Thần Mộ

Chương 50: Cường giả đại chiến


Chương trước Chương tiếp

Đông Phương Phượng Hoàng rời đi một cách không cam tâm, Tiểu Bảo Chủ ôm Tiểu Ngọc đi tới trước mặt Thần Nam nhẹ giọng nói: "Bại hoại ngươi đã triệt để kích nộ tỷ ấy, rắc rối sau này của ngươi sẽ rất lớn, hì hì!" Nói xong nàng ta cũng rời khỏi hiện trường.

Trong số những người vây quanh có không ít người theo đuổi Đông Phương Phượng Hoàng, bọn họ đều phẫn nộ chú thị nhìn Thần Nam, chỉ cần có người phát động là sẽ lập tức xông lên.

Lúc này Đông Phương lão nhân mới nói: "Đừng đứng xem nữa, mau giải tán đi."

Đám học sinh vây quanh khiếp sợ cái uy của Đông Phương Lão Nhân, cuối cùng đều giải tán.

Sau đó Đông Phương Lão Nhân đến gần Thần Nam nói: "Tiểu tử hỗn trướng...."

"Lão già hỗn trướng dừng lại.." Trần Nam ngắt lời ông ta, nói: "Lần này không liên quan đến ta, tôn nữ của lão tập hợp một đám người vây lấy ta, cô ta muốn tìm ta gây phiền phức, có thể nói ta mới là người bị hại."

Đông Phương lão nhân nói: "Ta, hừ, tiểu tử thối, bây giờ ta không có thời gian tranh luận với ngươi, sau này ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi. Vừa nãy phó viện trưởng muốn ta nhường người, giao ước ba ngày của chúng ta tạm thời bỏ qua, sau này ta sẽ thu thập ngươi."

***

Bước qua đại môn của Thần Phong học viện, Thần Nam cảm thấy mình bị phó viện trưởng và Đông Phương Lão Nhân cùng hợp mưu tính kế, hai người này ép hắn không thể không tới Tiên Vũ học viện tham gia thi đấu.

"Nhất định là lão hồ li phó viện trưởng yêu cầu Đông Phương lão đầu tử hù dọa ta, lão già bỉ ổi vô sỉ này..." Hắn không ngừng nhiếc mắng.

Theo một khía cạnh nhất định mà nói, nếu như không phải Long Bảo Bảo nhận ra Thần Nam chính là người tối hôm đó rắc bột ớt thì bây giờ hắn căn bản không phải chịu sự uy hiếp của phó viện trưởng. Hắn vạn lần không thể nào ngờ rằng chú rồng nhỏ khả ái đó lại là ngũ giai thánh long, đến tận lúc này trong lòng hắn vẫn không sao tin được.

Theo lời phó viện trưởng, Long Bảo Bảo tính cách cổ quái, đối với bất kì một sự vật mới lạ nào cũng tò mò, bây giờ nó đối với hắn vô cùng thân thiết đa phần cũng chính là bởi vì hắn là một người bạn để chơi đùa.

"Đúng, phải nhân cơ hội này cho nó giáo huấn lão đầu tử đốn mạt vô sỉ kia, lại còn cả Đông Phương lão đầu tử đáng ghét nữa."

Lúc này Thần Nam đã bước vào một hẻm nhỏ, đang lúc hắn đang nghĩ ngợi lung tung, một đạo hàn quang lạnh lẽo trong suốt như thiểm điện lao thẳng tới phía trước mặt hắn.

Thần Nam giật mình, vội vàng nghiêng người tránh, hàn quang chỉ nay sượt qua người hắn, bất quá nó lại lập tức bay vòng trở lại. Lúc này hắn đã nhìn rõ, đạo hàn quang đó là một thanh Viên Nguyệt Loan đao, thanh loan đang trảm ngược lại hàn khí lạnh lẽo, lóe lên quang mang yêu dị, tựa hồ còn nhanh hơn ban nãy. Hắn lại một lần nữa né người tránh sang một bên, thanh Viên nguyệt loan sát khí đáng sợ phá không bay đi.

Từ sâu trong con hẻm nhỏ, một thanh niên nam tử thần sắc lạnh lùng tay nắm chặt loan đao chặn đường đi của Thần Nam. Thanh niên này mày kiếm, mắt hổ, anh tuấn phi phàm, thân hình mặc dù không phải là quá cao lớn nhưng lại đem tới cho người ta cảm giác mạnh mẽ.

"Bại hoại, ta đợi ngươi lâu rồi!" Người thanh niên lạnh lùng nhìm chằm chằm về phía Thần Nam, khắp con hẻm nhỏ tràn ngập sát khí.

"Ngươi tại sao lại đánh lén ta?"

"Muốn xem ngươi có đang để ta xuất thủ hay không, nếu như đến một đao cũng không tránh được, ta không cần phải cùng ngươi giao thủ."

"Ngươi là ai?"

"Lãnh Phong, ta phải khiêu chiến với ngươi."

"Ta căn bản không biết ngươi, ngươi tại sao lại khiêu chiến với ta?"

"Trước hết ngươi hí lộng Đông Phương Phượng Hoàng, sau là ngươi chiến thắng trong đại chiến Ma Pháp hệ, bây giờ đại danh của ngươi ở Thần Phong học viện ai ai cũng biết. Mặc dù có chút khiến người ta khinh ghét nhưng không thể phủ nhận rằng ngươi là một cao thủ, ta phải khiêu chiến với ngươi."

Thần Nam nói: "Nói như vậy là ngươi vì võ mà khiêu chiến với ta?"

Lãnh Phong nói: "Đây chỉ là một nguyên nhân. Còn một nguyên nhân nữa chính là ta cần phải thay Phượng Hoàng giáo huấn ngươi một trận."

Thần Nam lại một trận đau đầu, hắn đã nghe nói có một số học sinh có thể sẽ tìm tới quyết đấu nhưng không ngờ lại tìm đến nhanh như vậy.

"Chúng ta không nhất thiết phải giao đấu? À, ta mời, chúng ta tìm một nơi nào đó uống hai li rượu."

Lãnh Phong sắc mặt vẫn nguyên vẻ băng lãnh, gã giơ thanh Viên Nguyệt Loan Đao trong tay lên, nói: "Trận chiến giữa ta và ngươi ngày hôm nay không thể nào tránh được. Nếu như ngươi có thể thắng được ta, ta không có gì để nói, chỉ trách ta học nghệ chưa tinh. Tuy nhiên, nếu như ngươi bại, đừng trách ta vô tình."

Một cỗ áp lực bức nhân từ phía Lãnh Phong tỏa sang phía Thần Nam, Viên Nguyệt Loan đao trong tay gã phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Thần Nam biết rằng trận chiến này không thể nào tránh khỏi, hắn xua tay về phía Lãnh Phong nói: "Nơi này lúc nào cũng có thể có người qua lại, ta thấy chúng ta hãy tìm một chỗ khác đi!"

"Được! Chúng ta hãy tới khu rừng ở ngoài Đông thành."

Lãnh Phong đi trước, Thần Nam theo sau, hai người đi ra khỏi con hẻm nhỏ, đi theo đường lớn tới ngoài thành.

Lúc này đã là ánh tịch dương dần lặn xuống phía tây, tây phương một đám mây màu đỏ làm cho cả bầu trời trở lên đỏ rực, khu rừng ở ngoại thành như khoác thêm một tấm áo choàng màu hồng mỏng.

Trên một bãi đất rộng ở bên cạnh cánh rừng, Lãnh Phong và Thần Nam đứng đối diện cách nhau ba trượng, vẻ mặt cả hai người đều chăm chú, cả hai đều không dám coi thường đối phương.

Thanh Viên Nguyệt Loan đao trong tay Lãnh Phong hướng vào tâm mi của Thần Nam, xung quang ngọn đao phong sắc lạnh ẩn hiện những luồng sương mù lưu động, sát khí đáng sợ khiến cho chim chóc trong rừng đều sợ hãi bay đi ẩn nấp.

Thần Nam cũng đã rút trường đao ở sau lưng ra, hắn cũng đã cảm nhận được công lực tinh thâm của đối phương, đây quả thực là một đối thủ đáng gườm. Thanh trường đao trong tay hắn dưới ánh sáng của đám mây đỏ rực chiếu rọi phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt giống như được nhuốm máu tươi.

"Bại hoại ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Ta ra tay đây?"

"Hừ, dừng lại. Trước hết cần nói rõ cái đã, ta họ Thần. Nếu ngươi cứ gọi bừa đừng trách ta tặng cho ngươi cái biệt hiệu XXXX."

Lãnh Phong khóe miện khẽ nhếch lên nhưng vẫn chưa kịp lộ ra tiếu ý đã bị vẻ băng lãnh che phủ. Gã lạnh lùng nói: "Chuẩn bị tiếp chiêu, hi vọng ngươi không để ta thất vọng."

"Vút!" Thanh Viên Nguyệt Loan đao phát ra những tiếng kêu kì dị, bay về phía Thần Nam, so với lúc ở trong hẻm nhỏ không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần.

"Keng" Trường kiếm trong tay Thần Nam chặn lấy thanh Viên Nguyệt Loan đao, xung quanh những tia lửa bắn tóe ra, nhưng thanh viên nguyệt loan đao không bị chấn động rơi xuống, bay ngược trở lại ở một góc độ kì quái.

Thần Nam nhanh như chớp xông lên phía trước, trong khoảnh khắc Lãnh Phong nắm lấy thanh loan đao hắn đã xông tới phía trước gã, trường đao với thế "lực phách hoa sơn" từ trên không chém xuống.

Hai đạo quang mang từ trên không đột nhiên xuất hiện, một đạo là là đao mang do Thần Nam chém ra, một đạo là ánh sáng u ám lãnh lẽo do thanh Viên nguyệt loan của Lãnh Phong phát xuất ra, sau khi hai đạo đao khí ẩn tàng hai luồng sức mạnh khủng khiếp lao vào nhau đã tại ra những tiếng nổ lớn, dường như cả không gian như muốn nổ tung, cát bụi gần đó bay loạn.

Sát khí ngập trời khiến cho nhưng con thú ẩn nấp kín trong những bụi cây cũng sợ hãi hoảng loạn, muông thú trong rừng đều chạy trốn.

Thần Nam liên tiếp lùi về sau ba bước, Lãnh Phong cũng vậy, hai người đều lắc người mấy lượt mới có thể đứng vững được.

Thần Nam lúc này đã thực sự tin rằng tu vi của đối phương chỉ có thể ở trên hắn chứ không thể nào ở dưới hắn được, hiển nhiên đối phương cũng là đông phương tam giai võ giả.

Lãnh Phong lạnh giọng nói: "Ngươi quả nhiên đã đạt tới cảnh giới kiếm khí xuất thể của Đông phương võ giả. Tính ra thật không làm ta thất vọng."

Những người có thể đạt tới giai vị cảnh giới đều là những cao thủ chân chính, trong đông phương võ giả, cảnh giới tu luyện của cấp vị cao thủ có thể phân thành: luyện tinh hóa khí, tiên thiên chi cảnh, kiếm khí xuất thể, luyện khí hóa thần, thần ngưng khí cố. Đương nhiên kiếm khí trong kiếm khí xuất thể cũng là một khái niệm rất rộng, không chỉ giới hạn trong kiếm khí, cũng bao gồm cả đao khí.

Thần Nam vừa từ Tiên Thiên chi cảnh bước vào cảnh giới Kiếm khí xuất thế chi cảnh, mặc dù chỉ mới bước đầu tiếp cận với cảnh giới cấp ba, nhưng trong số những người cùng trang lứa cũng đã là siêu cấp cao thủ rồi.

Thần Nam nói: "Người rất tự phụ."

Lãnh Phong nói: "Trong số những người cùng trang lứa, những người được ta coi là đối thủ không nhiều, đối thủ khó cầu, hôm nay đúng là một ngày khiến người ta vui mừng." Mặc dù gã không cười, thanh âm băng lãnh, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn.

Thần Nam thầm kêu không hay, tên lạnh lùng như tảng băng này không còn nghi ngờ gì nữa đúng là một kẻ cuồng điên si mê võ, ngày hôm nay chắc chắn không thể tránh khỏi một trận ác chiến, muốn lúc thích hợp sẽ ngừng tay e rằng không có khả năng.

Lần này Lãnh Phong chủ động công kích, tay gã cầm Viên nguyệt loan đao nhằm Thần Nam chém xuống, đao khí giống như cầu vồng, phát ra những đạo quang mang chói mắt trong không trung.

Thần Nam tay nắm trường đao nghênh đón, đao khí mạnh mẽ rắn chắc như được luyện, ánh sáng lấp lánh, chói mắt.

"Bùng"

Lực công phá của hai đạo phong mang va vào nhau quả thật kinh nhân, cát đá của khoảng đất trống bên rừng này bay tứ tung, đao khí ở xung quanh khiến cho bề mặt đất ở gần đó bị va đập xuất hiện các hố lồi lõm.

Hai người đối chiến cũng bị chấn động đến nỗi bay tung ra, nhưng trong khoảnh khắc tiếp đất cả hai người lại nhanh chóng lao vào tấn công đối phương.

Đao khí trong trường bay ngang dọc, những ánh sáng phát ra từ lưỡi đao giống như những tia chớp đan xen trên không. Lúc này ở nơi đây ánh sáng chói lòa, những tiếng "đùng đùng" đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.

Thần Nam và Lãnh Phong thân hình hai người như chớp, giống như hai đạo quang ảnh đang di chuyển.

Đao khí như đang xâm chiếm tất cả điên cuồng tàn phá, mặt đất trong trường xuất hiện vô số những hố sâu, đá bắn ra loạn xạ, cát bụi bay mịt mù. Hai người từ chỗ đất trống đánh vào tận trong rừng, cây cối đổ xuống từng hàng, dưới lưỡi kiếm lợi hại đều vỡ vụn, bay theo gió.

Trong khu rừng long tranh hổ đấu sát khí ngút trời.

Trong một khắc ngắn ngủi, cả một cánh rừng rộng lớn đã bị hủy diệt, những tia sáng của thanh đao rực rỡ vẫn còn vang lên "roạt roạt". Hai người quả thật là kì phùng địch thủ, lương tài gặp nhau.

Thần Nam càng đánh trong lòng càng sợ hãi, hắc cảm thấy rằng thực lực của Lãnh Phong cao hơn mình một bậc, điều này khiến hắn kinh hãi bất an.

Hắn vốn cho rằng với tu vi của mình lúc này, trong lớp thanh niên đã ít có đối thủ, nhưng lúc này xem ra đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Sau ba canh giờ, một mảnh rừng nhỏ đã trở nên bình địa, trên mặt đất tràn ngập vụn của cây và lá. Động tác của hai người trong trận chiến đều chậm hơn rất nhiều, trong rừng đao mang cũng không còn chói mắt như ban nãy nữa.

Thần Nam dần dần kiệt sức, hắn đã cảm thấy có chút không chịu đựng nổi, mồ hôi chảy ướt hết áo, khắp người hắn toàn là mồ hôi.

Động tác của Lãnh Phong dường như cũng không mạnh mẽ như lúc nãy nữa, mái tóc dài của gã bị mồ hôi thấm ướt hết, từng túm bết lại với nhau, khuôn mặt lạnh lùng cũng đỏ dần lên.

Cuối cùng hai người đều thở hồng hộc, đều không tài nào đánh ra được kiếm khí lăng lệ như trước nữa, trường đao và Viên nguyệt loan đao bắt đầu chém vào nhau, những tia lửa bắn ra xung quanh, những âm thanh "leng keng, leng keng" không ngớt vang lên.

Trải qua hàng trăm chiêu, Thần Nam âm thầm tích tụ được một chút chân khí, chuẩn bị nhanh chóng đánh Lãnh Phong một đòn mạnh. Nhưng đúng lúc này, Lãnh Phong lại đi trước một bước gây khó khăn, hai tay gã dùng lực một phần, viên nguyệt loan đao một hóa thành hai, loan đao không ngờ lại là do hai thanh đao sắc bén hợp thành.

Hai thanh loan đao được gã dồn toàn bộ nội lực tinh thuần nhất, giống như tia chớp hướng phía Thần Nam đánh tới, đồng thời gã nhanh chóng mở chiếc túi da dài ở sau lưng ra, bên trong có mấy chục thanh viên nguyệt loan đao nhỏ xíu, mỗi thanh đao lại phát ra những tia hàn quang lạnh lẽo.

Thần Nam vừa mới tránh được hai thanh loan đao công kích tới, hắn kinh hãi phát hiện ra mấy chục phi đao hàn quang lấp lánh bay tới phía mình, trong không gian phát ra những tiếng rền kì quái, gã vội vàng ngửa người nằm trên mặt đất bay ra xa ba trượng.

Lãnh Phong bước tiến lên phía trước, động tác của hai tay vô cùng nhanh nhẹn, liên tục đẩy vào những thanh viên nguyệt đao nhỏ xíu vừa tấn công không trúng bay ngược trở lại, sau khi loan đao một lần nữa được truyền chân khí lại trở nên lấp lánh chói mắt, bay tới chém Thần Nam.

Với động tác của Lãnh Phong có thể biết rằng gã rất thường xuyên luyện tập phương thức tấn công này, động tác của hai tay nhanh nhẹn như điện chớp.

Cơn mưa đao trên không u quang lạnh lẽo, Thần Nam tránh nhưng không tài nào tránh được, hắn thử dùng trường đao đẩy được mấy lần rồi cuối cùng cũng từ bỏ. Những thanh loan đao bị đánh bật bay ra tuyệt đại đa số đều quay trở lại phía Lãnh Phong, những cây đao không ngừng được truyền chân khí, lần sau mạnh hơn lần trước, mấy chục thanh viên nguyệt loan đao đan xen nhau trên không trung tạo thành một vùng lưới đao sáng chói lòa.

Mặt đất lồi lõm, có biết bao nhiêu hố to nhỏ, những chiếc hố này là đao khí của Thần Nam và Lãnh Phong đánh tạo ra từ lúc đầu cuộc đại chiến.

Thần Nam trong lúc nhanh chóng lùi lại phía sau không cẩn thận rơi vào một chiếc hố sâu chừng nửa trượng, trường đao tuột khỏi tay rơi ra ngoài hố, khiến hắn vừa kinh vừa sợ. Trong lòng hắn đã có mấy chiêu pháp để hóa giải hiểm cảnh trước mắt, nhưng với tu vi hiện nay của hắn thì không tài nào thi triển được.

Hắn biết rằng chỉ có thể dùng Cầm Long Thủ tay không mà đánh. Hắn bắt đầu tập trung chân khí đã tổn hao quá nửa trong người.

Nhìn mấy chục thanh phi đao càng ngày càng gần, lúc cách hắn còn cách không đầy nửa mét, hắn đưa tay phải lên. Một đạo kim quang bay lên, một quang chưởng khổng lồ bay cuốn chiếu về phía cơn mưa đao đang bay vèo vèo tới. Những lưỡi đao hàn quang lấp lánh giống như trâu đất đi xuống biển biến mất đi trong quang chưởng.

Tuy nhiên chỉ duy trì được một thời gian ngắn, quang chưởng dần dần nhạt màu. Tuyệt đại đa số phi đao đều rơi xuống đất, tuy nhiên vẫn có ba lưỡi đao vượt qua quang ảnh hướng bay chém tới phía Thần Nam.

Lúc này Thần Nam gần như hao tổn toàn bộ công lực, nhìn ba lưỡi đao đầy sát khí, hắn dựa vào thành hố, vất vả dịch chuyển người.

"Bụp", "Bụp", "Bụp"

Hai thanh loan đao sượt qua má hắn cắm vào thành hố phía sau lưng, lưỡi đao lạnh lùng tiếp xúc sát vào má hắn, trong khoảnh khắc sinh tử, cuối cùng hắn cũng đã tránh được ba ⬘nụ hôn⬙ của tử thần.

Lúc này Thần Nam đã mệt nhoài, tuy nhiên vẫn thở được ba hơi, hắn ta lấy hết tinh thần tích góp chút chân khí còn lại trong người.

Lãnh Phong lúc này cũng đã vô cùng mệt mỏi, ban nãy gã không ngừng tập trung chân khí cho mấy chục thanh phi đao, dường như đã hao tổn toàn bộ công lực trong người. Tuy nhiên gã vẫn tốt hơn Thần Nam chút ít, trong sát na quang chưởng tiêu thất gã từ mấy trượng ở bên ngoài đã nhanh chóng xông lên phía trước.

Thần Nam vừa nhảy lên từ trong hố, Lãnh Phong đã tới phía trước mặt hắn, hai chưởng đánh mạnh về phía hắn.

Thần Nam bị hai chưởng đánh tới, "Bùm" một tiếng vang lớn bị đánh bay đi, sau đó từ từ rơi từ trên không xuống mặt đất. Máu tươi từ trong miệng và trong mũi chảy ra, ngực hắn vô cùng khó chịu, hắn biết rằng đã bị nội thương không nhẹ.

Lãnh Phong sắc mặt nhợt nhạt, gã liên tục lùi lại phía sau bảy bước dài, cuối cùng lắc lư người rồi đổ xuống đất. Gã nhìn Thần Nam ở phía xa nói: "Ta thắng rồi."

Thần Nam ngũ tạng như bị thiêu đốt, ngực đau đớn vô cùng, hắn cắn răng gật đầu.

Lãnh Phong nở nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp Thần Nam, nói: "Ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng, là một đối thủ không tồi. Cầm Long Thủ quả nhiên danh bất hư truyền, đáng tiếc ta chưa nhìn thấy uy lực thật sự của nó. Tuy nhiên ta đã có lòng đề phòng nó, không thể để cho ngươi cơ hội thực hiện âm mưu."

Bị một người bằng tuổi mình đánh bại, trong lòng Thần Nam tràn ngập cảm giác thất bại, hắn nằm xuống mặt đất không muốn động đậy.

Lãnh Phong gắng sức một lát rồi cũng đứng dậy trước nói: "Không cần nản lòng, phóng mắt nhìn khắp Thần Phong học viện, trong tất cả các học sinh chẳng có mấy ai là đối thủ của ta. Ngươi vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển, ta chờ đợi trận chiến lần sau với ngươi."

Gã lảo đảo đi về phía Tội Ác Chi Thành, vừa đi vừa lạnh giọng nói: "Lần này ta vẫn chưa giáo huấn ngươi, hãy nhớ không được gây chuyện với Phượng Hoàng, nó là muội muội của ta. Nếu như ta còn nghe thấy những tin đồn không hay nữa, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như thế này đâu."
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...