Làm sạch miệng vết thương xong, Trương Hiểu Vũ lấy ra ba khỏa Tinh Nguyên Đan, bóp nát rồi thoa lên miệng vết thương, nhìn qua không nhìn thấy lỗ máu nữa, Trương Hiểu Vũ vỗ vỗ Phún Hỏa Tích Dịch, nói: "Nghỉ ngơi một ngày thì tốt rồi, không nên lộn xộn."
Phún Hỏa Tích Dịch ngoan ngoãn hơn rất nhiều, an nhàn khép mí mắt lại, đã ngủ rồi.
Suy nghĩ cho đoạn đường sắp tới, Trương Hiểu Vũ không thể không ở bên cạnh đợi Phún Hỏa Tích Dịch hồi phục, ngẩn ngơ một chút đã qua hai ngày, trong hai ngày này, miệng vết thương của Phún Hỏa Tích Dịch đã bắt đầu đóng vảy, tốt lên rất nhiều. Làm cho Trương Hiểu Vũ cảm thán thể chất hoang thú thật đúng là biến thái, nếu như nhân loại bị trúng một kiếm này, không chết cũng phải dưỡng thương rất lâu.
Gió trước mặt mạnh mẽ thổi tới, vai đeo đại kiếm Trương Hiểu Vũ đứng ở trên lưng Phún Hỏa Tích Dịch, nhìn cát vàng dày đặc nhanh chóng bị gạt ra, cảnh vật hai bên cấp tốc lui về phía sau, lập tức sảng khoái kêu lên.