Thanh Liên Phượng Dẫn

Chương 38: Đau lòng


Chương trước Chương tiếp

Vân Liên chậm rãi bước thong thả đến bên cạnh ta cười lạnh : "Làm sao khéo bằng sư phụ được, hôm nay mang đến cho ta hết vui mừng này đến vui mừng khác."

Bổn tiên giật mình lùi về sau một bước. Làm sao mà mới chỉ sau một ngày, địa vị sư phụ của bổn tiên đã bị đồ đệ chiếm lấy. Nếu chỉ thế thôi thì không nói, sự lo lắng và áy náy trong lòng bổn tiên lúc này là sao ? Giống như…

Giống như một người vợ đi ngoại tình bị chồng bắt được vậy. . . . . .

Ta không biết so sánh như thế có thỏa đáng hay không, nhưng dù thế nào thì đó cũng là những tình tiết mà ta đọc được trong truyện. Sau đó… hình như thê tử bị trượng phu bỏ, bị tống vào lồng heo cùng với gian phu rồi dìm xuống sông.

Còn vì sao mà bổn tiên đọc loại truyện này hoặc đọc ở đâu thì cũng không phải là trọng điểm. Trên trán ta thấm ra hai giọt mồ hôi. Lúc này mấy quyển truyện hay người phụ nữ trong truyện kia cũng không thể giúp ta được.

Ta"Hắc hắc" cười khan, ý đồ hóa giải tình cảnh bây giờ, nhưng khi nhìn vẻ mặt Vân Liên vẫn lạnh lùng như cũ, ta biết hiển nhiên chiêu này đối với hắn hoàn toàn không có tác dụng. Chần chừ nửa ngày, ta rốt cuộc đưa tay vuốt đầu Vân Liên giống như khi hắn còn bé, chỉ có điều hiện tại Vân Liên đã cao hơn ta một cái đầu, ta nhón chân vất vả lắm mới chạm được đến đầu hắn.

Vân Liên hiển nhiên bị động ta của ta dọa sợ hết hồn, trên mặt thoáng qua một tia quẫn bách, sau đó liên khinh thường quay mặt đi. Cho dù là thế, thực tế cho thấy mặc dù trên mặt Vân Liên vẫn còn tức giận, nhưng sau khi ta quật phá một phen, bên gò má hắn cũng đỏ ửng lên.

Ta hả hê nhếch nhếch miệng, chỉ có điều ta không vui mừng được lâu đã bị một câu nói của Vân Liên làm cứng họng, không trả lời được.

"Sư phụ, ta chỉ hỏi người một câu, người. . . . . . có thích ta không?"

Ta cúi thấp đầu nhưng rõ ràng vẫn có thể cảm thấy ánh mắt sáng quắc trên đỉnh đầu. Ta muốn trốn tránh, trốn được một ngày cũng được, một năm cũng được. Ta hiểu rõ, dù ta có trốn tránh thế nào, ngày này cuối cùng cũng sẽ đến, ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt với vấn đề này, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.

Nhanh đến mức ta thậm chí còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào.

Ta cắn mạnh môi, cho đến khi trong miệng tràn đầy mùi máu tanh ta mới thoáng buông ra, dùng hết hơi sức toàn thân của mình lắc đầu.

Cái lắc đầu này có ý vị gì sợ là cũng chỉ có mình ta hiểu.

Sự chua xót lan khắp toàn thân, lòng đau đến co rút. Cảm giác lạ lẫm này khiến ta kinh hoảng, nước mắt như chực trào ra, ta len lén hít mũi rốt cuộc cũng ngăn được nước mắt yếu ớt kia chảy xuống.

Ta đầu đến cuối ta không dám ngẩng đầu, ta sợ thấy vẻ mặt bi thương của Vân Liên, nhưng mặc dù đả thương Vân Liên, ta cảm thấy mình tuyệt đối không hối hận. Bây giờ hắn đau lòng vẫn sẽ tốt hơn việc ta biến mất. Ta thừa nhận ta là một tiểu quỷ nhát gan ích kỷ. Ta sợ đau, sợ chết, không có lý do gì để ta hao phí tính mạng của mình chỉ vì thương xót vị con trời này.

Chỉ có điều giờ phút này ta cũng không khá hơn so với chết đi la bao. Trong lòng ta như cò ngàn vạn ngọn dao đâm vào, đau thương đến muốn ngất đi. Ta không hiểu sự khổ sở này là vì sao, chỉ đổ hết sự xui xẻo này lên đầu Ngọc Đế. Khi ta thích Vân Liên, tiên thuật liền biến mất không nói, lại còn phải chịu nổi đau tê tâm liệt phế này. Ta đã coi con trai của ông ta như báu vật thì ông ta cung không nên coi ta như ngọn cỏ vậy chứ.

Ta cắn răng lặng lẽ chịu đựng đau đớn trong lòng. Ta chỉ mong Vân Liên có thể rời đi nhanh đi, không nhìn thấy hắn có lẽ đau đớn trong lòng ta sẽ giảm bớt mấy phần.

Đôi giày xanh trước mặt rời đi hai bước, ta như được đại xá, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy đôi mắt phượng thâm thúy đầy ưu thương của Vân Liên. Tuyệt vọng ẩn quá sâu trong đó ta không nhìn thấu được. Ta cứ nghĩ là trước mặt ta, Vân Liên vĩnh viễn sẽ dịu dàng như vậy nhưng giờ này nam tử lạnh lẽo ưu thương kia là ai ta bỗng nhiên không nhìn rõ.

Vân Liên nhắm mắt, che dấu tất cả tâm tình trong đó. Ta không đành lòng nhìn hắn, thiếu chút nữa không nhịn được mà chạm tay vào hắn. Có điều chỉ trong chốc lát sau khi hắn mở mắt ra, ta thậm chí còn cho là vừa rồi mình chỉ nhìn thấy ảo giác. Vân Liên vẫn là Vân Liên, trơn bóng như ngọc, nam tử lạnh lẽo vừa rồi chỉ là ảo giác trong lòng ta mà thôi.

Ta há miệng nhưng cuối cùng cũng không nói được chữ nào. Làm hắn tổn thương sâu sắc, ta cũng không có tư cách giả mù sa mưa đi an ủi hắn nữa.

Đang lúc ta do dự không biết kết thúc tình huống này như thế nào thì Vân Liên chợt cười, vẻ mặt dịu dàng như bình thường: "Đêm đã khuya, sư phụ nên trở về phòng đi."

Ta liếm môi nhìn Vân Liên, nhất thời không biết nên đi hay ở. Trong các tiểu thuyết mà ta xem, nếu một nữ tử bị một nam tử bỏ, nhất định là một khóc hai nháo ba thắt cổ. Vì vậy, giờ phút này khi ta phụ lòng người khác, ta chỉ hy vọng Vân Liên khóc rống lên với ta hoặc trực tiếp tát cho ta một cái càng tốt, ta đảm bảo sẽ không đánh trả. Nhưng bây giờ hắn lại dịu dàng nhìn ta như thế khiến tay chân ta luống cuống vô cùng.

Cho nên nói Vân Liên mới là cao thủ, đả thương người một cách vô hình.

Ta không suy nghĩ gì, vô thức gọi một câu “Vân Liên”, chỉ đến khi hai chữ này bật ra khỏi miệng, ta mới phát hiện mình không biết nói gì. Ta tức cười che miệng, Vân Liên vẫn dịu dàng cười, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Nụ cười của Vân Liên rất chói mắt, rất châm chọc. Sự ác độc của ta bị hung hăng đả kích. Ta cũng giống hắn, muốn tỏ vẻ như không có chuyện gì nhưng cuối cùng cũng thua trận. Ta cúi gằm đầu, xoay người sang chỗ khác, Vân Liên chợt gọi ta lại. Ta có chút quẫn bách xoay người lại, ép buộc mình đừng bỏ chạy. Ta nhìn Vân Liên, trong lòng có chút chờ mong, cho dù chút chờ mong này có thể khiến cho mọi cố gắng của ta đổ sông đổ biển.

"Sư phụ. . . . . . Người. . . . . . thích Sát Nhan sao?"

Đầu ta ong lên một tiếng. Vân Liên ngốc sao ? Ta khiến hắn rối rắm nhưng hắn vẫn đi hỏi ta có thích người khác hay không ? Ta có chút tức giận nhìn hắn chằm chằm, không giải thích được, không biết đến tột cùng là đang giận hắn hay giận mình. Ta chép miệng hừ mũi nói : "Ngươi nói chỉ hỏi vi sư một vấn đề, nhưng đây đã là vấn đề thứ hai rồi."

Đáy mắt Vân Liên thoáng qua một tia thất vọng : "Đồ nhi không đúng. Đáp án Vân Liên đã hiểu."

Ngươi hiểu ? Ngươi thì hiểu cái gì ? Ta nhìn chằm chằm bóng lưng cô đơn của Vân Liên rời đi, ta hận không thể tát vào miệng một cái. Vừa rồi trong lòng ta còn tràn đầy áy náy nhưng bây giờ chỉ muốn nhào lên xé nát Vân Liên ra. Ngay cả Sát Nhan cũng nhìn ra là ta thích Vân Liên, hắn đã không biết thì thôi lại còn cho là ta thích Sát Nhan. Chỉ có điều nghĩ lại, vừa rồi mình còn phủ nhận, bây giờ nói lại thì thật buồn cười. Ta bắt đầu bội phục sự kiềm chế của Vân Liên, vừa rồi ta còn thấy hắn tuyệt vọng đến mức muốn cắn chết ta. May mà hắn không làm vậy, nếu không hiện tại ta đã mất hết tiên lực, chỉ sợ chưa bị tan thành mây khói vì tình kiếp mà đã bị Vân Liên cắn nát bét rồi.

Ta ngầm thở dài, lúc này còn có tâm tình mà nói đùa, ta cũng thật bội phục mình.

Ta ngồi lại bên hồ thật lâu, lâu đến hai chân tê tê, ta mới lảo đảo đứng lên trở về phòng.

Sát Nhan cũng không có trong phòng, ta cũng không rảnh rỗi để ý xem hắn đi đâu. Là một người ngay đến bản thân mình còn khó tự bảo toàn thì một Đông Hải Thái Tử như hắn chắc chắn vẫn dễ sống hơn ta. Nghĩ đến Sát Nhan, trong lòng ta có chút hốt hoảng. Sao ta không nghĩ ra, người bạn vẫn chơi vui vẻ mấy trăm năm với ta lại có thể có tình ý với ta… Ta không khỏi có chút oán giận mẫu thân thiên vị, trong bốn chị em ta, đại tỷ, nhị tỷ và tam tỷ từ nhỏ đã hiểu được tình yêu, còn ta bây giờ cũng đã nghìn tuổi nhưng mới mơ mơ hồ hồ hiểu đôi chút, vừa mới hiểu ra đã nhếch nhác thảm hại. Ta không hy vọng mình được như đại tỷ hiểu rõ nam nhân, cũng không hy vọng có sự si mê của nhị tỷ, cả ngày chỉ nghĩ đến một Nhị Lan Thần, nhưng ít nhất cũng đừng để ta còn chưa kịp yêu đã làm tổn thương bản thân.

Ta thở dài, ném mình lên giường. Dây buộc tóc dưới đầu cộm lên, ta tháo xuống ngơ ngác nhìn chằm chằm dây buộc tóc màu trắng trong tay. Dây buộc tóc này ta rất thích, dù sao cũng là quà tặng của Vân Liên cho ta, bây giờ giống như bảo bối đối với ta. Bây giờ nghĩ lại nét mặt khi Vân Liên nhìn thấy ta buộc dây buộc tóc này ta mới hiểu ra. Thì ra bắt đầu lúc đó, hoặc có thể là sớm hơn, Vân Liên đã có tình ý với ta… Trên mặt ta hơi nóng, rất không có cốt khí mà âm thầm mừng rỡ. Nhưng sau khi mừng rỡ, ta lại chỉ có thể thở dài, những điều này bây giờ còn có ý nghĩa sao ?

Ta nghiến răng, âm thầm quyết định, nếu ta có thể còn sống trở về thiên đình, nhất định phải nghĩ cách trêu cợt Ngọc Đế. Ừ nếu không trêu cợt được ông ta thì có thể trêu cợt phu nhân hay con trai của ông ta. Thù này không báo, tiểu bá vương Phượng Dẫn ta sau này làm sao có thể sống trên Thiên Đình đây ?

Nghĩ đi nghĩ lại về kế hoạch trả thù Ngọc Đế ta liền ngủ thiếp đi. Khi ta vừa mở mắt tỉnh dậy đã thấy Sát Nhan ngồi ở đầu giường.

Khuôn mặt mang theo nụ cười điên đảo chúng sinh của Sát Nhan hoàn toàn không còn nét cô đơn của tối hôm qua. Lúc này hắn đang cầm một lọn tóc của ta chọc vào lỗ mũi ta.

Ta không nhịn được hung hăng hắt hơi một cái. Mắt phượng xinh đẹp của Sát Nhan híp thành một đường thẳng, một khắc sau liền bật cười. Ta nhìn Sát Nhan cười đến hoa dung thất sắc, tức giận xoa xoa lỗ mũi vẫn còn hơi ngứa. Ai nói lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển? Đối với bổn tiên, tâm của nam nhân mới thật sự là kim dưới đáy biển, ta vẫn đang gặm nhấm đau lòng ở đây thì hắn đã như biến thành người khác không bị ảnh hưởng gì rồi.

Sát Nhan đưa hai ngón tay dài véo má ta, cười nói "Có cảm thấy khá hơn không ? Ngươi đừng làm khổ mình nữa."

"Ai nói ta tự làm khổ mình?" Ta vịt chết còn mạnh miệng, trợn to hai mắt với Sát Nhan, cuối cùng cũng không quên nhếch miệng để chứng minh cho sự chân thật trong lời nói của ta.

"Phượng Dẫn. . . . . ." Sát Nhan nhíu mày, chiếc mũi anh tuấn nhăn lại: "Bộ dáng của ngươi không phải là khó nhìn sao ? Đầu trâu mặt ngựa còn chẳng bằng ngươi."

"Hừ!"

Ta nằm xuống, dùng chăn che kín mặt, không nhìn hắn nữa. Sát Nhan lại đưa hai ngón tay vân vê góc chăn của ta, cúi xuống lặng lẽ nói: "Nếu như ngươi thật sự thích hắn, đợi đến khi vượt qua Thiên kiếp, quay lại với hắn cũng không muộn."


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...