Thần Vô Chi Nguyệt
Chương 9: Thành pháp đế
Không có biểu tượng và tên công hội ở char, trong công thành chiến hệ thống tự động phân loại thành trung lập. Hơn nữa chức nghiệp của Chu Luật là thần quan, cho nên đám chiến sĩ chém giết đỏ mắt đối với cậu cũng coi như khách khí, nhưng không loại trừ khả năng gặp phải mấy gã cuồng loạn gặp ai cũng chém.
Bốn chủ thành, Tắc Nhĩ Thấm, Pháp Đế, Hưu Bá Luân, Mai Căn Hải Mỗ, xung quanh mỗi tòa thành hiện giờ đều hỗn loạn không chịu nổi.
Trước công thành chiến một tiếng, đa số các công hội lớn vẫn đang tiến hành khởi động, chưa phát động toàn lực. Bởi vậy, rất nhiều công hội nhỏ, trung bình đều muốn thừa dịp phòng thủ sơ hở mà đánh hạ chủ thành một lần. Cho dù cuối cùng cũng không thu được gì vào phút chót, nhưng mà có thể gia tăng mức độ nổi tiếng cho công hội mình.
Luật bước qua đám người đang chém chém giết giết này, đồng thời còn phải tránh cho mình khỏi bị ngộ thương.
Trước kia cùng hành động với đồng đội không có trở ngại…… hiện giờ chỉ có một mình, nhiều ít cũng cảm thấy có chút gian nan.
Dù sao…… cũng là con người.
“Ấy, thần quan đại nhân.”
Cổng thành Pháp Đế, Chu Luật gặp Đu Đủ, Cá Chết cùng Mèo Lười. Tổ ba người này, chính là đối tượng cãi nhau với Quả Quả hôm đó.
“Để ý đến hắn làm gì?” Đu Đủ bực mình nói, “Nhanh lên đi vào cho tôi!”
“Ai ai, Tiểu Mộc Mộc, cần gì phải thù hằn người ta như vậy.” Cá Chết cười cười, nói với Chu Luật, “Thần quan đại nhân, giúp gia tăng trạng thái được không?”
“Tớ cũng muốn.” Mèo Lười cũng tới giúp vui.
Chu Luật ngón tay khẽ động, rất nhanh đã giúp bọn họ gia tăng đầy nguyên bộ. Hơn nữa còn căn cứ chức nghiệp chủng tộc của hai người, đưa tặng một niệm lực kèm thêm ── có thể tăng thêm lực ma pháp công kích của kỹ năng.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Cá Chết cười tủm tỉm nói, “Đu Đủ cậu không cần sao? Chúng ta cũng không mang thần quan đến, lát nữa có thể sẽ có chút…….”
“Ông đây không thèm!” Người nào đó sau khi ném lại một câu đầy hào khí, liền lỗ mãng chạy vào thành Pháp Đế.
Nhưng mà vài giây sau, lại thấy cậu ta nhanh chóng vọt ra từ cổng thành, chửi ầm lên: “Mẹ nó! Cổng sao nhiều người như vậy! Giết heo à!”
“Ha ha ha……” Con cá nào đó rõ ràng đã cười đến đi không nổi, “Tiểu Mộc Mộc cậu thật sự rất đáng yêu……”
“Câm miệng!”
Chu Luật cùng bọn họ ở cổng giằng co hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được cơ hội chạy vào bên trong. Trong thành hiện tại có rất nhiều người đến từ các công hội khác nhau, nhưng không thấy xuất hiện thành viên của Cách Lãng Địch Á. Chu Luật biết, Hồ Ly không có khả năng cam tâm để thành Pháp Đế rơi vào tay kẻ khác. Nửa tiếng cuối cùng, tất nhiên sẽ phát động dồn sức tấn công ồ ạt.
Thành Pháp Đế hiện tại, tạm thời thuộc về một công hội vô danh “Ngã Phật Từ Bi”. Ánh Sáng bởi vì phải cố thủ thành Hưu Bá Luân, không thể phân tán quá nhiều người tham gia tranh đoạt thành Pháp Đế. Đu Đủ, Cá Chết cùng Mèo Lười ba người chính là phụng lệnh đội trưởng đến xem xét tình hình ở tầng hầm.
Dưới tầng hầm của mỗi tòa thành đều có đá trung tâm bảo hộ thành. Cái gọi là thủ thành, mục đích cuối cùng chính là phòng ngừa viên đá trung tâm này bị người của hội khác đập vỡ. Một khi bị vỡ, đá trung tâm sẽ lập tức tự động hồi phục, đương nhiên, mọi thứ trong thành cũng đồng thời thay đổi thành của hội đó.
Mỗi lần công thành, binh lực phòng thủ ở tầng hầm là nhiều nhất, có khi thậm chí nhiều đến nỗi làm người ta vừa thấy đã muốn ngất xỉu.
Chu Luật đối với địa hình cùng lối đi ở thành Pháp Đế, hiển nhiên là quen thuộc hơn nhiều so với ba người kia. Cậu dẫn đường cho ba người, bọn họ thay cậu dọn sạch “chướng ngại vật trên đường”, tiến lên cũng thuận lợi. Đi đến đại sảnh lại gặp Thanh Dạ.
Xem ra, Thanh Dạ đợi ở trong thành đã lâu.
“Lão đại!”
“Hử? Các cậu cũng tới à?” Thanh Dạ không hề cảm thấy ngoài ý muốn, “Luật, cậu đi cùng họ từ nãy đến giờ à?”
“Chúng tôi gặp nhau ở cổng.” Chu Luật trả lời ngắn gọn.
“Thanh lão đại, anh ở trong này làm gì?”
“Quan sát tình hình một chút, tìm cơ hội xem xét toàn thành. Cuối cùng mới quyết định có nên thủ nơi này hay không.”
“Thủ nơi này? Pháp Đế?” Mèo Lười tò mò hỏi, “Thế Hưu Bá Luân làm sao giờ?”
“Hưu Bá Luân dễ công khó thủ, Pháp Đế dễ thủ khó công.” Thanh Dạ cười nói, “Nếu anh nói anh đã sớm mơ ước nơi này, các cậu nghĩ sao?”
“Tốt lắm!” Đu Đủ không cần nghĩ ngợi đáp, “Dù sao em cũng đã sớm chán ngấy phòng thủ cái địa phương quỷ quái Hưu Bá Luân rồi.”
“Không, em chỉ thấy anh điên rồi.” Bên kia Cá Chết lại lắc đầu, “Công hội đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết ở Hưu Bá Luân, cho dù phòng thủ khó khăn chút, cũng có thể dựa vào đầu tư phòng ngự để bù đắp. Huống hồ, mức phát triển ưu thế như vậy, thành Pháp Đế căn bản không thể thay thế.”
“Em cũng phản đối.” Mèo Lười cũng mở miệng, “Lão đại trước khi quyết định, vẫn là trưng cầu ý kiến của mọi người rồi nói sau.”
“Nói không sai.” Thanh Dạ nghe xong cũng không tức giận, ngược lại rất vui vẻ đồng ý, “Xem ra hai người các cậu cũng biết lo lắng tình hình chu đáo. Chỉ có người nào đó…… Khụ khụ.”
“……”
Tình cảnh hoàn toàn yên tĩnh. Có người bắt đầu lấy ánh mắt vạn phần đồng tình nhìn “người nào đó”.
“…… Lão đại, anh chắc chắn là cố ý!”
Một lát sau, “người nào đó” phát điên.
“Dám trêu em!”
“A ha ha…… Ai bảo Đu Đủ cậu ngốc như vậy?”
“Thân là hội trưởng! Sao có thể trêu chọc hội viên như vậy!”
“Tiểu Mộc Mộc, bình tĩnh một chút…… Ha ha ha ha.”
“Cá Chết! Đừng gọi tôi là Tiểu Mộc Mộc!”
── mấy tên này…… rốt cuộc có hiểu rõ tình hình hay không?
Chu Luật không thể hiểu nổi, vì sao những người này ở trong công thành chiến còn có thể cười hì hì trêu chọc lẫn nhau?
Bỗng nhiên cảm thấy dường như mình gặp phải yêu quái.
“Đi thôi, đi thôi, nên làm chính sự đi.”
Thanh Dạ tạm ngừng đùa giỡn, do đó ngăn cản bi kịch chiến trường biến thành cái chợ.
Không phải nên sớm làm như vậy sao…… Chu Luật thở dài, thuận tay dụi tắt điếu thuốc.
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, năm người cùng đi vào tầng hầm.
Khiến cho bọn họ cũng chưa nghĩ tới là, cho dù ở cửa nhìn qua trống trơn thoáng đãng, người ở bên trong tầng hầm…… lại nhiều đến không thể tưởng tượng nổi.
Càng khiến Chu Luật bất ngờ là, cậu liếc mắt trong đám người phát hiện Hồ Ly…… đang đơn độc chiến đấu, nhìn qua có chút gian nan.