Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã
Chương 8: Kẻ hai mặt đúng là âm hồn bất tán
Khuôn mặt Đinh mẹ lập tức biến thành dữ tợn, cuộn tròn lại bài kiểm tra run rẩy rít gào, “Biết nói dối, lại học được cách sửa điểm thành tích !”
Bà ném bài kiểm tra xuống, thuận tay lấy chổi trúc để trên cầu thang quất xuống. Nhất Nhất vội vàng nhảy chồm chồm tránh đòn, Đinh mẹ càng tức giận, tay trái giữ lấy con gái, tay phải rút ngọn trúc trong cái chổi ra không suy nghĩ đánh xuống. Lúc này mới đầu tháng mười một, mặc quần áo cũng không nhiều, ngọn trúc đó quất trên tay trên đùi như những ngọn bén lửa.
Đau chết mất!! Cô nhóc chịu đựng đau, âm thầm mắng: Bác Triệu ơi là Bác Triệu, chổi nhà bác sao không để trong nhà lại để trên hành lang làm gì cơ chứ? Để suốt mấy năm nay a, lần trước lấy chổi đánh cũng là chổi nhà bác a. Ngày mai nhất định phải đem cái chổi này ném đi ~~~ nhà cách vách mở cửa, Trịnh mẹ hoang mang rối loạn lao tới can ngăn, đi theo sau là Gia Vũ, con mắt đang nhón nha nhớn nhác.
“Cứu mạng a ~~~ Gia Vũ!”
Gia Vũ không chịu cứu mệnh cô nhóc, chỉ liếc một cái liền vội vàng đóng cửa, chỉ víu trên khung cửa lộ ra nửa cái đầu kêulên: “Mẹ mau vào nhà đi, mẹ còn đang xào nếu mà, sắp cháy rồi.”
Cái tên lòng lang dạ sói này, chết cũng phải kéo tên đó xuống cùng! Nhất Nhất the thé kêu to: “Dì Trương ~~~ phiếu điểm của Gia Vũ, người xem cẩn thận một chút nha. . . . . .”
Hôm sau Nhất Nhất vác cặp sách cà nhắc cà nhắc đi đến trường, ở dưới lầu đụng mặt một tên cũng cà nhắc cà nhắc là bạn học - Gia Vũ, hai người trợn tròn mắt không thèm nhìn nhau , “Hừ” Một tiếng mỗi người đi một ngả. Cả ngày cũng không nói chuyện với nhau, khinh bỉ nhìn nhau bằng nửa con mắt, ánh mắt ác độc giống như loài sói đã bị bỏ đói suốt ba tháng bắn tóe lửa, dọa Hạ Mông sợ hết hồn, dùng sách giáo khoa che mặt, không dám nhìn hai bên. Tan học, sau khi đợi bạn học đã đi hết rồi, hai đứa ném cặp sách xuống xông lên đánh nhau một trận, cuối cùng mỗi người bị ăn ba quả đấm thì kết thúc chiến tranh.
“Cậu không thể trách tớ, ai kêu cậu không giúp tớ.” Nhất Nhất không cảm thấy chính mình làm sai rồi.
“Vậy cậu cũng không thể khai tớ ra.”
“Đều do Thượng Quan Cẩn Ngôn, đồ chủ nghĩa đế quốc Mỹ, đồ tiểu Nhật Bản, kẻ hai mặt! Nếu không phải hắn không có việc gì, rảnh quá chạy qua phòng học của chúng ta, thì sẽ không thấy tớ sửa điểm, tớ không sửa điểm thành tích sẽ không bị đánh, tớ không bị đánh sẽ không nói ra chuyện của cậu.” “Cậu không sửa điểm cũng sẽ bị đánh a.”
Gia Vũ vuốt mông trợn trắng mắt . “Cậu cũng vậy thôi!”
Nhất Nhất không cam lòng yếu thế, đáp lại hắn bằng ánh mắt xem thường. Nói chuyện không hợp, lại lần nữa xông vào nhau đánh đấm, cuối cùng mắt Gia Vũ ngập rụa nước mắt chạy về nhà. Nhất Nhất đi theo phía sau hắn liếc mắt xem thường, hướng phía cổng trường đi, ánh mắt nhìn đến Thượng Quan Cẩn Ngôn cùng Chu Đình đang đứng ở bên bồn hoa nói chuyện, lập tức hai long não* nhìn xoáy tới phía họ, khiến cho Chu Đình thấy quái lạ, thở phì phì tức giận xoay người bước đi.
*Mỗi lần Thất Thất trợn trắng mắt nhìn Cẩn Ngôn, mắt cô bé nhìn như viên long não màu trắng. (hay dùng để trong tủ đồ để tránh gián, bọ…. )
“Bị đánh rồi đúng không, còn dám sửa điểm thành tích nữa không?” Cẩn Ngôn chắp tay sau lưng rất giống thầy giáo. Nhất Nhất hận đến nỗi muốn bóp nát quả đấm trong tay. “Cậu chính là đồ mách lẻo!”
“Làm người phải thành thật, cái này không quan hệ đến mách lẻo hay không mách lẻo.”
Không lời nào để nói, vẫn là dùng vũ lực giải quyết đi. Nhảy bật qua giẫm lên chân hắn, hắn đứng bất động để cô nhóc giẫm, lông mày nhíu thật chặt, cắn môi nhẹ nhàng hít vào. Không đau sao?! Chán ghét nhất là cái bộ dáng nén giận này của hắn! Mỗi lần đều như vậy, cặp mắt to tội nghiệp chớp chớp, làm hại cô nhóc muốn giẫm hắn thêm vài cái đều không nhẫn tâm.
“Giẫm đủ chưa?”
“. . . . . . Đủ rồi đủ rồi!”
“Về sau không được lại sửa đổi thành tích, tớ sẽ đến chỗ thầy giáo kiểm tra.” Cẩn Ngôn mím môi bỏ đi.
“Cậu không phải là người. . . . . . Cậu là kẻ hai mặt. . . . . .” Nhất Nhất ném cặp sách, nhìn theo bóng lưng hắn giơ tay múa chân đấm đá túi bụi.
“Thượng Quan Cẩn Ngôn, tớ với cậu thề không đội trời chung ~~~” Giữa hai người đơn phương đi đến nông nỗi thủy hỏa bất dung. Vì sao lại nói đơn phương, bởi vì chỉ cần Cẩn Ngôn xuất hiện, Nhất Nhất lập tức xem thường và bỏ đi; Mà Cẩn Ngôn căn bản giống như là không thèm để ý hai cái long não ác độc kia, theo thường lệ cười tủm tỉm chào hỏi. Mọi người chung quanh nhìn thấy, nhất trí khiển trách Đinh Nhất Nhất không biết lễ phép, không văn minh, điều này càng thêm phụ trợ cho phẩm đức cao thượng của học sinh ba tốt kia.
Đảo mắt một cái Cẩn Ngôn đã lên cấp hai, Nhất Nhất rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Tiệc vui chóng tàn a, người không ở trường học nhưng thanh danh còn tồn tại, mỗi khi cô nhóc cùng Gia Vũ vác phiếu điểm về nhà, mặc kệ là thi tốt hay không, luôn bị nghe hai bà mẹ ca cẩm thở dài: “Khi đó Cẩn Ngôn môn nào môn lấy đều 100 điểm a. . . . . .”
Cô nhóc sâu sắc cảm nhận được hàm nghĩa của câu thành ngữ bốn chữ “Âm hồn bất tán” này. Trước cuộc thi tốt nghiệp cấp 1, hiệu trưởng chuyên môn tổ chức đại hội học sinh lớp sáu, kêu gọi các bạn học sinh viết một bài văn có liên quan đến tương lai của mình.
“Chính là viết về dự tính tương lai bản thân, tỷ như chuẩn bị thi trường nào, tương lai muốn thi vào đại học nào? Muốn trở thành người ra sao? Nếu các bạn có nghi vấn, có thể đi ra ngoài cổng trường xem bài văn mẫu dán trên cổng, là trước vài khóa có bạn học lưu lại, trong đó người viết xuất sắc nhất là bạn học Thượng Quan Cẩn Ngôn. . . . . .”
Tan học về nhà, Nhất Nhất lôi kéo Gia Vũ cố ý đi đến trước bảng thông báo ở cổng trường học hỏi kinh nghiệm. Bài văn viết tốt nhất trong truyền thuyết kia cũng đơn giản chỉ là “Nỗ lực học tập, báo đáp tổ quốc, làm người có ích cho xã hội” Linh tinh mấy thứ đó chứ gì. “Này cũng coi như viết tốt nhất ?một chút cũng không sát với cuộc sống thực tế.”
Cô nhóc thất vọng. “Cậu viết được sao.” Gia Vũ vẫn sùng bái vô cùng, lấy vở ra chép một đoạn ngắn. Cô nhóc không viết được? Quá coi thường người khác! Thầy giáo Ngữ văn nói, viết văn chính là đem tất cả những nội dung mình nhìn thấy, nghe được, nghĩ đến hoặc là những chuyển tự mình trải qua, dùng ngôn ngữ văn tự thích hợp biểu đạt ra.
Về đến nhà, năng lực sáng tác của Nhất Nhất phun trào, cơm chiều cũng không ăn, ngồi vào trước bàn học xoạt xoạt nét bút viết rằng: Tớ chuẩn bị thi năm Nhất Trung học cơ cở, đương nhiên, thành tích tớ ở trong lớp không được tính là tốt lắm, có lẽ thi đậu cũng có chút khó khăn. Thi không đậu cũng không quan hệ gì, tớ có thể tự nuôi sống bản thân, có thể làm cho mẹ bớt đi vất vả cơ cực. Nghe bạn học Lí Tiêu nói, cách trường học chúng ta không xa có một nhà xưởng thủ công mỹ nghệ, bạn ấy từng cùng mẹ bạn ấy làm việc ở nơi đó, chính là việc xâu chuỗi hạt, rất đơn giản thôi. Tớ nghĩ rằng, nếu tớ thật sự không thi được, tớ sẽ đi nơi đó làm việc, bạn học Lí Tiêu còn nói công nhân nơi đó rất thân thiện. . . . . .
Viết xong bài văn đem đi nộp, vài ngày sau các bạn học đều biết chuyện Nhất Nhất muốn đi xâu chuỗi hạt, đến cả học sinh lớp dưới cũng biết, rất nhiều lần đi lại trên đường đều có người hỏi: “Đinh Nhị, khi nào thì đi xâu chuỗi hạt?” Nhất Nhất hết thảy đều dâng tặng hai cái long não.
Sau này Đinh mẹ cũng biết, thở hồng hộc véo lỗ tai con gái mắng: “Con lợi hại quá ha, tự mình có thể nuôi sống bản thân, mẹ thấy con là không muốn đi học đúng không hả! Đi, đi theo anh họ con bán kem que đi!”
Tình hình kinh tế của gia đình anh họ không tốt lắm, hàng năm nghỉ hè đều cùng bạn học bán kem que trên phố, vì thế Nhất Nhất bị bắt vác thùng xốp cực lớn rao bán kem que trên phố, vất vả lao động cực nhọc toàn bộ kỳ nghỉ hè, buôn bán lời được hai mươi ba đồng năm hào, cuối cùng toàn bộ nộp hết cho anh họ.
“Thế nào? Kiếm tiền không dễ dàng đúng không.” Đinh mẹ tổng kết. “Cũng không tệ lắm, có kem que ăn ~~~” Nhất Nhất bị ánh nắng mắt trời đốt cháy thành người Châu Phi, làn da bị lộ ra ngoài đen nhẻm, nhếch miệng cười, liền cảm thấy hàm răng trắng chói mắt.
“. . . . . . Con cả đời cứ đi bán kem que đi!” Mặc dù cực kì không đồng ý thi lên trường trung học cơ sở dành cho cán bộ nhân viên trong tập đoàn, cũng biểu lộ rõ ràng quyết tâm của bản thân có thể tự kiếm tiền nuôi sống mình, Nhất Nhất vẫn cứ bị đánh kèm mắng, đá vào Danh Dương. Ngày đầu tiên khai giảng thì phát hiện một sự thự cực kì căm phẫn, đó là chủ tịch hội học sinh là Thượng Quan Cẩn Ngôn.
Đương nhiên cũng có chuyện đáng cao hứng, lên trung học cơ sở, bạn học cùng lớp hồi tiểu học có hơn một nửa lại học cùng lớp, Gia Vũ, Hạ Mông, Minh Nguyệt đều có mặt, ngoài ra còn có một ngạc nhiên nữa, bạn học Tống Chí Cương lại một lần nữa vinh dự bị lưu ban, trở thành thành viên của năm Nhất Trung học cơ sở lớp 3.