Thành Phố Hoang Vắng

Chương 40


Chương trước Chương tiếp

Chịu sự đả kích rất lớn, Thái Hồng một mình chạy đến quán cơm ăn một bữa cơm đúng chất nhà nông, bà chủ nói rau cần và bí đao do nhà trồng được, gà vừa mới mổ, thịt kho tàu vừa mới làm xong, thức ăn cứ phải gọi là nóng sốt. Kỳ nghỉ đông chỉ có một tháng, ăn Tết xong là vào học. Tâm trạng buồn rầu, hậm hực, Thái Hồng ngoài việc phát huy tối đa tâm hồn ăn uống ra thì chỉ trùm chăn ngủ vùi, cả ngày làm bạn với áo ngủ. Đến hôm Ba mươi Tết, cô ra đường mua đồ, đột nhiên phát hiện cúc quần đã không cài được nữa, chạy đến sân vận động của trường cân thử, ối cha mẹ ơi, nhoáng cái đã tăng lên mười lăm cân! Ấy thế mà lại toàn “phì nhiêu” những bộ phận quan trọng, chân to, eo to, mặt tròn, và chắc do ăn nhiều dầu mỡ nên tóc tai đen nhánh.

Sau khi dần quen thuộc với môi trường làm việc, Thái Hồng phát hiện rằng trong khoa thầy giáo nhiều, còn giáo viên nữ dưới bốn mươi tuổi chỉ có một mình cô. Thái Hồng ngại đi hỏi thăm họ ai là bạn gái của Quý Hoàng. Mà Quý Hoàng suốt ngày ru rú trong nhà, từ sau khi cho cô mượn thẻ ngân hàng thì chẳng thấy ló mặt lần nào. Thái Hồng càng nghĩ càng đau khổ, ngàn dặm xa xôi tìm đến đây, hợp đồng mười năm cũng ký rồi, không ngờ lại rơi vào kết cục thế này. Đợi sau khi Quý Hoàng kết hôn với người khác, hai người vẫn là đồng nghiệp, không tránh được hằng ngày gặp mặt nhau, đó chẳng phải là giày vò sao? Mà thôi, nghĩ lại thì, một cú điện thoại của mẹ hại Quý Hoàng tan nhà nát cửa, tội lỗi tày trời như thế dù có bù đắp sao cũng không đủ, nghĩ thế, lòng cô liền trở nên nguội lạnh. Tội nghiệt của cô vẫn chưa dừng lại ở đó, vết thương của Tần Vị, cái chết của Hàn Thanh, Đa Đa đáng yêu trở thành trẻ mồ côi… những bi kịch này dù ít dù nhiều đều do cô mà ra, là cô đánh cắp tương lai, hạnh phúc và niềm vui của họ.

Cô không đáng được hạnh phúc, cũng không có quyền hưởng thụ.

Thái Hồng quyết định nửa đời sau mình sẽ ở lại mảnh đất Trung Bích này.

Trung Bích quả nhiên là một nơi tốt lành. Chí ít từ ngày cô dọn về đây, cô không còn gặp ác mộng, đêm đêm không còn mơ thấy Hàn Thanh và Hạ Phong. Thành phố nhỏ có ưu điểm của thành phố nhỏ, ít người, ít xe, ít ô nhiễm, ít tiếng ồn, chỉ cần không theo đuổi những thứ xa hoa thì những trò giải trí mà người thành phố muốn ở đây đều có đủ cả, rạp chiếu phim, tiệm bán băng đĩa, vườn thực vật, phòng tập gym, phố ăn vặt, các loại siêu thị và tiệm thức ăn nhanh… Bên cạnh học viện còn có một tiệm “McDinald’s[1]” đông khách vô cùng, chuyên bán hamburger nhái và bánh hành nhân thịt chiên giòn, Thái Hồng nghe danh tìm đến ăn hai lần, mùi vị giống hệt, trong bánh hành có thêm hương liệu Tứ Xuyên vừa thơm vừa cay, khiến người ta cứ muốn ăn mãi.

[1] McDinald’s: từ đọc lái của chữ McDonald’s

Đây là lần đầu tiên Thái Hồng ăn Tết một mình. Những tiếng pháo nổ vang khắp nơi khiến cô cảm thấy mất hứng. Cô giẫm mạnh chân để xua đi những cảm xúc tiêu cực này ra khỏi đầu. Dù người ít nhưng cũng không được để bầu không khí trở nên vắng vẻ, hiu quạnh. Cô dán câu đối xuân lên cửa, trên trần nhà buộc đầy bóng bay, lại ra siêu thị mua đồ ăn Tết mà một mình cô vốn không thể ăn hết được. Cô lấy từ túi than không khói từ nhà kho của tòa nhà, đúng lúc gặp ba anh em nhà họ Quý mặc quần áo thể thao, ôm trái bóng rổ đang cùng nhau đi về.

“Chúc mừng năm mới!” Hưởng ứng bầu không khí Tết, Thái Hồng hoan hỉ cất tiếng chào ba người họ. “Thầy Quý, em đã trả lại thẻ cho anh rồi, nhét ở khe cửa nhà anh. Tiền trong đó em có dùng một ít, không nhiều lắm, tháng sau em sẽ trả hết. Cảm ơn anh đã giúp đỡ!”

Lướt mắt qua, phát hiện Quý Tiêu và Quý Châm đang lén nhìn cô, Thái Hồng cười tươi với hai đứa.

“Không có gì!” Quý Hoàng nói.

“Cô Hà lại mua nhiều đồ thế? Để em mang lên giúp cô nhé?” Quý Tiêu nói.

“Cái này là giò heo hầm của Vị Hương Thôn, ngon lắm đấy, em ăn thử không?” Cô nhét vào tay cậu một túi giấy.

“Không! Không!”, Quý Tiêu phẩy tay lia lịa. “Cô Hà, cô không sao chứ? Sao trông cô như… toàn thân bị phù nề?”

“Làm gì có đâu… đây gọi là tâm trạng vui vẻ thì người tròn ra đấy mà.” Cô tủm tỉm cười, nhất thời không chú ý, một chiếc túi bị rách, làm rơi ra vài củ khoai lang to.

Quý Châm hấp tấp nhặt lên: “Khoai lang của cô.”

Cô nhét khoai lang vào cánh tay đang kẹp chặt, nói một câu “gặp nhau sau nhé.”, rồi xách túi đồ ăn và cả túi than chạy lên lầu.

Thật là… hàng xóm với nhau mà ngày Tết cũng chẳng tỏ chút quan tâm với người ta! Thấy Quý Hoàng thờ ơ, lãnh đạm, Thái Hồng không nén được oán thầm.

Giận dỗi khóa cửa lại, mở lò than, cho than mới vào, Thái Hồng xòe những ngón tay đang tê cứng vì lạnh trước lò than để sưởi ấm, rồi bỏ hai củ khoai lang vào lò than đang đỏ rực. Tiếp đó cô bật ti vi, vừa ăn qua vặt vừa chờ đợi xem chương trình gala mừng năm mới.

Tiếng ti vi vang vọng trong căn nhà rộng thênh thang. Vì là Tết nên các nhà quảng cáo dồn dập tung ra những đoạn quảng cáo cảm động mang chủ đề sum họp gia đình, xem một hồi, Thái Hồng chợt thấy nhớ cha mẹ. Cô cầm di động lên, do dự rất lâu xem có nên gọi điện về cho cha mẹ hay không, nhưng cứ nghĩ đến cái chết thương tâm của mẹ Quý Hoàng, thì cảm thấy những việc Minh Châu làm là không thể tha thứ. Huống chi nếu chỉ nếu Minh Châu biết cô muốn định cư luôn ở thành phố bé đến mức chẳng tìm thấy trên bản đồ này, và sống nửa đời còn lại, chắc chắc sẽ nổi trận lôi đình và không từ bất kỳ thủ đoạn nào để bắt cô trở lại thành phố F.

Thôi, vắng vẻ cũng có cái tốt của nó, không ai để ý cũng chẳng có phiền não, thôi thì mình sẽ ăn một cái Tết yên tĩnh vậy!

Thái Hồng ôm chiếc chăn, uể oải nằm trên sofa, lửa than hồng sưởi ấm khiến cô buồn ngủ, chưa đến tám giờ, bỗng dưng nghe tiếng gõ cửa.

Cô xỏ đôi dép lê chạy như bay ra mở cửa, trông thấy Quý Tiêu xách một chiếc giỏ tre đứng bên ngoài cửa, nói: “Cô Hà, đây là đồ ăn Tết nhà em làm, sủi cảo mè và ngó sen chiên, anh em bảo mời cô dùng thử.”

Cửa nhà đối diện hơi hé mở, tiếng cười nói từ trong vang ra. Giọng nam cô có thể khẳng định là của Quý Hoàng. Còn có một giọng nữ đang khúc khích cười rất vui vẻ.

Thực ra cũng không nên tức giận làm gì, nhưng những tiếng cười đó như con dao đâm vào trái tim cô, cô bèn lạnh nhạt từ chối: “Không cần đâu, đồ Tết chị mua cả rồi… Cảm ơn em!” Dứt lời, cô đóng cửa cái rầm.

Trở lại sofa, cô ôm chăn xem ti vi tiếp, nhưng tâm tư cứ cuồn cuộn trào lên những đợt sóng. Một hồi lâu sau, di động đột nhiên đổ chuông, là một số lạ.

“A lô!”

“Thái Hồng phải không? Anh là Đông Lâm.”

“Đông Lâm?”, Thái Hồng mừng rỡ suýt chút nữa thì hét lên. “Anh đang ở đâu? Anh về nước rồi ư?”

“Không, anh ở California.”

“Sao anh lại biết số của em?”

“Tìm người khác hỏi. Không có chuyện gì đâu, anh mới xuống máy bay, gọi cho em chúc Tết ấy mà.”

Đầu dây bên kia có tiếng ồn ào, huyên náo, giọng Đông Lâm vội vội vàng vàng, hình như không muốn nói nhiều.

Thái Hồng vội hỏi: “Tần Vị sao rồi? Sức khỏe hồi phục tốt không?”

“Cũng tạm, tháng này đã có thể đi bộ rồi, nhưng không thể vận động mạnh, cũng không được làm gì quá sức, còn phải uống nhiều thuốc lắm. May mà cậu ấy làm về đầu tư, chủ yếu là phân tích số liệu, không cần đi lại cũng có thể làm việc. Đợt này cậu ấy suýt mất mạng, khiến cha mẹ, ông bà, chú bác ngày thường không mấy quan tâm đến cậu ta bị dọa một phen sợ mất hồn, bây giờ thái độ đối với cậu ta quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hi hi, cũng coi như trong họa có phúc.”

“Xin lỗi, tất cả chuyện này là đều tại em! Nếu như lúc đầu không phải em…” Thái Hồng lại bắt đầu tự trách mình.

“Đừng có suy diễn bậy bạ như thế. Đây là sự lựa chọn của chính bọn họ, em chỉ là làm tốt phận sự của một người bạn thân mà thôi, nếu anh là em, anh cũng sẽ làm như thế thôi.”

Bạn bè đúng nghĩa bạn bè, chỉ vài câu nói ngắn ngủn này đã đánh tan nỗi day dứt đã vây kín trái tim cô bấy lâu nay.

“Cám ơn anh đã an ủi em. Đúng rồi, gần đây anh làm gì? Ra nước ngoài mở công ty phần mềm à?” Cô chuyển đề tài.

“Ơ, không có, anh đổi nghề rồi.” Đông Lâm đáp.

“Anh? Đổi nghề rồi?”

“Đúng, bây giờ anh là thành viên hội leo núi chuyên nghiệp. Mới từ Tanzania về, hè này anh sẽ đi Alaska.”

Thái Hồng sửng sốt: “Leo núi? Anh điên rồi! Sao lại chơi trò nguy hiểm như thế? Còn nữa, Tanzania có núi sao?”

“Sao lại không? Kilimanjaro không phải núi sao? Trên thực tế nó được hình thành từ ba ngọn núi lửa chết, anh đã đi bộ qua cao nguyên Xilamuren, đi ngang qua Great Rift Valley ở Đông Phi, dọc đường còn trông thấy cả đàn hàng vạn con linh dương nữa kia, không phải Hemingway từng viết Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro sao? Leo núi là ước mơ của anh. Từ bé anh đã muốn theo đuổi nó rồi! Em có biết cái gì gọi là trải nghiệm cuối cùng không?”

“Trải nghiệm cuối cùng? Không biết…”

“Khi em đứng trên đỉnh núi, đưa mắt nhìn xuống tầng tầng biển mây dưới chân mình, chỉ lúc đó em mới biết cái gì là trời, cái gì là đất, cái gì là bản thân em. Tần Vị nói, trong tiếng Anh từ này gọi là “epiphany.”

“Epiphany,” Thái Hồng bật cười. “Cha mẹ anh chấp nhận cho anh chơi trò này sao?”

“Anh sống ở nước ngoài, chẳng ai quản được anh cả. Hi hi, nếu Lợi Lợi có hỏi, nhớ giữ bí mật cho anh nhé.”

“Được thôi, nhưng anh phải cẩn thận nhé!”

“Còn em? Em sao rồi?” Đông Lâm hỏi.

“Em định cư rồi ở Trung Bích rồi.”

“Anh cũng có nghe nói. Anh không có ý kiến gì, chỉ muốn hỏi em một câu.”

“Hả?”

“Em vui không?”

“Vui. Em rất thích nơi này.”

“Thế thì enjoy đi! Năm mới vui vẻ!”

“Anh cũng thế. Phải nhớ em đấy nhé, phải thường xuyên gọi điện cho em đấy.” Thái Hồng cầm điện thoại cứ rỉ rả mãi, giọng buồn bã, nước mắt tuôn rơi.

Cái chết của Hàn Thanh là nỗi đau khôn nguôi trong lòng cô, tiếp đó, người bạn tốt nhất là Đông Lâm cũng rời cô mà đi. Tại sao tất cả những chuyện này lại xảy ra, đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu được, chỉ biết rằng phúc họa bất trùng lai, họa vô đơn chí, những ký ức và huyết mạch gắn chặt cô với thành phố F trong chớp mắt đã bị rút cạn.

Đầu dây bên kia Đông Lâm vẫn nói tiếp: “Chắc chắn rồi. Sau khi từ Alaska quay về anh sẽ theo đoàn leo núi về nước, mục tiêu là múi Minya Konka, cách mặt nước biển bảy nghìn năm trăm mét, đỉnh núi có vách dựng đứng sáu mươi đến bảy mươi độ, rất có tính thử thách! Nói không chừng còn được lên ti vi ấy chứ! Yeah! Chờ tin của anh nhé!”

Cô cười thầm, mới đến Mỹ chưa đầy một năm, Đông Lâm đã trở nên phóng khoáng y như sinh viên Mỹ rồi. Chỉ là Anh văn của anh tệ thế không biết có ứng phó được không đây? Nhưng những điều này chẳng làm khó được người lắm tiền, huống chi nghề của anh là leo núi, cái này cũng gần giống như làm công việc liên quan đến vi tính, không cần biết quá nhiều Anh văn.

“Đợi khi anh lên được đỉnh núi, nhớ nhặt một viên đá cho em nhá! Đá ở Minya Konka chắc chắn là có linh khí!”

“Không vấn đề! Không nói nhiều nữa, anh phải đi lấy hành lý rồi. Tạm biệt!”

Cúp điện thoại, cô cảm thấy một nỗi phiền muộn khó gọi tên dâng lên trong lòng, bèn lấy củ khoai lang đã nướng chín từ trong lò than ra, ăn vài miếng, ngọt quá, bèn vứt sang một bên không ăn nữa. Chương trình gala trong ti vi đang náo nhiệt, vui vẻ vô cùng, tiểu phẩm của Triệu Bổn Sơn[1]vẫn buồn cười, hấp dẫn như thế, nhưng bầu không khí trong nhà ngột ngạt và vắng lặng khiến người ta khó chịu đựng nổi, dần dần cô ngủ thiếp đi.

[1] Triệu Bổn Sơn: một dành hài rất nổi tiếng của Trung Quốc.

Cả đêm ngon giấc không mộng mị, chắc là Hàn Thanh đã quen với cuộc sống trên thiên đường rồi nên không đến tìm cô nữa. Thế nhưng khi cô chìm vào giấc ngủ, mí mắt cô cảm thấy một luồng ánh sáng kỳ lạ. Cô cảm thấy xung quanh sáng trưng, mà trong phòng khách chỉ mở một ngọn đèn led âm sàn 7W, ngoài trời tối đen như mực, trên bầu trời thỉnh thoảng có pháo bông màu tím lóe sáng, chấm chấm nhỏ xẹt qua như sao băng…

Khi cô bừng tỉnh dậy thì phát hiện mình nằm trong một khoang chứa hình bầu dục cực lớn, trên mặt mang mặt nạ dưỡng khí. Trong không khí có một áp lực vô hình, cô cảm thấy màng tai hơi đau, tựa như đang ngồi trong lòng biển sâu. Cô vô thức hắng giọng, âm thanh vọng đến lạ kỳ, cứ ong ong, có chút biến dạng, có chút chói tai…

Dụi dụi mắt, cô phát hiện trên chiếc sofa bên cạnh có một người ngồi, tay cầm quyển sách chăm chú đọc, chân ngồi bắt chéo chặn ngang tầm nhìn của cô. Người đó nhanh chóng phát hiện ra động tĩnh của cô, xoay người qua đưa mắt nhìn cô, là Quý Hoàng.

Cô muốn tháo mặt nạ dưỡng khí ra để nói chuyện, Quý Hoàng giữ tay cô lại, dùng bút để viết một hàng chữ lên vở ghi chép: “Hãy phối hợp trị liệu, em phải thở bằng bình dưỡng khí.”

Tinh thần cô vốn không tốt, đọc xong, trong cơn mê màng cô lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi tỉnh dậy cô phát hiện mình đã rời khỏi khoang chứa kia, nằm trên một chiếc giường trắng. Trên tay có kim truyền dịch, xung quanh không một bóng người, trước giường, một chiếc đèn bàn nhỏ được bật sáng. Rèm cửa kéo kín, có thể khẳng định đang là ban đêm.

Bụng đói cồn cào đến phát đau, cô muốn vào nhà vệ sinh, cựa quậy thân người, thấy tay chân vẫn còn chút sức lực bèn ngồi dậy. Đang cúi đầu lần tìm đôi dép, cửa bỗng bật mở.

Một chân cô đã đặt xuống sàn nhà, cứ để chân trần đứng dậy.

Người bước vào là Quý Hoàng, một tay cầm chậu rửa mặt, tay kia cầm khăn bông. Trông thấy cô, anh sải chân bước nhanh về phía cô, cầm một đôi dép lê đặt bên chân cô: “Em tỉnh rồi à?”

Cô gật đầu.

“Toilet ở bên kia.” Anh đỡ lấy giá truyền dịch, cúi người kiểm tra đầu kim trên tay cô, sau khi xác định mọi thứ đều ổn mới vòng tay qua eo cô, dẫn cô đi vào toilet.

“Có cần anh giúp không?” Anh hỏi.

“Em tự làm được”, cô nhỏ giọng nói. “Cám ơn anh.”

Sau khi đi vệ sinh xong, rửa tay, anh dìu cô về lại giường: “Em nên nằm xuống thì tốt hơn.”

“Em đói.” Cô bảo.

“Ở đây có cháo.” Anh mở tủ đầu giường, lấy ra một bình giữ nhiệt, một chiếc bát nhựa, một chiếc thìa gỗ, rót cho cô nửa bát cháo: “Em đừng động đậy, để anh làm.”

Cô chột dạ, bởi trên mặt Quý Hoàng chẳng có chút biểu cảm nào, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như hồi hai người gặp lần đầu. Hơn nữa, trông anh vừa đen vừa gầy, trong đôi mắt phảng phất nét lành lạnh dưới ánh sáng trắng bạc của đèn huỳnh quang.

Món cháo ngon không thể chê khiến Thái Hồng nhớ đến những ngày tháng hai người từng ở bên nhau. Để tiết kiệm tiền, hai người rất ít khi ra tiệm ăn, nhưng nếu có lần nào Thái Hồng đi cùng người khác ra quán ăn, ăn được món nào ngon, về nhà chỉ cần miêu tả lại với Quý Hoàng, bảo đảm sáng ngày hôm sau anh có thể nấu ra món y như vậy.

Thực sự là rất đói, cô ăn liền hai bát cháo. Đặt bát xuống, Quý Hoàng vắt khô một chiếc khăn bông, giúp cô lau miệng.

“Chắc khuya lắm rồi nhỉ?” Cô nói. “Cám ơn anh đã chăm sóc em, anh mau về đi.”

“Bây giờ là nửa đêm.”

“Ồ.” Cô khẽ cười. “Bệnh viện này tốt quá nhỉ, cho phép người nhà thăm nuôi ban đêm.”

Thoáng khựng lại, cảm thấy hai chữ “người nhà” dùng không ổn lắm, cô lúng túng cười trừ với anh.

“Cũng không phải.” Anh nói. “Mẹ anh từng nằm ở đây trong thời gian dài, anh rất quen với các y tá, bác sĩ ở bộ phận nội trú này.”

Cô cúi đầu im lặng, hồi lâu sau mới hỏi: “Em bị bệnh gì? Bệnh tim à?”

“Ngộ độc khí CO, lúc phát hiện em đã hôn mê rồi.”

Cô sực nhớ đến chuyện cô con gái một đồng nghiệp của mẹ trước kia, cũng bị trúng độc khí ga, phát hiện quá muộn, sau khi được cấp cứu hồi lâu mới cứu sống được, nhưng não bị tổn thương, nói chuyện ấp úng, thường xuyên bị đau đầu và thần kinh suy nhược nghiêm trọng. Không khỏi đâm ra căng thẳng: “Ngộ độc khí CO? Em sẽ không bị di chứng gì chứ?”

“Bác sĩ nói là ngộ độc mức trung bình, chắc là không sao. Nhưng cũng không loại trừ tình huống bất ngờ. Em cảm thấy không khỏe ở chỗ nào nhất định phải báo ngay với bác sĩ, để họ kịp thời kiểm tra.”

Cô ngẫm nghĩ, nói: “Lạ thật, em đâu có dùng khí ga đâu, bếp ga đâu có mở… Chẳng lẽ là đường ống khí ga rò rỉ?”

“Là lò than em dùng để sưởi ấm.” Anh nhìn cô, thở dài. “Em dùng nó nướng khoai lang, nắp lò mở quên đóng lại.”

Như thế cũng bị trúng độc sao? Cô nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng lại lập tực phát hiện ra một vấn đề khác: “Ấy? Quần áo của em đâu? Ai thay quần áo cho em vậy?”

“Em nôn mửa, anh giúp em thay, nhờ người mang đi giặt rồi.”

“Anh cứu em làm gì?” Cô nhỏ giọng nói. “Để em chết đi cho rồi, cứ coi như báo thù cho mẹ anh.”

Mặt anh chợt biến sắc, trong ánh mắt thoáng qua sự đau khổ.

“Xin lỗi!” Cô vội nói. “Lỗi là do mẹ em gọi cú điện thoại đó, nếu không bác gái cũng sẽ không…”

“Mẹ anh sẽ không vì một cú điện thoại mà dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình. Nếu như dễ dàng từ bỏ đến thế, mười mấy năm trước bà đã từ bỏ rồi.” Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô. “Sở dĩ bà muốn ra đi là bởi qua yêu con trai mình.”

“Tóm lại vẫn rất xin lỗi anh.” Cô thì thào nói.

Từ khi nghe được sự thật mẹ Quý Hoàng tự sát, trong cơn thịnh nộ, Thái Hồng xông ra khỏi nhà, ngồi xe lửa một mạch đến Trung Bích, ngay đến chuyện từ chức lớn như thế mà cô cũng nhờ Quan Diệp viết đơn hộ. Sau đó, vì vài thủ tục quan trọng không thể không trở về thành phố F, cô cũng chỉ đi thẳng đến khoa Trung văn. Buổi sáng đến nơi, cô làm xong việc liền lập tức rời đi, ba lần qua cửa nhưng không vào nhà. Thái Hồng cảm thấy, chỉ vì không muốn cô và Quý Hoàng yêu nhau mà mẹ đã giở thủ đoạn, mánh khóe hết lần này đến lần khác, vì nể trọng ơn nuôi dưỡng bao năm mà cô nhẫn nhịn. Cô tin rằng người bề trên tuy tư tưởng cố chấp, quan niệm lạc hậu nhưng xuất quát điểm vẫn là vì còn trẻ. Nhưng cú điện thoại này như một đòn giáng mạnh vào đầu cô, khiến cô được một lần áp dụng tính quyết đoán và cay độc của mẹ mình.

“Đợi vài ngày nữa em xuất viện thì đi tìm chủ nhiệm khoa xin từ chức đi.” Quý Hoàng đứng dậy, thu dọn bát và thìa cô vừa ăn xong. “Em hậu đậu như thế, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện nữa.”

“Em không từ chức”, Thái Hồng kiên quyết. “Em thích sống ở đây.”

Anh vốn đã bước đến cửa, nhưng rồi quay trở lại: “Thế em định ở đây đến khi nào?”

“Em ở đây đến khi nào mắc mớ gì đến anh?” Thái Hồng uống một ngụm nước, mở to mắt nhìn anh. “Em là giảng viên chính thức của học viện, không ăn của anh cũng chẳng uống của anh. Anh bạn Quý Hoàng của tôi ơi, anh quản được chuyện em ở đây bao lâu sao? Hà Thái Hồng em tài năng có, sắc đẹp có, đến tuổi thì tìm một tấm chồng, em quyết cắm rễ ở Trung Bích luôn.”

Anh cười nhạt: “Em đến đây để quấy rối chứ gì, Thái Hồng?”

“Đúng đấy, Quý Hoàng, em quyết ở đây để quấy rối anh đấy.”

“Em…” Anh tức đến mức nói không nên lời, với tay đóng cửa lại, bỏ đi.

Thái Hồng ngỡ rằng Quý Hoàng sẽ không đến thăm cô nữa, nào ngờ sáng sớm hôm sau anh lại đến, còn mang theo bữa sáng cho cô.

Chỉ là anh không nở một nụ cười, mặt luôn đanh lại, phớt lờ cô, từ chối thảo luận bất kỳ vấn đề học thuật nào. Thái Hồng nằm mãi trên giường cũng thấy chán, chỉ còn cách ôm laptop cắm đầu chơi game. Nếu có ý tá đến, Quý Hoàng sẽ giải thích rằng Thái Hồng là giảng viên trẻ mới được phân công về trường, người ở vùng khác, sức khỏe có chút vấn đề, trong khoa phân anh đến chăm sóc cô. Bộ phận nội trú có căng tin nhưng Quý Hoàng luôn mang bữa trưa và bữa tối đến. Một món canh, một món mặn, mùi vị chắc chắn thuộc loại thượng hạng, ăn xong còn có bánh ngọt, trái cây và thức ăn khuya. Được đối đãi thế này làm điều Thái Hồng không dám mơ tưởng, cho nên những thứ Quý Hoàng mang đến cô đều ăn sạch, không hỏi cũng chẳng nói gì, mở hộp cơm ra là cầm thìa ăn, khiến cô tự cảm thấy mình như kẻ ăn mày, hằng ngày chỉ chờ đến mấy bữa cơm.

Có khi Quý Hoàng ở lại cùng cô cả buổi chiều, ngồi trên chiếc sofa bên cạnh đọc sách, cô muốn chồm qua bắt chuyện với anh, anh liền tỏ vẻ lạnh nhạt, khiến cô sợ tới mức rụt cổ lại, đành tiếp tục chơi game.

Một tối nọ, trong nước truyền dịch có thêm một loại thuốc, bác sĩ bảo có thể sẽ có phản ứng phụ, quả nhiên cô thấy khó chịu trong người, nằm trên giường lăn qua lăn lại. Đến tối, khi Quý Hoàng rời đi, cô cứ đau đáu nhìn anh với vẻ tội nghiệp, không nói tiếng nào.

“Vẫn thấy khó chịu à?” Anh ngồi xuống cạnh cô, hỏi.

Cô gật đầu.

“Khó chịu ở đâu?”

“Tay lạnh.”

Dòng chất lỏng lạnh lẽo truyền vào từ mu bàn tay, khiến cả cánh tay lạnh cóng.

Anh nhẹ nhàng nắm tay cô: “Ngủ đi.”

Đêm đó Quý Hoàng không rời đi, ngồi bên cô suốt đêm. Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô trông thấy anh ngủ thiếp đi trên ghế, chắc anh thấy khó chịu lắm!

Một tuần sau cô xuất viện.

Quý Hoàng đưa cô về nhà, vừa trông thấy cánh cổng sắt nhà mình, cô liền kêu lên chói tai: “Ôi trời! Là ai? Là ai phá hỏng cửa nhà em?”

“Em khóa trái cửa nhốt mình trong nhà, không phá cửa thì sao đưa em ra hả?”, Quý Hoàng hỏi.

Vào phòng, cô lại oang oang: “Ơ kìa! Ai mang lò than của em đi đâu rồi?”

“Bị ngộ độc một lần, em còn muốn bị ngộ độc lần thứ hai sao?”

Cô giậm giậm chân: “Mùa đông lạnh thế, em làm sao mà chịu được hả? Cái lò than đó là vật không thể thiếu đó, anh có biết không?”

“Chịu cóng chút người càng khỏe.”

Anh đặt túi và chậu rửa mặt của cô xuống đất, nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Nghỉ ngơi tốt vào, anh có việc đi trước đây.”

“Vâng.” Cô ngoan ngoãn gật đầu. “Mấy hôm nay cảm ơn anh nhiều vì đã chăm sóc em.”

Cô không biết tỏ ý cám ơn theo phong tục của người bản địa thì phải làm sao, bèn cởi găng tay, chìa tay phải ra, muốn bắt tay với anh.

Nhìn bàn tay của cô, anh thoáng ngẩn ra, bàn tay ấm áp tỏa ra làn sương trắng mỏng manh giữa trời đông giá lạnh.

Anh không đưa tay mình ra, nhưng bất thình lình cúi xuống, dữ dội hôn làn môi cô.

Đây là điều mà cô mong ước bấy lâu. Cơ thể vẫn còn yếu, để chống đỡ trước nụ hôn cuồng say, dữ dội này, tay cô nắm chặt lấy cổ áo của anh, tiếp đó mở rộng vòng tay, ôm siết anh vào lòng.

Anh đắm đuối trao cô nụ hôn dài gần như là mang tính chiếm hữu, cánh tay săn chắc siết chặt bờ eo thon của cô.

“Em biết không”, anh thì thầm bên tai cô: “Em suýt nữa đã chết ngay trước mặt anh.”

“Ư…”

“Nếu em có mệnh hệ nào, anh không thể tha thứ cho mình.”

“Ư…”

Anh lại thì thầm bên tai cô điều gì đó cô cũng nghe không rõ, cô không ngừng quấn quýt lấy anh, cảm xúc trào dâng. Cô cởi bỏ áo sơ mi của Quý Hoàng, mặc cho cơ thể của mình rúc vào vòng tay ấm áp của anh.

Anh dùng một tấm chăn mỏng bọc cô lại, rồi ôm cô ngồi trên sofa, không bật đèn, chỉ cùng cô ngắm nhìn bầu trời mênh mông ngoài cửa sổ…

“Nhiệt độ lại sắp giảm nữa rồi.” Anh nói.

“Ừ, lạnh quá, hay là chúng ta kết hôn đi!” Dứt lời, nhận ra câu nói của mình chẳng có tí logic nào, cô nhoẻn cười thẹn thùng.

“Có một người… anh vĩnh viễn không muốn gặp”, anh lặng lẽ nhìn cô. “Em có thể chấp nhận không?”

Cô nắm tay anh: “Em chấp nhận.”

Trong phòng trống trải, hai người lại chìm vào im lặng.

“Đúng rồi, quên mất một chuyện quan trọng. Liệu bạn gái anh có đồng ý cho bọn mình kết hôn không?”

“Cái đó là anh gạt em đấy… Anh không có bạn gái.”

“Nhưng mà… hôm Ba mươi Tết có một cô gái trong nhà anh…”

“Là chị họ của anh.”

Một chốc sau, Thái Hồng lại kêu lên, nói: “Nếu bọn mình kết hôn, thì sẽ gọi là vợ chồng công nhân viên chức đúng không nhỉ? Chí ít phải cho bọn mình căn hộ 3LDK, anh nói đúng không?”

Quả nhiên ưu điểm của thành phố nhỏ nhiều thật! Trong khoa coi hai người là nhân tài nên có chế độ đãi ngộ đặc biệt, khiến Thái Hồng mới đi làm thôi mà lòng tham đã lớn thế rồi!

“Căn hộ anh đang ở là 3LDK đấy.”

“Không công bằng, tại sao căn hộ của em lại nhỏ hơn? Hợp đồng của em còn lâu hơn của anh mà?”

“Có lẽ là vì… em không có học vị tiến sĩ?”

“Nhưng mà, nếu em lấy anh, căn hộ này của em sẽ bị thu lại, đúng không?”

“Chắc chắn rồi.”

“Quý Hoàng, anh có cảm thấy rất phiền khi em bàn đến mấy thứ này không?”

“Ý em là gì?”

“Nhà cửa, tiền bạc, chức vụ, đãi ngộ…”

“Phải.”

“Ôi trời! Không cưới nữa đâu, lỗ quá đi mất, bây giờ tổng cộng bọn mình có năm phòng ngủ, hai phòng khách… Giấc mơ có được đãi ngộ của giảng viên hướng dẫn tiến sĩ đã thực hiện được rồi!”

Kết quả là hai tháng sau Thái Hồng phát hiện mình mang thai, hai người vội lén lút dắt nhau đi đăng ký kết hôn. Làm xong thủ tục, mua xong kẹo mừng, Thái Hồng quay lại trường, đi ngang qua phòng học của Quý Hoàng, bị Quý Hoàng kéo vào lớp. Sinh viên trong giảng đường dồn ánh mắt hiếu kỳ về phía hai người.

Quý Hoàng cười cười, cao giọng tuyên bố: “Các bạn, hôm nay là ngày thấy Quý và cô Hà kết hôn. Thầy cô mời mọi người ra “McDinald’s” ăn trưa, mười hai rưỡi nhé, rất hân hạnh được đón tiếp!”

Cả tràng pháo tay rào rào vang lên, tất cả sinh viên đồng loạt đứng dậy. Nhìn những gương mặt trẻ măng, chân chất kia, trong lòng Thái Hồng vô cùng xúc động. Ý nghĩa đời người là gì? Cô thầm nghĩ, có lẽ chính là có khả năng viết lại từng chút, từng chút tri thức và trí tuệ của mình lên những gương mặt trẻ trung kia.

Tám tháng sau, Thái Hồng sinh một bé gái, mẹ tròn con vuông, đặt tên bé là Quý Huyên.

Cuộc sống của gia đình cô trôi qua trong sự bình dị, giản đơn, phần nhiều thời gian rỗi dùng để đọc sách, nghiên cứu khoa học và nuôi dạy con cái. Hai người quen được một số bạn bè cùng chung chí hướng, lập ra một câu lạc bộ đọc sách, thứ Sáu hằng tuần họp mặt ở một phòng trà, luận bàn và trao đổi về những quyển sách mà mọi người yêu thích. Quý Huyên là một cô bé khỏe mạnh, thích ăn nhưng không thích ngủ, thường xuyên khóc vào nửa đêm đòi Thái Hồng cho bú sữa hoặc đòi Quý Hoàng chơi đùa cùng bé. Không ngờ nuôi con lại cực khổ đến thế, mãi đến khi Quý Huyên dược một tuổi rưỡi, cuối cùng bé cũng đã có thể ngủ một giấc đến sáng, lúc này Thái Hồng mới tập trung công sức bắt đầu lại việc học, tiếp tục bài luận văn tiến sĩ của cô.

Chính vào lúc này, dần dần cô cảm thấy nhớ cha mẹ mình.

Người ta thường nói, có nuôi con mới biết lòng cha mẹ, cái nút thắt trong lòng kia tuy vẫn chua được tháo gỡ, sau vô số lần “chiến đấu” với cô bé đang bi bô tập nói nhưng chẳng có lấy một khắc ngồi yên trừ những lúc ngủ say, cuối cùng cô mới trải nghiệm được nỗi gian khổ khi xưa của cha mẹ. Huống chi con của cha mẹ lại không phải là đứa con ruột rà gì, điều đó cần một tình yêu sâu đậm, sự nhẫn nại và nghị lực kiên cường biết bao nhiêu mới có thể làm được đây?

Để chăm sóc cho con, hơn một năm nay, cả Thái Hồng và Quý Hoàng gần như không bước chân ra ngoài. Quê nhà không xa nhưng Thái Hồng không về nhà dù chỉ một lần. Cha mẹ cô dường như cũng quyết tâm không bao giờ liên lạc trước. Với tính cố chấp của Minh Châu, sau khi gây gổ rồi mà muốn bà cúi đầu, cơ hội gần như bằng không.

Hôm sinh nhật Minh Châu, Thái Hồng có ý định gửi chút tiền về cho gia đình, tiền cũng chuẩn bị xong xuôi. Nhưng ngày hôm sau cô cùng cả nhà Quý Hoàng đi viếng mộ cha mẹ anh, nơi nghĩa trang hoang vắng, bia đá đơn giản, hai phần mộ lẻ loi, trơ trọi, ba chàng trai im lặng đứng trước mộ, trong lòng cô lại dấy lên cảm giác tội lỗi.

Về đến nhà, cô xé nát mảnh giấy gửi tiền và ném vào bồn cầu, nhấn thật mạnh nút xả.

Đến một hôm, Quý Hoàng bảo cô: “Có lẽ em nên về nhà thăm cha mẹ mình, đưa con đi cùng.”

“Không về.”

Cô không muốn tiếp tục đề tài này, im lặng rời đi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...