Thần Mộ
Chương 141: Kinh thiên đại cục
Lăng Vân được Không gian ma pháp quyển trục đưa đi một sơn cốc cách đó năm dặm. Sau hơn hai canh giờ lặn lội vất vả, cuối cùng gã đã tìm được đường về và phát hiện ra con Thanh sắc Á long của Nữ bạo long kị sỹ. Điều này khiến cho gã vô cùng vui mừng, nhanh chóng chạy tới. Á long không hề lạ gì gã, không hề có chút thù địch gì với gã cả.
Bản tính bỉ ổi, vô sỉ của Lăng Vân một lần nữa lại phát huy tác dụng. Sau một lúc lâu thuyết phục và gạ gẫm, Á long đã đưa gã bay xa khỏi ngọn núi lớn, bay về phía Tội Ác chi thành, hơn nữa tốc độ lại còn nhanh gấp đôi thường ngày.
Rồng mặc dù là một loài vật thông minh nhưng không thể giảo hoạt như con người được. Á long đã bị Lăng Vân lừa gạt, cứ tưởng rằng chủ nhân của mình đang mong mỏi cao thủ của Tội Ác chi thành tới cứu viện mà không hề biết rằng kẻ trước mặt mới chính là tên đao phủ thật sự.
Mộng Khả Nhi nhìn thấy Lăng Vân cưỡi trên lưng Á long từ trên đỉnh núi bay qua, trong mắt nàng ta lộ ra vẻ khác lạ, muốn bay lên không trung, nhưng cuối cùng lại dừng lại. Suốt thời gian này nàng ta không phát ra một lời nào.
Lăng Vân sau khi tới Tội Ác chi thành, không lập tức chạy tới Thần Phong học viện mà ngay khi bước vào thành liền viết một bức thư: "Mau phái cao thủ tinh nhuệ nhất trong gia tộc cưỡi Phi long tới giúp ta..."
Hàng nghìn chữ được gã viết ra, sau đó buộc vào chân chim bồ câu đưa thư, thả bay đi. Sau khi hoàn thành những việc này Lăng Vân mới tới Thần Phong học viện.
o0o
Vô Danh Thần ma trong lòng dần dần bình tĩnh lại, ông ta nhìn thẳng vào Thần Nam nói: "Ngươi đã hỏi ta rất nhiều chuyện rồi, bây giờ hãy nói về ngươi đi. Ngươi rốt cuộc đến từ nơi nào? Tại sao lại hiểu được thứ ngôn ngữ cổ xưa mà ta nói? Ngươi có thân phận như thế nào? Tại sao trên người ngươi lại có nhiều điều kì quái như vậy?"
Thần Nam có chút xúc động, cuối cùng cũng nói tới bí mật có liên quan tới hắn. Với kiến thức của Vô Danh Thần ma, nhất định có thể nhìn ra bí mật trong người hắn.
Hắn từ từ bình tĩnh lại, sắp xếp lại từ ngữ, nói: "Trong quá khứ xa xôi, trời đất sáng sủa, chúng thần ở tít trên cao, tất cả mọi người đều sử dụng thứ ngôn ngữ mà bây giờ chúng ta đang nói... Ta chính là người của thời kỳ đó, chết trong một trận quyết đấu. Tuy nhiên khi ta một lần nữa mở mắt ra ta đã phát hiện ra cả thế giới đã thay đổi... Trước mắt ta là vô số quần thể mộ thần ma, thần linh ngày xưa đều đã chết hết. Ta đã sống lại từ bên trong thần mộ... Thời gian đã xóa nhòa tất cả, mọi thứ đều đã thay đổi..." Thần Nam giọng nghẹn ngào trầm lắng, cho dù bản thân thích ứng với cuộc sống của thế giới này nhưng lúc này trong lòng hắn vẫn cảm thấy trống trải lạc lõng...
Vô Danh Thần ma lặng yên lắng nghe. Đợi tới khi Thần Nam nói xong, ông ta đưa tay đặt lên người Thần Nam. Một lúc sau, vẻ mặt lộ ra sự ngạc nhiên, ông ta bắt đầu nhắm mắt lại suy nghĩ.
Phải rất lâu sau ông ta mới đưa tay về, mở con mắt duy nhất ra, nói: "Từ khi phát hiện ra sự thần bí trong người ngươi, ta luôn nghi ngờ rằng ngươi cũng giống như ta, cơ thể sớm đã chết đi, linh hồn bị giam cầm trong một cái xác đã chết."
Thần Nam nghe xong lời này, nhảy lùi về phía sau mấy bước. Hắn không tài nào có thể chấp nhận sự thật này, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Vô Danh Thần ma xua tay nói: "Đừng sợ hãi! Sự việc không hề đơn giản như vậy đâu! Hãy nghe ta nói hết đã! Ta vẫn luôn nghi ngờ có người cưỡng chế giam cầm hồn phách của ta trong cơ thể đã chết của ta. Vì vậy nhìn thấy người ngươi tràn ngập tử khí ta liền khẳng định được ngươi cũng là một 'người chết đang sống', bây giờ xem ra đúng là như vậy. Có thể khẳng định rằng, sau khi ngươi chết, quả thật có người đã giở thủ đoạn nào đó, Nghịch thiên cải mệnh, khiến cho ngươi hồi sinh! Trong người ngươi mặc dù ẩn chứa một lượng lớn tử khí nhưng cũng có một lượng rất lớn sinh khí. Sinh và tử cùng tồn tại với nhau, đây là một việc vô cùng kỳ lạ, lần đầu tiên ta mới trông thấy!"
Thần Nam trong lòng có được chút an ủi.
Vô Danh Thần ma tiếp tục nói: "Nếu như có người đang hấp hối, thì có thể "Nghịch thiên cải mệnh". Ta nghĩ rằng thế gian này có không ít những kẻ hùng mạnh có thể làm được điều đó. Nhưng nếu như là cứu sống một người đã chết từ rất lâu rồi, điều này đúng là vô cùng đáng sợ, thì đẳng cấp võ công này đúng là ngang bằng so với tạo hóa! Nghĩ một chút, nếu như hắn muốn há chẳng phải có thể hiệu triệu những hồn phách hùng mạnh đã chết từ lâu về hay sao? Ta quả thật không thể nào có thể tưởng tượng được là có kẻ như vậy tồn tại! Tuy nhiên cũng tốt, hắn còn thua kém xa so với những gì ta tưởng tượng."
Vô Danh Thần ma có vẻ nghĩ ngợi, một lát sau nói: "Ngươi có thể sống lại một mặt là dựa vào võ công vô thượng của người đó, đã Nghịch thiên cải mệnh cho ngươi, giúp ngươi tập hợp lại hồn phách đã thất tán, giữ lại trong người ngươi, mặt khác dựa vào những linh khí mà các thần ma trong Thần Ma lăng viên phát ra, giúp ngươi tập trung sinh khí lại. Người giúp ngươi Nghịch thiên cải mệnh, có thủ pháp vô cùng kinh thiên, đã chú ý tới những thần ma đã chết từ rất lâu. Quả đúng là một thiên tài!"
Thần Nam tiêu tan những hoài nghi, thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng nữa.
Vô Danh Thần ma nhìn hắn, nói: "Thần Ma lăng viên là một vùng đất vô cùng đặc biệt, tràn ngập khí thần linh, rất dễ để tập trung sinh khí, là một nơi rất tốt để cho ngươi phục sinh. Nhưng trong đất trời, sinh tử gắn bó với nhau, có sinh khí là có tử khí. Người giúp ngươi Nghịch thiên cải mệnh chắc chắn rằng đã bố trí một trận pháp huyền bí khó đoán biết ở xung quanh mộ ngươi để ngăn chặn tử khí, thu thập sinh khí. Tuy nhiên tử khí không thể nào hoàn toàn bị ngăn lại ở bên ngoài trận. Trong lúc ngươi hấp thụ vô số sinh khí thì trong người ngươi cũng đồng thời tích lũy không ít tử khí. Chỉ có điều sinh khí nhiều hơn một chút. Tuy nhiên một ngày nào đó kết cấu này bị phá vỡ, ngươi sẽ rơi vào nơi mà vạn kiếp không thể phục sinh."
Thần Nam kinh hãi. Hắn không thể ngờ rằng có thể có mầm họa lớn như vậy?
Vô Danh Thần ma nói: "Duy nhất có một cách là ép toàn bộ tử khí trong người ra bên ngoài, như vậy mới có thể loại bỏ toàn bộ mầm họa. Tuy nhiên một khi thực hiện sẽ ảnh hưởng tới toàn có thể, không cẩn thận mộ chút thôi là có thể làm loạn đi kết cấu sinh tử. Nếu như vậy, ngươi sẽ hoàn toàn biến mất, sẽ không thể nào có thể lại tập trung hồn phách nữa, vì vậy cho dù là ta cũng không dám giúp ngươi."
Thần Nam kinh hãi, những bí mật mở đầu của việc phục sinh đã có nhiều điều phải lo buồn đến thế!
Vô Danh Thần ma an ủi Thần Nam nói: "Tử khí trong người ngươi mặc dù khó có thể ép ra ngoài nhưng nếu như không có chuyện gì bất thường xảy ra, cái kết cấu sinh tử không hay ho gì đó cũng không dễ dàng gì bị phá vỡ. Nói tóm lại là ngươi sẽ không có nguy hiểm gì xảy ra đâu."
Thần Nam thì không nghĩ như vậy. Hắn thấy trong người mình giống như đang giấu một thùng thuốc nổ, chỉ cần không cận thận là có thể nổ tung.
Vô Danh Thần ma nói: "Kết cấu sinh tử vô cùng ổn định, đó vẫn không phải là mầm họa lớn nhất của ngươi. Mầm họa lớn nhất của ngươi tới từ sức mạnh Thần ma ở trong chính người ngươi. Người giúp ngươi Nghịch thiên cải mệnh mặc dù pháp lực vô biên nhưng vẫn chưa tính tới một biến cố khác. Khi khí thần linh tập trung sinh khí, sức mạnh Thần ma của chúng thần ma phát ra cũng tập trung lại. Sức mạnh Thần ma hàng vạn năm qua tập trung, tích lũy trong người ngươi, đã đạt tới một mức độ khách quan. Khi tinh thần ngươi hoảng hốt, ta mở thiên nhãn đã phát hiện hai quang cầu do sức mạnh Thần ma tập trung ở trong người ngươi. Chúng đã phát ra từng hồi sinh mệnh mạch động, rõ ràng là hai vật sống. Ta sợ rằng một ngày nào đó ngươi sẽ bị chúng cắn lại."
Thần Nam có chút căng thẳng nói: "Ông cho rằng khi nào chúng có thể phản lại ta?"
"Điều này rất khó nói. Tuy nhiên có điều có thể khẳng định là, bọn chúng đang mượn cơ thể ngươi để lớn lên, sớm muộn gì cũng có một ngày chúng quay lại cắn ngươi, sau đó phá cơ thể ngươi thoát ra."
Thần Nam suy nghĩ. Trong tích tắc, lòng hắn chợt vụt lên một ý nghĩ hoang đường, nhưng có chút không thể cười được, rất đáng sợ. Hắn thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng vô cùng sợ hãi, run run nói: "Nói như vậy, cơ thể ta đối với bọn chúng mà nói há chẳng phải là một chiếc lò sưởi sao?"
"Chính là như vậy!" Vô Danh Thần ma trả lời, đột nhiên ông ta dường như hiểu ra ý của Thần Nam, con mắt duy nhất phóng ra hồng quang đáng sợ, thất thanh nói: "Ngươi... ngươi cho rằng..."
Thần Nam cảm thấy trong lòng khiếp đảm. Hắn gượng cười nói: "Một người có sức mạnh kinh thiên động địa làm sao lại có thể vô duyên vô cớ cứu ta chứ? Ta nghĩ tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn ta. Ta chẳng qua chỉ là một chiếc lò sưởi đáng thương mà thôi, kết quả mà hắn mong muốn chính là hai sinh mệnh ở trong người ta tới được thế giới này..."
"Thủ đoạn đáng sợ! Một cục diện khủng khiếp!" Vô Danh Thần ma cũng lộ ra vẻ kinh ngạc hãi hùng. Ông ta trầm giọng nói: "Nếu như đây đúng là kết cục mà kẻ đó bày ra, kết cục mà hắn hy vọng chắc chắn vô cùng cao xa. Một cục diện kinh thiên động địa, cần phải dùng thời gian cả vạn năm để hoàn thành, hắn đúng là một kẻ rất lợi hại! Hắn rốt cuộc là ai? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?"
Vô Danh Thần ma đột nhiên lộ ra vẻ đau khổ, nắm chặt lấy mái tóc dài đỏ hoe của mình. Ông ta dường như cố gắng nghĩ lại điều gì, dường như nắm bắt được bản chất của vấn đề, khuôn mặt dữ tợn méo xệch, nhưng cuối cùng ông ta cũng chỉ đau khổ gầm lên một tiếng, bất lực thở dài. Thần Nam lặng yên, nếu như những phỏng đoán này là sự thật, tất cả quả thực quá đáng sợ.
Rốt cuộc là cứu giúp một cách có thiện ý hay là một khổ tâm sắp đặt để tạo ra một kết cục kinh thiên, tất cả vẫn còn là một câu đố chưa có lời giải.
Nếu như là thiện ý cứu giúp thì chẳng nói làm gì. Thế giới này vẫn thường có một số thứ khiến người ta khó mà tưởng tượng được, những việc may mắn đột nhiên xảy ra. Nhưng nếu như là khổ tâm sắp đặt, cố tạo ra một đại cục, thế thì người bày đặt ra quả thật vô cùng đáng sợ!
Pháp lực thông thiên, suy nghĩ bí ẩn, khổ tâm sắp đặt trong hàng vạn năm, hắn ta rốt cuộc là một người như thế nào? Hắn ta rốt cuộc muốn làm gì? Hắn ta đang chờ đợi một kết cục như thế nào?
Gió nhẹ nhẹ thổi tới, thổi rối tung mái tóc dài của Thần Nam, cũng thổi loạn trái tim hắn. Lúc này hắn cảm thấy thật mịt mù. Vốn là một người thanh niên bình thường của vạn năm trước, sau khi chết đi một vạn năm, đã phục sinh từ trong một thần mộ thời xa xưa, câu đố phục sinh xuyên suốt vạn năm, ẩn chứa biết bao bí mật, chứa đựng biết bao nhiêu âm mưu thần bí, biết bao mây mù bao phủ....
Vô Danh Thần ma thở dài, vỗ vai hắn nói: "Ngươi đừng lo lắng, tất cả chỉ là suy đoán mà thôi, sự thật là thế nào, bây giờ vẫn chưa đoán ra được. Ta cho rằng những gì xảy ra với ngươi chưa hẳn đã là một âm mưu, chắc không phải là một kẻ nào đó khổ nghĩ để tạo ra một kết cục nào đó. Ngươi hãy cố gắng suy nghĩ lại. Nếu có chuyện gì quan trọng, có manh mối gì đáng giá, nói cho ta biết, không chừng ta có thể đoán ra điều gì?"