Đã từng có người nói với cô tính tình như vậy rất không tốt, nhất là ở trên người phụ nữ, vì vấn đề giới tính đã ít đi một phần rộng rãi hơn đàn ông, lại cộng thêm tính tình như vậy quả thực là hoạ vô đơn chí.
Trước đó, Thang Viên chưa bao giờ muốn từ bỏ tính tình như vậy, đây chính là bẩm sinh, không có chút quan hệ nào với người khác.
Cuộc sống mỗi người đều có quỹ đạo khác nhau, cũng không cần mọi người đều tán thành. Nhưng bây giờ, cô lại vô cùng thống hận tính cách của mình.
Chung sống bảy năm, những chuyện vui vẻ anh mang tới kia luôn ở trong lúc cô lơ đãng hiện ra, thiếu niên thân hình đơn bạc dùng nụ cười như ánh mặt trời của mình chống đỡ một mảnh bầu trời của cô, sao có thể nói quên liền quên ? Nhưng, cũng bởi vì quá quan tâm, quá xem trọng, một khắc kia sự thật để lộ ra bất kể vì nguyên nhân gì cô cũng không tiếp thụ nổi. Tốt-xấu trong đầu cô va chạm, lúc nào cũng đấu tranh, mỗi một phút mỗi một giây đều không ngừng nghỉ.
Những gì cô muốn không nhiều lắm, không phải căn nhà cao cấp, không phải diện mạo gia thế, mà cô chỉ hy vọng người cô quan tâm có thể thản nhiên theo cô qua hết cả đời này. Mà nguyện vọng đơn giản như vậy làm thế nào cũng không thực hiện được. Coi như cô thua cả hai đời, giống nhau đều không có được.
"Viên Viên, đứng ở đó làm gì? Mau tới đây, Viên Tiêu chờ con thật lâu rồi !" Mẹ Thang nhìn thấy Thang Viên vẫn ngơ ngác đứng ở tại chỗ như cũ liền nóng nảy, vội vàng kêu cô tới đây.
Cô có nên khen anh ngụy trang thật khéo sao ? Ít nhất có thể đem mẹ cô lừa gạt vòng quanh. Thang Viên cười lạnh một tiếng, an tĩnh đổi dép đến ghế sa lon cùng Viên Tiêu mặt đối mặt. Viên Tiêu trong nội tâm vui vẻ, xem ra bánh trôi nhỏ cũng không hoàn toàn bài xích anh, như vậy có phải đã nói lên chuyện còn có khả năng thay đổi hay không? Anh vừa định mở miệng liền nghe được giọng nói thanh đạm của Thang Viên: "Mẹ, mẹ không cần để ý, đây là chuyện của chúng con." Nói xong chuyển sang Viên Tiêu: "Chúng ta đến phòng ngủ nói chuyện."
Thang Viên cho tới bây giờ đều là đứa bé hiếu thuận, ở trước mặt cha mẹ một chút phản nghịch cũng không có, hiểu chuyện quả thật không giống như là một đứa bé. Mẹ Thang có chút giật mình lại có chút đau lòng, đây là lần đầu tiên nữ nhi nhà bọn họ nặng lời với bà. Đứa bé luôn luôn khéo léo chợt thay đổi, trong lòng mẹ Thang đều là cảm giác không đúng, thậm chí dùng khăn tay lau khóe mắt, hai cái đứa này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Con gái của bà, bà rất hiểu, Thang Viên chưa bao giờ là người thất thường, nhất định là xảy ra chuyện gì không đúng ! Nghĩ tới đây, trong lòng mẹ Thang mặc dù còn buồn buồn, nhưng rốt cuộc cũng đã suy nghĩ thông suốt một chút, chuyện của bọn nhỏ để cho bọn nhỏ tự mình giải quyết đi, con cái tự có phúc của chúng, về sau bà cũng không tiện nhúng tay vào.
Cửa nhẹ nhàng đóng, không lưu lại một khe hở, dường như muốn đem phòng ngủ này cùng cả cái thế giới tách ra, Viên Tiêu chợt cảm thấy lồng ngực rất buồn bực, buồn bực đến ngay cả hít thở đều cần hơi sức rất lớn. Anh cắn chặt răng giả bộ trấn định ngồi xuống bên cạnh Thang Viên, ở trên vai cô cọ xát lấy lòng: "Bánh trôi nhỏ, em không cần tức giận, có được hay không? Có được hay không?"
Đầu nhẫn tâm bị đẩy ra, lòng của Viên Tiêu trầm xuống, ngẩng đầu nhìn con ngươi tĩnh mịch của Thang Viên lại nghe cô nói: "Có phải tôi còn chưa nói rõ ràng hay không, hay là anh không có nghe rõ? Chúng ta không còn gì rồi, không hề có một chút quan hệ nào nữa, anh không cần tới tìm tôi nữa."
Từng chữ từng câu, rõ ràng từ đôi môi hình dáng mỹ lệ kia phun ra, anh đã từng thích nhất cặp môi, mềm mại, mang theo tư vị đặc biệt mát lạnh của cô, vào giờ phút này lại cực hận nó không lưu tình chút nào.
Trái tim lại bắt đầu co rút đau đớn, từ sau khi cô rời khỏi liền không có lúc nào là không đau, thế nhưng lúc này bị phóng đại vô số lần, giống như bị vô số ngân châm bén nhọn đồng thời đâm trúng, hung hăng đâm chính xác vào trái tim của anh địa phương yếu ớt nhất mềm mại nhất.
Thật sự rất đau lòng. Viên Tiêu nỗ lực nhìn thẳng vào mắt cô, rốt cuộc cũng không tìm được một chút dịu dàng hay cưng chiều nào, ngay cả hận ý cũng không có, chỉ là một miếng đất trống sạch bóng, trống trải mà rộng lớn, có thể chứa toàn bộ thế giới, lại không chứa nổi một mình anh.
Con ngươi màu đen dần dần nhiễm màu đỏ, vì cô kiên quyết tuyệt tình, tất cả tất cả ở trong mắt của anh biến thành màu máu, giống như là năm bảy tuổi đó. Mùa hè, ngoài cửa sổ ve kêu không ngừng, như báo tang, khuấy đảo tâm thần anh, cũng phá vỡ gia đình anh. Khi đó, tất cả tất cả anh đều vô lực thay đổi, mà bây giờ, không phải như vậy, anh đã sớm lớn lên, đã có khả năng thay đổi cuộc sống trong tay, anh tuyệt không cho phép chuyện như vậy xảy ra một lần nữa! Không thể!
Thang Viên cảm giác đại não mình đã theo không kịp suy nghĩ của Viên Tiêu rồi, rõ ràng 1 giây trước còn cắn môi làm nũng vì sao một giây kế tiếp liền thay đổi thành tiểu báo hung mãnh rồi, chỉ một cái lật người liền đem cô hung hăng đặt ở phía dưới, đáy mắt đỏ ngầu đủ các loại cảm xúc lăn lộn, cuồng bạo kinh người. "Không cho! Anh không cho!" Anh ghé vào bên tai cô gào thét: "Em không thể bỏ anh !"
Đứa bé tùy hứng giống nhau, cho dù đau lòng. Nhưng lại không thể không sắt đá lộ ra thái độ lạnh nhạt: "Buông tôi ra!"
"Anh không thả! Chúng ta rõ ràng đang rất tốt mà, tại sao không thể vẫn như trước kia ? Anh chỉ là chỉ là lừa em một lần, em lại đem tất cả trước kia bỏ rơi! Bảy năm! Thang Viên! Em thật sự một chút động lòng cũng không có sao ?"
Con ngươi Thang Viên chợt co rụt lại, trong mắt hiện ra chút khổ sở. Không phải không biểu hiện ra có nghĩa là không khổ sở, có người thích lộ cảm xúc ra ngoài, có vài người lại thích giấu ở trong lòng một mình gánh chịu. Anh sẽ không hiểu bị phản bội khổ sở như thế nào, cũng không biết lòng cô cùng rất yếu ớt. Thang Viên xoay mặt, không nhìn người đè trên người mình: "Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, anh lấy cái gì đảm bảo để cho tôi tin tưởng anh ?" Đường đường Viên gia Nhị thiếu gia, hoa hồ điệp vây lượn ở bên cạnh rất nhiều, mà mình chính là một tiểu côn trùng sẽ bị quên lãng rất nhanh. . .
"Em im lặng cho anh! Im lặng !" Gương mặt Viên Tiêu xanh mét rống giận, nhìn người mình yêu phía dưới quả thật hận không thể đem cô nhốt trong lồng, để cho cô mỗi ngày chỉ thấy một mình anh, để cho thế giới của cô chỉ có anh ! Nếu được như vậy thì tốt biết bao nhiêu, thật tốt! Hung hăng nắm cằm của cô, trong mắt Viên Tiêu lóe lên ánh mắt điên cuồng, ngoan lệ: "Em nhất định phải tin tưởng, cho dù không tin cũng phải tin !"
Con ngươi Thang Viên chỉ một thoáng liền tức giận, cái gì là thích, cái gì là yêu, cuối cùng còn không phải là bị áp bức như vậy ? Nếu như ngày trước còn có một chút động lòng, như vậy hiện tại, trong lòng Thang Viên cũng chỉ còn lại quật cường chống cự. Nói trắng ra là, Thang Viên thích mềm không thích cứng, ngươi có thể ở trước mặt cô đeo bám dai dẳng, có thể làm nũng ăn vạ, nhưng không thể cứng đối cứng! Tựa như khi Viên Tiêu bắt đầu, cũng bởi vì vẫn quấn lấy cô cuối cùng mới có thể chiếm một vị trí trong lòng cô. Vào giờ phút này, trong lúc vô tình Viên Tiêu đã phạm vào sai lầm trí mạng nhất, đem một chút mềm mại trong lòng Thang Viên còn sót lại xua đuổi sạch sẽ.
"Viên Tiêu, tôi hôm nay liền rõ ràng nói cho anh biết, hai chúng ta TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỂ !" Thang Viên nhìn Viên Tiêu ánh mắt như đinh đóng cột. Tất cả lý trí bị một câu nói của cô đánh tan toàn bộ, hàm răng Viên Tiêu cắn lộp cộp vang dội, như muốn đứt đoạn, "Em muốn bỏ rơi anh tuyệt đối không có khả năng!" Anh chợt cúi đầu về phía cổ của cô hung hăng cắn.
"A!" Thang Viên kêu thành tiếng, sắc mặt một thoáng đã tái nhợt, rõ ràng cô cảm thấy da bị cắn phá, hàm răng của anh thật sâu cắm vào trong thịt, dường như muốn hút khô máu của cô một loại hành động hung ác hoàn toàn dọa sợ Thang Viên, cô đưa tay dùng sức nắm tóc của anh muốn đem anh kéo ra, nhưng vô dụng, giữa ngón tay còn đang kẹp mấy sợi tóc đen bị nhổ tận gốc, thế nhưng anh lại tuyệt nhiên không quan tâm, chỉ dùng sức cắn cổ cô, dường như muốn đem cô cắn nát ăn vào trong bụng.
"Viên Tiêu, anh buông tôi ra, buông tôi ra." Giọng của Thang Viên mang tới một tia cầu khẩn, nước mắt không tự chủ theo khóe mắt trượt xuống. Cô đau quá, người thiếu niên từng theo cô cùng nhau lớn lên kia vào giờ phút này đang đè ở trên người của cô dùng hàm răng sắc bén như sói gặm cắn huyết nhục của cô, cô đã biết một mặt bá đạo hung ác của anh, nhưng chưa bao giờ sợ giống như bây giờ, sợ hãi thật sâu rót vào đến trong tận xương tủy, khiến người luôn luôn bình tĩnh mà điềm nhiên như cô rốt cuộc cũng không nhịn được bắt đầu cầu khẩn: "Viên Tiêu, tôi thật sự rất đau, đau quá. . . . . ."
"Đau ? Em cũng biết đau sao? Anh cũng rất đau em có biết hay không ?" Anh đang rống giận bên tai cô, lại như cũ không ngẩng đầu, dùng hàm răng sắc bén uy hiếp từ từ cọ xát lấy làn da mềm mại của cô, như một giây kế tiếp sẽ đem thân thể hoàn hảo của cô hung ác cắn nát."Em không phải là cái gì cũng không quan tâm sao? Hiện tại sao lại cầu xin anh ?"
"Dạ, chính tôi cầu xin anh, cầu xin anh thả tôi ra." Thang Viên rũ mí mắt xuống, lông mi thon dài che khuất nước mắt. Trong nháy mắt đó mất khống chế giống như không tồn tại, cô tỉnh táo lạnh nhạt đối mặt với tất cả người, bất luận xảy ra chuyện gì, hay mất đi người nào, cô cũng có thể sống tốt cuộc sống của chính mình.
Thái độ của cô hoàn toàn châm ngòi cho ngòi nổ cuối cùng trong lòng Viên Tiêu, anh bỗng nhiên ngẩng đầu, bàn tay bên cổ Thang Viên chậm rãi dao động , khóe miệng hiện ra một nụ cười tà khí, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm: "Được, được, rất tốt ! Giống như đúc thời điểm cùng học chung cấp 3, thật là hoài niệm." Chợt không hề có điềm báo trước tay của anh dùng sức miết cổ trắng mịn của Thang Viên, giọng điệu hung hăng: "Vậy anh chờ xem rốt cuộc em có thể không chú ý tới khi nào ? Có nhớ tới hai người trong buổi họp mặt ? Còn đứa con trai của thầy giáo em tôn kính nhất, a, đúng rồi, còn có nam nhân không biết điều kia. . ." Anh chống lại con người hơi hoảng sợ của cô, cười một tiếng vui vẻ: "Bốn người có đủ tiền đánh cuộc hay không?"
"Anh. . .anh. . ." Tại sao anh lại nói cái này? Thang Viên trong lòng lăn lộn, ấp úng mở miệng, nhưng không nói được điều gì.
"Em không phải vẫn nói anh lừa em sao? Vậy thì tốt, hiện tại em hãy mở to hai mắt xem một chút anh chân chính!" Viên Tiêu chợt buông Thang Viên ra, ưu nhã từ trên người cô rời đi, lời nói vừa dứt đã tới ngoài cửa.
"Viên Tiêu! Anh muốn làm gì? !" Vào giờ phút này, Thang Viên rốt cuộc mới phản ứng, cô nhìn bóng lưng kiên quyết của anh, trong lòng sợ hãi hốt hoảng. Không thể để cho anh ra ngoài ! Không thể để anh làm như vậy ! Vào giờ phút này, trong lòng Thang Viên chỉ có một ý niệm.
"Đừng sợ." Viên Tiêu quay đầu lại lộ ra vẻ sầu thảm cười một tiếng, thân hình cao lớn có chút lay động, tay nắm nắm cửa thật chặt: "Dù thời điểm nào anh cũng không làm tổn thương em" anh chống lại ánh mắt trợn tròn của Thang Viên, trong con ngươi tràn ra chút đau thương, rồi lại xen lẫn cực hạn dịu dàng, nhìn Thang Viên cả hô hấp cũng ngừng lại.
"Nhưng, những người cản trở chuyện của chúng ta, một người anh cũng sẽ không bỏ qua!"