Bỗng nhiên Vương Mãnh như thấy được chính mình, hắn đúng là đã theo đuổi tu hành như thế đấy, tràn đầy lạc thú. Không thể không nói hai người dung hợp với nhau, tính cách có thể có một chút thay đổi, nhưng bản chất đối nhân đối sự vẫn là không có gì biến hóa.
Lực lượng thần cách rút đi như thủy triều, Vương Mãnh ngã xuống giường ngủ một giấc thật sâu.
Mà Lôi Quang Đường Phù Tông, Mã Điềm Nhi không ngủ được chút nào, nằm ở trên giường, năm viên trung phẩm linh thạch sắp xếp thành một chữ. Mã Điềm Nhi mặc áo ngủ màu hồng nhạt, chống cằm vui vẻ nhìn mấy viên linh thạch, giống như nhìn bảo bối vậy.
“Vương Mãnh này cũng thật là kỳ quái, năm khối trung phẩm linh thạch, chậc chậc, đúng là quá hào phóng nha, xem ra hắn có ý tứ với ngươi.”