“Lão Chu, ta chỉ có một yêu cầu, Dương Dĩnh, Trương Tiểu Giang, Hồ Tĩnh không thể đi.” Vương Mãnh trầm tư thật lâu nói ra.
Chu Phong gật gật đầu, “Ngươi cho rằng đây là thị trường rau cải trắng à, muốn đến thì đến, vì tranh thủ những danh ngạch này, chúng ta đúng là phải trả một cái giá rất lớn, hơn nữa chỗ đó phi thường nguy hiểm, thực lực không đủ đi cũng là chịu chết.”
Tam tông ngũ phái, xem ra thánh đường ở bên ngoài cũng không có phong cảnh như trong tưởng tượng nha.
Dù công hay tư, hắn đều bụng làm dạ chịu.
Trở lại gian phòng của mình, Vương Mãnh nằm ở trên giường, chăm chú tự hỏi một phen.