Tháng Ngày Ước Hẹn
Chương 14: Trước khi hối hận
Phong Lan vội vàng đi mua một chiếc khăn lụa mẹ cô thích từ lâu nhưng vẫn tiếc tiền chưa mua, mang về nhà với tâm trạng lo lắng sợ hãi. Y như cô dự đoán, mẹ cô vứt khăn lụa xuống đất. dღđ。l。qღđ Bà Phong hết lời mắng mỏ con gái một trận, bảo Ngô Giang sắp lấy vợ, trong gia tộc chỉ còn duy nhất một ca khó là Phong Lan, đã thế lại còn to gan dám chủ động từ chối Tăng Phi, là người mà tất cả mọi mặt đều hoàn hảo. Giờ này Phong Lan tặng cho bà khăn lụa, chẳng khác gì để bà từ nay muốn sống thì phải che mặt không dám nhìn bạn bè họ hàng nữa.
Phong Lan tự biết lỗi, không biện bạch nhiều, ăn cơm xong thì ngoan ngoãn ngồi ở sofa nghe mẹ mắng. Theo kinh nghiệm của cô, đợi cho mẹ mắng mệt rồi, cáu giận cũng qua cơn rồi, lúc đó cô sẽ mời mẹ đi ăn khuya.
Nào ngờ mẹ Phong Lan mắng liên tục hai tiếng đồng hồ, còn lôi hết tất cả các tội cũ ra nhắc lại, càng mắng cơn giận càng dâng cao, tình thế này vượt qua cả lần Phong Lan bỏ việc ở cơ quan trước đây, thậm chí còn điên tiết hơn cả lúc nghe tin Chu Đào Nhiên lấy vợ. Phong Lan sợ mẹ lại lên cơn cao huyết áp, chỉ biết im lặng lấy điện thoại di động nhắn tin cho anh trai ở bên kia đại dương cầu cứu, bảo anh nhanh chóng cho cháu gái gọi điện thoại cho bà.
Trong lúc đang đợi cứu viện thì mẹ cô cũng đã mắng đến chủ đề Đinh Tiểu Dã, bà hỏi Phong Lan: “Chắc con không mê muội quá hóa lú lẫn, vì cái thằng bồi bàn đó nên mới giãy Tăng Phi ra chứ?”
Đến nước này Phong Lan không dám nói qua loa chiếu lệ nữa, cô biết rõ nếu như mình gật đầu, mẹ cô chắc sẽ lên cơn co giật mà ngất mất, tuy nhiên cô cũng không muốn lắc đầu phản bội trái tim mình, thế nên cô nắm lấy tay mẹ, nói: “Có phải mẹ muốn bắt con nói hàng nghìn hàng vạn lần không? die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Con và Tăng Phi không có cảm xúc nam nữ, chứ không có liên quan đến ai hết.”
Bà Phong nói: “Không liên quan là tốt. Mẹ đã đích thân hỏi rồi, người ta cũng không có ý gì với con. Cậu ta cũng là loại biết thân biết phận, con gái mẹ dù có bốn mươi tuổi vẫn ế chồng, cũng không xuống giá đến mức phải lấy nhân viên phục vụ trong quán mình.”
Phong Lan đến lúc này hoàn toàn không thể chịu đựng thêm được nữa, đứng dậy hỏi: “Chính miệng mẹ hỏi rồi? Mẹ, mẹ hỏi ai?”
“Còn ai nữa? Cậu bồi bàn khiến con chết mê chết mệt đến mất hồn đó chứ ai. Mẹ phải để cậu ta từ đâu đến thì về đúng nơi đó…”
Phong Lan lẳng lặng nhìn mẹ mình một lát, sau đó vớ lấy túi, đi ra khỏi cửa.
Mẹ Phong Lan bực quá giậm chân thình thịch. “Thế mà con vẫn còn nói là không phải vì cậu ta?”
Phong Lan nói: “Mẹ à, mẹ biết chuyện Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài, Romeo và Juliet tại sao lại đến với nhau, rồi sao lại chết chưa, đều là do bị mẹ ép quá mà ra chuyện đấy!”
Đi giày xong, Phong Lan đóng sầm cửa lại, để lại bà Phong và cả ông Phong vừa từ phòng đọc sách đi ra ngơ ngác nhìn nhau. Bà Phong cuống quýt chạy lại bên chồng, đập vào tay ông, hỏi: “Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài thì tôi biết, biến thành bướm chứ gì! Chứ còn cái đôi ngoài nước ngoài Romeo và Juliet kia tại sao lại chết… Trời ạ, ông nói luôn đi, cuối cùng là chết vì cớ làm sao?”
Buổi chiều, Phong Lan không quay về nhà hàng nữa, cô cũng không biết mẹ mình rốt cuộc đã nói những gì với Đinh Tiểu Dã. Nếu như mẹ cô đã làm Đinh Tiểu Dã bỏ đi thật thì cô hoàn toàn không biết phải đi tìm anh ở đâu. Cô chỉ biết bồn chồn lo lắng quay về nơi duy nhất có mối liên kết giữa cô và anh.
Nhà hàng hết giờ mở cửa liền trở nên vắng vẻ yên tĩnh, một ánh đèn vẫn chưa tắt làm cháy lên hi vọng của Phong Lan. Cô đi theo lối dẫn đến ban công của nhà hàng, sau đó dừng lại ở bình phong bằng gỗ chạm trổ.
Đinh Tiểu Dã đang ngả người trên mấy chiếc ghế mây ghép lại thành “giường ghế”, hai tay kê sau gáy, tóc như thể vừa gội xong ướt rườn rượt, Tiếng nhạc nho nhỏ ngập tràn không gian, phát ra từ dàn âm thanh ở phòng ăn.
Tay này thật biết cách hưởng thụ. Phong Lan nhìn thấy anh như vậy, chẳng biết nên khóc hay cười. Đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu nổi bản thân mình đã bị anh mê hoặc như thế nào, cho dù có mù quáng, nông nổi đến mức nào đi chăng nữa thì đó cũng là tình yêu.
Cô thực sự yêu anh.
Không chỉ là một chút.
Hồi lâu sau, Đinh Tiểu Dã quay đầu nhìn cô, cười hỏi: “Đến rồi à?”
“Đây đều là dành cho tôi hả?” Phong Lan muốn nói đến nhạc và mấy chiếc ghế trống bên cạnh anh.
Đinh Tiểu Dã nói: “Chị cho là vậy thì nó là vậy.”
“Cũng được đấy.” Phong Lan có vẻ rất khoan khoái hít một hơi thật sâu không khí ở sân thượng. Tuy là nằm ngay giữa trung tâm thành phố phồn hoa, như ng làn gió mát ban đêm dù sao cũng tốt hơn bụi tạp ban ngày. Cô cũng bắt chước kê mấy chiếc ghế lại, nằm bên cạnh anh.
Sân thượng này là khoảng không gian duy nhất của nhà hàng nằm ngoài trời, thực chất nó là một cái giếng trời, lúc sửa sang cải tạo nhà hàng đã làm thêm luống hoa, trồng vài cây cảnh, trong góc còn bày chậu nước chảy róc rách có hình lá sen chạm khắc từ đá. Bình thường có thể kê được hai bàn dành cho bốn người ngồi. Vị trí này được các cặp đôi rất ưa thích, dù mùa hè nhiều muỗi, bên ngoài lại không có điều hòa, nhưng ngày nào cũng được khách đặt chỗ từ sớm.
Thiết kế của ghế mây rất hợp với không gian, nhưng Phong Lan dựa vào thành ghế lại cảm thấy khó chịu vì nó cứng như đá. Cô xoay qua xoay lại đổi tư thế, rồi đi tìm cái gối dựa để đệm sau gáy, cuối cùng cũng thấy thoải mái, duỗi dài chân ra, ngắm nhìn tượng Quan Âm có nước chảy, những chiếc lá đầy đặn khẽ đung đưa trong gió đêm, chậu nước phong thủy phía bên kia phát ra tiếng nước chảy róc rách. Cô nhắm mắt lại, vờ như sau lưng mình vài mét không phải là gian bếp, mà đang ở một thung lũng hoang sơ phong cảnh đẹp như tranh, hay là một không gian nước biếc trời xanh, nói chung ở đâu cũng được, miễn là một nơi cách biệt với thế gian, bên cạnh là một người cô nhớ nhung khôn nguôi. Tưởng tượng ra khung cảnh đó khiến Phong Lan cảm thấy bình an và hạnh phúc.
“Tôi cứ nghĩ cậu đi rồi.” Phong Lan nằm một chút rồi khe khẽ nói.
Đinh Tiểu Dã nói: “Suýt chút nữa.”
“Mẹ tôi nói gì với cậu?”
“Gọi tôi vào phòng ăn VIP nói chuyện.” Đinh Tiểu Dã hơi xoay người, cười nhìn Phong Lan. “Chị chính xác là con đẻ của mẹ chị. Tôi phát hiện ra hai mẹ con chị có một số đặc điểm cực kỳ giống nhau.”
“Mẹ tôi đâu có như tôi…” Phong Lan kịp thời nuốt hai chữ “yêu cậu” ngốc ngếch xuống bụng. “Như tôi bị cậu dắt mũi. Mẹ tôi nói gì thế, có phải là bảo cậu cuốn xéo không?”
“Mẹ chị lịch sự hơn chị nhiều, bà ấy nói chuyện nhân sinh và lý tưởng của cậu cuốn xéo chứ gì?” Phong Lan chế giễu, cô làm gì mà không biết kiểu của mẹ cô, cô chỉ tò mò tại sao Đinh Tiểu Dã vẫn có thể ở lại đây.
Đinh Tiểu Dã giải đáp thắc mắc của cô: “Lương tháng này tôi vẫn chưa lĩnh mà.”
“Vớ vẩn!” Chị cần mẹ cô yêu cầu, quản lý nhà hàng sẽ ngay lập tức thanh toán và cho anh đi ngay. “Nói nhanh lên, cậu làm thế nào mà thuyết phục được mẹ tôi, để tôi còn học tập kinh nghiệm.”
Đinh Tiểu Dã đáp: “Mẹ chị không những khách khí lịch sự, còn thông minh nhanh nhẹn hơn chị nhiều. Bác hỏi tôi cái gì, đương nhiên tôi phải trả lời thành thật cái đấy.”
“Chẳng hạn như không có tình cảm gì với tôi? Cậu thành thật quá đi mà.” Phong Lan mỉa mai nói.
“Chứ chẳng lẽ tôi phải bảo tôi yêu chị đến phát cuồng, rồi quỳ xuống xin bác cho phép à?” Đinh Tiểu Dã cười. “Tôi nói trước rồi, trước mặt bác gái, tôi chỉ nói lời trung thực thôi. Còn một câu rất trung thực khác nữa là: cháu còn ở đây, chị ấy mới tiện nhìn thấy cháu, cháu cũng không làm nổi chuyện xấu. Còn nếu như cháu không làm việc ở nhà hàng của nhà bác nữa thì chưa thể biết chắc được.”
“Cậu vẫn chưa làm việc xấu sao?” Phong Lan cắn môi nói. Cô tin lời anh, đây là cách duy nhất có thể khiến mẹ cô sợ, nhưng cô vẫn băn khoăn. “Tại sao cậu không đi? Đừng có bảo là vì cậu không tìm được công việc nào tốt hơn ở chỗ tôi nhé.”
Lúm đồng tiền của Đinh Tiểu Dã lại hiện rõ. “Nhưng tôi không thể tìm ra bà chủ nào ngốc hơn! Tôi phát hiện ra “phúc lợi” của nhà hàng chị rất được.” Anh trơ trẽn không biết ngượng nhìn Phong Lan đỏ bừng mặt, lại cười nói tiếp. “Cho dù chị để tôi lừa nhưng giờ cả người cả tiền đều chưa đến tay, sao tôi nỡ bỏ cuộc giữa chừng chứ?”
“Cũng đúng.” Phong Lan gật đầu.
“Mẹ chị tha cho chị nhanh thế à?” Đinh Tiểu Dã tò mò hỏi.
Phong Lan đáp: “Tôi lấy chuyện Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài với cả Romeo – Juliet ra dọa mẹ tôi.”
“Bác cũng tin à?”
“Sao không tin? Cậu nghĩ là ép tôi quá thì tôi không dám làm sao?” Phong Lan vòng tay làm gối đỡ sau gáy, quay sang nhìn anh, nói. “Nếu như tôi thực lòng yêu thích một người, tôi sẽ không vì chuyện đó mà phản kháng hay bất hiếu với bố mẹ tôi. Nói cho cùng bố mẹ đều vì thương tôi cả, cho dù cuối cùng có như thế nào, đều sẽ tha thứ cho tôi. Cái tôi sợ là khi tôi đánh cược tất cả, đối phương lại là người quay lưng rời bỏ tôi sớm nhất.”
Đinh Tiểu Dã nói: “Thế thì chị phải dụi mắt nhìn cho rõ, công việc của tôi không bao gồm biến thành bướm và uống thuốc độc.”
Tôi biết trước là cậu sẽ nói thế mà. Trong lòng Phong Lan nghĩ như thế nhưng lại nói với anh. “Nếu như mẹ tôi có nói gì khó nghe cậu, thì hãy nghĩ đến đưa con gái ngốc nghếch này của bà mà đừng giận bà nhé.”
“Đương nhiên.”
“Thật không?”
Đinh Tiểu Dã nhìn Phong Lan, nói: “Những gì bác nói không hạ gục được tôi đâu. Mẹ thương con chẳng phải là chuyện bình thường nhất trên đời hay sao? Hổ báo cũng bảo vệ con mình. Lúc tôi gặp bác, tôi nhớ đến mẹ tôi. Nếu như mẹ tôi vẫn còn sống, để bảo vệ tôi, mẹ tôi cũng chẳng ngại làm tổn hại đến người khác.”
Phong Lan chưa bao giờ nghe thấy Đinh Tiểu Dã chủ động nhắc đến mẹ anh, hoặc bất kì ai khác trong nhà. Cô tò mò tất cả mọi thứ về anh.
“Mẹ cậu mất bao lâu rồi? Bà ấy là người như thế nào?” Phong Lan hỏi.
Đinh Tiểu Dã trả lời: “Là một mỹ nhân.”
Phong Lan không hề nghi ngờ điều này, mẹ có xinh đẹp hay không, nhìn con cái thế nào là biết ngay. Đinh Tiểu Dã trông chẳng có nét gì mềm mại, nên Phong Lan không thể tưởng tượng ra phiên bản nữ của anh trông sẽ như thế nào, nhưng người mà có đôi môi, đôi mắt, có sống mũi, chiếc cằm kia thì không thể nào mà xấu nổi.
Cô vờ như không để ý lắm. “Tôi có thể hiểu được điều này, người mẹ nào trong mắt con mình cũng đều là đại mỹ nhân cả.”
Đinh Tiểu Dã lại nói: Đẹp hay không do miệng tôi nói ra thì đâu có ăn thua. Tôi kể cho chị hay nhé, bà ngoại tôi là người Kazakhstan, nghe kể khi còn trẻ, bà là một bông hoa của vùng Sát Nhĩ Đức Ni. Khi đó họ rất ít kết hôn với người ngoại tộc, năm mười tám tuổi bà ngoại tôi đi theo một người đàn ông người Hán lên núi thu mua nguyên liệu làm thuốc, trốn khỏi gia đình, từ đó không bao giờ trở về nhà nữa… Người đàn ông đó chính là ông ngoại tôi.”
Phong Lan cảm thấy hình như có điểm gì đó không ổn, nếu đúng theo như những gì Đinh Tiểu Dã kể thì bà ngoại của anh không bao giờ quay về quê nhà nữa, tức là từ đời mẹ anh trở đi thì đều sinh ra và lớn lên ở nơi khác, thế tại sao anh lại có thể quay về quê đi chăn ngựa, trồng hoa bối mẫu? dღđ☆L☆qღđ Chuyện này không phù hợp với tiến trình cuộc sống của một người bình thường. Nhưng cô không muốn cắt ngang câu chuyện của Đinh Tiểu Dã, anh sẵn lòng kể với cô về người thân của mình, theo như cô nghĩ thì đã là một bước tiến hiếm có trong quan hệ giữa hai người rồi, và cũng là một bất ngờ thú vị.
“Người dân tộc Kazakhstan thuần chủng có ngoại hình rất khác với người Hán, mẹ tôi đại loại là điển hình của việc kết hợp và dung hòa được nhưng nét đẹp của cả hai huyết thống. Bà không được học hành mấy, cũng không thích trang điểm như chị, nhưng bà là một mỹ nhân, điều đó là ấn tượng chung của tất cả những ai đã từng trông thấy bà… cho đến trước khi bà lâm bệnh. Bố tôi ban đầu mê mệt mẹ tôi đa phần cũng là do sắc đẹp. Sau đó ông có người phụ nữ khác, người phụ nữ cuối cùng cũng là người bố tôi thích nhất, trước đây là cô gái đòi giá cao nhất ở chỗ bố tôi, bởi vì cô ta lúc đó rất nổi. Nhưng những ai gặp qua rồi đều biết, cô ấy chẳng qua chỉ có được vài phần hình dáng của mẹ tôi khi trẻ mà thôi.”
Phong Lan giơ tay chạm vào tay Đinh Tiểu Dã, đầu ngón tay cô lướt qua những vết chai trên lòng bàn tay anh, cô nói: “Tôi đoán trước đây cậu nhất định đã có một cuộc sống rất tốt đẹp.”
Đây thực sự là một câu hỏi bấy lâu vẫn luôn canh cánh trong lòng Phong Lan, nhân cơ hội Đinh Tiểu Dã mở lời mà hỏi luôn. Thời vận của con người có thể thay đổi, thậm chí dung nhan và tên tuổi cũng có thể đổi được, duy có lời ăn tiếng nói và cử chỉ hành vi là khó có thể đổi khác, đó là thứ mà cuộc sống mãi mãi đánh dấu lên một con người. Tình yêu, hoặc có thể nói là sự mê muội, tạm thời làm mờ mắt Phong Lan nhưng cô không hề ngốc, mấy năm nay nhờ mở nhà hành mà cô càng hiểu thêm về con người. Tất cả mọi điều về Đinh Tiểu Dã đối với cô đều giống như một câu đố,tuy nhiên bản năng cho cô cảm nhận rõ rệt rằng anh không chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường, ít ra không thể là một chàng trai chỉ sống một cuộc sống chăn ngựa đuổi cừu.
Đinh Tiểu Dã khẽ siết những ngón tay trong lòng bàn tay mình. Anh không tránh né câu phỏng đoán của Phong Lan mà nhìn xuống tay của hai người rồi chậm rãi nói: “Nếu như ý của chị khi nói “một cuộc sống rất tốt” là về tiền bạc thì nói thẳng ra, hai mươi năm trước đây tôi sống cũng tạm ổn. Công việc kinh doanh của bố tôi dù không vẻ vang gì nhưng cũng có một dạo làm ăn to, lại dựa được vào người có quyền có thế. Ông đối xử với mẹ con tôi rất rộng rãi, vì tôi là con trai duy nhất của ông mà… ít ra theo những gì tôi biết là như vậy.”
“Sau đó thì sao?” Phong Lan không kìm được vội hỏi tiếp. Sau đó xảy ra biến cố thì gần như là chắc chắn rồi, nếu không anh đã chẳng “lưu lạc” vào tay cô.
Nhắc đến biến cố của gia đình, thái độ của Đinh Tiểu Dã chẳng có vẻ gì gọi là “để tâm”. Anh tiếp tục nghịch những ngón tay của Phong Lan, đôi lúc lại cậy cậy lớp sơn móng tay của cô, khiến tay cô vừa ngứa vừa đau. Cả con tim cũng vậy.
“Trong phim người ta hay nói: “Ra đời bon chen đến mấy rồi sớm muộn cũng phải quay về.” Giống như người làm công việc không chính thống như bố tối, dù kinh doanh có lớn đến mấy, không thay đổi đầu óc mặt mũi hình thức, chẳng phải trước sau rồi cũng sẽ có chuyện sao? Những năm gặp thời có quyền lực, ông đã đắc tội với không ít người, biết quá nhiều chuyện không nên biết, hết thời hết vận một cái, liền không cách nào quay trở lại được. Ông bị cảnh sát truy đuổi, phải trốn chạy khắp nơi, bệnh tình mẹ tôi thì mỗi ngày mỗi nặng, nhà cửa cái thì bị tịch thu cái thì bị chia chác, còn lại chút của thì để lo hết vào việc chữa trị cho mẹ tôi.”
Phong Lan hỏi: “Cậu có hận bố cậu không?”
“Hận?” Trên gương mặt của Đinh Tiểu Dã phủ một nỗi buồn man mác khiến Phong Lan có cảm giác lạ lẫm. Anh lắc đầu, suy nghĩ mông lung một chút rồi nói. “Tại sao lại phải hận? Vì ông ấy không phải là người tốt ư? Tôi nói rồi, ông ấy đối xử với mẹ con tôi không hề tệ bạc, khi tôi vào học tiểu học, ông ấy bắt đầu ít về nhà. Mỗi giây phút mẹ tôi cố gắng gượng để sống dường như đều là để đợi ông… khiến cho tôi cũng có thói quen ngóng chờ ông về. Mỗi lần ông về là mỗi lần nhà tôi vui vẻ nhất, mẹ tôi rất vui mừng, tôi luôn mong được nhìn thấy dáng vẻ đó của mẹ. Bố tôi còn mang về cho tôi rất nhiều đồ ăn, đồ chơi, vui vẻ tươi cười với tôi, trong lòng tôi, đó là tất cả tình yêu của một người cha. Giống như ông già Noel vậy, dù mỗi năm chỉ đến một lần, dù lúc đến chỉ để lại quà rồi bỏ đi, nhưng năm sau lũ trẻ vẫn tiếp tục mong chờ ông đến, năm sau nữa cũng vậy…”
Phong Lan lớn lên trong gia đình đầy đủ và viên mãn, bố mẹ có đôi lúc cũng có cãi cọ, thậm chí đã từng đánh nhau, nhưng nếu bên ngoài có ai nói động đến bố cô câu nào là mẹ cô đều bên chằm chặp, còn ánh mắt sẽ lập tức lạnh băng. Bố cô khi còn tại chức ít nhiều cũng là lãnh đạo, trong nhà luôn là bề trên của vợ con. Hai ông bà sau khi về hưu càng khăng khít chẳng lúc nào rời nhau, tình cảm dường như còn thân mật hơn thời còn trẻ. Cô nghe hiểu lời kể của Đinh Tiểu Dã, nhưng hoàn toàn không thể lý giải được cuộc sống đó.
“Thế… cậu có hận mẹ kế không?” Cô nói với giọng hơi ngại ngần.
Đinh Tiểu Dã nghe vậy liền cười, như thể cô vừa nói đùa một câu ngớ ngẩn.
“Ai là mẹ kế của tôi?”
Phong Lan ngạc nhiên. “Không phải cậu vừa nói bố cậu có người đàn bà khác ở ngoài sao, người cuối cùng đó còn làm gái, ngoại hình có chút giống mẹ cậu?”
“Ồ… cô ta à?” Đinh Tiểu Dã thay đổi tư thế, trả lời tỉnh bơ. “Cô ta nói cho cùng cũng chỉ là “một trong số” những người phụ nữ bên ngoài của bố tôi, nhưng bố tôi quả thực rất quan tâm đến cô ta, nếu như không có cô ta, bố tôi đã không gãy cánh nhanh như vậy.”
“Cho nên cậu phải hận cô ta là đúng còn gì, cô ta cướp đi bố cậu, lại còn hại ông ấy.” Phong Lan bị anh làm cho rối tung.
Đinh Tiểu Dã nói: “Những việc bố tôi làm vốn chẳng tốt đẹp gì, coi như cô ta chỉ vô ý đẩy thêm một cái… cô ta cũng là người đáng thương. Còn nói đến chuyện cướp bố tôi, trước cô ta, bố tôi còn có người khác nữa, mẹ tôi cũng không tỏ ra trách móc gì cô ta, tại sao tôi phải hận?”
“Gia đình cậu cứ rối tinh cả lên như thế à?” Phong Lan cảm thấy lạ lùng, những chuyện này quả thật quá xa vời với cuộc sống của cô, nghe có vẻ giống phim truyền hình nhiều tập li kì sướt mướt. À mà không, phim bộ ít ra còn có đại chiến giữa các bà vợ, đâu có cùng chung sống hòa bình, thông cảm thấu hiểu như họ.
Đinh Tiểu Dã cầm tay cô đang để cạnh tai xuống, cười nói: “Nếu như tôi nói cho chị biết, mẹ tôi không chỉ biết tới sự tồn tại của các cô gái đó, mà còn chiều ý bố tôi, đưa người đàn bà đó cùng con gái riêng của bà ta về nhà. Con bé đó còn gọi tôi là “anh trai”, bố tôi đối xử rất tốt với nó, thì chị có nghĩ là tôi nói điêu không?”
Lúc này Phong Lan lại không cảm thấy ngạc nhiên nữa, cô đã học được cách dùng ánh mắt “không bình thường” để nhìn Đinh Tiểu Dã và cuộc sống trong quá khứ của anh. Trước đây cô thấy anh là một gã kỳ quặc, dù không giống kẻ xấu nhưng trên người luôn có vẻ “tà khí” hoặc “hoang dã” gì đó rất khó cắt nghĩa. Kể ra anh lớn trong môi trường “hài hòa” như vậy mà không trở thành một kẻ biến thái đã là lành mạnh về cả thể chất và tinh thần lắm rồi.
Cô liền ca ngợi: “Nếu như cậu không phải là đồ lừa đảo thì bố cậu hẳn phải là một sát thủ tình trường. Kể xem, có phải ông đẹp trai bằng cậu nhân đôi không?”
“Tại sao lại “bằng tôi nhân đôi”?” Đinh Tiểu Dã nhếch mép.
“Bởi vì nếu như có người đàn ông trông như cậu thế này, tôi cũng sẽ không cho phép anh ta có người phụ nữ khác bên cạnh, còn nói là phải chấp nhận sự tồn tại của những người đàn bà đó và chung sống với họ ư, không bao giờ!” Phong Lan trợn mắt nói.
Đinh Tiểu Dã đáp: “Thật ra trông bố tôi rất bình thường, tôi giống mẹ nhiều hơn.”
Phong Lan gào lên: “Tôi không tin.”
Đinh Tiểu Dã nhận ra phụ nữ thật sự rất thú vị, câu chuyện lúc trước anh kể toàn là tình tiết li kỳ, cô đều tin răm rắp, đến khi kể tới vấn đề rất nhỏ và chỉ là một chi tiết vụn vặt, rằng bố anh không hề đẹp trai thì cô lại kiên quyết không tin. Phản ứng não bộ của phụ nữ rõ ràng là không bình thường mà.
“Chị không tin, là vì chị và mẹ tôi, với cả Đoàn… à người phụ nữ kia hoàn toàn khác nhau.”
“Phụ nữ là phụ nữ, tình yêu có tính độc quyền tuyệt đối.” Phong Lan kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình. “Nếu như mà mẹ cậu thật sự quan tâm để ý đến bố cậu như lời cậu kể thì không thể nào không oán hận chuyện ông có người khác.”
“Tôi đoán là mẹ tôi biết cách nhìn thoáng, sức khỏe của bà lại không tốt. Bố tôi không có người phụ nữ này cũng sẽ có người khác. Hơn nữa bố tôi thực sự có tình cảm với cô ta.” Đinh Tiểu Dã nói.
Phong Lan thấy vẫn chưa thông. “Giống như lãnh đạo đi thị sát tình hình vậy, nói mấy câu “các đồng chí vất vả rồi” rồi quay bước đi hưởng thụ diễm phúc ngất trời của mình, cái đó gọi là “tình cảm thực sự” sao?”
“Ít nhất thì khi chết, họ đã được chôn cùng nhau, đó là nguyện vọng của cả hai người.” Đinh Tiểu Dã lạnh nhạt nói.
Sinh ra không quấn cùng tả, chết đi chôn chung một mộ. Điều này quá đúng là sự gắn bó khăng khít vô cùng cổ tích. Nhưng Phong Lan không thể can tâm làm vậy, nếu có thể chọn lựa, cô thà chọn lúc sống được ngày ngày quấn quýt bên nhau, chứ chết đi rồi quan tâm chi đến việc xương tàn tro tán có được ở cùng nơi hay không.
“Tình yêu của đàn ông và đàn bà quả nhiên hoàn toàn khác xa nhau.” Đây là sự thực mà Phong Lan phải thừa nhận, cô lại nói. “Nếu bố cậu có ngoại hình bình thường thì nhất định phải có gì khác để níu giữ đàn bà, không thì làm sao có thể bảo vệ được chính thất vững chãi, các cô bên ngoài cũng không tranh giành cãi vả gì à?”
“Hoa bướm ở đâu nữa thì tôi không biết, chỉ nói về cô sau này bố tôi mê nhất đó, ông ấy biết rõ chỉ tìm bóng dáng năm xưa của mẹ tôi trên hình hài cô ta, không bao giờ căn vặn về quá khứ, chân thành tận tâm chăm sóc cho cô ta. Ngay cả đứa con cô ta có với người khác từ hồi còn rất trẻ, bố tôi cũng coi như con đẻ của mình. Trong thế giới của chị, những người đàn ông tốt bình thường có mấy người làm được như thế?”
“Nói vậy cũng đúng.” Phong Lan lầm bầm, chung thủy không phải chỉ là cả đời yêu mỗi một người, mà là khi yêu một người thì chỉ tốt với người đó mà thôi. Một ý nghĩ vụt qua trong đầu, cô liền buột miệng thốt ra. “Sau này cậu sẽ không lăng nhăng giống bố cậu chứ? Nếu cũng thế thì tôi phát điên lên mất.”
Cô nói xong, mặt liền đỏ bừng, cứ như thể họ sẽ có cái “sau này” thật vậy! Cô có chút hối tiếc, nhưng dù sao đã nói ra mất rồi thì cứ im lặng đợi xem anh trả lời thế nào.
“Tôi á? Đương nhiên là tôi không giống ông ấy rồi!” Anh cười, ngay cả ánh mắt cũng đầy ý chế giễu. “Không phải vì tôi tốt hơn bố tôi, mà vì tôi từng gặp quá nhiều phụ nữ ngốc nghếch rồi.”
Ánh đèn mờ ảo không sao che nổi khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng như bị ai tát vào má của Phong Lan. Có kiểu chuyện trò nào giống thế này không? Câu trước vừa cười nói vui vẻ, câu sau đã đánh thẳng vào mặt người ta. Cô đúng là yêu anh mờ cả mắt rồi, chính cô cũng thừa nhận mình ngốc nghếch nhưng anh có cần thiết phải nói ra lời sỗ sàng như thế không?
Đinh Tiểu Dã liếc nhìn cô, hơi ngạc nhiên vì thái độ của cô thay đổi đột ngột, khóe miệng lại nhếch lên cười cợt.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on “Ôi chị lại nghĩ tôi nói chị à… suýt nữa quên mất chị đấy. Có tiến bộ, bắt đầu biết mình là ai rồi.”
Phong Lan tức tối giơ tay véo anh, giận dỗi nói: “Đinh Tiểu Dã, cậu là đồ khốn! Đừng có cái kiểu vừa ăn cướp vừa la làng như thế. Cả thế gian này có thể chửi tôi ngốc, nhưng cậy là người hưởng lợi, cậu không có tư cách nói như vậy.”
Đinh Tiểu Dã để cô véo vài cái xong mới ngăn tay cô lại, thấp giọng nói: “Chị biết rõ như thế là ngốc rồi, tại sao còn cố phạm phải?”
“Chết đói sao không nấu cháo thịt mà ăn hả?” Phong Lan cười khẩy. “Sao cậu không đi hỏi mấy người ăn xin ấy, biết ăn xin là nhục, tại sao vẫn ngửa tay ra xin người khác?”
Mặt Đinh Tiểu Dã có vẻ như chưa hết thắc mắc, nhưng anh yên lặng không nói năng gì.
Góc sân thượng nơi hai người đang ngồi chỉ có một ngọn đèn trang trí ở cạnh luống hoa là bật sáng, lạ lùng ở chỗ, dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt Đinh Tiểu Dã trước mắt Phong Lan lại dường như rõ ràng hơn so với mỗi lần cô nhìn anh trước đây. Anh giữ chặt tay cô trong tay mình, dần dần, cô bắt đầu tin câu chuyện, lời nói của anh không phải là đùa vui, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. mà anh thật lòng không thể lý giải nổi tình yêu của một người con gái, cũng như cô không thể hiểu nổi cuộc sống muôn màu muôn vẻ, thiên hình vạn trạng trước đây của anh.
Đinh Tiểu Dã nói: “Tôi từng hỏi mẹ tôi câu hỏi như vậy, tại sao lại hi sinh tất cả mọi thứ của bản thân để chờ đợi một người đàn ông.”
“Mẹ cậu trả lời thế nào?”
“Bà không trả lời tôi.” Đinh Tiểu Dã không trưng ra biểu cảm gì, chỉ có đôi hàng mi khẽ lay động. Mẹ chưa bao giờ nói một câu trách móc bố trước mặt anh, anh chỉ nhớ khi mẹ phát hiện ra thận có vấn đề là đúng lúc công việc kinh doanh của bố anh đang phát đạt, trong nhà bỗng nhiên trở nên yên ắng, bố nói người bệnh cần phải được tĩnh dưỡng. Mỗi lần về nhà, bố đều nhẹ nhàng ân cần với mẹ con anh, mẹ cũng tỏ ra rất vui vẻ và dịu dàng. dღđ☆L☆qღđ Nhưng thỉnh thoảng Đinh Tiểu Dã tan học về nhà mà quên mang chìa khóa, anh bấm chuông cổng, hồi lâu sau mới thấy mẹ ra mở, trên người đã thay bộ quần áo đẹp, da mặt vàng ệch vì bệnh tật tỏa ra thứ ánh sáng kì lạ. Ánh sáng này dần tắt khi cánh cổng được mở ra, dù rằng đứng sau cánh cổng là đứa con trai bà yêu thương nhất.
Khi đó anh mới chỉ hiểu lơ mơ về thế giới tình cảm của người lớn. Có lúc mẹ anh nói với anh bằng giọng nói đùa vui: “A Đình, nếu như sau này con yêu một người, đừng bắt cô ấy phải đợi. Chờ đợi khiến cả người bệnh nặng cũng cảm thấy cuộc đời này quá dài.”
Có lúc mẹ lại nói khác: “Phải chờ đợi, vẫn còn hơn là không có gì để chờ.”
Trước đây anh không thích nghe mẹ nói những câu kiểu đó, cảm thấy cứ mê muội lạ lùng thế nào, sau đó bà không nói nữa. Bệnh tình của bà cứ liên miên như vậy, ngày càng xem nhẹ chuyện phong lưu trăng hoa bên ngoài của bố Đinh Tiểu Dã, thậm chí còn dần chấp nhận sự tồn tại của những người đàn bà đó, bao dung với tất cả những gì thuộc về bố anh, cả tốt lẫn xấu. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Trên thực tế, những mối tình mới của bố Đinh Tiểu Dã nay đổi mai đổi, nhưng đến khi ông mệt mỏi, kiệt sức, đau đớn, cô đơn, hai mẹ con Đinh Tiểu Dã là nơi duy nhất ông quay về.
Có thể Phong Lan đã đúng, mẹ anh không phải là không hề oán trách. Oán giận càng nhiều càng không xa nhau được, giữ không được mà bỏ cũng chẳng xong, tất cả đều dần trở nên không thể nào khác nổi, còn người ngoài nhìn vào thì lại thành “đức tính” bao dung.
“Cuộc sống của bà giống như một cây bài tú lơ khơ, chỉ có hai mặt, một mặt là “chồng về”, mặt kia là “chồng đi”. Cứ thế đến tận khi bệnh tình trở nên nguy kịch, y tá nói, cứ khi nào bà tỉnh lại, dù rằng lúc đó đã không còn phân biệt được ngày hay đêm nữa, vẫn tìm mọi cách để sửa sang tóc tai, vì bà sợ không biết lúc nào bố tôi sẽ xuất hiện ở đầu giường bệnh.”
“Thế bố cậu có đến không?” Phong Lan không kìm được bèn hỏi. Cô tưởng tượng ra khung cảnh đó, cho dù chỉ là chuyện bịa thì nghe vẫn có cảm giác tàn nhẫn.
Đinh Tiểu Dã không trả lời ngay, Phong Lan cảm thấy những ngón tay của anh đang nắm lấy tay mình run lên khe khẽ.
“Không. Không phải là ông ấy không muốn… Mẹ tôi chắc cũng tha thứ cho ông. Những phút cuối cùng, lúc đó bà không mở mắt ra được nữa, tôi nói dối bà, bảo: “Bố về thăm mẹ kìa.” Mẹ tôi cười rồi đi.”
“Thế là đủ rồi, cậu đã làm những gì có thể.” Phong Lan không thể tưởng tượng nổi cảnh tận mắt nhìn người thân qua đời sẽ đau đớn như thế nào. “Một mình cậu bên cạnh bà lúc cuối, chắc chắn rất đau khổ phải không?”
Giọng Đinh Tiểu Dã vẫn điềm tĩnh nhưng Phong Lan biết trong lòng anh không hề như thế.
“Tôi không chăm sóc bà được bao lâu, chỉ kịp nhìn mặt bà lần cuối. Bố tôi không về cũng tốt, nửa tháng cuối cùng đó, y tá cất gương đi, nếu không mẹ tôi chắc cũng không muốn để bố tôi nhìn thấy hình dạng của bà lúc đó. Lúc trước bà đẹp đến như vậy, quán ăn của bà cho dù nấu món ăn ngon đến cỡ nào thì khách đến cũng chỉ nhớ là bà chủ trông rất đẹp… Vậy mà đến khi chết, nhìn bà gần như không còn ra hình người nữa.”
Phong Lan lần đâu tiên nghe thấy chuyện mẹ Đinh Tiểu Dã trước đây cũng từng mở tiệm ăn, bất giác giật mình. Đây cũng là một trong những lý do khiến anh chịu là ở nhà hàng của cô sao? Cô không đủ dũng cảm để hỏi.
“Sinh lão bệnh tử đều là những chuyện không thể khác được” Phong Lan cố gắng nói một câu an ủi.
Tuy nhiên Đinh Tiểu Dã kể ra những chuyện này dường như không phải là để tìm sự thông cảm. Anh liếc nhìn cô rồi nói: “Mẹ tôi thì đúng là mất vì bệnh, nhưng chị có biết người đàn bà kia tại sao lại chết không?”
“Cô ta cũng mất rồi sao?”
“Ừm, chết vì hút chích quá liều.”
“Vì bố cậu à?”
Đinh Tiểu Dã nói: “Một trong những nguyên nhân là do bố tôi gặp chuyện. Còn lý do chính là tại vì người cô ta quan tâm đã ruồng rẫy cô ta.”
“Đàn ông à?”
“Chị nghĩ sao?”
Phong Lan không ừ hử gì.
Đinh Tiểu Dã nói tiếp: “Cho nên tôi mới nói cô ta là một người đáng thương. Ban đầu tôi cũng không hiểu nổi, tình yêu quan trọng đến thế sao, có thể khiến người ta chết, làm người ta điên. Nếu đúng như thế, tôi thà không yêu ai còn hơn.”
“Chính vì cậu không yêu ai cả, cho nên cậu mới không thể nào hiểu nổi và mới có thể nói nhẹ nhàng như không như vậy.”
Đinh Tiểu Dã chau mày: “Thế giới này rõ ràng là lớn đến thế, đàn bà cũng có đôi chân mà, tại sao phải dính lấy đàn ông để làm ếch ngồi đáy giếng?”
Phong Lan lặng lẽ ngắm lớp kính chắn nắng phía trên sân thượng, nếu ở khoảng không đó có một đôi mắt đang nhìn xuống thì lúc này trông cô cũng giống như một con ếch ngồi dưới giếng hẹp. Cô dường như đã hiểu ra tại sao Đinh Tiểu Dã lại nói với mình những điều này, tuy anh không yêu cô, nhưng cũng có thể cho là có quan tâm trong lòng mà không thể hiện.
“Với nhiều người phụ nữ, họ không cần một thế giới rộng lớn, thế giới có bao la đến đâu cũng không phải là dành cho họ và cũng có ý nghĩa gì đâu. Con ếch tại sao cứ ở dưới đáy giếng, bởi vì khi nó nhìn qua miệng giếng, sẽ cho rằng bầu trời là của nó, chỉ thuộc về nó. Dù chỉ một mảnh nhỏ nhưng đối với nó, thế là đủ đầy rồi.” Phong Lan nhìn sang Đinh Tiểu Dã, cười rồi hỏi. “Cậu luôn nghĩ là tôi ngốc đến mức đáng thương phải không?”
Đinh Tiểu Dã không tỏ thái độ gì, nói: “Người đáng thương chắc chắn có một nỗi hận nào đó. Tôi hỏi chị, Phong Lan, chị thích tôi ở điểm gì? Thân phận, địa vị, điều kiện vật chất… chúng ta có hợp nhau đâu. Nếu như không phải gương mặt này, ngoại hình này thì liệu chị có bám riết lấy tôi?”
Phong Lan suy nghĩ về điều anh nói, không kìm được dùng tay vẽ lên không khí gương mặt của anh. Đúng thế, nếu trông anh giống như bếp trưởng, giống như chú Lý phụ bếp, giống như A Thành – một nam nhân viên phục vụ khác, liệu cô có điên đảo thần hồn vì anh không? die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Câu trả lời là không. Nhưng đâu phải cô chưa từng gặp ai đẹp trai, như mẹ cô đã nói, những người đàn ông cô từng yêu có xấu trai đâu. Không nói đâu xa, từ Chu Đào Nhiên đến Tăng Phi, trong mắt mọi người đều oai phong, hùng dũng, đẹp trai lồng lộng. Cô có thể xao động, có thể lưỡng lự nhưng sẽ không vì họ mà bỏ qua đường ranh giới nhượng bộ của mình. Nhưng với Đinh Tiểu Dã thì trong cô không còn tồn tại ranh giới nào nữa rồi.
Cô nói: “Yêu vì tâm hồn thì cao cả hơn yêu vì ngoại hình sao? Rung động chẳng qua chỉ là cảm xúc trong một khoảnh khắc, yêu vì lý do gì mà chẳng giống nhau. Nếu như cậu không có gương mặt này, tôi sẽ chẳng bao giờ thích cậu, nhưng nếu như cậu chỉ có gương mặt này, tôi cũng sẽ chẳng thích cậu lâu. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu nổi cậu có cái gì mà thu hút tôi đến thế, có thể là chẳng có gì cả, đến một lúc nào đó tôi sẽ nhìn cậu phát chán, sẽ hất cậu ra thật xa, giống như một chiếc váy hết mốt vậy. Cậu tưởng tôi cũng giống như những cô gái cậu từng gặp, sẵn sàng chết đi sống lại vì cậu sao?”
Gương mặt Đinh Tiểu Dã thể hiện vẻ khoái chí vì thấy thú vị. Anh hỏi: “Nếu trước khi chị nhìn chán tôi, tôi đã kịp lừa chị rồi cao chạy xa bay thì sao?”
“Chẳng phải từ đầu đến giờ cậu vẫn lừa tôi đấy sao? Đinh Tiểu Dã.” Phong Lan cười cay đắng. “Nếu như cậu thực sự đá tôi trước khi tôi chán cậu, tôi sẽ ân hận vô cùng, sau đó sẽ yêu một người khác, lại bắt đầu lại từ đầu.”
“Thật sao?” Những ngón tay Phong Lan lướt qua môi Đinh Tiểu Dã, bị anh cắn cho một cái.
Phong Lan kêu lên một tiếng rồi rụt tay lại nhưng không rút hẳn tay về, mà vẫn se sẽ để ở gần miệng anh. Cô nói: “Cậu nghĩ là tôi nói cho bõ tức thôi sao? Tôi nói cậu nghe này, tôi sẽ không vì một tình cảm thất bại mà hủy hoại cuộc sống tương lai, cũng không vì một người đàn ông tồi mà hủy hoại hình ảnh về tình yêu trong tôi.”
Đinh Tiểu Dã lại nghiêng đầu xuống, cắn nhẹ ngón tay cô lần nữa, trêu chọc: “Chết cũng không thay đổi! Xem ra chị bị ế cũng không phải là không có nguyên nhân.”
Lần này, Phong Lan khẽ rút tay về. Đinh Tiểu Dã luôn dễ dàng tìm ra được điểm yếu của cô, cô càng ngày càng bớt tự tin.
Nếu anh ra đi, cô không phải là không có khả năng làm lại lần khác. Nhưng cần bao lâu để lại có thể hít thở được bình thường, có trời mới biết. Liệu có khi nào cô phải đợi đến tận lúc về hưu, tập thể dục dưỡng sinh buổi sáng sớm, hát bài Tịch dương hồng rồi phải lòng một ông lão trong công viên? Trước khi điều đó xảy ra, cô không muốn phải cô độc đến già, nếu cần cô sẽ bỏ qua “chìa khóa tình cảm”, phá cánh cửa để tiến tới hôn nhân. Khả năng này khiến cánh tay của Phong Lan nổi đầy gai ốc trong làn gió đêm.
“Đinh Tiểu Dã!” Phong Lan đột nhiên gọi tên anh.
“Hử?”
Anh lười biếng trả lời. Nhưng lời hồi đáp này vẫn ở gần trong gang tấc. Tâm trạng hoảng hốt vô cớ của Phong Lan lắng xuống được một chút. Cô nói: “Ở bên tôi trong ngày sinh nhật ba mươi tuổi nhé. Cho dù cậu lừa được hay không thứ mà cậu muốn lừa, cậu vẫn nên chịu khó một chút.”
“Lý do?” Đinh Tiểu Dã tỏ vẻ tò mò.
“Bởi vì tôi sợ.” Phong Lan nói. “Khi mười mấy hai mươi tuổi, tôi cũng giống như bạn bè, đều không hiểu nổi người ba mươi tuổi sống vì cái gì, thanh xuân đã đi qua, tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa. Thế mà chỉ còn hơn một tháng nữa thôi là tôi đã ba mươi tuổi rồi, tôi vẫn chưa biết quá nhiều điều, vẫn muốn nắm bắt quá nhiều thứ. Tôi không muốn đợi cái ngày đó đến, rồi phát hiện ra tôi cô độc một mình, so với chính mình khi hai mươi tuổi chỉ hơn vài nếp nhăn nơi khóe mắt.”
Phong Lan nhìn Đinh Tiểu Dã không rời. Cho dù khả năng hai người tu hành chính quả còn hoang đường hơn cả trèo lên trời, cho dù anh trắng tay, cho dù anh không hề yêu cô và không biết đến lúc nào sẽ biết mất không dấu vết thì cô vẫn muốn nhìn thấy anh. Nếu như anh ở bên cô trong ngày sinh nhật ba mươi tuổi, cô sẽ bất chấp tất cả để giữ lấy anh, bất kể phải dùng đến thủ đoạn nào, bất kể cả thế giới này bảo cô điên, cô vẫn quyết giữ anh ở bên cạnh mình, đi qua tuổi bốn mươi, năm mươi… cho đến khi hai người già đến mức quên cả tuổi của mình.
Đinh Tiểu Dã không nhìn cô, anh ngồi dậy, nói: “Bài hát này nghe chán quá, tôi đi đổi bài khác.”
Phong Lan níu lấy tay áo của anh, cắn răng, giọng đầy bi ai: “Cả điều này mà cậu cũng không làm vì tôi được sao?”
Hai chiếc giường ghép từ ghế vốn đã kê rất sát nhau, Phong Lan túm lấy Đinh Tiểu Dã không buông, anh cũng không giằng ran gay nên nhìn hai người lúc này trông giống hệt một đôi vợ chồng đang nằm trên giường vậy.
Đinh Tiểu Dã cười thành tiếng, anh đưa tay gạt lọn tóc vướng trước mắt Phong Lan, vén vào sau tai cô một cách vụng về rồi nói: “Phong Lan, tôi không giống như người trong tưởng tượng của chị. Những chuyện tôi vừa kể là tôi bịa ra để lừa chị đấy, tên lừa đảo nào cũng thủ sẵn một loạt các chuyện như vậy, càng xót xa bi thảm, con gái càng dùng dằng không nỡ bỏ đi. Chị là cô gái già sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi, sao chẳng biết đề phòng gì hết vậy?”
Anh nói rồi định giằng lại vạt áo phông của mình khỏi tay Phong Lan, khiến cô càng túm chặt hơn.
“Đã nói thẳng ra thế thì nói rõ luôn một lần cho xong, còn chuyện gì cậu lừa tôi nữa không, cậu nói đi!”
“Tất cả.” Đinh Tiểu Dã nhìn xuống, ánh mắt chạm ngay đôi môi đang khẽ run lên của cô, nói. “Trong chuyện đó tôi tùy tiện lắm, chị đừng tin bất cứ điều gì.”
“Đã lừa tại sao không lừa cho trót? Tôi không sợ, cậu sợ cái gì?” Phong Lan cắn chặt môi.
Đinh Tiểu Dã nói bằng giọng đùa cợt: “Tôi sợ chị coi là chuyện nghiêm túc, đến lúc không bỏ nổi tôi lại hối hận.”
Phong Lan cuối cùng cũng thả tay áo anh ra, nhưng hai tay lại vòng lên cổ anh.
“Dù sao bây giờ tôi cũng đã nhận ra rằng mình không rời xa cậu nổi nữa. Trước khi tôi hối hận, hãy cho tôi chút thời gian.”