Biên cảnh so với lúc trước binh lính có phần nhiều hơn, mọi người tiến vào đều bị kiểm tra kĩ lưỡng, nếu không phải là người của bổn quốc, thì tuyệt đối không được tiến vào.
Phượng Từ Ân luôn luôn phải đi ra khỏi quốc nên liền rất hiểu rõ quy tắc này nọ, cái gọi là kiểm tra này chính là cho bọn binh lính một ít tiền.
Đối với hắn mà nói, năng động cho bọn binh lính một ít tiền, chính là liền không vấn đề gì.
Vì vậy bọn họ một đường liền không gặp trở ngại
Trên xe ngựa, Qúy Như Yên đang ngồi dựa vào nghỉ ngơi.
"Từ Ân biểu ca, ta xem ngươi là tiến bộ không ít, giúp đỡ đại cữu cữu mọi chuyện, còn làm cho Qúy gia ngày càng phát triển".
Phượng Từ Ân nụ cười như ánh mặt trời:"Yên Nhi, không được giễu cợt ta. Ta biết ta không có như ngươi từ nhỏ đã thông minh. Nếu không phải nguơi lúc trước hỗ trợ, Phượng gia còn có ngày này sao?"
Qúy Như Yên ngáp một cái: "Ta đây chỉ là nói ra vài đề xuất, thực hiện vẫn là các ngươi làm".
"Yên Nhi, việc hôn sự của tam vương gia, ngươi định như thế nào?".
"Lương phan bái!".
"Chính là...".
"Ta có chút mệt mỏi, tới Mân Thanh trấn ngươi gọi ta dậy".
Qúy Như Yên nói xong, mặc kệ hắn bất mãn, liền nhắm mắt ngủ mê man.
Trời mới biết nàng vì lấy Băng hỏa song nghi kia, mà dẫn đến hai tay đau nhức, toàn thân vô cùng mệt mỏi!
Lòng bàn tay đã sớm bị bỏng cùng tổn thương do giá rét.
Cho dù là đã dùng qua nước suối tiên trong tiểu thiên thế giớ kia, cũng không có biện pháp lập tức hồi phục
Trở về đã là ba ngày hơn, miệng vết thương trên tay cũng đã đóng vảy.
Phượng Từ Ân nhìn nàng đã là muốn ngủ say, muốn quay lại nói chuyện với nàng, nhừng cũng chỉ là mang lời nói nuốt xuống.
Ai...
Nàng luôn là như thế, làm cho hắn không biết lên làm như thế nào.
Xe ngựa trực tiếp tiến về phía trước chạy đi, trong xe ngựa đều là im lặng, chỉ có tiếng bánh xe trên mặt đất.
Xa xa có một thân ảnh cưỡi ngựa, hướng đến trước xe ngựa của Phượng Từ Ân mà lao đến. Người trên xe ngựa bước xuống, cung kính hướng hắn nói: "Thiếu chủ, lão gia có lệnh, phái tất cả mọi người tìm ra tung tích của đại tiểu thư Qúy Như Yên, làm cho nàng ba ngày, liền có mặt tại Mân Thanh trấn!".
Phượng Từ Ân sửng sốt: "Phát sinh chuyện gì sao? Cự nhiên phái cả các ngươi xuất động".
Người đang đứng trước mặt Phượng Từ Ân chính là hồng y vệ của Phượng Thiên phủ, cũng có thể nói đây chính là người mang những tin tức khẩn cấp.
"Thuộc hạ không biết".
Bọn họ trong thời điểm đang nói chuyện, Qúy Như Yên đã muốn cướp ngựa của hồng y thị vệ, mau chóng hướng về phía Mân Thanh trấn
"Như Yên, chờ ta một chút!".
Phượng Từ Ân gấp đến độ hô to
Đáng tiếc, lục y nữ tử trước mặt một lời cũng không đáp lại.
"Vì cái gì, ngươi luôn nhìn không tới ta...".
Phượng Từ Ân nhìn bóng dáng đã sớm mờ nhạt, ảm đạm không thôi.
Trờ xanh mây trắng đều biết lòng ta, vì sao ngươi không nhìn không hỏi?.
Từ Ân biểu ca đối với nàng vô cùng ái mộ
Nếu nàng biết hắn như vậy, nàng nhất định sẽ nói rõ ràng cho hắn biết, bọn họ không có khả năng!
Nàng kiếp trước là pháp y, biết rõ họ hàng gần lập gia đình, sẽ đem lại hậu hại thương tổn khôn lường.
Roi ngựa ở trong tay nàng, không ngừng quơ, giờ khắc này nàng nghĩ, cữu cữu chưa bao giờ động đến hồng y vệ, huống hồ mục đích hồng y vệ lại chính là tìm nàng trở lại Mân thanh trấn!
Nếu như nói là chuyện cùng tam vương gia thành thân, nàng đã sớm biết, vì sao còn cần để hồng y vệ tìm nàng?