Thần Mộ
Chương 249: Tha quy lai - Ngã dục nghịch thiên
"Thần tích a!..." Trong lòng mọi người đều thầm nói như vậy, đòng thời cảm thấy kì lạ, một vong linh ma pháp sư lại triệu hoán được thần hồn, đơn giản là bất khả tư nghị! Xem ra trên mình chàng thanh niên này ẩn chứa không ít bí mật!
Bất quá mọi người không có thời gian nghĩ ngợi, bởi vì tâm thần bọn họ đã bị cuốn vào trận đại chiến.
Lai Ngang vừa niệm chú ngữ xong, thần hồn Cái Thụy Lạp liền hóa thành một đạo kim quang lao vào Đọa Lạc Thiên Sứ phía trên cao, giống như một tia sét lướt qua không trung.
"Oanh" Một tiếng nổ đọng trời vang lên, một quyền của thần hồn Cái Thụy Lạp đánh bay Đọa Lạc Thiên Sứ, tuy nhiên thần sắc nó hiện tại hơi thẫn thờ nhưng khí tức cường giả liên tục lan khắp trường đấu, làm cho toàn bộ các quan chiến giả có cảm giác linh hồn bủn rủn.
Bất quá, Cái Thụy Lạp không còn nhớ được mọi pháp lực trước khi chết, hiện tại tuy mạnh nhưng chịu hạn chế về thể chất của vong linh, khí thế có thừa nhưng sức mạnh không đủ. Một quyền này đánh văng Đọa Lạc Thiên Sứ nhưng căn bản khó có thê hủy diệt nổi đối phương.
Đọa Lạc Thiên Sứ đã được Càn Thi phái tế luyện cả ngàn lần, thân thể mạnh mẽ đến độ khó tưởng tượng, bị dánh văng mấy chục trượng mới ổn định thân hình được, hai cánh lại vỗ mạnh, tử khí ngập trời lan tỏa.
Đọa Lạc Thiên Sứ cùng thần hồn Cái Thụy Lạp lại quấn lấy nhau. Cương phong bùng lên mênh mông, kình khí ầm ầm, nhất thời không trung trở thành nơi đại chiến giữa thần hồn và thần thi.
Những người quan chiến dưới mặt đất chăm chú quan sát, có lẽ sức mạnh của Cái Thụy Lạp và Đọa Lạc Thiên Sứ hiện không địch nổi cao thủ nhân loại ngũ giai đại thành nhưng khí tức cường giả của cả hai không phải là thứ nhân loại có được. Thần hồn và thần thi đại chiến, là cho chúng nhân trên mặt đất huyết khí sục sôi.
Khóe miệng Lai Ngang lộ ra nét cười. y lẩm nhẩm niệm chú ngữ, Cái Thụy Lạp đột ngột ôm lấy Đọa Lạc Thiên Sứ, thân ảnh màu vàng kim dần mờ đi, cuối cùng đột nhiên biến mất.
Đọa Lạc Thiên Sứ liên tục run rẩy, tựa hồ muốn tránh né, phản kháng. Chúng nhân Càn Thi phái kinh hoàng, họ hiểu thần hồn đã nhập vào thân thể Đọa Lạc Thiên Sứ. Cùng nghiên cứu người chết nên Càn Thi phái từng nghe qua một số bí pháp của vong linh ma pháp sư. Loại đang được thi triển chính là vong linh đoạt xá, thuộc nhóm tà ác vô cùng.
Nếu là người thường bị vong linh nhập vào, e rằng tức khắc mất mạng, Đọa Lạc Thiên Sứ là tử vật, không có ý thức độc lập chân chính, trong óc chỉ được lưu giữ một vài mệnh lệnh cơ giới, bất quá tình thế hiện tại vô cùng bất lợi, hình như thần hồn dần dần khống chế được thân thể Đọa Lạc Thiên Sứ.
Quả nhiên, nửa khắc sau, Cái Thụy Lạp đã chiếm cứ thành công thân thể của Đọa Lạc Thiên Sứ, quét sạch mọi mệnh lệnh Càn Thi phái thiết lập trong não Đọa Lạc Thiên Sứ.
Sắc mặt Cổ Phong cực kí khó coi, nếu muốn đưa Đọa Lạc Thiên Sứ trở về tình trạng ban đầu e rằng phải động chân động tay không ít.
Đồng thời người Càn Thi phái có cảm giác hết sức mất mặt. Lần trước bị Thần Nam chặt đứt một Đọa Lạc Thiên Sứ, hôm nay, trong buổi khai phái đại điển định lập uy, kết quả trận đầu đã thảm bại., điều này làm bọn họ có chút không tiếp nhận được, họ thật không thể tưởng tượng nổi đào đâu ra thứ quái thai trẻ tuổi này.
Lúc này, Lai Ngang lại lên tiếng:
"Tiếp tục đánh!." Đọa Lạc Thiên Sứ nhanh nhẹn lao tới bạch dực thiên sứđang ở trên không trung, chúng nhân Càn Thi phái thất kinh, thần hồn đã chiếm được thân thể Đọa Lạc Thiên Sứ. Nếu y cùng đại chiến với bạch dực thiên sứ, bọn họ thật sự không thể chịu đựng nổi.
Cả hai thên sứ đều có lực lượng mạn mé, nếu để hai thiên sứ đều có sức mạnh hủy diệt quyết chiến có khác nào tự tàn sát nghiêm trọng?
Nhiều lão nhân không ngồi yên nổi, đứng bật dậy, một vị lão nhân rung ngọc bản, nhanh chóng lệnh cho bạch dực thiên sứ tránh né, không được nghênh chiến.
Phần lớn quan chiến giả đều tỏ ra bất mãn, tiếng huýt gió vang trời.
Chúng nhâni Càn Thi phái không nhịn được nữa rồi, vốn định mượn đại điển để lập uy, không ngờ lại thành mất mặt cỡ này. Một lão nhân vội nói:
"Hôm nay là khai phái đại điển, không thể để thế này được, đổi ngay một Thượng Cổ Kì Thi siêu cường ra, bằng không Càn Thi phái nhất định trở thành trò cười cho tu luyện giới."
Nếu không phải trước mặt các quan chiến giả, mấy vị lão nhân này e đã cùng Lai Ngang động thủ rồi, nhưng đây là quyết chiến công bằng, bọn họ cũng chẳng có biện pháp nào.
Lúc đó giáo chủ của Càn Thi phái ngồi chính giữa đột nhiên nhẹ nhàng mở hai mắt, nói:
"Mời vô địch linh thi ra đi." "Hình như không nên kinh động đến linh thi a, đối phó với một thần hồn hà tất kinh động linh thi?" Phái chủ Càn Thi phái đáp:
"Nếu xét về thực lực, ta và Cổ Phong có thể thắng được hắn, nhưng ở Sở đô chúng ta đã mất mặt một lần rồi, khai phái đại điển hôm nay lại thêm một lần mất sĩ diện trước mặt bao nhiêu người, nếu không lộ ra một chút sức mạnh chấn nhiếp cả tu luyện giới thì chúng ta còn mặt mũi nào nữa đây!"
Sau khi nghe thấy thế, mấy vị lão nhân nhanh chóng lùi lại phía sau. Bạch dực thiên sứ trên không liên tục bị động tránh né, Đọa Lạc Thiên Sứ bám theo sát. Quan chiến giả ồn ào bàn tán, khai phái đại điển của Càn Thi phái lại trở thành một vở hài kịch.
Đúng vào lúc đó, đất trời dậy lên màu máu, mọi người không thấy gì ngoài một màu đỏ vô tận, không ngửi thấy gì ngoài mùi máu tanh nồng.
Mọi người đang kinh ngạc bất định, cho rằng mạt nhật đã tới thì huyết quang tan biến, từ trong trang viên của Càn Thi phái ngùn ngụt bốc lên một cỗ ma khí ngập trời, nháy mắt đã che kín tất cả.
Những tu luyện giả trong bóng tối đều cảm thấy kinh hãi, sức mạnh này quá ư đáng sợ, cái này rốt cuộc là có dạng quái vật như vầy tồn tại a!
Trạng thái đó không duy trì lâu, ma khí đen ngòm vô tận rút đi nhanh như nước triều, mọi vật lại hiện ra rõ ràng, tất cả mọi người đều có cảm giác như trải qua cả đời.
Mọi người vừa thở ra một hơi, liền đó lại kinh ngạc, một cỗ quan tài thủy tinh lấp lánh hào quang bảy màu từ trong trang viên phá không bay tới, kéo thành một vệt hào quang phía sau.
Thần Nam đờ người nhìn lên quan tài thủy tinh trên không, hắn cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng, nước mắt âm thầm lăn dài xuống má. Hắn muốn khống chế tình cảm bản thân nhưng không thể ức chế.
Trong giây phút này, lòng hắn bi thương vô hạn, phảng phất như mất đi cả thế giới.
Thủy tinh quan bay đến bên trên trường đấu, lao thẳng vào chỗ Đọa Lạc Thiên Sứ. Mọi người đều ngơ ngẩn, đây là tu vi bậc nào mà có thể điều khiển một cỗ quan tài thủy tinh phá không tấn công địch nhân, đúng là khiến người ta chấn kinh!
"Oanh!" Thủy tinh quan tiến sát đến sau lưng Đọa Lạc Thiên Sứ, đột nhiên hung ác đánh thẳng vào trên thân (thiên sứ), một đòn đánh văng đi ba, bốn chục trượng, trên không trung tung bay vô số sợi lông màu xám.
Thần hồn Cái Thụy Lạp loáng lên, bay khỏi thân thể Đọa Lạc Thiên Sứ, ngây ngốc nhìn vào thủy tinh quan đang lơ lửng trên không trung.
Mọi người bên dưới mặt đất sôi lên, sưk việc bày ra trước mắt quá ư chấn động. Giờ họ mới hiểu ở trong quan tài tuyệt không phải là người, tất nhiên là một trong ba vô địch thi vương ác danh vang truyền mấy ngàn năm.
E rằng chỉ cần ba cổ thi này cũng có thể gây ra cảnh tượng đáng sợ máu nhuộm trời xanh, ma vân che khuất mặt trời.
Lai Ngang lập tức biến sắc, hắn không ngờ Càn Thi phái lại có loại Kì Thi đáng sợ đến thế, vừa mới định triệu hoán thần hồn Cái Thụy Lạp về, thì phát hiện một luồng sức mạnh kinh khủng đang tỏa khắp không gian, chế trụ thân hình khiến hắn, khiến cho không thể nói năng hay động đậy.
Nắp quan tài thủy tinh thình lình bật mở, đập thẳng vào ngực thần hồn, chấn bay ns đi mấy chục trượng.
Hai cánh tay như sương như ngọc bám vào thành quan tài, tỏa ra hào quang lấp lánh, mọi người đều nín thở, từ đôi tay ngọc hoàn mĩ thế này có thể tưởng tượng được tuyệt thế tư dung của người trong đó, thật sự là một cổ thi sao?
Sao có khả năng đó! Vào lúc này, mọi người đều không tin nữ tử là một cổ thi. Mái tóc mây lất phất bay, nữ tử trong quan tài chầm chậm ngồi dậy, làn mi nhíu chặt, sống cao vút, cặp môi hồng tươi, hàm răng như ngọc, tuyệt thế tiên nhan chấn động thiên hạ xuất hiện trước mắt, mọi người đều ngơ ngẩn.
"Chim sa cá lặn", "Nguyệt thẹn hoa nhường", "Nghiêng nước nghiêng thành", đem những cụm từ này đi hình dung nữ tử trước mắt thì cũng có phần tầm thường. Dung nhan kiều diễm kinh người kia tựa hồ không thuộc về trần gian, không có khí tức trần thế. Thiếu nữ đứng dậy, vẫn nhắm chặt hai mắt, hai mắt vẫn nhắm, hiển thị ra tư thế xuất trần, có chút hoạt bát.
Thiếu nữ khẽ ngẩng đầu, ngay sát na mở bừng mắt, hai đạo huyết quang rọi đến chân trời bừng lên, sau đó nàng lạnh lùng quét nhìn một vòng khắp cả chúng nhân.
Mọi người như thể từ tiên giới bị đày xuống địa ngục, ánh mắt thiếu nữ đáng sợ như vậy, hai đạo huyết quang tà dị cùng cực khiến không ai không cảm thấy ớn lạnh đến xương tủy. Tuyệt thế tư dung vừa nãy còn khiến mọi người phơi phới như gió xuân, giờ như sa vào hố băng? Khí chất của thiếu nũ trước sau thực là khác nhau quá xa.
"Phốc!" Thần Nam há miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi, hắn nghe thấy thanh âm tim mình vụn vỡ, cảm giác như thế giới trước mắt âm u vô tận, hắn có cảm giác như đã đánh mất cả thế giới. Hai mắt hắn đỏ ngầu, mái tóc rối bời tung bay, ngẩng mặt lên trời thét lớn:
"A a...Ta muốn nghịch thiên!"