thế nào ạ? Nếu mà kiếm được tiền, con liền trả tiền gốc lại cho mẹ.”
Bà thở dài, “ừ” một tiếng, trên mặt vẫn nhuốm sự mệt mỏi. Tưởng rằng bà muốn nghỉ ngơi, kết quả bà sai tôi lấy kịch bản đem đến, thực sự là từng phút đều nghĩ đến phim của bà.
Kịch bản đặt trong giá trước đầu giường, tôi nhìn qua. Cho dù là bìa hay là chữ viết bên trên mặt hoàn toàn không giống với cái kịch bản mà tôi nhìn thấy ở phòng khách sạn và phim trường.
“Á, đây là…”
Anh mắt tôi tròn xoe sáng rực, biểu cảm cũng biến dạng. Ngón tay chọc chọc vào ba chữ “Cố Trì Quân” trên mặt, cũng không biết là do thực sự muốn chọc vào mấy chữ này hay là do chấn kinh mà tay phát run.
“Lần trước con nhìn thấy kịch bản, chữ bên trên là tên mẹ mà! Sao quyển này lại là tên của Cố Trì Quân?”
“Quyển lúc trước con nhìn thấy là kịch bản đạo diễn, bên trên viết tên của đạo diễn,” Mẹ nói, “Bây giờ quyển đang cầm là kịch bản văn học điện ảnh, viết tên người biên kịch.”
Đại não tôi gắng sức chuyển động, “Nói như thế, anh ấy là biên kịch của “Ba Chương Cam Kết?””
Mẹ tỏ vẻ đồng ý.
Tôi bừng tỉnh đại ngộ. Nhớ ra hôm qua tôi cùng anh ngồi trên tầng thượng của tòa nhà này, chúng tôi dựa vào ghế dài, anh nói về chuyện: “Lúc trẻ tôi thích viết kịch bản ”. Tôi cho rằng anh kể cho tôi nghe mấy chuyện trà dư tửu hậu, không ngờ anh đúng là thâm tàng bất lộ.
“Mẹ, anh ấy kể với con, ban đầu tìm gặp mẹ là hy vọng mẹ quay kịch bản của anh ấy? Nhưng mẹ nói mẹ không có hứng thú với kịch bản của anh ấy…”
Mẹ sắc mặt không rõ nhìn tôi, vẫn trả lời, “Thực sự lúc bắt đầu không có hứng thú, sức lôi cuốn không nhiều, không thiết thực. Nhưng vài năm gần đây có tiến bộ.”
Tôi phì cười. Trong lòng thầm nói, đợi đến khi tôi và Cố Trì Quân thân thiết, nhất định phải kể lời nói này cho anh nghe, kịch bản của anh bị ghét bỏ đến như vậy, cũng thực sự buồn cười.
Mẹ nói: “Nhưng mà, cậu ta có thể kể cho con chuyện này, cho thấy quan hệ hai người không tồi chút nào.”
Sự do thám này thực sự không giữ lại chút gì. Tôi bình tĩnh cười cười, đưa kịch bản trong tay cho bà, nhìn thẳng vào mắt bà, nghiêm túc mở miệng.
“Mẹ, con thân thiết với anh ấy, chỉ là vì con là fan của anh ấy. Mẹ biết tình cảm của fan hâm mộ dành cho thần tượng là gì chứ, trước kia vì gặp anh ấy mà con còn hưng phấn đi tham gia fan meeting ấy…” Nhìn sắc mặt bà hơi dãn ra, tôi tiếp tục nói, “Anh ấy là ngôi sao như thế, cảnh đời nào mà chưa từng thấy, gặp biết bao người đẹp. Con trước mặt anh, chắc cùng lắm chỉ là cô bé đáng yêu. Anh ấy có biết bao nhiêu người có thể thích, không có khả năng thích con, mà con, từ trước đến nay cũng không để anh làm đối tượng có thể yêu đương.”
Lần đầu tiên đơn độc cùng bà nói nhiều như vậy, tình mẫu tử bị cắt đứt hơn hai mươi năm sớm đã không còn tồn tại sự liên quan, dường như trong cuộc trò chuyện này từ từ hàn gắn lại.
Mẹ rất hài lòng lời nói của tôi, vỗ nhè nhẹ mu bàn tay tôi, không nói gì nữa.