“Tớ kém cỏi như vậy sao!” Gia Vũ bị biểu cảm của cô nhóc kích thích đến nỗi trả đòn gõ bốp một cái vào trán cô nhóc.
“Ai, tớ chỉ là khó có thể lý giải. . . . . .” Cô nhóc vuốt xoa chỗ đau bị gõ thì thào, “Chuyện xảy ra khi nào a?”
“Nói không chừng là bắt đầu từ tiểu học, Gia Vũ oh?” Đàm mỉm cười híp mắt vỗ vỗ vô lăng.
“Không có khả năng!” Nhất Nhất liên tục lắc đầu tỏ vẻ không tin, “Gia Vũ hồi nhỏ bộ dạng khó coi, suốt ngày chảy hai dòng nước mũi, đánh một cái đã khóc, giống như con gái, Mông Mông nhà tớ làm sao có thể thích loại con trai hay chảy nước mũi được !”
Đàm Vi phun ra tiếng cười, tay lái đều đánh lệch, ba người khác sợ tới mức vội vàng hô to cẩn thận!
“Cậu ta điên rồi.” Gia Vũ bất mãn oán giận, “Hạ Mông từ nhỏ chính là tấm gương của Nhất Nhất, là nữ thần, ai cũng với tới được.”
“Một đóa flower cắm trên bãi phân trâu. . . . . .” Nhất Nhất ôm ngực rên rỉ, “Ôi my heart, ôi my heart. . . . . .” Trong vòng một ngày phải chịu hai lần đả kích, không tiếp thụ được !
“Cậu, mẹ nó nói cái gì tiếng nước ngoài chứ!”
Mông Mông thích Gia Vũ? Đánh chết cô nhóc cũng không tin. Trước kia Nhất Nhất luôn luôn cho rằng Hạ Mông thích Cẩn Ngôn, dù sao người thích hắn nhiều như vậy cũng không có gì kỳ quái. Nhưng Hạ Mông cư nhiên thích Gia Vũ, thích tên hàng xóm cứ động một cái là gầm rít lên kia! Vậy Gia Vũ có thích Mông Mông không? Có khả năng không thích, bằng không sao lại không cự tuyệt các nữ sinh khác? Còn nhận thư tình và lời mời đi xem phim với người khác. Nhưng nếu nói là không thích cũng không đúng, hai người cùng nhau đi học cùng nhau tan học, hắn giúp Mông Mông lấy cơm, giúp cậu ta xách cặp sách, nếu Hạ Mông có xảy ra chút tình huống gì, người sốt ruột nhất chính là Gia Vũ.
Aiz, tâm tư này khó đoán a. . . . . . Còn có nhóc em cùng lão đại, hai người cư nhiên đang hẹn hò. Nhóc em từ nhỏ đã đeo dính người khác, ai đối tốt với cô nhóc liền dính chặt người đó. Nhóc em thích kề cận Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn lại thường cùng Đàm Vi ở chung một chỗ, nhóc em bị kẹp giữa hai bên cũng chẳng có gì lạ, người khác nhìn vào chỉ biết nói trẻ con chơi cùng nhau, làm sao đoán được ngọn lửa yêu sớm đã cháy lan khắp đồng cỏ. Đoán là đoán, nhưng Nhất Nhất là loài động vật đơn bào, rất sợ hao tổn tâm trí suy xét loại vấn đề này, cho nên người khác cứ yêu tình yêu của họ, cô nhóc cứ chơi trò chơi của cô nhóc, không can thiệp vào.
Còn có mười phút là hết giờ tự học tối, Nhất Nhất đang nằm bò ra bàn làm đề thi sinh học, mấy thứ lộn xộn a-xít amin, protein, đường glu-cô khiến cho người ta điên đầu. Enzim trong dịch vị là được trong tế bào vị tuyến hình thành? Oái trong câu trả lời sao lại xuất hiện cả đại văn hào? Đại văn hào Maksim Gorky đang trôi mênh mông trên biển lớn. . . . . . Xem kìa, có người ở không trung bay. . . . . . Tiếng chuông vang lên. “Nên về rồi.” Người ngồi cùng bàn theo quán tính bắt đầu sột xoạt sắp xếp, đánh dấu sách vở đang xem dở, sột xoạt….
“Ba phút, chờ tớ làm xong đề mục này. Nói chung, tác dụng của chất kích thích đối thực vật sinh trưởng là. . . . . . Cái gì xúc tiến thực vật sinh trưởng? Oh, nồng độ thấp. Bản chất hóa học của chất kích thích là. . . . . .” Âm thanh sột xoạt đột nhiên không thấy nữa, đổi thành tiếng người ngồi cùng bàn hưng phấn nói nhỏ: “Soái ca~~~”
“Bản chất hóa học của chất kích thích là cái gì? Cứ quên suốt.”
“Soái ca a ~~~”
“Á. . . . . . Đẹp cái khỉ mốc gì!” Nhất Nhất đem hai từ “ soái ca” vừa viết lên tô tròn màu đen, đầu vừa nhấc lên, nhìn thấy một gương mặt đã lâu không gặp. A a ~~~ gặp quỷ ? Đứng trước mặt là một sinh vật giống đực, làn da so với nửa năm trước đen hơn một ít, dùng ngôn ngữ đang lưu hành mà nói chính là làn da lúa mạch, thực đẹp mắt. Mặt mày tuấn lãng, vẻ ngây ngô đã biến mất không ít, so với trước đây càng nhiều hơn vài phần trưởng thành chững chạc.
“Indole -acetic acid(IAA).” Anh đẹp trai mỉm cười nhắc nhở.
Nhất Nhất đứng bật dậy, ghế phát ra một tiếng tạp âm thật lớn. “Sao cậu lại tới đây?!”
“Tới đón cậu tan học a.”
Đón cái quỷ. Cô nhóc nhìn quanh bốn phía, phát hiện trên lớp học đại bộ phận bạn học đều không đi về, tay cầm cặp sách nhưng ánh mắt lại nóng bỏng nhìn qua phía bên này. Nói chính xác là, nhìn người con trai đột nhiên xuất hiện gây họa này.
“Thượng Quan Cẩn Ngôn!” Bên cạnh bạn học nữ kích động kêu, “Cậu còn nhớ rõ tớ không? Tớ là Hà Miêu a, kỳ học trước ngồi cùng bàn với Nhất Nhất, cậu tới trường chúng tớ thi đấu bóng rổ còn ký lên cánh tay tớ!”
“Xin chào. . . . . .” Hai mắt Cẩn Ngôn sương mù mênh mông. Ai? Hà Miêu?
“Nghe nói cậu thi đậu đại học Q, thật là lợi hại a, trường học thế nào? Học nghành gì? Chúng tớ sang năm cũng phải thi đại học, cậu giúp chúng tớ tư vấn đi!”
Bộ dạng làm quen, lại có nữ sinh chen tới hai mắt nổ đom đóm: “Cậu còn nhớ tớ không , tớ là ××× a!”
“Tớ là ×××, còn nhớ không?”
“Tớ là. . . . . .”
Không dễ dàng gì thoát khỏi vòng vây đó xông ra ngoài, Cẩn Ngôn vẫn có chút nghĩ mà sợ. “Các nữ sinh trường cậu thật. . . . . .”
“…thật quả quyết đúng không.”
“Thật. . . . . . Nhiệt tình.” Hắn nơm nớp lo sợ khoác chiếc áo khoác lên người. Lúc đến đây thấy nóng quá nên cởi áo khoác ra, sớm biết như vậy, dù có chết nóng cũng vẫn cứ mặc kín trùm kín vào. Nhất Nhất ôm cây cột bên cạnh để tránh cười vỡ bụng mà ngồi phịch xuống đất. Vừa rồi tình hình thật sự rất buồn cười, không chỉ có bạn học nữ ở trong lớp, còn có lớp khác cũng chạy tới, tên xui xẻo này bị nữ sinh bao quanh, vây quanh muốn chạy cũng không thoát, mặt đều nghẹn đỏ bừng… hắc hắc ~~~
“Cậu cười cái gì?”
“A, không có.” Cô nhóc chạy nhanh nhéo nhéo đôi má vì nghẹn cười mà đỏ bừng. “Cậu trở về khi nào?”
“Buổi chiều, ở nhà không có việc gì nên lại đây.” Cẩn Ngôn nhớ tới cô nhóc điền trên bài thi hai chữ “Soái ca”, nhịn không được khóe miệng cong lên.
Nhất Nhất đề phòng dựng thẳng lông mày lên: “Cậu vừa cười cái gì?” Định có ý gì đây?
“Không có.” Hắn đem câu trả lời quăng trở về.
“Đạp xe tới không?”
“Không, trời lạnh tớ đều ngồi xe bus. Cậu thật sự tới đón tớ?” Hắc hắc, có xe ô tô con đẹp đẽ ngồi rồi.
“Đương nhiên là thật.”
“Xe ở đâu? Đậu bên ngoài trường?”
“Chỗ kia.” Theo phương hướng ngón tay hắn nhìn, trong nhà giữ xe chỉ trơ trọi có một chiếc xe đạp bị khóa. Nhất Nhất tuyệt vọng ôm cây đại thụ bên cạnh bồn hoa nức nở: “Đại ca, mùa đông khắc nghiệt cậu liền đạp xe đạp tới đón tớ? Cậu có biết hôm nay nhiệt độ không khí thấp nhất bao nhiêu không, âm 1 độ, về tới nhà tớ thành cục đá mất!”
“Tớ chở cậu, tớ ở phía trước chắn gió cho cậu sẽ không lạnh.”
“Tớ muốn ngồi xe.”
“Đây là xe a.” Không thể nói chuyện với người này a. Cô nhóc vẫy tay ý bảo Cẩn Ngôn khom người xuống, không nói hai lời tiến sát đến phanh áo khoáng của hắn ra.
“Ấy. . . . . .” Cẩn Ngôn mặt bắt đầu nóng lên, may mắn là buổi tối cô nhóc nhìn không rõ. “Cậu làm chi?”
“Cho tớ mặc a, cậu không phải là không lạnh sao.”
Nghĩ lệch rồi. Hắn thầm mắng một tiếng, trong lòng lại có chút thất vọng nho nhỏ. Cởi áo ra khoác lên trên người cô nhóc, lại dùng khăn quàng cổ trùm kín đầu cô nhóc lại, thoạt nhìn giống như cái bánh chưng lớn.
“Khởi giá ~~~” Nữ hoàng ở ghế sau lớn tiếng thét to, “Xa phu cậu lạnh không?”
“Không lạnh.” Áo lông đủ dày, hơn nữa phải dùng sức đạp xe, trên người rất nhanh liền nóng hầm hập . “Bắc Kinh có vui không? Có đem các món ngon về hay không.”
“Có mứt.”
“Vịt nướng đâu?”
“Không mang.”
“A?” Đặc sản nổi tiếng như vậy lại không mang về, lại mang về cái thứ mứt gì đó.
Ngồi xe đạp cảm giác không tệ, Nhất Nhất cười ha ha loay hoay. Từ hồi lên cấp 3 cũng chỉ có thể tự mình đạp xe, trước kia cô nhóc không thích đạp xe, hầu hết thời gian đều ngồi trên xe của Gia Vũ.
“Ngồi yên.” Cẩn Ngôn khẽ quát một tiếng, thiếu chút nữa thì không điều khiển được ghi-đông xe.
“Tớ lâu lắm rồi không được người khác chở. Ngựa sắt a ~~~~~ cậu chậm một chút đi chậm một chút đi ~~~ ai ~~~~”
Đem hắn coi như ngựa đúng không. Phía trước có hòn đá nhỏ, đạp xe qua cho biết!
“A. . . . . . Đi bên kia. . . . . . A a, ruột đều lộn tùng phèo hết rồi . . . . . .”
“Ôm tớ, tránh ngã xuống .”
“Cái gì chứ, con đường quỷ này!” Nhất Nhất bám chặt vào cái yên xe đằng sau không dám buông tay, thanh âm run lập cập, “Cậu không phải nói… nói cậu… có bằng lái sao… tại sao không… lái xe…của ba cậu, . . . . . .”
“Kỹ thuật còn chưa vượt qua kiểm tra, sợ gặp chuyện không may.” Một cái hố thật lớn! Cẩn Ngôn từ từ nhắm hai mắt chuẩn bị lướt qua. “Ôm sát tớ.”
“. . . . . . A!!!!!” Mông cô nhóc! Cô nhóc thét chói tai ôm sát thắt lưng hắn, cả người áp chặt trên lưng hắn. “Con đường này, bình thường rất dễ đi, lấy đâu ra lắm hố như vậy, người làm quan sao không lo sửa chữa lại. . . . . . A, cậu nhìn cẩn thận… đường, a a. . . . . .”
“Xin lỗi, Mắt tớ bị cận lại quên đeo kính.”
“Mắt cận thị còn… dám đạp xe, a a á. . . . . .”