Thánh thượng Phù Ngạo Thiên mời bọn họ ngồi xuống, theo sau lập tức gọi hình quan tiến vào xem xét
Qúy Như Yên không chút để ý về tới vị trí của mình, tự mình nhấc lên chén rượu, nhấp một hơi
Yến vương thấy sắc mặt của nàng có chút trắng, đi đến quan tâm hỏi nàng: "Như Yên, có phải làm ngươi sợ hay không?"
"Nghĩa phụ ta không sao!"
"Nếu không thoải máu, liền đi về phủ nghỉ ngơi trước đi"
"Không cần, Như Yên muốn cùng trở về với nghĩa phụ"
"Vậy ngươi trước ăn chút gì đi, đừng để bụng đói"
"Hảo"
Yến vương đối với chuyện quan phủ khám nghiệm tử thi này cũng không hiểu biết, hắn từ trước cũng không giao thiệp với quan trường, chỉ an phận làm một vương gia, nếu hắn không làm như vậy, thánh thượng như thế nào lại có thể ưu ái hắn?
Đã một canh giờ khám nghiệm, tất cả đều sửng sốt không tra ra được, cuối cùng hồi báo với thánh thượng. Thái tử điện hạ vì trúng độc mà chết, cụ thể là độc gì, thì chưa tra ra được
Qúy Như Yên ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, lúc này phỏng chừng cũng đã rạng sáng, kéo dài thời gian nữa, chỉ sợ hôm nay sẽ không được ngủ
Khó khăn lắm mới được tiến cung một chuyến, kết quả lại gặp được tiết mục phấn khích đến như vậy, thật đúng là không khỏi một tiếng thở dài
Tĩnh Nhân công chúa ở một bên nhìn Qúy Như Yên, chỉ cảm thấy nữ nhân này thực nghĩ được Yến vương bao che, là có thể thích làm gì thì làm sao?
Đi đến trước mặt Tuyết phi nhỏ giọng nói: "Mẫu phi, muốn nhìn kết cục của nữ nhân kia không?"
Tuyết phi nghe vậy, trước mắt sáng ngời: "Ngươi có biện pháp sao?"
"Mẫu phi, người nhìn ta"
Tĩnh Nhân công chúa đi tới trước mặt Qúy Như Yên, đem một một vật ném ở dưới chân của nàng, đột nhiên lớn tiếng quát: "Như Yên quận chúa, vật này là của ngươi sao?"
Qúy Như Yên sửng sốt, cúi đầu vừa thấy, một bao bọc là tờ giấy màu vàng, lắc đầu phủ nhận: "Không phải là của ta"
"Như Yên quận chúa, đây chính là ở dưới chân của người, không phải của người thì là của ai? Chính là, bao kia là cái gì vậy?"
Tĩnh Nhân công chúa nở nụ cười xấu xa, cúi người nhặt lên, đưa ở trước mặt mọi người, đem bọc đó mở ra, bên trong đều là bột phấn
Bởi vì đã sớm quen thuộc, Qúy Như Yên cũng nhận ra bột phấn kia là cái gì, nàng nhưng lại thật không ngờ, đường đường là một công chúa, cự nhiên lại mang theo xà độc dược, đây đại biểu cho cái gì?
Tĩnh Nhân công chúa thấy thế, làm bộ ngạc nhiên: "Lam đại nhân, nhanh đến đây xem là thứ gì, cự nhiên lại có màu đỏ tươi như vậy?"
Nói xong còn muốn lấy tay chấm chấm qua
Hình quan Lam Chi Đồ chạy nhanh khuyên can: "Công chúa, ngàn vạn lần đừng đụng! Để cho thần nhìn xem"
Lam Chi Đồ cẩn thận nghiệm chứng, lúc sau sắc mặt đại biến khó coi: "Như Yên quận chúa, trên người của người tại sao lại có độc phấn này?"
Qúy Như Yên mỉm cười, không tức giận: "Bản quận chúa vừa mới nói, thứ này không phải của ta"
Tĩnh Nhân công chúa đắc ý che lấy khóe môi, trên mặt lại nghiêm túc không thôi: "Như yên quận chúa, đây chính là ta phát hiện ở dưới chân ngươi, chẳng lẽ muốn nói bản công chúa nghi oan cho ngươi? Ngươi lấy nhiều cớ như vậy, chẳng lẽ, ngươi chính là người dùng độc giết chết thái tử ca ca!"
Nghe được lời ấy, mọi người đều hít một hơi
An Huyền một bên lại sốt ruột, hắn đã quên nói với tỷ tỷ, trong cung này nham hiểm nhất, là Tĩnh Nhân công chúa này
"Đúng vậy!"
Lời nói kinh ngạc, Qúy Như Yên thế nhưng lại gật đầu
Mọi người đều nhìn về phía nàng, mà ngay cả thánh thượng Phù Ngạo Thiên cũng không ngoại lệ
Thời điểm mọi người nghĩ đến hung thủ là Qúy Như Yên, nàng lại thẳng tắp nhìn đến Tĩnh Nhân công chúa, từng chữ từng chữ một nói ra: "Chính là ngươi nghi oan cho ta! Độc phấn là của ngươi không phải của ta"