- Trương Dương, Cục trưởng Triệu đối với cậu quả không tệ!
Trương Dương tiễn Viện trưởng Chu về, Cố Thành hâm mộ nói, Cố Thành đang sắp xếp mấy thứ quà Cục trưởng Triệu đem tới.
- Bọn họ đến thăm Mễ Tuyết, có phải đến thăm tôi đâu!
Trương Dương nhẹ nhàng cười, đi tới ngồi cạnh giường Mễ Tuyết, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Tuyết, trong lòng hơi nhói lên.
Đây là một cô gái lương thiện, sao trời lại đối xử với cô ấy như vậy, cô gái như thế không nên chịu đựng bất kỳ sự đau khổ nào, dặc biệt là lần này, trong lòng Trương Dương thầm sợ, nếu không phải có hắn bên cạnh, để xe cấp cứu đưa đi, có khả năng giờ đã không còn cô ấy nữa rồi.
Cô gái như vậy, tuyệt đối không nên chịu đau đớn, cô phải được che chở, yêu thương mới đúng, Trương Dương không kìm được nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Mễ Tuyết.
- Đừng nghĩ là tôi không biết, nếu không phải vì cậu, người ta không thể đến dây, hai hộp này đều là não bạch kim, giá trên thị trường không thấp, hai lần trước tới hiệu thuốc tôi đã thấy rồi, phải một hai trăm đấy!
Cố Thành không quay đầu lại, vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói, quà của Cục trưởng Triệu quả rất tốt, Não bạch kim này giá quả không thấp.
- Nếu cậu thích cứ lấy đi!