Người trong sương mù bất đắc dĩ nói.
Điền Phong sững sờ, “Ngươi điên rồi, ngươi muốn phản bội Vạn Ma Giáo!!!”
“Phản bội? Ta phản bội lúc nào?”
“Ngươi thật to gan, ta nhất định sẽ bẩm báo giáo chủ, ngươi nhất định phải chết, đến lúc đó Vạn Ma Giáo cùng Thánh Đường đều không tha cho ngươi!”
Điền Phong lạnh lùng nói.
Thân ảnh bên trong sương mù ngày càng gần hơn: “Thật sao, chỉ sợ ngươi không sống qua được hôm nay.”
Thanh âm của Minh Nhân dần dần hiển hiện, Điền Phong cũng sửng sốt, hắn cũng không nghĩ tới “người một nhà” kia dĩ nhiên là Minh Nhân.
Biểu hiện trên tư liệu, Minh Nhân này đúng là có nhân duyên tốt nhất bên trong hàng ngũ đệ tử Thánh Đường.
“Minh...”
Lập tức cổ họng Điền Phong mắc kẹt lại, U Minh Quỷ Thủ!
Điền Phong dốc sức liều mạng giãy dụa, Minh Nhân biểu lộ có vẻ rất nhẹ nhàng, chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi ra, ngón tay đặt ở bên miệng, “Hừ... không cần phải lớn tiếng ồn ào như vậy chứ.”
“Khụ khụ... Minh Nhân, ngươi... vì cái gì?”
Minh Nhân mỉm cười, “Thực là xin lỗi, Điền sư huynh, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đối thủ giống như heo, ta đột nhiên cảm giác được các ngươi ngay cả heo cũng không bằng, các ngươi còn sống đối với ta mà nói là rất phiền toái.”
“Ngươi muốn phản bội giáo chủ ư, đừng quên...” Điền Phong bóp lấy cuống họng nói ra.