Tháng Tư Và Tháng Năm (Thế Thân Của Tình Yêu)
Chương 14: Đoạn kết: Lời chào hỏi đến từ new york
Nếu cô còn thời gian, tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ càng, đừng dễ dàng đưa ra quyết định. Tôi luôn đề cao niềm tin này, thà rằng lẳng lặng chờ đợi còn hơn quyết định vội vàng.”
Tào Thư Lộ: “Tôi nghĩ, mọi người vẫn đang sinh sống tại mỗi ngõ ngách trên hành tinh này không hề lãng quên những người đã mất, cũng không thể nào quên được mọi thứ mà họ đã mang đến cho thế giới này —— như vậy là đủ rồi. Hãy cùng lắng nghe một ca khúc, You are not alone của Michael Jackson…”】
Edit: Sam
Lần đầu tiên Viên Thế Phân phát hiện, sự lười biếng của mình đôi khi sẽ có hiệu quả không thể tưởng, ví dụ như những thùng giấy chưa mở ra khi dọn vào căn hộ này, đợi đến lúc dọn đi có thể dễ dàng bưng nguyên xi, giảm bớt không ít sức lực.
Cô cầm hai ly rượu trong ngăn tủ phòng bếp, tùy tiện nhét vào trong thùng giấy, lập tức bị Viên Tổ Vân răn dạy: “Này, cái đó không thể đặt bừa bãi như thế, phải bọc một lớp giấy ăn ở bên ngoài trước, sau đó vò tờ báo lại bọc xung quanh lần nữa rồi nhét vào thùng.”
Anh vừa chỉ huy nhân viên chuyển nhà bưng thùng lớn ra ngoài, vừa đi qua lấy ly ra, dựa theo lời nói vừa rồi của anh mà làm lưu loát một lần, cuối cùng đưa hai cái ly đã bọc tròn vo cho cô.
“Trên cơ bản,” cô nói, “Đợi đến khi em về nhà mở thùng ra, nhìn thấy hai cục giấy thế này, sẽ cho là giấy báo phế thải liền quăng đi ngay.”
“…” Viên Tổ Vân cẩn thận đặt đồ đạc xong, sau đó trừng mắt liếc cô một cái, rồi tiếp tục bận rộn.
Cô nhìn căn phòng trống rỗng hơi lộn xộn, bỗng nhiên trong lòng có chút không nỡ, mỗi một đêm tĩnh lặng, cô sẽ mở máy tính trên bàn, lắng nghe radio, ngồi trên bệ cửa sổ suy nghĩ tâm sự, mỗi một viên gạch ở đây, mỗi một đồ dùng ở đây, đều cùng cô trải qua khoảng thời gian quan trọng nhất trong cuộc sống —— à, còn có ánh đèn neon ở đằng xa —— tầng lầu 31 hiu quạnh, chỉ có nó làm bạn thôi.
Tuy nhiên cô rất mong chờ những ngày Tháng mới, cô muốn dọn về nhà sống chung với mẹ, hai mẹ con đã nhiều năm không ở cùng nhau, không biết bây giờ bắt đầu bù đắp có còn kịp hay không?
“Suy nghĩ gì đó?” Lúc lái xe dáng dấp của Viên Tổ Vân rất ngầu, luôn nghiêm túc nhìn về phía trước, thường thường nhìn kính chiếu hậu để ý tình hình xung quanh, quả thật là học viên mẫu mực của trường dạy lái xe.
Cô mỉm cười lắc đầu, sau đó lấy một cái hộp nằm ở ghế sau đặt trên đùi.
“Gì thế?” Anh nhịn không được hỏi.
“Là…” Từ trong hộp giấy cô lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai màu lam, “Quà sinh nhật.”
Nói xong, cô đột mũ lên đầu anh, chiếc mũ mua từ bảy năm trước, lúc này chỉ đội được nửa cái đầu của anh, trông hơi buồn cười.
“Anh béo lên rồi.” Cô chỉ vào anh, cười rộ lên.
“Là mũ nhỏ thôi!” Anh cẩn thận nhìn mình trong kính chiếu hậu.
“Sao lại thế được!”
Anh không phản bác nữa, mà tự nhủ: “Chẳng lẽ thật sự biến to lên rồi?…”
“Đầu to đầu to, trời mưa không lo, người ta có ô, tôi có đầu to…” Cô cười, thuộc lòng bài hát thiếu nhi, nhìn nét mặt nghiêng của anh, bỗng dưng vui lên.
Anh không lên tiếng, bắt đầu chạy khi đèn bật lên: “Em có tin không ——”
“Hửm?”
“—— anh biến lớn rồi, nhưng không chỉ có cái đầu thôi!” Nói xong, anh tự cho là hài hước mà cười hai tiếng.
“…” Thế Phân xoa cánh tay, cảm thấy hơi lạnh.
Mẹ cùng cậu mợ ra ngoài đi du lịch, cô lấy ra chìa khóa trong túi xách, cùng Viên Tổ Vân bắt đầu chỉ huy nhân viên chuyển nhà.
Bốn giờ chiều, toàn bộ thùng giấy đều chuyển vào xong, cô nhìn phòng mình, bỗng nhiên có phần chẳng biết làm sao.
Cô vốn nghĩ rằng, nơi này không phải là của cô, từ đó chỗ này chỉ đặt các loại ảnh chụp, trở thành một nơi ít người sẽ nhớ tới. Nhưng hiện giờ, cô đã trở lại, xa cách nhiều năm như vậy, rốt cuộc cô đã trở về phòng mình, mặc dù không lớn nhưng lại tràn đầy hồi ức tốt đẹp của cô.
Rời đi rồi trở về điểm bắt đầu, trong đó đã trải qua rất nhiều đau khổ, cũng đã trôi qua rất nhiều thời gian. Cô như là rốt cuộc thoát khỏi vây thành của mình, dùng một khía cạnh mới để nhìn cuộc sống.
“Em biết không,” Viên Tổ Vân lấy ra ly rượu được bọc trong giấy, hình như thật sự sợ cô cho là giấy báo phế thải mà quăng đi, “Thỉnh thoảng anh sẽ có một loại ảo giác.”
“Huh?”
“Em rời khỏi, em trở về, hình như chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, mặc dù từng cảm thấy đau khổ, tuyệt vọng, nhưng bây giờ nhớ lại, thấy rằng đó cũng chẳng tính là gì.”
“Cái này gọi là ‘vết sẹo đã lành quên đi đau đớn’ sao?”
“Có lẽ vậy…” Anh đưa lưng về phía cô ngồi xổm trước thùng giấy, thu xếp lại, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
Đối với cô đây thật là một cảnh tượng lâu ngày không gặp.
Trái tim cô chợt cảm động, rất muốn đi qua ôm lấy anh, hôn anh… Nhưng mà, cô chỉ cười thản nhiên, tự đáy lòng nói: “Cảm ơn anh.”
Buổi tối cuối tuần, Thế Phân hẹn gặp Lương Kiến Phi và Lâm Bảo Thục ở nhà hàng, cô hơi khẩn trương, vẫn do dự không chắc chắn có nên nói sự thật với hai cô không, có lẽ đã đối mặt với lời lên án “Cậu là kẻ lừa đảo” một lần, nhưng cô cảm thấy mình có được dũng khí để đối mặt với mọi thứ.
Lương Kiến Phi tới đúng giờ hẹn, Lâm Bảo Thục không hề bất ngờ đến muộn mười lăm phút, cô ấy xin lỗi cười nói: “Thói quen xấu của tớ e rằng không sửa được.”
Nói xong, Lâm Bảo Thục đặt một túi giấy trước mặt Thế Phân.
“Gì vậy?”
“Là quà tặng mua lúc hưởng tuần trăng mật, vẫn chưa có cơ hội đưa cho cậu.”
Cô mở túi giấy ra, phát hiện là hai chiếc khăn lụa, cô không khỏi ngẩn người. Một chiếc màu cam tươi sáng, chiếc còn lại là màu xanh trang nhã.
“Không biết tại sao,” Bảo Thục sờ tóc mái trên trán mình, có chút không được tự nhiên nói, “Khi nhìn thấy hai chiếc khăn lụa này, tớ liền nhớ đến hai chị em cậu.”
“A…” Thế Phân nhìn Kiến Phi, cô ấy cũng hơi kinh ngạc.
“Chị gái nhiệt tình cởi mở, còn em gái thì điềm tĩnh hướng nội.”
Thế Phân nhìn khăn lụa trong túi giấy, trong lòng buồn bã…đây quả là màu sắc mà hai chị em cô thích nhất.
“Kỳ thật hồi trước tớ thường cảm thấy mình có thể phân biệt rõ ràng hai cậu ai là ai, bởi vì nét mặt của hai người khác nhau như vậy. Chị gái lúc nào cũng sinh động, em gái thì rất điềm tĩnh, một người là nắng biển, người kia là biển cả xanh thẫm, nói thật, tớ rất hâm mộ hai cậu, hình như trong cuộc sống luôn có một người đi cùng bất cứ lúc nào.”
Nói xong, Bảo Thục quay đầu nhìn Kiến Phi, Kiến Phi tán thành gật đầu, dường như đang nói: tớ cũng vậy.
“Nhưng hiện tại, cậu biết không, mặc dù mất đi một người, nhưng hình như tớ vẫn cảm thấy ngồi đối diện tớ là hai người.” Bảo Thục vươn tay ra, che đi phía Thế Vân trong thị giác của mình, nheo mắt lại nhìn phải trái.
‘Thật sao…” Thế Phân cười khổ, có lẽ lúc này cô vẫn không thể nói ra miệng.
“Tớ có một cảm giác kỳ lạ,” Bảo Thục buông tay xuống, nói nghiêm túc, “Tớ không phân biệt rõ ràng, hình như hai cậu đều ở đây, không ai rời khỏi ai.”
Cô đau đớn cúi đầu, nhưng vẫn duy trì nụ cười.
Không biết, Thế Vân nghe câu này sẽ có cảm tưởng gì?
“Nhưng chuyện này đối với bọn tớ không hề quan trọng,” Kiến Phi bỗng nhiên ngắt lời Bảo Thục, cụp mắt xuống, “Không phải sao, Bảo Thục?”
hai cô nhìn nhau, hình như trong khoảnh khắc không hẹn trước hai người đã tìm được đáp án của mình qua đối phương.
“Chỉ cần người ở lại có thể sống một cuộc sống mà mình mong muốn,” Kiến Phi nói, “Thế thì người khác cho là thế nào cũng chẳng quan trọng.”
“Phải…” Bảo Thục cũng tán thành.
“Dù sao, bọn tớ cũng không hiểu được cảm xúc mất đi người thân của cậu, bởi vì —— bọn tớ không phải là cậu.”
Thế Phân nhìn hai cô, cảm thấy nỗi đau dưới đáy lòng mình như là giảm bớt một ít. Cô lại nhớ đến Tử Mặc, cô gái chất phác này có thể cũng nghĩ như vậy không?
Cô bỗng nhiên khẩn trương vô cớ, cho dù “sự thật” kia có hiện ra trước mặt các cô hay không, cho dù họ có chịu chấp nhận cô hay không… Tất cả mọi thứ đều giống như lời họ đã nói, không quan trọng, ít nhất đối với cô nó không quan trọng —— bởi vì đó chính là cuộc sống cô nên trải qua —— đau khổ, khó khăn, vất vả và suy sụp, cô nên thản nhiên đối mặt.
Cô nhớ Tưởng Bách Liệt từng nói: cô cho là trên thế giới này không có ai hiểu được cô, nhưng trên thực tế không phải như vậy. Đúng vậy, khi cô bắt đầu tin tưởng thì sẽ nhận ra mình càng ngày càng được thông hiểu, đồng thời cũng càng hiểu người khác hơn.
“Mặc dù những năm gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, đi một đoạn đường vòng lớn… Nhưng tớ rất may mắn, bởi vì mọi người ở bên cạnh tớ đều mang theo trái tim khoan dung và lương thiện, đương nhiên chính là các cậu, Kiến Phi, Bảo Thục —— cảm ơn!”
Cô nắm tay hai cô, kiềm nén xúc động trong lòng, Bảo Thục xúc động đến nỗi đỏ cả hốc mắt, nhưng nét mặt có phần lờ mờ, Kiến Phi thản nhiên cong khóe miệng, sắc mặt thoải mái.
Có lẽ một ngày nào đó, cô sẽ kiên định nói với hai cô: “Tớ là Viên Thế Phân, xin lỗi, tớ vẫn còn sống.”
Nhưng cô biết, không phải là hôm nay.
Sáng thứ hai, Thế Phân nhận được email bí mật gửi vào hộp thư trong công ty, cô nhấp chuột “Mở ra”, nhưng nó lại nhảy ra một khung đối thoại nhập mật mã.
Ngay lúc cô ngỡ ngàng, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.
“A lô,” Carol hạ giọng nói, “Nhận được chưa?”
“Nhận được rồi…” Cô chần chừ vài giây mới trả lời.
“Mật mã là 123456.”
Cô nhập mật mã, email mở ra, bên trong chỉ có một tấm ảnh lờ mờ, là một đôi nam nữ ôm nhau đưa lưng về phía ống kính.
“Đây là tuyệt mật,” Carol thấp giọng nói, “Chỉ có rất ít người trong công ty mới xem được.”
“Ờ…” Nhưng cô không rõ cái này có nghĩa gì.
“Này, cô không cảm thấy bọn họ đang kiss sao? Thật đáng tiếc, không nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia.”
Cô nhìn kỹ tấm ảnh, muốn nói không những không nhìn thấy mặt thôi đâu! Bởi vì nó thật sự rất mờ, chỉ có thể láng máng nhìn ra hình dáng hai đầu người chồng lên nhau, không thể nào nhìn thấy mặt, cũng không thể nói chính xác bọn họ đang làm gì.
“Cái này…rất khó nói…” Cô nhìn bóng lưng kia, cảm thấy rất quen mắt.
“Nhưng cho dù là ôm thì cũng là một tin tức vô cùng lý thú đấy…”
“Tại sao?”
“Trời ơi!” Carol gần như muốn hét lên, “Tôi chưa bao giờ thấy anh ta cười thân mật với bất cứ phụ nữ nào!”
“Hả?”
“Nhưng mà phái nữ trong công ty lại vừa yêu vừa hận anh ta.”
“Vừa yêu vừa hận?”
“Đúng vậy! Tôi nghĩ nếu người đàn ông nào có thể khơi mào ham muốn chinh phục của phụ nữ, thế thì quả thật có thể khiến phụ nữ ‘vừa yêu vừa hận’, thậm chí còn phát điên.”
“…” Cô mù tịt gãi đầu, có phần không hiểu.
“Cô đừng nói cho tôi biết cô không có hứng thú!”
“Khoan đã,” cô nhìn tấm ảnh trên màn hình máy tính, “Cô có thể nói trước cho tôi biết không, người trong ảnh là ai hả?”
“Ơ ——” Carol như là thật sự muốn phát điên, “Nhìn bóng lưng là biết rồi —— Viên Tổ Vân đó!”
“Ah!” Cô cảm thấy đầu mình quay vòng vòng vài giây, rồi mới dần dần khôi phục lại, cô nhìn kỹ tấm ảnh, bên chân Viên Tổ Vân có một chiếc va ly, đó chắc là hôm anh đi công tác về, khi hai người cãi nhau ở góc đường rồi hòa thuận đã bị chụp được…
“Dầu gì cô cũng làm thư ký của anh ta nửa năm rồi đấy!”
“…” Cô ngượng ngùng cười vài tiếng, xem như trả lời.
“Tôi bỗng nhiên có cảm giác ‘đàn gảy tai trâu’.”
“…Xin lỗi.”
“Được rồi, tôi biết cô rất đứng đắn, không có hứng với tin đồn, lần sau không gửi cho cô nữa.”
“…”
“Cúp máy đây!” Nói xong đầu dây bên kia dứt khoát cúp máy.
Cô buông ống nghe xuống, sờ mũi, bỗng nhiên có cảm giác sự việc rất khó giải quyết, vì thế cô lại gọi điện cho Viên Tổ Vân.
“A lô?”
“Anh biết không,” cô cố tình ra vẻ gặp nguy, “Có người chụp ảnh chúng ta đang ôm nhau đấy!”
Anh im lặng vài giây, bình tĩnh trả lời: “À, thì thế nào?”
“…Không thế nào cả,” chẳng biết tại sao, cô không bất ngờ với phản ứng của anh, “May mà tấm ảnh rất mờ, không ai biết cô gái anh ôm là ai?”
“Biết rồi thì sao chứ?”
“Không có gì…”
Cô vốn định nói, bị mọi người biết không tốt lắm, hoặc là rất có áp lực, nhưng cô nhạy cảm phát hiện giọng nói của Viên Tổ Vân ở đầu dây bên kia có phần không vui, vì thế cô vội sửa lại: “Em chỉ là cảm thấy phải giải thích với mọi người chúng ta quen nhau lúc nào hay là mấy câu hỏi linh tinh, rất là phiền phức…”
“… Thế thì không cần giải thích!” Khẩu khí của anh dịu đi một ít, “Biết thì biết thôi.”
“Ờ…” Cô bỗng nhiên cũng có cảm giác “đàn gảy tai trâu”.
“Này,” âm thanh của anh trở nên dịu dàng, “Đêm nay đừng về nhà, ở lại chỗ anh nhé!”
“Ưm…em phải thương lượng với mẹ một chút.”
“Anh nhờ người ta mang về một chai rượu đỏ ngon lắm!” Giọng anh đầy quyến rũ.
“Thế à…” Cô hơi động lòng.
“Đúng vậy! Hơn nữa ——”
“—— Viên Tổ Vân,” đầu dây bên kia bỗng truyền đến tiếng của Shelly, “Mười giờ họp, khách đã tới rồi.”
“…Tôi đã nói nhiều lần rồi mà,” anh nghiến răng nghiến lợi nhưng đành chịu, “Trước khi vào xin chị gõ cửa dùm.”
“Ờ…” lần này Shelly không phản bác anh, mà rất hợp tác đóng cửa lại, một giây sau liền vang lên tiếng gõ cửa lanh lảnh, trước khi anh còn chưa kịp nói “Mời vào”, chị ta cũng đã mở cửa đi vào, lặp lại lời nói ban nãy.
“…Được, tôi biết rồi.” Viên Tổ Vân thất bại gục đầu xuống.
Thế Phân dở khóc dở cười, nhưng cảm thấy “mợ út” này rất đáng yêu, nói không chừng có một ngày…cô sẽ gọi chị ta như vậy.
Sáng thứ sáu, lúc cô đang lái xe thì trong xe phát ra tiết mục của Thư Lộ.
“Hôm nay thời tiết tại New York rất tệ, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy bầu trời âm u, điều này khiến tôi không khỏi nhớ tới hoạt động kỷ niệm ‘9.11’ của hai năm trước, ngày đó, lần đầu tiên tôi biết được hóa ra trong trận tai nạn này có một người bạn đã qua đời, lúc ấy tôi cảm thấy ngỡ ngàng, tựa như trời đất quay cuồng. Mấy năm nay, tôi có thời gian là nhớ tới người bạn này, tôi muốn hỏi cô ấy ở trên thiên đường có khỏe không? Có lẽ cô ấy không thể trả lời vấn đề này, nhưng không sao, tất cả những người tưởng niệm cô ấy sẽ mãi mãi ghi nhớ cô ấy, giống như là cô ấy chưa từng ra đi.
Tôi nghĩ, mọi người vẫn đang sinh sống tại mỗi ngõ ngách trên hành tinh này không hề lãng quên những người đã mất, cũng không thể nào quên được mọi thứ mà họ đã mang đến cho thế giới này —— như vậy là đủ rồi.
Hãy cùng lắng nghe một ca khúc, You are not alone của Michael Jackson…”
Thế Phân đứng trước cửa sổ kính trong văn phòng, nhìn dòng xe hối hả bên dưới, không thể đè nén mà nhớ đến Thế Vân.
Thế Vân, em khỏe không? Có nhớ chị một chút nào không?
Cả Tháng sáu trải qua trong tiếng ồn ào, lần đầu tiên Thế Phân cảm thấy, cô không rời khỏi Thế Vân, ngược lại càng gắn chặt với em gái hơn, tựa như lần đầu gặp Tưởng Bách Liệt, anh ta đã nói: ở trong cơ thể cô có một người nhỏ bé khác.
Cô nhớ tới người bạn bác sĩ ở New York xa xôi, cô đã từng chờ đợi anh ta thực hiện lời hứa trở lại Thượng Hải, nhưng hiện giờ cô lại cảm thấy sự chờ đợi này dần dần tan biến khỏi đáy lòng cô. Bởi vì mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của riêng mình, nếu anh ta thật sự lựa chọn ở lại New York, thế thì cô nên chân thành chúc phúc anh ta —— bởi vì cô đã nhận được rất nhiều khoan dung và khích lệ từ anh ta.
Song, vào một buổi trưa Tháng bảy oi ả sau trận mưa to, cô lại nhận được cú điện thoại đầy bất ngờ, là Tưởng Bách Liệt gọi tới.
“Hôm qua tôi đã trở lại Thượng Hải.” Âm thanh của anh ta nghe ra hơi uể oải, hình như ngủ không đủ.
“Anh thật sự về rồi?!”
“Ừm, trước hết tôi muốn nói với cô, ‘Big Surprise’ của tôi quả thực nhận được hiệu quả không ngờ…”
“Là gì?”
“Tất cả người nhà của tôi đều ra ngoài đi nghỉ, tôi không có chìa khóa, phải ở khách sạn một tuần…”
“…” Lúc ấy cô đã nói sẽ có chuyện không tốt xảy ra nhỉ?
“Thế thì cuối tuần này cô có muốn đến tái khám không?”
“Đến, đương nhiên đến rồi.”
“Được, có gì sẽ gọi cho cô.”
Sáng thứ bảy, Thế Phân rất thản nhiên nói với Viên Tổ Vân mình sẽ đến chỗ bác sĩ tâm lý, hơn nữa từ chối khéo ý tốt của anh muốn đưa mình đi, Viên Tổ Vân hình như cũng không để trong lòng, chỉ là dặn cô lái xe cẩn thận.
Học viện y học có chút vắng vẻ trong dịp nghỉ hè, lúc cô tới cửa phòng khám thì sớm hơn thời gian hẹn mười lăm phút, Tưởng Bách Liệt không ở đây, vì thế cô dựa vào tường chờ đợi. Một lát sau, Tường Bách Liệt mặc bộ đồng phục bóng đá gần như ướt đẫm xuất hiện trước mắt cô, anh ta thở hổn hển, trông rất có tinh thần.
Anh ta lấy ra chìa khóa mở cửa mời cô vào, còn mình thì vào phòng sát vách thay đồ. Thế Phân nhìn xung quanh căn phòng, gần giống như một năm trước khi cô tới đây lần đầu tiên, chẳng qua cô tinh mắt phát hiện tấm màn đã thay đổi, từ vải cotton màu trắng xám đổi thành màu xanh nhạt.
“À, cô phát hiện ra rồi.” Tưởng Bách Liệt thay quần áo xong đi vào, từ trong tủ lạnh lấy hai lon bia đặt trên bàn.
“Hở?”
“Tấm màn. Là một học muội nhân lúc tôi không ở đây mà thay cái mới.”
“Ồ…” Cô lộ ra nụ cười mập mờ, khui lon bia uống một ngụm.
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi cũng rất bất đắc dĩ.” Anh ta chìa hai tay ra.
“Ít nhất nó cũng đại diện anh vẫn được ưa chuộng không phải sao?”
“Ờ, đúng vậy,” anh ta tỏ vẻ tự giễu, “Niềm vui và phức tạp thường thường chỉ cách nhau một con đường.”
Cô im lặng một lúc mới nói: “Bác sĩ, lúc đầu tôi tưởng rằng có lẽ anh…không trở lại.”
Anh ta ngồi trên ghế sau bàn: “Có lẽ, chắc là, đã từng, có thể từng nghĩ vậy, nhưng cuối cùng tôi vẫn trở về.”
Cô cười rộ lên, thì ra người kiên định như anh ta, cũng có lúc khó mà lựa chọn?
Anh ta mỉm cười, dường như biết cô suy nghĩ gì: “Cuộc sống con người phải trải qua rất nhiều sự lựa chọn, thỉnh thoảng có một số chưa thể quyết định, cũng có thể hiểu được.”
“Lúc anh không quyết định được thì làm thế nào?”
“Tôi sẽ không ép buộc chính mình lựa chọn sớm, đợi đến khi thời cơ chín mùi, thì sẽ có người giúp tôi lựa chọn.”
Cô nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng có lẽ phải dùng thời gian rất dài.”
“Đúng vậy, có lẽ thế, nhưng nếu cô còn thời gian, tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ càng, đừng dễ dàng đưa ra quyết định. Tôi luôn đề cao niềm tin này, thà rằng lẳng lặng chờ đợi còn hơn quyết định vội vàng.”
“Nói vậy, anh là một người rất bị động rồi.”
“Trả lời đúng rồi!”
“Nhưng tôi thấy anh kiên định như vậy.”
Anh ta không tỏ rõ ý kiến cười cười: “Kiên định và bị động không nhất thiết có liên quan, hơn nữa lúc ở cùng cô, tôi phải khiến mình trở nên kiên định, bởi vì cô là bệnh nhân của tôi, nếu tôi không kiên định, cô sẽ không thể tìm được phương hướng của chính mình.”
“À…cám ơn.”
“Thế nào, lúc tôi không ở đây, cô ổn chứ?”
Cô nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu một cách kiên quyết.
“Vậy thì tốt, tôi nói rồi, cô cần dựa vào chính mình.”
Cô kể lại một số việc đã xảy ra khi anh ta rời đi, lúc nói cô luôn tươi cười, tựa như mình đã trải qua một lần rửa tội. Thời gian trôi qua rất nhanh, trước khi đi Tưởng Bách Liệt lấy ra một cái túi đỏ thật to đưa cho cô.
“Quà sao?”
“Ừm,” anh ta gật đầu, “Còn có bức thư mà người bạn kia của cô nhờ tôi chuyển cho cô.”
“Thạch Thụ Thần?” Cô ngơ ngác nhìn cái túi, lúc Tưởng Bách Liệt đi New York, cô nhờ anh ta đem bức thư mà Thạch Thụ Thần gửi cho Thế Vân trả lại anh ta.
“À, anh ta còn mời tôi ăn bữa cơm, do anh ta nấu đấy.”
“Anh ấy biết nấu cơm?” Cô cảm thấy kinh ngạc.
Tưởng Bách Liệt gật đầu: “Hơn nữa mùi vị cũng rất ngon —— đàn ông có đôi khi không đơn giản như trong tưởng tượng của các cô đâu.”
Cô cười khổ đứng dậy, cầm túi xách, chuẩn bị đi.
“Thế Phân,” Tưởng Bách Liệt ngồi trên ghế sau bàn, anh ta gọi cô lại: “Còn nhớ cô từng nói với tôi, rất cảm ơn tôi đã cho cô khích lệ và giúp đỡ không?”
“Ừm…”
“Kỳ thật, tôi cũng muốn nói thế với cô.”
“Huh?”
Anh ta cụp mắt xuống, trên mặt là nụ cười dịu dàng: “Tôi cũng muốn cảm ơn cô, từ cô tôi nhìn thấy một loại dũng khí —— khi phát hiện sai lầm của mình đã dũng cảm để thay đổi —— điều đó cho tôi biết, bất cứ lúc nào khi phát hiện bản thân sai lầm, phải sửa lại đừng để quá muộn. Cho nên…cô cũng đã dạy tôi rất nhiều điều, cảm ơn.”
Cô nhìn anh ta, đoán rằng chuyến đi New York lần này có lẽ đã xảy ra chuyện gì rất có ý nghĩa, nhưng cô không hỏi, chỉ cười nói: “Không cần khách sáo, tôi cũng vậy.”
“Còn nữa…”
“Hửm?”
“Lần đầu cô tới có hỏi tôi: sau khi con người chết rồi mọi thứ còn có thể tiếp tục không?”
“Ừm…”
“Tôi nghĩ là có,” Tưởng Bách Liệt dịu dàng nói, “Ở ngay trong lòng chúng ta.”
Cô chợt nhìn thấy Thế Vân đứng bên cạnh anh ta, đôi mắt mỉm cười gật đầu, vì thế…cô cũng nhoẻn miệng cười.
Lúc về đến nhà, mẹ đã ra ngoài mua đồ ăn, Thế Phân ngồi trước bàn trong phòng mình, cô mở ra cái túi đỏ mà Tưởng Bách Liệt đưa cho mình. Bên trong có một hộp giấy màu đỏ, cùng với một bức thư.
Cô xé hộp giấy ra, bên trong đựng một khung hình bằng thủy tinh, mặt sau của khung hình là nét chữ xinh đẹp của Tưởng Bách Liệt: mỗi khung hình đều mang theo một hồi ức tốt đẹp.
Cô dựng khung hình lên, đặt trên góc bàn, mặc dù bên trong còn chưa có ảnh, nhưng cũng đã gợi lên đủ loại hồi ức tốt đẹp của cô.
Cô ngơ ngẩn nhìn một lúc mới sực nhớ ra bức thư của Thạch Thụ Thần, vì thế tay cô hơi run cầm lấy nó, nghĩ một chút rồi mở ra.
Này, cậu khỏe không?
Ngày hôm qua nhận được thư của cậu nhờ bạn gửi giúp, tớ hơi kinh ngạc, buổi tối suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định viết một bức thư cho cậu.
Cuộc sống của tớ tại New York cũng không thuận buồm xuôi gió, cậu nên biết rằng một người gần 30 tuổi mới nghĩ tới du học thì sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Ví dụ như ngôn ngữ, thói quen sinh hoạt, không hợp với bạn học nhỏ hơn tớ 10 tuổi, còn có nỗi nhớ quê nhà… Nhưng dưới đáy lòng, tớ lại cảm thấy hạnh phúc, dù sao tớ đang làm chuyện tớ muốn làm.
Kỳ thật, lúc hỏi cậu có muốn đi cùng tớ không, tớ biết cậu sẽ không đi. Bởi vì cậu không yêu tớ.
Sao cậu lại yêu một người đàn ông yêu em gái cậu chứ?
Đừng ngạc nhiên, từ một năm trước khi cậu đứng trước mặt tớ lần đầu tiên, tớ đã biết cậu không phải Thế Vân.
Nếu là Thế Vân, cô ấy không thể không cho tớ một câu trả lời mà một mình bỏ đi xa, sẽ không chỉ thỉnh thoảng gọi điện và gửi email để nói với tớ về tình hình trong những năm đó, khi nhìn tớ cũng không có áy náy và khó mở lời. Những năm đó tớ luôn hỏi chính mình, rốt cuộc là sai chỗ nào, ban đầu tớ cho rằng là vì tình yêu của bọn tớ cách xa ngàn dặm, nhưng vào khoảnh khắc kia tớ bỗng nhiên hiểu được, thì ra người tớ yêu đã rời khỏi từ lâu.
Tớ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tớ đoán hai người hoán đổi thân phận, cậu đóng giả cô ấy thật sự rất giống, suýt nữa đã lừa gạt tớ, thế nhưng hai cậu vẫn là hai người khác nhau, mặc dù khuôn mặt tương tự, nhưng ánh mắt không giống chút nào. Trong mắt cậu luôn có một ngọn lửa, cho dù đau khổ và áy náy vây quanh cậu, ngọn lửa này không hề dập tắt, mà trong mắt cô ấy chính là một mảnh yên tĩnh —— tớ nghĩ, về điểm này, Viên Tổ Vân cũng phát hiện ra phải không?
Tớ đã khó tránh khỏi trải qua những ngày Tháng đau khổ đấu tranh, không ai chấp nhận được sự thật người mình yêu đã rời khỏi thế giới này, tớ điên cuồng làm việc, say rượu, muốn thuyết phục chính mình coi cậu là cô ấy, theo đuổi cậu, có được cậu —— có lẽ tớ thật sự coi cậu là cô ấy.
Nhưng tớ không thể, thật sự không thể. Lý Nhược Ngu nói với tớ, yêu một người là cảm giác rất kỳ diệu, có lẽ ở trong đầu cậu người đó không còn, nhưng cậu cố chấp yêu, thậm chí ở trong đầu cùng người đó sống hết quãng đời còn lại. Tớ nghĩ tớ còn chưa hoàn toàn hiểu được tư tưởng của cô ấy cùng với ý tứ mà cô ấy muốn bày tỏ, nhưng tớ không có cách nào thuyết phục mình đi yêu cậu, bởi vì trong đầu tớ, người tớ yêu là Thế Vân. Tớ không thể chạm vào cậu trong hiện thực, nhưng ở trong đầu lại sống hết quãng đời còn lại với cô ấy… Tớ không thể làm như vậy.
Hơn nữa, từ trong mắt cậu, tớ cũng thấy được nỗi đau khổ và sự đấu tranh, có lẽ cậu cho rằng nói sự thật với tớ thì sẽ khiến tớ đau khổ, thà rằng để mình làm “Thế Vân” trở thành một người phụ lòng, như vậy tớ sẽ quên cô ấy, đi tìm hạnh phúc của chính mình —— cho nên cậu trả lại tớ bức thư tớ đã gửi cho Thế Vân —— nếu cậu thật sự nghĩ vậy, tớ chỉ có thể nói, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tớ không thể nhận.
Đúng vậy, sự ra đi của Thế Vân có lẽ sẽ khiến tớ đau khổ, nhưng nó không mang đi tình yêu của bọn tớ, nếu cô ấy có thể lựa chọn, tớ tin rằng cô ấy sẽ nhờ cậu nói sự thật cho tớ biết, hơn nữa khích lệ tớ thoát khỏi khốn đốn, dấy lên hy vọng đối với cuộc sống lần nữa. Mà một “Thế Vân phụ lòng”, sẽ chỉ khiến tớ nghi ngờ tình yêu là gì, trên thế giới này còn có tình yêu chân chính sao?
Tớ không nói sự lựa chọn của cậu là đúng hay sai, tớ chỉ có thể nói rằng, nếu là tớ, tớ thà rằng là cái trước.
Nhưng tớ không thể trách cứ cậu, bởi vì cậu là chị của Thế Vân, là người thân quan trọng nhất của cô ấy, là người đi cùng cô ấy cả đời. Từ trước kia rất lâu, cô ấy đã kể cho tớ rất nhiều chuyện của hai người, ví dụ như tính cách của hai cậu hoàn toàn tương phản, nhưng cô ấy càng nói nhiều hơn về sự ăn ý đặc biệt giữa hai cậu.
Tớ không biết trước tai họa đáng sợ kia hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tớ viết bức thư này còn có một mục đích khác, tớ muốn nói với cậu một chuyện: sau khi nhận được bức thư tỏ tình của tớ, Thế Vân từng gặp mặt tớ, cô ấy nói với tớ, tất cả vấn đề đợi sau khi “Thế Phân” trở về thì sẽ trả lời tớ.
Tớ vẫn còn nhớ, khi tớ hỏi cô ấy vì sao, cô ấy dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Có lẽ không ai biết, sự cởi mở và lạc quan của Thế Phân, cùng với tinh thần dũng cảm đối mặt khó khăn của chị ấy, không biết chúng đã cho tớ bao nhiêu dũng khí và sức mạnh. Tớ nhận được rất nhiều từ chị ấy, nhưng tớ chưa từng vì chị ấy làm được gì cả, lúc này, tớ muốn làm một chuyện cho chị ấy, có lẽ tớ là người duy nhất có thể làm việc này cho chị ấy.”
Đôi khi, tớ thật sự cảm nhận được Thế Vân ở trong mắt cậu, có lẽ nói không chừng, nếu người ở lại là Thế Vân, những gì cậu đã trải qua cũng sẽ là những gì cô ấy trải qua. Biết đâu, tớ có thể nhìn thấy cậu qua cô ấy, một cô gái điềm tĩnh mang theo đau buồn, luôn mở to hai mắt nhìn thế giới này, nhưng không thể thay đổi được gì —— thậm chí có một lần tớ không phân biệt rõ ràng, mình nhìn thấy Thế Phân mang theo hình bóng Thế Vân, hay là Thế Vân hoàn toàn do Thế Phân tạo ra —— nhưng cuối cùng cậu không phải cô ấy, cậu cũng không cần phải là cô ấy.
Sáng nay, trong tiệm tạp hóa dưới lầu nhà trọ của tớ lại trông thấy những trái dừa rất to, trên đó có dán nhãn hiệu bằng tiếng Trung, giống như những loại dừa bán ở quán nhỏ ven đường tại Hải Nam, gọt vỏ sơ qua, có thể cắm ống hút vào là uống nước dừa ngay. Tớ thật sự muốn cảm thán thế giới này rất nhỏ, mỗi một ngày đều khiến tớ bất ngờ, cho nên Thế Phân, hy vọng lần sau tớ trở về, có thể nhìn thấy một Thế Phân hạnh phúc cởi mở như trong ký ức của Thế Vân.
Sau cùng, nếu cậu còn nhớ người bạn ở phương xa này, lần sau nhờ người ta đem thứ gì đó có “giá trị kỷ niệm”, ví dụ như bánh bao thịt cua hoặc là thịt xông khói Kim Hoa, vân vân… Như vậy tớ sẽ càng vui vẻ hơn.
Vậy thôi, chúc bình an.
Thạch Thụ Thần
2008. 6. 20
/*/
Một buổi tối của Tháng chín, Viên Tổ Vân đi công tác trở về, khi về đến nhà, anh phát hiện căn phòng tối đen tĩnh lặng, anh đặt hành lý xuống, đi đến ban công, châm một điếu thuốc để hút, khi sắp hút xong, anh lấy ra di động nằm trong túi, ấn nút gọi, tiếng chờ máy thật lâu, ngay lúc anh định cúp máy, lại bỗng nhiên kết nối.
“A lô?”
Anh nghe được giọng cô trong tiếng hò hét và ồn ào, anh không khỏi nhíu mày, có vẻ không vui: “Em ở đâu?”
“À, em sắp về đây.”
“Sau khi xuống máy bay anh đã gọi cho em rất nhiều lần, nhưng chẳng có ai bắt máy.” Anh không muốn mình tỏ ra khó chịu rõ ràng như vậy, nhưng lại chẳng kiềm nén được giọng điệu của mình.
“À, di động đặt trong túi xách, có lẽ không nghe được.”
Anh phát ra tiếng nhả khói mất kiên nhẫn, đè nén cơn giận hỏi tiếp: “Em ở cùng ai?”
“Bọn…Tử Mặc.”
“Bọn?”
“Ừm, còn có Hạng Tự…cùng với anh trai Hạng Tự.”
“Anh trai Hạng Tự?!” Giọng anh lập tức trở nên đầy uy hiếp.
“Ừm…” Tiếng cô không rõ ràng, khiến người ta cảm thấy phiền lòng.
“Ở đâu? Anh đi đón em.”
“Không cần! Em đã đi ra rồi, bây giờ đang trên đường tới bãi đỗ xe.”
“Được rồi…”
Nửa tiếng sau, khi Thế Phân mở cửa phòng, cô nhìn thấy một khuôn mặt khó chịu, anh khoanh tay, khẽ nhíu mày, ánh mắt rất sắc bén.
“Buổi tối ăn mì nhé?” Cô tự thay giày, đem đồ ăn tiện đường trở về mua đi vào phòng bếp, đặt trên bàn nấu ăn.
Phòng bếp của anh luôn giữ gìn sạch sẽ, một chiếc bàn ăn nhỏ bằng gỗ đặt sát một góc tường, vốn chỉ có một cái ghế, hiện tại lại thêm một cái nữa.
“Hôm nay em đi làm gì?” Viên Tổ Vân hậm hực hỏi.
“Không phải ban nãy nói rồi sao, ở cùng Tử Mặc, Hạng Tự còn có Hạng Phong…”
“Sau này không được phép ra ngoài cùng đàn ông anh không quen!” Anh đi đến phía sau cô, dựa vào tủ lạnh, hai tay vẫn khoanh lại, sắc mặt không vui chút nào.
“Anh quen mà!” Cô lấy nồi cho nước vào rồi đun trên bếp.
“Ý anh là anh trai Hạng Tự.” Dáng vẻ nhíu mày của anh, khiến người ta cảm thấy…rất gợi cảm.
“Không phải anh cũng biết Hạng Phong sao?”
“Anh không biết!” Anh trừng mắt.
“Sao lại thế… Mỗi tối trước khi ngủ anh đều phải đọc sách của anh ấy mà!”
“Anh đọc ——” Viên Tổ Vân bỗng dưng khựng lại, chớp chớp mắt, vẻ mặt mù tịt, một lát sau anh mới kinh ngạc nói, “Hạng, Hạng Phong?! Anh ấy là anh trai của Hạng Tự?!”
“Ừ.” Cô cười gật đầu, quả là tiểu thuyết trinh thám gia Hạng Phong mà anh sùng bái nhất!
“Nhưng thằng nhóc kia chưa bao giờ nói với anh…”
“Hạng Phong hình như cũng thế, chưa bao giờ chủ động nói với người khác Hạng Tự là em trai của anh ấy.”
Anh dùng mấy phút mới khiến mình bình tĩnh trở lại, mặc dù lượng khí hô hấp rõ ràng còn chưa đủ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Cho, cho dù là thế, cũng không được!”
“Em nói với anh ấy anh là fan của anh ấy, còn nói lần sau muốn nhờ anh ấy ký tên.”
“Sao em có thể nói như vậy…” Anh như là rất oán giận.
“Thì sao?”
“Phải là ‘superfan’! Em nên nói với anh ấy anh có toàn bộ sách của anh ấy, bắt đầu từ quyển đầu tiên.”
“…” Cô cảm thấy nếu hiện tại đang đóng phim hoạt hình, trên trán cô hẳn là xuất hiện mấy đường đen mới đúng.
“Đó là cái gì…” Viên Tổ Vân bỗng nhiên ngừng thở nói.
“Cái gì cơ?”
“Trên ngón áp út của em…”
Thế Phân vươn tay, nhìn chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của mình, tỏ vẻ thản nhiên nói: “À, là chiếc nhẫn anh dùng để cầu hôn với em đấy, em tìm được trên bàn của anh.”
Anh nhìn cô, qua thật lâu mới dùng giọng điệu thăm dò hỏi: “Nó không phải có nghĩa là em đã…”
“…Anh nói cái gì thì là cái đó.” Sắc mặt cô vẫn thản nhiên, giống như chuyện kia không hề đáng ngạc nhiên.
Anh hé miệng, trong sắc mặt ngạc nhiên mang theo vẻ khó tin, anh ngơ ngẩn lấy tay chỉ vào cô, nói không nên lời.
Cô xoay người, lấy rau đã mua về đặt trong bồn rửa, mở vòi nước, làm ra vẻ không để ý mà bắt đầu rửa rau. Trên khuôn mặt lại hiện lên nụ cười, đó là nụ cười dịu dàng tràn đầy hạnh phúc.
Con đường ngoài cửa sổ rất vắng vẻ, hai hàng đèn đường dựng thẳng tắp tại ven đường, chiếu sáng con đường về nhà cho mọi người.
Cô cụp mắt xuống, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, cái này như là một dấu hiệu —— hoặc nói là một biểu tượng —— đại diện cho một lời hứa hẹn, hoặc là trách nhiệm. Cô chợt nhớ tới một câu trong thư hồi âm của Thư Lộ:
Đừng quên, nằm dưới cùng chiếc hộp Pandora chứa đầy tội lỗi, chính là khát khao và hy vọng!
-Hết-
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp