Thánh Đường
Chương 12: Cái gì gọi là cao nhân
Vương Mãnh hỏi, mập mạp này tuyệt đối không có chuyện thì sẽ không đi tìm hắn.
Trương mập mạp vội vàng đem kế hoạch của mình nói ra. Hắn trước giúp Vương Mãnh thu phục linh điền, sau đó hắn và Vương Mãnh cùng đi săn bắt Hổ Ưng. Một tên trúng hai đích, quyết định thật là thiên tài.
Vương Mãnh không trả lời, trực tiếp mang theo mập mạp tới linh điền. Lúc mập mạp dùng hết sức bình sinh mới nhỏ được một cây cỏ dại, hắn mới tỉnh ngộ.
“Mẹ nó à, Mãnh ca, đây không phải là lừa dối chúng ta sao? Ngươi năm nào tháng nào mới có thể làm xong cái nhiệm vụ này. Hổ Ưng của ta ở Lôi Hỏa đường căn bản không có, muốn đi Lôi Minh phong bên kia xem. Dọc theo đường đi chẳng may gặp phải ma tu, yêu thú vân..vân…còn không phải đem ta…Mãnh ca…Mãnh ca…. ngươi làm sao vậy?”
Vương Mãnh trợn mắt há hốc mồm nhìn mình hao phí nguyên một ngày trời mới làm sạch được một khối đất, lúc này cỏ dại lại mọc ra đầy rồi: “Nơi này, hôm qua ta đã nhổ sạch rồi, nguyên một đêm nó lại mọc dài ra đi.”
Mập mạp không còn gì để nói nữa rồi: “Thánh Đường này cũng ức hiếp người quá đáng, nếu không, chúng ta mặc kệ, trở về đi.”
Rầm…
Trên đầu mập mạp bị gõ một cái, Vương Mãnh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào cỏ dại trước mắt: “Có thể là phương pháp của ta sai lầm rồi, thử phóng lửa đốt xem thế nào.”
“Ý kiến hay!”
Hai người lấy đá đánh lửa ra, bắt đầu phóng hỏa…
Cách đó không xa, Triệu Lăng Huyên vui như hoa nở. Sư phụ nàng có chuyện ra ngoài, đầu Ngũ Chuyển Kim Tê kia hấp dẫn ánh mắt của không ít người tu hành. Sừng của con thú này có thể trừ tà, hơn nữa nếu đạt tới lục chuyển có nội đan, tất nhiên sẽ bị người tu hành mơ ước.
“Ngu muốn chết à, phóng hỏa đốt, bọn họ cũng nghĩ ra sao.”
Triệu Lăng Huyên vừa ngồi ăn, vừa xem diễn kịch: “Tiểu Linh à, tiểu mập mạp kia cũng rất dễ trêu đùa, một chút lá gan như vậy mà cũng dám tu hành.”
Cửu Thiên Hỏa Loan chán muốn chết, nó có thể không muốn lãng phí thời gian đối với hai tiểu tử nhà quê kia. Nhưng thật ra đầu Kim Tê khiến nó nhớ thương.
Kế hoạch hỏa thiêu của Vương Mãnh và Trương mập mạp tất nhiên lấy thất bại mà chấm dứt. Loại phàm hỏa này làm sao có thể thiêu cháy được cỏ dại hấp thu linh khí mà trưởng thành.
Lửa đã không thành, hai người mặt mày xám tro, nhìn đám cỏ dại như đang cười nhạo hai người. Vương Mãnh và Trương mập mạp có chút hôn mê.
“Điểm này khẳng định có kỳ quái, chỉ là còn chưa phát hiện ra được thôi.” Vương Mãnh rất kiên định nói, hắn tin tưởng Từ trưởng lão, nếu như muốn đào thải, lúc trước đã trực tiếp đào thải rồi, làm chuyện phiền toái như vậy làm gì.
“Mãnh ca, chuyện động não này đừng tìm ta, ta nghỉ ngơi một chút đã.”
Trong lúc Vương Mãnh đang trầm tư suy nghĩ biện pháp, một thanh âm vang lên bên tai hai người.
“ Trong đám cỏ dại này có mệnh thảo, thậm chí nó là bản thể của toàn bộ đám cỏ dại trong linh điền này. Muốn trừ được đàn cỏ dại này, phải tìm được mệnh thảo đã.”
Thanh âm vang lên khiến Vương Mãnh bừng tỉnh, cũng khiến mập mạp hồ nghi nhìn lén chung quanh.
Vương Mãnh đứng lên nhìn chung quanh khắp mọi nơi, nhưng không thấy người nào cả, chỉ có thể thở dài nói: “Đa tạ tiền bối chỉ giáo, xin hỏi mệnh thảo này làm sao mà tìm được?”
“Cảm giác!”
Cảm giác?
Vương Mãnh và Trương mập mạp đều ngơ ngác không hiểu gì.
Triệu Lăng Huyên cười lăn lộn, bày ra tư thế vuốt râu cằm trước mặt Cửu Thiên Hỏa Loan: “Có tiền bối đáng yêu xinh đẹp như ta sao?”
Hỏa Loan lắc đầu: “Cho dù nói cho bọn họ cũng vô dụng, người tu hành muốn phân biệt được, cũng phải có mệnh ngân mười tầng trở nên, còn phải phối hợp với phương thức tương ứng. Muốn dùng cảm giác ít nhất phải mệnh ngân tầng hai mươi.”
Cửu Thiên Hỏa Loan vẫn là không thể lý giải được hứng thú của chủ nhân mình.
“Ta đương nhiên biết, không cho bọn họ chút hy vọng trong tuyệt vọng, thì chơi không có ý nghĩa gì rồi.”
Triệu Lăng Huyên ném một quả nhỏ vào cái miệng nhỏ nhắn của mình, cặp môi đỏ mọng đảo qua đảo lại vài cái, đáng yêu vô cùng.
Trương mập mạp nhìn cỏ dại trước mặt, lập tức có chút uể oải: “Tiền bối này thực không dễ xuất lực nha. Nói chuyện chỉ nói một nửa, cảm giác là đồ vật nữ nhân mới có.”
Vương Mãnh nhìn chằm chằm vào linh điền, mệnh thảo, mệnh thảo… tập trung tinh thần, cảm giác sao?
Đúng vậy!
Dùng nguyên lực của mình đi cảm giác, mệnh thảo kia khẳng định là không bình thường. Nó có ẩn núp cũng không thể thay đổi được điểm này, phải dùng tâm, phải cảm giác.
Vương Mãnh tận lực thả lỏng chính mình, khiến thân thể hắn giãn mở ra.
Loại cảm giác này, là người tu hành dùng nguyên lực mạnh mẽ của mình mới có thể làm được.
Triệu Lăng Huyên cũng không nghĩ tới Vương Mãnh thật sự bày ra thái độ cao thủ đi cảm giác, nhưng mà tạo hình thế này cũng thật sự giống đi.
Hỏa Loan bên cạnh cũng hết chỗ nói rồi, kỳ thực người tu hành đối phó với cỏ dại bên trong linh điền phương thức đơn giản nhất chính là phóng hỏa, chẳng qua là lửa của pháp thuật mà thôi.
Vương Mãnh nghĩ muốn thả lỏng, nhưng trên thực tế, cảm giác của hắn căn bản không thả ra được. Nguyên lực rất mỏng manh, nhưng ngay khi gặp được lá chán, dường như có cái gì đó khuếch trương lên, trong nháy mắt đã khuếch trương ra ngoài. Vương Mãnh có một loại cảm giác phi thưởng rõ ràng thấu triệu, toàn bộ linh điền đều được hắn nhìn thấy rõ.
Bên cạnh, Trương mập mạp đang chiến đấu hăng hái với một cây cỏ dại mà hắn cho là mệnh thảo. Bởi vì hắn cảm thấy cây cỏ dại này khá béo, dinh dưỡng tốt như vậy, thuyết minh địa vị rất cao.
Vương Mãnh mơ hồ nắm bắt được cái gì đó, đột nhiên nhớ tới lời nói mấu chốt của “tiền bối” – cảm giác.
Không thể bị ngoại vật mê hoặc được.
Vương Mãnh quyết đoán nhắm hai mắt của mình lại từng bước từng bước đi vào trong linh điền, thị giác hoàn toàn biến mất.
Gió cũng ngừng… thính giác biến mất.
Dần dần cây cỏ phất qua người cũng không thể cảm thấy được nữa …xúc giác biến mất.
Triệu Lăng Huyên cười không nổi, Cửu Thiên Hỏa Loan bên cạnh cũng mở to mắt nhìn…chuyện này…sao có khả năng??
Vương Mãnh khóe miệng nổi lên một nụ cười tự tin, một cây cỏ dại khá thấp bé, bề ngoài so với những cây cỏ dại bình thường khác còn bình thường hơn. Nó rất dễ dàng bị coi nhẹ, nhưng Vương Mãnh lại có cảm giác đột ngột, nó là chúa tể của toàn bộ đám cỏ dại linh điền này vậy.
Vương Mãnh ôm lấy mở choàng mắt: “Ha ha, trò chơi trốn tìm đã kết thúc, xuất hiện gì.”
Thúc dục nguyên lực, quát lớn một tiếng, mệnh thảo trực tiếp bị Vương Mãnh nhổ lên. Trong nháy mắt toàn bộ cỏ dại trong linh điền như bị tháo nước vậy, lập tức lặng yên xuống. Vương Mãnh chà chà mặt đất, phát hiện ra đất trong linh điền mềm nhũn cả rồi.
Lúc này Trương mập mạp đang túm lấy cỏ dại cũng bị té ngã một cái, tay còn đang cầm một nắm to.
“Trương mập mạp ta tìm được rồi, ha ha, đa tạ tiền bối chỉ điểm, Vương Mãnh vô cùng cảm kích!”
Tuy rằng không biết vị của cao nhân kia còn ở tại đây hay không nhưng Vương Mãnh vẫn muốn nói lời cảm tạ.
“Sặc, đây là mệnh thảo hay sao, gầy quá nhỉ, không có đặc điểm gì cả, ta còn tưởng rằng nó lớn lên sẽ giống như nhân sâm chứ.”
Mập mạp lăn qua lăn lại đánh giá, nhưng cũng không thấy được nguyên cớ: “Mãnh ca, ngươi làm sao biết được là nó, rất thần kỳ à, chẳng lẽ ngươi học được giác quan thứ sáu của nữ nhân?”
“Ngươi lăn đi, kỳ thực rất đơn giản, ngươi đó, chỉ cần tĩnh tâm dùng cảm giác đi tìm là được rồi. Ta nói, các vị trưởng lão phân phối nhiệm vụ đều có đạo lý cả. Tu hành phải kiên trì, đồng thời cũng phải động não!”
Trương mập mạp hung hăng túm lấy mệnh thảo một cái: “Nó làm cho chúng ta nhiều phiền toái như vậy, chém nó thành bảy tám khối thế nào?”