Tiền Phi là tài liệu giảng dạy sống đầu tiên của Vương Mãnh, nếu như hắn ở dưới mà biết những chuyện này..., Tiền Phi đại khái có thể tức chết.
Ngũ thải tiểu thiên giới phong cảnh không tệ, Vương Mãnh nhìn xem bầu trời trong chốc lát, mới ý thức được việc cần phải trở về.
Khởi động tinh hoàn.
Mà lúc nàyở bên ngoài bách chiến các, đám người Mã Điềm Nhi đã gấp đến độ xoay quanh, quả nhiên là sống một ngày bằng một năm, thời gian chiến đấu càng dài thì càng vô cùng lo lắng, càng vô cùng lo lắng chính là càng nguy hiểm.
Đối với mọi người mà nói, mỗi một phút đều là dày vò.
Lúc này chấp sự bách chiến các mặt không biểu hiện gì cả, đi ra nói: “Đã có kết quả.”
Nói xong khởi động trận pháp, bên trong hào quang xuất hiện một bóng người.
Đám người Mã Điềm Nhi nhìn chằm chằm vào truyền tống trận, tim muốn nhảy ra ngoài tới nơi vậy.
Khi thấy Vương Mãnh đi ra ngoài, tất cả mọi người tim đập thình thịch.
Vương Mãnh ngược lại sững sờ, “A, tại sao các ngươi đều ở đây vậy.”
“Khốn khiếp, ngươi đó, lần sau đi liều mạng nhớ phải lưu lại cái di chúc, chuyển giao tài sản lại hết cho ta!” Phạm Hồng bĩu môi.
Vương Mãnh nhún nhún vai, “Ta đây một nghèo hai trắng, ngươi làm gì để mắt tới chứ.”