Thần Y Ngốc Phi

Chương 91: Nhị vương gia xử trí Mạnh Như Tuyết vô cùng tàn nhẫn – Đại hội bán đấu giá


Chương trước Chương tiếp

Mạnh Như Tuyết vừa nhìn thấy kẻ đột nhiên xuất hiện thì mắt bỗng dưng trợn tròn. Nàng ta cố gắng che dấu ngọn lửa tức giận đang muốn bùng lên trong đáy mắt nhưng thân thể nhịn không được đang run rẩy đã tố cáo nàng ta. Nàng ta biết rõ nam nhân trước mặt đáng sợ như thế nào, mấy ngày qua ở trong phủ của y, nàng ta đã sâu sắc cảm nhận được.

Mạnh Như Tuyết vốn đang nghĩ mình thật may mắn vì không bị đám hạ nhân kia đánh đập, lúc bình thường, vì để lấy lòng Hiên Viên Diệp nên nàng ta luôn giả bộ hiền lành tốt bụng, rất ít khi la mắng trừng phạt đám hạ nhân. Cho nên đám hạ nhân kia cũng không oán hận gì nhiều đối với nàng ta. Nhưng, nàng ta trăm triệu lần cũng không ngờ lại gặp Nhị vương gia vào lúc này. Nàng ta biết rõ, nam nhân này mà đến thì tuyệt đối không có chuyện gì tốt lành.

“Bổn vương mới sớm đã đến quấy rầy, Hầu gia sẽ không quở trách chứ?” Nhị vương gia vừa nhìn thấy Mạnh Như Tuyết đang run rẩy thì khóe môi càng tỏa ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, y chuyển hướng quay sang Mạnh Vân Thiên khách khí nói, tựa hồ sự hiện diện của Mạnh Vân Thiên ở đây cũng không nằm ngoài suy nghĩ của y.

Mạnh Vân Thiên hơi sững sờ một chút, ông đưa mắt nhìn Nhị vương gia, cười khẽ vài tiếng rồi thấp giọng nói, “Nhị vương gia, xin cứ tự nhiên!”

Đối với Nhị vương gia này, kỳ thật ông cũng có chút hiểu biết về y. Người khác chỉ cho rằng y là kẻ ăn chơi trác táng, ngày ngày mê đắm trong Yên Hoa Lâu, lại chưa bao giờ biết đến sự thâm hiểm, cơ trí, giảo hoạt và mưu mô ngoan độc của y. Không thể không nói, Nhị vương gia này mới là kẻ che dấu thâm sâu nhất.

Ông cũng có thể đoán ra Nhị vương gia hôm nay đến đây nhất định là vì chuyện của Mạnh Như Tuyết.

Mạnh Phất Ảnh đang uống trà cũng chầm chậm nhìn về phía y. Khi nhìn thấy bộ y phục đỏ thẫm phô trương của y, nàng khẽ nhíu mày. Sao nam nhân này không tô son điểm phấn thêm chút nữa có phải càng hay hơn không? Có như thế mới giống Hoa Hồ Điệp được chứ?

Bất quá, cặp mắt đào hoa câu người của y kỳ thật cũng rất thích hợp để thành Hoa Hồ Điệp rồi~ Nghĩ đến đây, khóe môi Mạnh Phất Ảnh hơi cong lên cười khẽ một tiếng.

Bàn tay cầm chén trà của Hiên Viên Diệp hơi cứng lại, vẻ mặt thản nhiên tăng thêm chút âm trầm.

“Thế nào? Bổn vương đã đến đây mà ngay cả chén trà cũng không được mời sao?” Nhị vương gia nhìn chằm chằm vào khóe miệng đang cười của Mạnh Phất Ảnh thì sửng sốt một chút. Nữ nhân này cười lên thật sự rất đẹp. Ngay cả khi nàng chỉ cười nhàn nhạt thôi cũng mang theo một thần thái khác người, tuy trên mặt có vết bớt màu đen gì đó nhưng chẳng may mảy ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng. Cánh môi hồng nhuận của nàng hơi nhếch lên như muốn nói gì đó nhưng còn xấu hổ nên càng dụ hoặc, càng khiến người ta kìm lòng không được, chỉ muốn…

Vẻ tươi cười trên mặt Nhị vương gia ngưng trệ đôi chút, hai mắt cũng hơi lóe lên, vẻ mặt y lúc này vô cùng mất tự nhiên. Cũng may, sự biến hóa này diễn ra rất nhanh nên không ai chú ý tới.

“Thanh Trúc, châm trà.” Đầu lông mày của Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu lại, nàng thấp giọng phân phó Thanh Trúc đang đứng bên cạnh, hai mắt hơi đăm chiêu nhìn Mạnh Như Tuyết một cái. Nàng có chút hiếu kỳ, không biết tình cảnh của Mạnh Như Tuyết sau khi thành thân với Nhị vương gia như thế nào?

Vừa nhớ đến bộ dạng chạy về nhà lúc trước của Mạnh Như Tuyết, nàng nhịn không được mà nhếch môi cao hơn.

“Đạ tạ.” Nhị vương gia đi đến trước bàn, Thanh Trúc nhanh chóng lấy một chiếc ghế cho y, vốn dĩ định đặt ở bên cạnh Mạnh Phất Ảnh.

“Đem người của huynh đi đi! Đứng ở chỗ này thật chướng mắt!” Hiên Viên Diệp híp hai mắt lại lạnh lùng quét qua Nhị vương gia rồi trầm giọng nói. Nhưng không biết, kẻ chướng mắt mà Hiên Viên Diệp nói là chỉ Mạnh Như Tuyết hay Nhị vương gia.

Thanh Trúc vốn dĩ đã muốn đặt chiếc ghế trong tay xuống, vừa nghe xong câu này thì cứng đờ cả người. Tốc Phong lập tức lấy chiếc ghế trong tay của nàng ấy đặt ở vị trí cách xa chỗ Mạnh Phất Ảnh nhất.

Nhị vương gia bất đắc dĩ khoát tay áo ngồi xuống chiếc ghế mà Tốc Phong vừa đặt nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Mạnh Phất Ảnh như cũ, y nói một câu đầy thâm ý, “Thật không ngờ, ở Hầu phủ này muốn uống chén trà cũng khó khăn như vậy.”.

Mạnh Vân Thiên chau mày lại, khi thấy Nhị vương gia nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, vẻ mặt của ông có phần ngưng trọng, hai tròng mắt hơi hơi lóe lên, ông lập tức cười khẽ rồi nói, “Nhị vương gia đang trách lão thần tiếp đón không chu toàn sao?” sau đó lại nhìn sang Thanh Trúc trầm giọng nói, “Còn không mau dâng trà!”.

“Vâng ạ!” Thanh Trúc vội vàng đáp lời rồi khẩn trương đem trà dâng lên cho Nhị vương gia.

Nhị vương gia không nói gì thêm, y từ từ thưởng thức từng ngụm trà rồi một mặt say mê nói, “Trà ngon, quả thực là trà ngon, xem ra cũng đáng giá.”.

Lời nói có mấy phần lập lờ nước đôi, không biết lời vừa rồi của y là có ý gì?

Tròng mắt của Mạnh Như Tuyết lại hiện lên một chút kinh ngạc, nàng ta nhanh chóng nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, ánh mắt lộ ra vài phần ngoan tuyệt. Chẳng lẽ là nàng, nàng cùng Nhị vương gia hợp tác với nhau để đối phó với mình sao?

Sắc mặt của Hiên Viên Diệp cũng trầm xuống thêm vài phần, “Không phải huynh tới để đem nữ nhân của huynh về sao? Uống xong trà rồi thì mau dẫn đi đi!”. Vừa nghĩ đến Hiên Viên Hằng có chủ ý muốn động đến nữ nhân của mình, Hiên Viên Diệp đã không thể tiếp tục giữ bình tĩnh được.

“Ha ha, Thất đệ, hôm nay đệ có chuyện gì bực mình ư?” Nhị vương gia nhìn về phía Hiên Viên Diệp cười nói nửa đùa nửa thật. Y hơi dừng lại một chút, đầu lông mày khẽ nhướn lên đưa mắt nhìn về phía Mạnh Như Tuyết rồi lại đảo về phía Mạnh Phất Ảnh, khóe môi nhếch lên, trên mặt chứa mấy phần ẩn ý , y cười khẽ, “Thất đệ, đệ nói ai là nữ nhân của Bổn vương vậy? Bổn vương phải dẫn người nào đi?”.

Hiên Viên Diệp cứng đờ cả người, mắt hắn đột nhiên nheo lại vô cùng tức giận. Hắn sao lại không hiểu ý của Nhị vương gia?

Mạnh Phất Ảnh cũng không khỏi sửng sốt, nhưng nàng lập tức nghĩ Nhị vương gia cưới Mạnh Như Tuyết vốn cũng chẳng phải nghiêm túc, cho nên y nhất định không coi Mạnh Như Tuyết là nữ nhân của y. Nghĩ đến chuyện Mạnh Như Tuyết vừa trốn, đương nhiên y đến đây chính là để tính toán món nợ này. Hiện thời xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên y sẽ không tự nguyện dẫn Mạnh Như Tuyết trở về.

“Hiện giờ đã xác định được Mạnh Như Tuyết này không phải là con của phụ thân mà là con của đại phu nhân và quản gia, Nhị vương gia muốn xử trí Mạnh Như Tuyết thế nào thì Hầu vương phủ cũng không có bất cứ ý kiến gì.” Mạnh Phất Ảnh nhìn lướt qua Mạnh Như Tuyết trên mặt đất, vân đạm phong khinh nói.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...