Thanh Gươm Hổ Phách

Chương 5: Kỵ sĩ và thiếu nữ


Chương trước Chương tiếp

“Chủ nhân, binh lính của ta đã mở được cửa, nhưng bên trong lại bị dẫn cháy. Lũ khô lâu dơ bẩn kia nói gì cũng không chịu chạm vào lửa, cần một ít thời gian để buộc chúng thích ứng.”

Lich còng lưng cúi đầu thật thấp, hỏa diễm xanh lá trong hốc mắt chớp động vẻ xảo trá, bất quá nó vẫn đặt cánh tay khô héo ngay tim, biểu đạt sự phục tùng tuyệt đối ——

Madala có cả một cơ chế cấp bậc sâm nghiêm, khiến bất kỳ ai mưu toan vượt tuyến đều sẽ cảm thấy e ngại tận đáy linh hồn, nhất là nhóm phù thủy vong linh sau lưng Hắc Pháp Điển trời sinh vốn giỏi thao túng và đùa bỡn trên nỗi thống khổ của linh hồn.

Gã học đồ phù thủy vong linh dùng ngón tay tái nhợt mà thon dài nhẹ nhàng vỗ vỗ trường bào tơ lụa đen hoắm của mình, gã đứng trên đồi núi quan sát thôn trang bên dưới —— tiếng chuông Bucce ngân dài giữa màn đêm, quần thể con người đang lâm vào nỗi sợ hãi miên man.

Nhưng cơn ác mộng này chỉ mới là khúc dạo đầu, đại quân khô lâu cách đó không xa đang lần lượt hòa tan vào bóng tối, rừng cây bên cạnh còn cất dấu một đội quân dự bị, gã đã hạ lệnh cho chúng bắn tên, rất nhanh sẽ xong một đợt.

Đợt tiếp theo sẽ sử dụng tên châm lửa.

Hỏa diễm màu u lam, ngọn lửa linh hồn băng lãnh.

Lửa to hừng hực giữa màn đêm sẽ khiến hết thảy sinh vật thất kinh, gã muốn dồn ép ra khủng hoảng, rồi cho lính khô lâu khởi xướng tiến công.

“Bao lâu nữa?” Thanh âm của vị phù thủy vong linh tương lai có chút âm lãnh sắc nhọn.

“Thưa,” Lich cúi đầu tính một chút: “Còn tám phút, không, nhiều nhất năm phút đồng hồ.”

“Ta không có nhiều thời gian như vậy, nhưng ta có thể lưu lại một phân đội cho ngươi. Mười một lính khô lâu, đủ sao, Cabuca?”

“Đã đủ, chủ nhân của ta.”

Phù thủy vong linh tương lai lạnh lùng cười: “Nhớ cẩn thận, đừng để con chuột từ cửa sau chạy mất.”

“Chủ nhân hãy yên tâm, ta đã sớm bố trí phía sau cửa theo lời dặn của người.”

“Tốt lắm, hi vọng chờ ta khải hoàn trở về sẽ nghe được tin tốt, Cabuca,” học đồ phù thủy vong linh chỉ về phía trước, ý vị thâm trường liếc bộ hạ của mình một cái: “Hiện tại ta muốn đi tiếp nhận thôn trang thần phục, nhấm nháp nỗi sợ hãi lúc hưởng thụ tử vong vĩnh hằng của nhân loại. Chẳng qua là, Martha tại thượng, chỉ mong quyết định khởi xướng công kích trước thời hạn của ta sẽ không mang đến phiền toái gì cho Ngài Istaron —— “

“Như người mong muốn, chủ nhân của ta.” Lich cúi đầu thật sâu.

.........

Cả phòng đã cuồn cuộn khói đặc, ngọn lửa thỉnh thoảng lóe lên dưới làn sương khói, chẳng những cách trở vong linh xâm phạm mà còn cản trở tầm mắt con người.

Nhiệt độ lần lượt leo thang gần như đã nướng cả lưng hai người, khói bụi nóng bỏng hung bọn họ không mở nổi ánh mắt, yết hầu và lỗ mũi đau đớn từng đợt, thế nhưng trong lòng Tô Phỉ vẫn là một mảnh lạnh băng.

Hắn nên làm cái gì bây giờ?

“Thế nào rồi?”

“Đưa búa cho tôi.” Người trẻ tuổi rốt cục vươn tay về phía sau. Hắn nghiêng tai lắng nghe, ngoài trừ tiếng ngọn lửa thiêu đốt phừng phựt, hắn còn mơ hồ nghe được một âm thanh độc đáo quanh quẩn giữa vùng núi —— tiếng chuông.

Tiếng chuông cảnh báo của Bucce.

Martha tại thượng, hi vọng Đội phòng vệ thôn trang đủ thông minh, trong lòng Tô Phỉ yên lặng cầu nguyện. Về phần dân binh, hắn thật không trông cậy mấy, họ chẳng qua chỉ là vài người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết mà thôi, mong là họ có thể sống sót qua đêm nay.

Những người này đều là hạt giống tương lai của Erewhon.

Hắn lập tức cảm thấy bản thân có phải nghĩ hơi quá một chút, nói không chừng ngay cả cánh cửa trước mắt hắn đều qua không nổi đây này.

“Bên ngoài có kẻ địch ư?” Tiểu thư thương nhân nháy nháy mắt, đưa cái búa sang.

“Khó mà nói, nhưng lo trước khỏi hoạ.” Tô Phỉ tận lực hướng đến mặt tích cực, nhưng càng nghĩ tốt đẹp bao nhiêu, tình huống lại càng hỏng bét bấy nhiêu, hắn không thể không làm thêm chuẩn bị. Hắn là một chiến sĩ thâm niên, chiến sĩ thâm niên không dựa vào may mắn, mà là sự cẩn trọng dè dặt.

“Burlando.”

“Sao?” Hắn dừng lại động tác mở cửa.

“Hôm nay anh hình như có chút khang khác.”

Bại lộ?

Trong lòng Tô Phỉ căng thẳng. Cũng không đúng, theo lý thuyết tính cách của hắn rất giống Burlando, lại kế thừa trí nhớ, làm sao có thể bị nhìn ra nhanh vậy?

“Như thế nào...?” Hắn không khỏi có chút khẩn trương hỏi.

“Ưm, tôi cũng không rõ lắm, vẻn vẹn là một loại cảm giác mà thôi.” Nàng tiểu thư thương nhân tương lai suy nghĩ một lát, nghiêm cẩn nói: “Anh sẽ bảo vệ tôi đúng không, Burlando?”

“Ừ, có vấn đề gì sao?”

“Không, cám ơn anh.”

“Cô cũng không cần phát thẻ người tốt cho tôi đâu, tiểu thư Roman —— “

“Hả?”

Tô Phỉ mỉm cười, cũng không đáp lại, chẳng qua là khẩn trương vô hình trong lòng đã tiêu tán đi nhiều. Hắn hít thật sâu một hơi, gồng cứng thân thể, nhẹ nhàng kéo ra then cửa, sau đó đưa tay đặt trên cánh cửa lạnh như băng.

Phải mở nó rồi.

Chờ đợi hắn bên ngoài sẽ là vận mệnh gì đây? Cả một thế giới mới? Hay một cái chết bất ngờ? Ông trời già, ông sẽ không chơi tôi như vậy đúng không?

Bất quá tự tiện phỏng đoán ý định của Martha đại nhân là một việc vô cùng kiêng kị đấy.

“Tiểu thư Roman, tôi đếm tới ba, cô liền theo tôi lao ra ngoài.”

“Tốt.”

“Ba...”

“A.”

“Ui.”

“Thật có lỗi, quá khẩn trương, tôi hẳn nên đếm theo chiều thuận...”

“Không sao cả, Burlando...” Roman kiềm không được che lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa rồi đụng vào tấm lưng kiên cố của chàng trai trẻ khiến nàng mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch.

Trước kia nàng có phải là người hay thẹn thùng như vậy đâu.

Bất quá Tô Phỉ cũng không có lòng dạ thể hội tâm tư thiếu nữ, pha nhầm lẫn vừa rồi khiến hắn có chút xấu hổ, hắn cho rằng bản thân hẳn nên bình tĩnh hơn mới đúng, dù sao cũng chỉ là mấy bộ xương nho nhỏ mà thôi.

Hắn cắn chặt răng, mở cửa, không đợi khói bụi tan hết, một thanh trường kiếm lóe sáng đã đâm lên.

Quả nhiên có mai phục.

Lòng Tô Phỉ chưa bao giờ trầm tĩnh như vậy, giờ phút này phảng phất như bao năm chơi chiến sĩ kết hợp nhất thể với nhân sinh kiếp này, kí hiệu hoa hồng đen Bromando nở rộ trên phần che tay trông thật bắt mắt —— bảo kiếm Madala vẽ nên một đường sáng lòa thẳng tắp.

Cứng nhắc, Tô Phỉ biết đây là nhược điểm của đối phương ——

Hắn cũng sáng tỏ lực lượng của mình không thể đánh bừa, lập tức giơ tay ra sau đè lấy Roman nghiêng người tránh né —— kém một đường suýt soát, lợi kiếm lạnh như băng chỉ cắt ra vạt áo hắn.

Sau đó Tô Phỉ gõ một búa về phía đối phương, khói bụi tan đi lộ ra lồng ngực một con khô lâu, một tiếng vang giòn răng rắc, ba căn xương sườn đã bị đánh gẫy.

Bộ xương kia không thể trụ được lực, lộp cộp thối lui về phía sau, người trẻ tuổi thừa cơ cướp trước một bước lao ra biển lửa.

Hắn lập tức nhìn chiến trường chung quanh, bốn con lính khô lâu —— hắn không dằn được hít một ngụm khí lạnh, nếu chỉ có một hai bộ xương, có lẽ hắn còn tâm tư mắng chửi một chút, nhưng giờ phút này lòng hắn chỉ cảm thấy lạnh như băng.

Thoạt nhìn ông trời già rất rõ ràng bản tính của hắn.

Hắn chỉ còn lại một ý niệm trong đầu: đối phương thật đúng là để mắt hắn, nói vậy nhất định là xem hắn thành thám báo mà xử lý rồi.

Nói cũng phải, Tô Phỉ tự nhận biểu hiện của mình cũng không kém thám báo thông thường mấy. Bởi vì ở một nơi nhỏ như vậy, thám báo có khi cũng chỉ là xuất thân hộ săn bắn phổ thông mà thôi.

Chẳng qua là thoạt nhìn biểu hiện quá nổi bật cũng không phải một chuyện tốt...

Hắn cảm nhận được Roman ở phía sau gắt gao cầm lấy tay mình, hành động bản năng của cô gái lộ rõ vẻ khẩn trương trong lòng nàng, hắn muốn nói chút gì đó để an ủi, chỉ là nhất thời lại không biết mở miệng thế nào.

Ngẩng đầu, cánh rừng đen nhánh xa xa ở ngay dưới triền núi, nhưng làm cách nào lướt qua được khoảng trung gian này? Trên người hắn cũng không lắp cánh.

Gió núi thổi qua, cái trán ướt đẫm lạnh run một trận.

Bốn tay lính khô lâu đã xông tới.

Làm sao bây giờ, nhắm mắt chờ chết? Tô Phỉ chỉ có thể theo bản năng che chở tiểu thư thương nhân phía sau mình, thầm nghĩ giá như bản thân vẫn còn là chiến sĩ hơn 130 cấp thì tốt rồi, đối phó ba mớ xương này cũng chỉ cần một chiêu...

Chỉ là thế giới này không có nếu.

Hiện thực quả đúng là khiến người ta chán ghét a ——

Đợi một chút, cấp bậc? Người trẻ tuổi bỗng nhiên ý thức được bản thân tựa hồ xem nhẹ cái gì, trong lòng không khỏi run rẩy một trận, đúng rồi, chiếc nhẫn Phong hậu! Trước đó hắn rõ ràng dùng nhẫn Phong hậu xử lý một tên Lich và hai bộ khô lâu, cộng thêm Burlando xử lý một bộ xương trước khi chết, 6 điểm kinh nghiệm!

Trong trò chơi, kiếm sĩ từ cấp 1 lên cấp 2 cũng chỉ cần 5 điểm kinh nghiệm, huống hồ dân binh?

Hi vọng duy nhất là nơi này đừng có khác trò chơi quá lớn —— 6 điểm kinh nghiệm, Martha đại nhân toàn trí toàn năng a —— chỉ cần có một cấp bậc hoàn toàn mới, hắn nhất định sẽ có cơ hội chạy ra sinh thiên.

Tô Phỉ biết bản thân không còn nhiều thời gian lắm, bốn bộ xương đã gần áp ngay trước mắt, có lẽ hắn chỉ còn một khoảng thời gian hô hấp, bốn giây, sống hoặc chết.

Hắn lấy tốc độ nhanh nhất mà mình có thể tưởng tượng được nhìn vào mớ số liệu xanh lá trên võng mạc ——

XP: 6 (bình dân cấp 1: —, dân binh cấp 1, 0/3)

Cám tạ trời đất!

Hắn biết ngay bản thân cần phải làm gì, tuy nói đầu tư kinh nghiệm vào một chức nghiệp như dân binh là một loại hành vi cực kỳ lãng phí, thế nhưng giờ khắc này hắn cũng bất chấp tất cả.

Có lãng phí thêm nữa cũng tốt hơn biến thành một cỗ thi thể lạnh như băng, không phải sao?

“Dân binh, 6 điểm kinh nghiệm, mau mau, thăng cấp cho ta!” Hắn cực lực mặc niệm trong lòng, bốn bộ xương đã giơ lên lợi kiếm trong tay, hắn cảm thấy tiểu thư thương nhân phía sau gắt gao ôm lấy mình.

“Burlando, chúng nó đến!”

Nhưng số liệu đã nhanh chóng biến đổi.

XP: 0 (bình dân cấp 1: —, dân binh cấp 2, 6/10)

Một dòng nước ấm chảy khắp tứ chi bách hải Tô Phỉ, hắn biết tiếp theo bản thân có thể từ chức nghiệp dân binh này đạt được đề thăng 0.1 năng cấp lực lượng và 0.1 năng cấp thể chất, bất quá chúng đều là râu ria ——

Phải biết rằng kiếm sĩ từ cấp 1 lên cấp 2 có thể được đề cao 0.2 năng cấp lực lượng và thể chất, càng không cần nói linh xảo, cảm giác cũng được đề cao, so ra thì dân binh chẳng khác gì củi mục.

Bất quá mấy thứ này đều không trọng yếu.

Quan trọng là, Tô Phỉ biết, khi một nhân vật tăng từ cấp 1 lên cấp 2, nhân vật đó sẽ đạt được một trong ba lượt cơ hội lựa chọn kỹ năng thiên phú duy nhất trong đời.

Đúng vậy, đây là lượt đầu tiên.

Cũng chính là lượt công bằng nhất.

Nó sẽ mang đến cho hắn một lần tân sinh.

Hắn lo lắng chờ đợi, một giây như vạn năm, và rồi dòng hoa văn tượng trưng cho thiên phú cá nhân trên bảng thuộc tính của hắn rốt cục cũng lóe sáng lên ——

“Kỹ năng thiên phú, Bất Khuất.” Đáy mắt Tô Phỉ như thắp lên một ngọn lửa bừng cháy, bốn thanh trường kiếm đã vồ tới, hắn chẳng qua là giơ tượng trưng búa đục đá, tránh đi các bộ vị yếu hại như đầu, tim, bụng…

Phốc, phốc, phốc.

Ít nhất có ba thanh kiếm đồng thời sáp vào thân thể người trẻ tuổi, hắn chỉ có một cảm giác —— thì phải là đau trời ơi đất hỡi!

Bất quá Tô Phỉ biết tất cả các loại năng lực ngoan cường ít nhất sẽ giữ cho mình không hôn mê vì mất máu trong vòng năm phút đồng hồ, đồng thời tuyệt đối sẽ không chết vì bất kể loại thương tích vật lý nào trong vòng nửa tiếng.

Hiện tại hắn chỉ có một cơ hội, đó chính là mang Roman trốn khỏi nơi này, sau đó tìm được thuốc sinh mệnh trong thời gian thừa lại.

Hắn không biết thế giới này liệu có thứ gì như thế hay không, nhưng hắn chỉ có thể tin là có.

Bởi vì hắn không còn lựa chọn.

“Burlando!” Roman sợ tới mức giọng nói đều thay đổi.

“Nắm chặt tôi, Roman.”

“Tôi...”

“Nắm chặt tôi!” Người trẻ tuổi không có thời gian giải thích, nhất thời kiềm không được quát giận. Giờ khắc này Burlando cả người là huyết, hệt như một vị anh hùng chân chính, khiến cô gái bỗng chốc kinh ngạc ngẩn người.

“Tôi biết rồi, thực xin lỗi, thực xin lỗi Burlando.”

Tô Phỉ hít sâu một hơi, hắn không biết bản thân đã phải làm như vậy bao nhiêu lần, nhưng hắn đích xác cần bình tĩnh trở lại trước. Tuy rằng hít vào khiến hắn cảm thấy miệng vết thương đau nhức như bị xé rách, thế nhưng hắn biết rõ, giờ phút này thống khổ chẳng qua chỉ là ảo giác với hắn mà thôi...

Ba cỗ khô lâu rút kiếm ra, chúng nó ngây người một chút. Bởi vì trong mắt chúng, con người trước mắt đang dần dần mất đi độ ấm sinh mệnh, thay vào đó, một loại lực lượng khác đang tràn ra từ thân thể hắn.

Linh hồn lực.

Thiên phú Bất Khuất khai quật ngọn lửa linh hồn từ bên trong, có hiệu quả kỳ diệu tương đương với khu động vong linh.

Bởi vậy giờ khắc này đám vong linh cho rằng Tô Phỉ là đồng loại của chúng nó, có điều đây chỉ là một sự hiểu lầm. Bởi vì Tô Phỉ không cho rằng như vậy, hắn cắn răng gạt búa, đánh bay cả bốn bộ xương ra ngoài.

Kỳ thực cũng không phải lực lượng của hắn đột nhiên tăng lên, thuần túy là vì đối phương hoàn toàn bị bất ngờ.

Tô Phỉ bắt lấy tay Roman, nương cơ hội này nhanh chóng xông ra ngoài.

“Tiểu thư Roman.” Hắn vừa chạy vừa cật lực nói.

“Đây, đây.”

“Cô hãy nghe kỹ...” Tô Phỉ thở hồng hộc nói, năng lực Bất Khuất cũng không thể bù đắp lại thể lực cạn kiệt, hắn đã cảm thấy cảnh vật bốn phía có chút mơ hồ.

Chỉ còn lại tiếng gió vù vù vờn quanh bên tai trong lúc chạy vội.

“Ừm?”

“Nếu tôi hôn mê, cô hãy đưa tôi đi Bucce, chú ý tránh Madala... Đến thánh điện ở trấn trên, tìm... nước thuốc sinh mệnh, cô hiểu rồi chứ?”

“Tôi, tôi hiểu rồi, Burlando... anh sẽ không chết đúng không?”

“Tôi không biết, khục khục... Nhìn Martha đại nhân an bày thôi...”

Tô Phỉ cũng không rõ tiểu thư thương nhân phải chăng thật sự hiểu rõ, bất quá hắn chỉ có đủ sức nói nhiêu đó, còn lại cứ theo lời hắn nói —— mặc cho số phận đi.

Hắn nhịn không được quay đầu lại, trong khung cảnh mơ hồ, sườn núi đang bốc lửa tận trời. Hắn thở dài một hơi, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại —— bản thân thật đúng là gã trạch nam trầm mê trong trò chơi kia sao?

Có lẽ sinh hoạt ở quá khứ giờ khắc này đã thật sự xa rời bản thân.

Thực không thể tin được a, bản thân vậy mà cũng có một ngày dũng cảm quyết đoán đến thế, có lẽ dù cứ như vậy chết đi, cũng sẽ cảm thấy an ủi.

“Bởi vì mình không bao giờ còn là một kẻ ăn hại...”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...