Beta ♥ Quỳnh Trang, Đặng Trà My
?
?(*) nghĩa là chim cưu (chim gáy) chiếm tổ chim thước (chim khách). Ý chỉ việc không phải vất vả khó nhọc mà chiếm được chỗ tốt.
Diệp lão phu nhân vẫn đang còn rất tức giận vì cử chỉ vô lễ của Diệp Thanh Dao, các con dâu và nha hoàn phải trấn an, khuyên nhủ thật vất vả mới bình tĩnh lại được. Lúc bà ta vẫn còn cực kỳ tức giận và oán hận Diệp Thanh Dao thì lại có nha hoàn từ bên ngoài vội vàng chạy đến, “Bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Diệp lão phu nhân, nói: “Lão phu nhân, không xong rồi! Tứ tiểu thư nàng…. Nàng ta…”
Vừa nghe đến ba chữ “Tứ tiểu thư”, Diệp lão phu nhân liền nhịn không được cảm thấy phiền chán, con dâu trưởng ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt thay đổi của bà liền quay đầu nhìn nha hoàn kia, đang muốn nhíu mày quát tháo thì lại bị Lão phu nhân phất tay ngăn lại.
“Đã xảy ra chuyện gì? Còn không để ý cả quy củ mà cứ chạy như vậy vào đây!”
Nha hoàn kia sững sờ mới phát hiện mình không hề thông báo mà đã xông vào phòng Lão phu nhân thì lộ ra sắc mặt bi thảm, liên tục dập đầu hai cái, mới lên tiếng: “Xin lão phu nhân thứ tội, là Tứ tiểu thư đột nhiên xông… xông vào Lưu Lam viện của Tam tiểu thư, còn đuổi Tam tiểu thư ra… ra ngoài, nói nàng ta chọn… chọn Lưu Lam viện là nơi ở sau này của nàng ta, mặt khác người không có phận sự đều… đều cút… cút ra ngoài!”
Chuyện này là sao đây? Không chỉ Diệp lão phu nhân mà tất cả mọi người nghe thấy lời này đều thay đổi sắc mặt, nhất là mẫu thân của Tam tiểu thư – Lưu phu nhân, bình thê của Diệp gia đại gia Diệp Cảnh Minh, nghe nói nữ nhi bảo bối lại bị đuổi ra khỏi viện của mình, việc này làm sao có thể xảy ra được!
“Mẫu thân, người phải làm chủ cho Kiều nhi, nó an phận ở trong viện của mình thế mà cũng bị xảy ra chuyện như vậy, quả thực… quả thực là…”
Lưu phu nhân vân vê khăn lau nước mắt, quay người khóc lóc, kể lể với Diệp lão phu nhân, lúc trước chỉ hơi ghét Diệp Thanh Dao, bây giờ đã trở thành oán hận.
Mà ở trong Lưu Lam nội viện, Tử Tô chuyển cái ghế trong phòng ra ngoài,đặt ở trước cửa ra vào, Diệp Thanh Dao khoan thai ngồi xuống, sắc mặt hờ hững nhìn một đám người trước mặt đang trợn mắt nhìn nàng, đột nhiên có một mùi thơm ngát xông vào mũi, hóa ra Tử Tô đã cẩn thận pha trà ngon rồi đưa đến trước mặt của nàng.
“Nô tỳ tìm cả buổi mới tìm được lá trà chất lượng tạm được này, xin tiểu thư miễn cưỡng uống một chén, đợi nô tỳ đi tìm được trà ngon hơn sẽ pha cho tiểu thư sau.”
Diệp Thanh Dao tiện tay cầm lấy chén trà, cảm thấy rất hài lòng với sự linh hoạt của Tử Tô, thật ra nàng cũng không quá thích uống trà, thế nhưng việc Tử Tô vừa làm lại rất hợp ý của nàng.
Xoay chén trà rồi nhấp nhẹ một ngụm nhỏ, Diệp Thanh Dao lập tức nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ ném chén trà xuống đất, “choang” một tiếng, chén trà vỡ vụn, nàng cất giọng thanh lãnh mang theo chút tức giận nói: “Đây là cái loại lá trà thấp kém gì thế, kém như vậy mà cũng để cho người uống sao?”
Lúc Tử Tô bưng trà đi ra, Tam tiểu thư của phủ Tĩnh An Hầu Diệp Linh Kiều đã bắt đầu thay đổi sắc mặt, lại thấy hành động và nói năng lỗ mãng của Diệp Thanh Dao lúc sau thì liền không nhịn được nữa, giận dữ trên mặt không che giấu, giọng nói bén nhọn: “Loại người chưa thấy qua việc đời như ngươi, chỉ là một nha đầu hoang dã đương nhiên sẽ không biết những thứ phong nhã(*), mới có thể nói Vân Đính Tuyết Tễ(**)?là lá trà thấp kém!”
(*) nhã nhặn, lịch sự
(**) một loại trà
Nói thì nói như vậy nhưng thực ra trong lòng Diệp Linh Kiều cũng đang nhỏ máu, trà Vân Đính Tuyết Tễ này là tinh phẩm trong các loại trà, toàn bộ Kim Nguyệt quốc một năm cũng chỉ có mấy cân lưu lạc bên ngoài, tổng cộng nàng cũng chỉ có hai lạng mà thôi mà hai lạng này cũng do nàng vất vả quấy rầy lại kiên quyết đòi phụ thân mới lấy được đấy. Nàng luôn cất giấu không dám uống hết, không ngờ lại bị nha đầu ti tiện này vứt bỏ một ly!
Diệp Linh Kiều hung ác cắn chặt răng, chỉ hận không thể xông lên xé nát khuôn mặt Diệp Thanh Dao đáng giận kia nhưng lại không dám, bởi vì vừa rồi đã được lĩnh giáo thủ đoạn của Diệp Thanh Dao, nàng ta đường đường là Tam tiểu thư phủ Tĩnh An Hầu lại bị một nha hoàn nhẹ nhàng ném một cái ra ngoài, bây giờ toàn thân vẫn còn đang đau nhức đây.
Mà nếu việc này để người ngoài biết được thì nàng ta còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa chứ?
Đối với Diệp Linh Kiều đang kêu la ở kia, Diệp Thanh Dao chỉ nhàn nhạt liếc qua rồi quay đầu về phía Tử Tô, nói: “Hóa ra thứ này là Vân Đính Tuyết Tễ à, Tử Tô em đã từng nghe nói qua chưa?”
“Thưa tiểu thư, loại trà này… quả thực nô tỳ chưa từng nghe nói qua.” Khóe miệng Tử Tô ẩn giấu chút ý cười, trả lời.
“Ta cũng chưa từng nghe nói tới.” Khóe miệng Diệp Thanh Dao khẽ nhếch, dáng vẻ ý là “ta chưa từng nghe nói tới thì tất nhiên chỉ là đồ vật không có danh tiếng gì mà thôi”, thậm chí còn khinh thường lườm nước trà và lá trà rơi dưới đất, nói: “Chưa thấy loại trà nào khó uống như vậy, chắc cũng không phải là loại trà tốt gì, uống còn kém xa so với Ngọc Thế của bà ngoại.”
Diệp Thanh Dao đều đã nhớ kỹ những lời mắng chửi người lúc nãy Diệp Linh Kiều tự cho là đúng nói, những thứ khác nàng có thể đại nhân đại lượng mà bỏ qua nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua việc nàng ta dám sỉ nhục bà ngoại và người thân của nàng.
Những năm qua nàng làm sao mới có thể sống sót? Là ai bảo nàng không được có suy nghĩ “ăn nhờ ở đậu” ? Là ai thật lòng yêu thương chiều chuộng nàng?
Tuy Diệp gia là gia đình chính thức trên danh nghĩa nhưng những người này, trong mắt của nàng, không bằng cả một cọng tóc gáy của bà ngoại và mọi người.
Không phải tự cho mình là có thân phận, địa vị cao quý hay sao? Không phải nói là không thể chịu nổi Vân gia quê mùa thấp kém hay sao? Hừ, Vân Đính Tuyết Tễ? Đó chẳng qua chỉ là đồ mà ở nhà bà ngoại tiện tay vứt lung tung, nhìn cũng lười nhìn, vậy mà đường đường tiểu thư Hầu phủ lại xem nó như bảo bối!
Ngọc Thế, đã nghe nói tới bao giờ chưa? Nếu nói Vân Đính Tuyết Tễ là loại trà tinh phẩm thì Ngọc Thế mới chân chính là Trà Vương (vua của các loại trà), ngay cả trong hoàng cung một năm có thể có nửa cân trà Ngọc Thế làm cống phẩm cũng coi như không ít rồi. Lấy hoàng cung ra với nhà bà ngoài để so sánh cũng quá doạ người rồi, Diệp Thanh Dao cũng thật sự không rõ làm thế nào mà bà ngoại có được nhiều trà Ngọc Thế như vậy.
Lúc Diệp Linh Kiều nghe đến tên “Ngọc Thế” thì lập tức sững sờ, rồi nhịn không được cười “phì” một tiếng, mặc dù nàng ta hơi sợ Diệp Thanh Dao nên không dám động thủ nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ mặt biểu lộ sự khinh miệt và xem thường, nói: “Cho dù ngươi nói năng mạnh mẽ như vậy nhưng cũng phải lấy ra bằng chứng thì mới có lý do để người ta tin tưởng chứ. Ngọc Thế?!! Ngươi cho rằng Ngọc Thế là cái gì? Là đồ vật mà ngươi có thể tùy tiện nhặt trên đường cái sao?”
Diệp Thanh Dao hết sức thờ ơ đối với những lời ác ý của Diệp Linh Kiều nhưng đột nhiên lại chuyển dời ánh mắt đến cửa lớn của Lưu Lam viện, rất nhanh đã nhìn thấy một đoàn người khí thế mạnh mẽ tiến đến, đi đầu không thể nghi ngờ chính là Diệp lão phu nhân, lúc này trên mặt Lão phu nhân đang tràn đầy lửa giận, sớm đã không còn liên quan gì đến dáng vẻ hiền lành giả tạo lúc trước.
Diệp Linh Kiều vừa thấy tổ mẫu đại nhân đến bèn liền lập tức xoay người chạy tới bên người Diệp Lão phu nhân, chỉ vào Diệp Thanh Dao lên án nói: “Tổ mẫu, ngài nhất định phải làm chủ cho cháu gái, nha đầu thối kia chẳng những không được con đồng ý mà đã xông vào viện của con mà còn muốn đuổi con đi ra ngoài, điều này rõ ràng là cưu chiếm thước sào!”
“Cưu chiếm thước sào ư?” Diệp Thanh Dao ngồi yên vị ở trên ghế, cũng không hề có ý định hành lễ với tổ mẫu và trưởng bối vừa đến mà nghiêng nghiêng người, khuỷu tay chống trên lan can của ghế rồi nâng cằm lên nói: “Nơi này là nơi ở của cha mẹ ta hồi còn sống, tổ mẫu người cho con hỏi, rốt cuộc ai mới là người cưu chiếm thước sào đây?”
Lão phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào dáng vẻ hờ hững thản nhiên của Diệp Thanh Dao, giọng nói cũng lạnh như băng: “Tất nhiên ta sẽ an bài chỗ ở cho ngươi, Lưu Lam viện này là chỗ ở của cha mẹ ngươi khi còn sống, chứ không phải của ngươi!”
Diệp Thanh Dao không nhúc nhích, ngồi an ổn như cũ trên ghế, vừa vuốt vuốt ngắm nhìn ngón tay của mình, vừa nói: “Nhưng ta lại rất ưa thích nơi này, ta rời nhà đã 16 năm, đều chưa từng có cơ hội về tế bái cha mẹ, muốn ở lại nơi ở của cha mẹ hồi còn sống để tưởng niệm, chắc tổ mẫu ngài nhất định sẽ không từ chối đâu nhỉ?”
Ánh mắt Lão phu nhân chợt lóe lên, không biết nghĩ tới điều gì nhưng rất nhanh chóng liền thanh tỉnh lại, nhìn dáng vẻ không biết điều kia của Diệp Thanh Dao thì lại càng không biết phát giận ra chỗ nào, “Dù vậy nhưng Kiều Nhi đã ở chỗ này nhiều năm, tổ mẫu há lại có thể làm ra việc đuổi cháu gái ra khỏi viện?”
“A, hóa ra tổ mẫu khó xử về chuyện này sao?” Trên mặt Diệp Thanh Dao chợt hiện lên vẻ ác liệt, tươi cười nhìn Diệp Linh Kiều rồi nhếch miệng nói: “Tam tỷ đúng không? Tỷ cũng biết 16 năm trước ta sinh ra ?cái tiểu viện này, mà đồng thời, mẫu thân của ta cũng mất đi ở bên trong gian phòng này. Không biết lúc trước, sau khi bà mất đi có đổi lại giường này hay không, còn có những đồ vật khi bà còn sống hay dùng nữa. Nhưng quan trọng nhất là, nơi này là nơi tình cảm sâu đậm của cha mẹ ta, cũng không biết sau khi mẫu thân của ta chết có tràn đầy lưu luyến với nơi này không nhỉ?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Diệp Linh Kiều lập tức trắng nhợt, trên người đổ một tầng mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy cả người rét run từng cơn.