Thanh Lâu Ký Sự

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

Khi Lâm Huệ Lan khó khăn mở to mắt, lọt vào trong mắt là khuôn mặt tuấn tú, mắt như chim ưng lông mi dài đen nhánh, bạc môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu.

Nàng một tay đẩy hắn ra, kích động ngồi dậy, đánh giá xung quanh.

"Đây là nơi nào?"

Lý Chí cười cười ngồi xuống bên giường:" Lý phủ."

Lâm Huệ Lan ánh mắt mơ hồ đảo xung quanh:" Ngươi dẫn ta đến nhà ngươi làm gì?"

"A..." Lý Chí giả bộ suy nghĩ:" Vừa vặn trong nhà thiếu một tiểu nha hoàn."

"Ngươi..." Lâm Huệ Lan mở to hai mắt nhìn:" Ngươi sẽ không... mua ta đi?"

Lý Chí không thể phủ nhận nhẹ gật đầu.

"Vậy... Ngươi mất bao nhiêu tiền?" Nàng dè dặt hỏi.

Lý Chí vươn hai đầu ngón tay ra.

"Hai ngàn lượng?" Ít như vậy, không bài trừ khả năng hắn cưỡng ép mua bán.

Không ngờ Lý Chí lại lắc lắc đầu:" Là hai trăm lượng."

"Cái gì?" Nàng hai mắt trừng lớn:" Ngươi là nói giỡn ta đi? Giá này với tặng không thì có khác gì nhau?"

"Đương nhiên là khác nhau." Hắn còn thành thật giải thích nói:" Hai trăm lượng, là ta đã nguyện ý bị hao hụt rồi."

"Ngươi..." Lâm Huệ Lan nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, một hồi lâu, nàng rốt cuộc tìm về lý trí của mình, nghiêm mặt nói với hắn:" Ta trả gấp đôi giá, tự ta mua mình trở về."

"Được." Hắn gật gật đầu." Không tệ, vừa đủ công sức ta bỏ ra, với giá này lãi coi như hợp ý."

Lười suy nghĩ vì sao hắn lại sảng khoái như vậy, nàng quay đầu trái nhìn phải nhòm tìm kiếm tay nải của mình.

"Tay nải của ta đâu?" Nàng lớn tiếng nói:" Ngươi đem tay nải của ta đi đâu rồi?"

Lý Chí phất tay, trợi tròn mắt nói dối:" Lúc ấy ta chỉ cố đem ngươi về, không có thấy tay nải nào cả."

Lâm Huệ Lan cắn răng nhìn hắn, có quỷ nàng mới tin hắn! Trách không được hắn sảng khoái đáp ứng như vậy, đoán chắc nàng không có tiền? Nàng căm giận lôi kéo xiêm y của mình.

Không đúng! Cảm giác sờ vào vật liệu may mặc không đúng. Nàng cúi mạnh đầu, phát hiện chính mình đã sớm thay đổi xiêm y, một một trắng trong thuần khiết, từ đâu có loạn xiêm y này.

Nàng chưa từ bỏ ý định nhìn lại toàn thân mình, ngay đến cả cái yếm cũng bị người ta đổi mất! Đáng giận... Chờ một chút, nơi này chỉ có hai người bọn họ, sẽ không phải là hắn tự mình động thủ, giúp nàng thay quần áo chứ?

Nàng quấn chặt xiêm y, không khỏi có chút lắp bắp nói:" Ngươi... Ngươi... Giúp ta thay quần áo?"

Hắn sắc mặt thản nhiên gật đầu.

Để cho nàng đâm đầu chết đi! Nàng chuyển hường phía bờ tường, thật sự là xúc động quá mất khôn. Nàng vốn chính là kỹ nữ, loại chuyện này cần gì phải để ý, nhưng mà nàng... Hắn, hắn cư nhiên lại không chạm vào nàng, có phải hay không ngụ ý, hắn đối với nàng thật sự một chút ý tứ cũng không có? Nhưng là... Nhưng là...

"Này..." Chịu không nổi thời gian dài bị xem nhẹ, Lý Chí lấy tay kéo nàng quay về phía mình, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt vừa thẹn vừa giận của nàng, tâm tình không khỏi tốt lên, lại muốn trêu đùa với nàng:" Ngươi đang đỏ mặt sao?" Hắn ra vè kinh ngạc sờ sờ mặt của nàng:" Thật sự là khó tưởng tượng được. Người mấy ngày hôm trước còn bắt ta phải cùng nàng lên giường. Nhớ không lầm, người đó hắn là ngươi đi?"

Nàng một phen hất tay hắn ra, ảo não nói:" Cái này căn bản không giống nhau! Nơi này cũng không phải là Hoa Xuân lâu! Hơn nữa ta..."

"Ngươi làm sao..." Lý Chí vểnh tai, làm một bộ chăm chú lắng nghe.

"Ta... Ta..." Lâm Huệ Lan cắn răng, kéo hắn lại hướng phía lỗ tai hắn lớn tiếng kêu:" Ta căn bản không phải là đỏ mặt! Đó là buồn rầu! Ngươi thành thật nói cho ta biết! Ngươi đem quần áo ta đi đâu vậy?"

Lý Chí có chút thất vọng nhu nhu lỗ tai, miễn cưỡng nói:" Ta cho người đem đi đốt rồi."

"Đốt? Vì sao?"

Chống lại vẻ mặt kinh ngạc của nàng, hắn ngồi thẳng lưng, nghiêm mặt nói:" Nơi này là Lý phủ. Đã bước vào cửa thì phải tuân thủ quy củ. Xiêm y mặc để bán rẻ tiếng cười kia, tuyệt đối không thể dùng." Hắn đời này cũng không muốn lại nhìn thấy nàng mặc cái loại xiêm y che được mấy khối thịt này.

Nàng thương tâm buông hắn ra. Tại sao có thể như vậy? Nàng cực nhọc vất vả dành dụm được ít tiền riêng, cứ như vậy liền bay mất?

"Kỳ thật nếu ngươi muốn tự chuộc mình, cũng không phải là không có cách." Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, an ủi nói:" Ngươi xem, làm nha hoàn Lý phủ, lương bổng một năm là mười lượng bạc, làm hai mươi năm, không phải sẽ được hai trăm sao? Xét thấy chúng ta có quen biết từ trước, ta liền hào phóng một chút, không thu lãi với ngươi, thế nào?"

Hai mươi năm sau, nàng ba mươi sáu tuổi, tuy rằng tư sắc đã phai nhạt, nhưng còn một đống ngày tươi đẹp phía trước, cũng không tính quá kém. Bất quá, nàng hồ nghi nhìn hắn, hắn bỏ ra kinh phí lớn như vậy để mua mình về Lý phủ, chỉ đơn giản làm nha hoàn thôi sao?

"Đương nhiên không có khả năng đơn giản như vậy." Hắn giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, lại cố ý thừa nước đục thả câu:" Ta nghĩ muốn làm cái gì, ngươi có thể lưu lại chẫm rãi đoán, dù sao, ta tuyệt đối sẽ không ăn bớt tiền lương của ngươi, điều này ngươi có thể yên tâm."

Để ý làm chi việc hắn muốn làm cái gì, chờ nàng có đủ hai trăm lượng, liền được một thân chân chính tự do. Nghĩ như vậy, Lâm Huệ Lan vui vẻ nở nụ cười.



"Ngươi rốt cuộc có múc được hay không?" Lý Chí nhịn xuống xúc động muốn đi lên hộ trỡ, đứng bên cạnh giếng mở miệng hỏi. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Lâm Huệ Lan này người nhỏ nhắn như vậy chỉ kín có gáo nước thôi cư nhiên múc ba bốn lần cũng không được.

"Đương nhiên có thể!" Lâm Huệ Lan căn răng, dùng hết nỗ lực, rốt cuộc cũng đem gáo nước "rất nặng" này múc lên, sau đó đổ vào thùng gỗ bên cạnh.

"Ngươi xác định ngươi thật sự có thể đảm nhiệm công việc của nha hoàn này sao?" Lý Chí ngồi xổm bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi. Cầu xin đại tiểu thư cô chỉ cần mở miệng đổi ý, hắn lập tức liền thu hồi lời nói ngu xuẩn muốn nàng làm nha hoàn này.

"Đương nhiên có thể!" Lâm Huệ Lan lời nói xác định, đây chính là bước đi đầu tiên trên con đường khôi phục thân tự do của nàng. Huống hồ chờ đến khi nàng ra khỏi Lý phủ, cũng phải có kĩ năng phòng thân không phải sao? Hiện tại, nàng muốn học tập cách giặt quần áo như thế nào!

Ý chí chiến đầu sục sôi, ngang nhiên cuốn cao hai ống tay áo, nàng cầm lấy quần áo trong thùng gỗ, dùng sức chà sát vào tấm ván giặt quần áo.

Đang muốn mở miệng nhắc nhở nàng dùng sức chà sát như vậy sẽ khiến quấn áo bị hư, nàng đã hô trước lên một tiếng, tâm Lý Chí cả kinh, vội vàng cầm tay nàng lên hỏi:" Làm sao vậy?"

Cúi đầu chỉ thấy ngón trỏ bàn tay bàn tay của nàng móng tay được cắt tỉa đẹp mắt đã bị gãy. Hắn một trận đau lòng:" Có đau lắm không?"

"Không có việc gì!" Nàng quẩ cường rút tay về, đem ngón tay bỏ vào miệng, một hồi lâu, nàng đem móng tay đã được cắn sạch sẽ cho hắn xem:" Ngươi xem, như vậy sẽ không có việc gì nữa. Một lát nữa cho ta mượn kéo, ta đem mấy cái móng tay vướng bận này tiễn bước hết."

Nói xong, nàng lập tức hăng hái chiến đấu tiếp, giống như giặt quần áo là sự nghiệp vĩ đại hiện giờ của nàng.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, lẳng lặng nhìn vẻ mặt quật cường của nàng. Hắn thích, chính là nàng như vậy. Quật cường, dũng cảm, lạc quan... Mặc kệ xảy ra việc gì, dù ở trong hoàn cảnh nào, nàng cũng đều cố gằng sống thật tốt.

"Ta giặt xong rồi!" Nàng đắc ý đắng lên, hướng hắn bày ra thành quả hăng hái chiến đấu sau một thời gian dài.

Hắn hồi phục tinh thần, nhìn nàng mỉm cười.

Tim nàng đập loạn, cẩn thận đem quần áo đã giặt sạch sẽ bỏ vào thùng gỗ, nhấc lên:"Ta đi phơi quần ào."

Tâm tư hoảng hốt kết quả chính là chân tự vướng vào nhau! Lâm Huệ Lan trở tay không kịp khua loạn xạ lên bàn đá bên cạnh ý đồ bám víu giữ thăng bằng, quần áo trong tay đều rơi hết. Ô... giặt dũ thật vất vả, bây giờ phải giặt lại một lần nữa.

Đáng chết! Lý Chí thầm mắng chính mình, hắn vừa rồi thất thần cái gì, cư nhiê thấy nàng ngã vấp xuống dưới mà không kịp đỡ lấy!

"Tại sao lại ngã vậy? Có đau hay không?" Hắn tiến lại gần, nâng nàng dạy.

Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, hai tròng mắt rưng rưng:" Quần áo, lại phải giặt thêm lần nữa."

"Ngươi còn nghĩ đến quần áo làm gì? Ta hỏi ngươi rốt cuộc đau thế nào?" Lý Chí tức giận quát. Thật không biết chính mình tâm tình tốt thế nào suốt ngày trêu chọc nàng, hiện tại thì tốt rồi, nàng bị thương, không phải mình cũng đau sao?

Lâm Huệ Lan rất ủy khuất, mắt chứa lệ quang chỉ chỉ bên đầu gối.

Hắn cẩn thận nâng ống quần của nàng lên tới đầu gối, hoàn hảo ngã cũng không phải rất nặng, chỉ là có chút sưng đỏ, da bị trầy xước. Hắn khẽ thở ra.

Lâm Huệ Lan nhíu nhíu mắt, lau nước mắt. Vì sao nàng cảm thấy vẻ mắt của hắn mang vẻ đau lòng cùng khẩn trương? Hắn là đang đau lòng vì nàng sao? Hắn có lẽ... Cũng thích nàng phải không?

"Ta dìu ngươi trở về phòng..."

"Chí Nhi!" Lý Chí đang muốn ôm lấy Huệ Lan mang về phòng nghe vậy thầm nghĩ không tốt, quay đầu nhìn vị phu nhân quý phái trước mặt ẩn nhận tức giận khom người hành lễ :" Nương!"

"Chí Nhi hôm nay thật nhàn hạ, một ngày không thấy người đâu, khi trở về còn tới xem nha hoàn giặt quần áo." Lý lão phu nhân ôn thuận nói, nhưng lại rõ ràng hàm chứa nghiêm khắc.

"Nương, con vừa vặn có việc...."

"Trương quản sự đang ở trong thư phòng chờ con, con hãy đi xử lý trước đi." Lý lão phu nhân cứt đứt lời hắn, mệnh lệnh nói.

"Thưa vâng." Lý Chí có chút lo lắng, những vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân của mình, nhanh chóng rời đi.

Lý lão phu nhân lập tức đi tới trước mặt Lâm Huệ Lan.

"Lão phu nhân." Lâm Huệ Lan đừng lên, cúi đầu gọi một tiếng.

Lý lão phu nhân gật gật đầu, tư sắc như thế, trách không được Chí Nhi để tâm như vậy.

"Chân bị thương?" Bà nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Huệ Lan vụng trộm liếc nhìn một cái ngắm bà, thấp giọng nói:" Nô tỳ không có việc gì, sẽ trở về làm việc ngay lập tức."

Làm việc? Lý lão phu nhân cười nhẹ, nhìn bộ dáng đau lòng khi nãy của Chí Nhi, làm sao có thể lại bắt nàng đi làm việc nữa đây?

"Nếu bị thương, vậy thì tới phòng ta thoa thuốc đi. Xuân Hoa." Bà gọi nha hoàn bên cạnh:" Ngươi dìu cô nương ấy đi."

Lâm Huệ Lan cúi đầu, thỉnh thoảng dùng khóe mắt nhìn lén Lý lão phu nhân.

Thời điểm khi bà còn trẻ, nhất định rất xinh đẹp, hơn nữa nhìn bà hiện tại, bộ dáng giống như rất hòa ái.

"Cô nương tên gì?" Sau khi bôi thuốc xong, Lý lão phu nhân đỡ nàng ngồi xuống, ôn nhu hỏi.

"Lâm Huệ Lan." Nàng đáp.

Lâm Huệ Lan? Tên này nghe thật quen tai. Lý lão phu nhân nhìn Xuân Hoa đứng phía sau. Xuân Hoa suy nghĩ một hồi, tiến đến bên tai lão phu nhân nói nhỏ:" Thời gian trước bên ngoài đều truyền nhau, thiếu gia mua đêm đầu tiền... của hồng bài thứ hai Hồng Xuân lâu Huệ Lan cô nương..."

"Chính là ta." So với Xuân Hoa lời nói cẩn thận, Lâm Huệ Lan lại rất thản nhiên:" Ta vốn là cô nương ở Hoa Xuân lâu, tiếu gia hôm nay mới đem ta mua về. Thiếu gia nói, vào cửa Lý gia, chính là một thân trong sạch, ta có thể ở trong Lý phủ làm việc, tự mình kiếm tiền chuộc thân cho mình."

Lý lão phu nhân cười gật gật đầu, nha đầu kia thật thẳng tính. Ánh mắt Chí Nhi, bà luôn tin tưởng, Lâm Huệ Lan này tuy rằng xuất thân thanh lâu, nhưng ánh mắt lại thản nhiên trong suốt, quả thật khó mà có được. Chẳng qua là cử chỉ của nàng hơi lỗ mảng, dáng vẻ vẫn còn tư thái quyến rũ nịnh nọt, muốn làm con dâu Lý gia của bọn họ, còn phải trải qua một phen dạy dỗ mới được.

Nghĩ như vậy, bà mở miệng hỏi:" Chí Nhi nói cô ở trong phủ làm có thể cái gì?"

"Thiếu gia nói để ta làm nha hoàn." Lâm Huệ Lan trả lời đúng sự thực.

Lý lão phu nhân cười khẽ, ánh mắt đảo qua hai bàn tay ửng đỏ của nàng:" Nhìn bộ dáng của cô không giống như đã trải qua việc nặng."

Lâm Huệ Lan gật gật đầu:" Ta tám tuổi bán vào thanh lâu, ma ma thấy ta tư sắc hơn người, từ nhỏ đã thuê thầy tới dạy cầm ky thư họa, ca kịch múa nghệ, cùng với cách làm thế nào hầu hạ nam nhân. Mười ba tuổi treo biển hành nghề, ba năm bán nghệ không bán thân. Những việc như thế này, kỳ thật ta cho tới bây giờ chưa từng làm qua."

Lý lão phu nhân họ nhẹ vài tiếng, một người sao lại có thể thẳng thắn tới trình độ này thật không dễ dàng:" Nếu biết chữ, văn thơ, liền tạm thời ở bên cạnh làm nha hoàn sai vặt của ta đi."

Lâm Huệ Lan vui vẻ nhận lời:" Tạ ơn lão phu nhân!"

"Được rồi." Lý lão phu nhân gật gật đầu:" Theo như lời Chí Nhi nói, bây giờ cô đã là một thân trong sạch, lời nói hành động đều phải chú ý đúng mực. Hai ngày này ta để cô tự do hoạt động, trước tiên Xuân Hoa sẽ mang cô đi dạo xung quanh Lý phủ, học hết quy củ của Lý gia, rồi đến hậu hạ ta."

"Thưa vâng!" Lâm Huệ Lan đáp nhẹ một tiếng.

Lý lão phu nhân chuyển hướng phía Xuân Hoa:" Đem cô nương ấy tới gian phòng nhở phía tây viện, hai người đi đi."

Xuân Hoa lĩnh mệnh, nhẹ khom người, mang theo Lâm Huệ Lan lui ra.

Lâm Huệ Lan vừa mời bước chân đi vài bước, lập tức bị gọi lại:" Duỗi thẳng thắt lưng ra, đi đường không được tự nhiên quay trái quay phải."

"Thưa vâng, lão phu nhân." Lâm Huệ Lan vội vàng đứng thẳng thắt lưng, bắt chước bộ dáng của Xuân Hoa đi ra ngoài.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...