Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!
Chương 43: Hiến sắc cướp tiền
Nam Cung Thiển Trang trượt người ngồi xuống ghế, nhìn viên thuốc kia, nhấc lên đặt ở lòng bàn tay, nỉ non: hoán nhan đan ơi hoán nhan đan, mày có tác dụng gì vậy ?
Cô không biết Phương Uyển nhi cho cô hoán nhan đan có điểm ích lợi gì, còn dặn dò cô nhất định phải đến Nam Chiếu quốc dùng mới thích hợp, tròng mắt đảo một cái, cảm giác được mình và Nam Chiếu quốc có hàng nghìn hàng vạn sợi dây liên hệ như tơ nhện.
Tuy nhiên, lúc này đây quan trọng nhất không phải điều đó, mà là ở bên trên có nhắc tới một chuyện khác, một nhóm Bất Tử Nhân ẩn núp trong hoàng cung và vị trí viên Xá Lợi bảy màu.
"Tiểu Thúy ! Phương phu nhân có dặn dò con đường của ngươi không ?" - Nam Cung Thiển Trang ngón tay gõ nhịp lên cái bàn, suy ngẫm xem liệu Bất Tử Nhân có phải do cẩu hoàng đế bồi dưỡng hay không, hồi tưởng lời nói của Bách Lý Ngọc, lại cảm thấy không đúng, thoáng chốc, lòng thấy máy động, trong đầu bỗng nhiên vụt hiện qua một bóng người, cảm thấy có phần không thể tưởng tượng nổi.
"Phu nhân cấp lộ phí cho Tiểu Thúy, bảo Tiểu Thúy về quê hương an cư !"
"Như vậy cũng tốt !" - Nam Cung Thiển Trang gật đầu. Kinh đô không an toàn, rời đi càng xa càng tốt.
Tiểu Thúy nhìn Nam Cung Thiển Trang có vẻ ngập ngừng muốn nói, cắn răng, quỳ trên mặt đất khẩn cầu: "Tiểu thư ! Nô tỳ đi theo bên cạnh phu nhân đã mười năm, bà mất rồi nô tỳ không bỏ được, trong lòng đã coi bà là người thân, Lễ hội Bách Hoa lần trước, phu nhân đã nuôi trồng hoa Mẫu Đơn bảy màu cho người, tiểu thư người có thể cho nô tỳ mang đi hay không ?"
Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra, Phương phu nhân chuẩn bị hoa cho cô sao ? Nhưng cô không nhận được !
"Ta không nhận được hoa !" - Lúc ấy cô còn buồn bực, nếu Phương phu nhân thật sự đối xử tốt với cô, vì sao lại không nhắc nhở chuyện lễ hội Bách Hoa với mình.
"Không thể nào, là nô tỳ đích thân đưa đến Trúc Ảnh Hiên, người lại không có ở đó, bèn giao cho Bích Hàm tỷ tỷ. . ." - Thấy sắc mặt Nam Cung Thiển Trang trở nên khó coi, Tiểu Thúy cũng ý thức được có điều không ổn, lập tức im miệng.
Nam Cung Thiển Trang đôi mắt tối sầm lại, nghĩ đến nữ tử đó bị cô liên lụy mà cả người có đầy vết thương, có phần không muốn tin rằng ngay cả nàng ấy cũng phản bội mình.
Cầm chút bạc đưa cho Tiểu Thúy, rồi để cho nàng rời đi, chỉ chốc lát sau, Bích Hàm bưng tổ yến đi vào, đặt lên bàn nói: "Tiểu thư, phủ tướng quân biết chuyện cô giết đại tiểu thư, đại phu nhân sáng nay cho người chuyển đến lời nhắn, bảo cô quay trở về phủ một chuyến !"
Nam Cung Thiển Trang nhìn thật sâu vào đôi mắt của Bích Hàm, khuấy bát tổ yến, lơ đãng hỏi "Bích Hàm ! Ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta sao ?"
Bích Hàm sững sờ, không biết Nam Cung Thiển Trang hỏi đến chuyện gì, lắc đầu một cái.
"Bích Hàm ! Ngươi đi theo bên cạnh ta cũng đã nhiều năm, ta đối đãi ngươi như thế nào, ngươi cũng biết rõ ràng, lần đó vì ta mà bị đánh đập tàn nhẫn thoi thóp một hơi, tiểu thư rất đau lòng, nếu ngươi có nỗi khổ tâm gì thì có thể nói với tiểu thư !" - Nam Cung Thiển Trang ý vị sâu xa nhìn Bích Hàm, cho nàng một cơ hội giải thích.
Bích Hàm cũng nhạy cảm, nghe ra ý tứ trong lời nói của Nam Cung Thiển Trang, ngay sau đó nghĩ đến Tiểu Thúy vừa rồi đã tới, khuôn mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất dập đầu: "Tiểu thư thứ tội, đại phu nhân có ân cứu mạng nô tỳ, bà đã sai nô tỳ giấu giếm chuyện lễ hội Bách Hoa, để cho đại tiểu thư được giải nhất, lúc đó nô tỳ không dám đồng ý, sau lại gặp phải chuyện người không mang theo nô tỳ vào cung, đổi thành a hoàn mới là Lãnh Sương, nô tỳ ghen tỵ nên đã làm ra chuyện hồ đồ !"
Nam Cung Thiển Trang thở dài, thất vọng về Bích Hàm. Bên cạnh cô không thể nào lưu lại một người không có khí độ, mới chỉ là chút chuyện nhỏ này đã bán đứng cô, nếu là chuyện đại sự, liệu có phải sẽ là tính mạng của cô hay không?
"Bích Hàm, ngươi cũng đến tuổi lập gia đình rồi, về sau ngươi không cần phục vụ ở bên cạnh ta nữa!" - Nam Cung Thiển Trang độc ác quay đầu đi, cô không muốn đến thời điểm phải đối mặt lại là kết quả phải ra tay giết chết Bích Hàm.
"Tiểu thư, van người giữ lại Bích Hàm, Bích Hàm đi, đại phu nhân sẽ lấy mạng Bích Hàm!" - sắc mặt Bích Hàm xám ngoét, nghĩ đến lời nói của Thái Dung, đáy mắt sợ hãi, không ngừng dùng sức dập đầu, cầu xin Nam Cung Thiển Trang giữ nàng lại.
"Tùy ngươi !" - Nam Cung Thiển Trang lạnh nhạt nói, trong bụng chợt nghĩ, Bích Hàm vì bảo vệ tánh mạng tất nhiên sẽ không nói chuyện bị cô vạch trần cho Thái Dung biết, như vậy lưu lại một cọc ngầm đã bị phát hiện, dù sao cũng hơn là để cho Thái Dung tiếp tục phái người tới.
"Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư !" - Bích Hàm cực vui mà khóc, cảm kích nhìn Nam Cung Thiển Trang, nói: "Đại phu nhân và đại tiểu thư có quan hệ rất thân cận. Có lần nô tỳ trong lúc vô tình nghe được đại tiểu thư lén lút gọi đại phu nhân là mẫu thân, lần này bảo cô trở về nhất định sẽ rất nguy hiểm. Tiểu thư tốt nhất nên mang theo cô gia !"
Mẫu thân ?
Nam Cung Thiển Trang lộ ra nụ cười lạnh bên khóe miệng, dựa theo sự hiểu biết của cô, Bách Lý Ngọc sẽ không nói ra những lời không có căn cứ, như vậy Nam Cung Tiểu thật sự là đứa con do Thái Dung và nhị thúc sinh ra sao ?
Đuổi Bích Hàm đi, Lãnh Sương xuất hiện ở trước mặt Nam Cung Thiển Trang, đáy mắt tràn đầy căm ghét nói: "Chủ tử ! Sở Mộng Ly thật là không biết xấu hổ, thua thiệt nàng ta còn được xưng là Tài nữ với mỹ nhân số một. xì, thật đúng là một người đê tiện, ngang nhiên quyến rũ cẩu hoàng đế, bị Du quý phi bắt ngay tại hiện trường, chẳng những không biết lỗi, còn khiêu khích Du quý phi, ngầm chế giễu Du quý phi đã lớn tuổi, Du quý phi tức giận ngất ngay tại chỗ. Ai có thể nghĩ người được nuôi mười lăm năm, lại là con sói vô ơn, quay đầu lại bị nó cắn ngược cho một cái !"
Nam Cung Thiển Trang khẽ giật mình, cô không ngờ Sở Mộng Ly vì không muốn đi kết giao lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, đối với “cái ấy” của cẩu hoàng đế như miếng xương sườn gà*mà cũng gặm được !
*xương sườn gà : ăn không ngon, vô vị mà bỏ thì tiếc
"Như vậy không phải rất tốt sao ? Ta còn phải cảm tạ nàng ấy đó !" - Nam Cung Thiển Trang như có như không quét qua chỗ bị Sở Mộng Ly cào trầy xước trên tay, đáy mắt thoáng qua ánh sáng gian xảo.
"Chủ tử, vậy kế tiếp chúng ta phải làm thế nào ?" - Lãnh Sương suy đoán không ra tâm tư của Nam Cung Thiển Trang, đè xuống nghi ngờ trong đầu hỏi ra.
Nam Cung Thiển Trang không nhanh không chậm đổ nước trà, hớp cạn một ngụm, híp mắt nói: "Các ngươi tối nay đến hoàng cung, dẫn ám vệ rời khỏi Ngự Thư Phòng, đến lãnh cung tiếp đãi !" Lãnh cung địa thế vắng vẻ là một nơi thật tốt để ẩn thân.
Lãnh Sương lĩnh mệnh, lập tức đi tới Linh Lung Các an bài.
Nam Cung Thiển Trang vẫn đóng cửa không ra ngoài, cho đến đêm khuya, thấy Bách Lý Ngọc còn chưa trở về, nhíu nhíu mày, cảm thấy như vậy cũng tốt, không cần lo lắng Bách Lý Ngọc nhiễu loạn kế hoạch của cô, bèn thay đổi y phục dạ hành, lắc mình dung nhập vào đêm tối, nhanh chóng bay vút vào cung.
Quen cửa quen nẻo tìm được Ngự Thư Phòng, bóc tách ngói lưu ly, ló vào thăm dò qua, quả nhiên không có ai ở đây. Im hơi lặng tiếng đánh ngất thị vệ canh cửa, kín đáo đi vào, nhìn Ngự Thư Phòng sáng ngời, đi tới bên trong tẩm điện nghỉ ngơi, đầu giường, hốc tối, bình hoa, chỗ có thể giấu đồ đều lật tung một lần, nhưng không tìm được viên Xá Lợi bảy màu.
Nghĩ thầm có phải là Phương phu nhân tìm ra nhầm vị trí rồi không?
Tầm mắt nhanh chóng quét qua đại điện, ánh mắt dừng lại ở ghế rồng, cất bước đi tới, sờ sờ ghế ngồi, vỗ vỗ hai bên đầu rồng trên tay vịn của chiếc ghế rồng, tiếng ‘rắc rắc’ vừa vang lên, ghê rồng di chuyển về bên phải, một hộp gấm màu vàng bắn ra ngoài.
Chuẩn bị đưa tay để lấy, giác quan bén nhạy phát hiện ra có người đi vào, Nam Cung Thiển Trang nghiêng đầu nhìn, bỗng nhiên con mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào người đang tới, một bộ áo trắng chuyển động loang loáng, óng ánh trơn bóng mịn màng, lông mày xanh đen tựa như núi xa thẳm, cánh môi tựa như hoa đào tháng ba, như thiên thần thanh tú đẹp đẽ tuyệt trần.
Nam Cung Thiển Trang chưa từng gặp qua nam nhân nào so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn như vậy, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, vừa vặn đúng mực, không mảy may lộ ra vẻ nữ khí chút nào, đặc biệt là một đôi mắt sáng rực chói lọi như sao, mang theo yêu mị mê hoặc lòng người, làm cho người ta không thể tự kềm chế mà trầm luân vào đó.
"Công. . . Công tử tới đây hiến sắc cướp tiền hả ?" - Nam Cung Thiển Trang trái tim dồn dập nảy lên, khẩn trương xoắn vặn ngón tay vào nhau, nước miếng trong suốt chảy ròng ròng nơi khóe miệng, hoa si, háo sắc đến mụ mị, hỏi thăm. Nghiễm nhiên đã quên béng mục đích của mình khi tới đây!