Liên tục ám chỉ lẫn oanh bom, Cao Bằng tiếp tục hút thuốc, dáng vẻ thích ý nói không nên lời.
Vương Ngũ Trung nhìn điếu thuốc đã tàn, sau đó hung hăng dụi tắt, khôi phục lại động tác ban đầu. Nhưng lần này hắn càng vùi đầu sâu hơn, mười ngón tay không ngừng xao động.
Cao Bằng không tiếng động nở nụ cười, giày do gõ mạnh lên mặt đất thật có quy luật tiết tấu.
Đại khái qua năm sáu phút, Cao Bằng đột nhiên ngừng lại, trong phòng giam không còn động tĩnh, chỉ nghe được bên ngoài vang lên thanh âm khắc khẩu, còn cách bức tường nên nghe không rõ. Cao Bằng nghiêng người về phía trước, nói:
- Đừng tưởng rằng ông còn nhiều cơ hội, đợi qua lúc này, sẽ do người trong quân khu đến thay thế canh gác trại tạm giam, một khi quân tuyến bị bao quanh, ông cho rằng còn có người nhớ rõ ông là ai?
Vương Ngũ Trung bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói: