Thần Kiếm Kim Thoa

Chương 30: Miêu Cương độc phụ


Chương trước Chương tiếp

Trên thạch sàng chừng như đang có ba người nằm bất động, vì khoảng cách khá xa, lại bị Trường Phát Quái Nhân đứng án ngay trước mặt, cho nên không nhìn thấy rõ. Thế nhưng vừa nhìn, Mai Quân Bích cũng đoán định ngay ba người này tất phải là Thôi Huệ, Thượng Quan Yến và Chúc Ưng Dương chứ chẳng nghi.

Mai Quân Bích nghĩ ngay bọn họ ba người hẳn đều bị khống chế huyệt đạo chẳng nhúc nhích gì được, nhưng tạm thời thì không nguy hại gì đến tính mạng, điều này khiến cho chàng tạm thời bớt lo lắng trong lòng.

Trường Phát Quái Nhân tuy công lực thâm hậu, nhưng chưa hẳn chàng không đối phó được.

Chàng trầm ngâm suy nghĩ, Trường Phát Quái Nhân chừng như đã đoán ra tâm ý của chàng, đột nhiên mặt hiện nụ cười nanh ác, chân thoái ba bước, cất tiếng quát :

- Thiếu niên nhân, ngươi định cướp người trong tay lão bà ta đấy sao? Hừ! Ngươi nằm mộng chăng, nếu như ngươi còn tiến thêm một bước, ta sẽ giết chúng trước!

Thì ra quái nhân này là một phu nhân, thảo nào mà giọng nói the thé khó nghe.

Bà ta vừa nói vừa giơ tay trảo khô gầy như que củi lên như sắp chộp xuống.

Mai Quân Bích nhìn thấy bà tay thoái lùi thân pháp nhanh không tưởng, khi nói thì rít lên rùng rợn, với hạng người nanh ác như thế này thì nói được tất làm được.

Trong lòng phát cấp, hai mắt trừng lên, quát lớn :

- Ngừng tay! Bọn họ ba người thân thụ trọng thương, công lực thất tán, ngươi bắt họ về xuống đây làm gì?

Tiếng nói như sấm, thần uy lẫm lẫm của chàng quả nhiên khiến cho quái bà bà chấn động ngớ người.

Hữu trảo từ từ hạ xuống, hốt nhiên thở nhẹ dài một hơi, giọng dịu lại nói :

- Thiến niên nhân, chớ hoảng! Lão bà tử ta vừa rồi vì thấy hai oa nữ này chừng như trúng phải Kim Tuyến Đào Hoa trùng vừa uống được Bách Độc tán, độc tuy giải hết nhưng công lực cũng chưa hồi phục, và gã thiếu niên kia thì thương thế vừa khỏi, cho nên mới mang bọn họ xuống đây có ý cứu bọn họ thôi!

Mai Quân Bích vừa rồi khi mới đặt chân xuống đây liền bị đối phương tập kích, lại thêm hình thù quái dị của bà ta khiến chàng chỉ nghĩ đến một nhân vật ác đạo, cho nên giờ nghe bà ta nói mang bọn Thôi Huệ ba người xuống đây cứu chữa thì thật khó tin.

Bất giác đầu mày chau lại, thấp giọng nói :

- Nói vậy bà có hảo ý, thế nhưng hai vị muội muội của ta trúng phải Kim Tuyến Đào Hoa trùng, song đã uống Bách Độc tán có đến bốn năm canh giờ rồi, chỉ cần qua thêm một hai canh giờ nữa thì công lực có thể hồi phục. Còn vị huynh đệ họ Chúc kia vừa rồi trúng phải thủ pháp Ngũ Âm Tuyệt Mạch, nhưng cũng đã được tại hạ đã thông kinh mạch, thương thế đã lành, chỉ cần tịnh dưỡng điều hòa khí huyết một thời gian ngắn là hồi phục nguyên khí. Cho nên giờ xin cứ để tại hạ mang ba người này đi!

Trường Phát Quái Nhân trương con mắt độc nhất ngưng nhìn Mai Quân Bích, nghe chàng nói thế đột nhiên ngửa cổ cất tiếng cười dài khanh khách, nói :

- Chẳng lẽ lão thân nói láo ngươi sao?

Vừa nói vừa giơ cánh tay khẳng khiu lên tác thế như muốn xuất thủ, nhất là trong ánh mắt độc nhất kia hằn lửa oán độc phẫn nộ.

Mai Quân Bích thấy đối phương hỉ nộ bất thường thì trong lòng đã đề phòng, tay trái án ngang trước ngực, tay phải vòng ra ngoài, ngầm vận Bát Nhã thiền công hộ kín toàn thân, nên lúc này nhìn thấy đối phương chuẩn bị phác tác thì vẫn hiên ngang đỉnh lập, thần thái oai nghi.

Trường Phát Quái Nhân nhìn Mai Quân Bích một cái, rồi bất giác lại buông tiếng thở dài, tay trảo lại từ từ hạ xuống, nhẹ giọng nói :

- Thiếu niên nhân, điều này cũng chẳng trách ngươi được, chưa nói là hình thù quái dị này cũng đủ khiến cho ngươi khó tin, mà ngay như mười năm về trước, chỉ cần ngươi nghe đến lai lịch của ta nhất định ngươi sẽ không bao giờ tin. Thực tình thì ta nói những lời này đều là chân thực, không sai, lão bà tử ta chính muốn cứu bọn chúng, mà xuất phát điểm là vì chính ta. Nhưng vì lão bà tử ta bình sinh chưa từng chịu một ân huệ của ai.

Nói đến đó, bà ta chừng như nhớ lại chuyện dĩ vãng trong đầu, ngầm thở dài một hơi, hai hàm răng nghiến chặt, sau tiếng cười nghe còn thảm hơn cả tiếng khóc bà ta mới nói tiếp :

- Mười năm rồi, thiếu niên nhân, thời gian mười năm xem ra cũng không gọi là ngắn chứ? Mười năm ròng rã lão bà tử ta chôn thân sâu trong huyệt động này không nhìn thấy ánh mặt trời, ta lẽ nào không muốn có thể trợ giúp được người nào đó, để người ta cũng có thể cứu giúp ta thoát ra khỏi đây...

Mai Quân Bích trong lòng lấy làm kỳ, cứ như một chưởng vừa rồi tiếp bà ta mà nói, thì công lực bà ta quyết không thua kém gì Hồng Đăng phu nhân, đồng thời thủ pháp còn có chỗ ảo diệu như còn chưa xuất ra, vậy lẽ nào chỉ một thạch động cỏn con này lại có thể giam khốn được bà ta? Thế mà rành rành lại bị giam đến mười năm, lại nghe khẩu khí bà ta thì chừng như cần phải có người ngoài trợ giúp thì bà ta mới có thể thoát ra được đây, điều này thực khiến cho chàng khó hiểu!

Vừa nghĩ đến đó thì đã nghe Trường Phát Quái Nhân nói tiếp :

- Hai nữ oa nhi này ngươi nói không sai, bọn họ trúng Kim Tuyến Đào Hoa trùng tuy đã uống Bách Độc tán, trùng độc bị đẩy ra khỏi cơ thể. Thế nhưng sau sáu canh giờ nói là hồi phục, kỳ thực chỉ có thể là cử động tay chân mà thôi, có khác gì một người bình thường không biết võ công cử động tay chân? Cho nên phải nói cho đúng là sau sáu canh giờ chỉ mới có thể cử động tay chân, đi đứng bình thường, chứ không phải là hồi phục chân khí của một người lượng võ công.

Bách Độc tán ban đầu chế ra chỉ là một loại thuốc thanh tả bách độc, trong đó chủ vị là một vị thuốc có tác dụng tả hạ thần hiệu. Nhưng vì tính công phạt quá mãnh liệt, cho nên gây thương tổn nặng đến chân nguyên tạng phủ, nhất là nội gia chân khí hao tổn quá nặng, cho nên trong sáu canh giờ sau khi uống thuốc toàn thân mềm nhũn vô lực, muốn hồi phục chân lực thì không thể sớm hơn một trăm ngày. Chính vì khuyết điểm lớn của vị chủ dược này như thế, cho nên lão bà tử ta bỏ ra hai mươi năm tâm huyết nghiên cứu, mới chế thành công một loại thuốc bổ chân nguyên gọi là Bổ Thiên Tủy. Sau sáu canh giờ khi uống Bách Độc tán, uống thêm loại thuốc này chỉ cần thêm sáu canh giờ nữa, chẳng những hồi phục chân lực mà công lực còn tăng hơn trước nữa.

Người luyện công, chỉ cần uống một viên đan dược này, chí ít cũng tăng được hai năm công lực. Có điều thuốc này phối chế còn khó hơn Bách Độc tán, hơn nữa năm xưa lão bà tử ta rất ít khi dùng đến Bách Độc tán, nên cũng rất hạn chế dùng đến viên Bổ Thiên Tủy này, chính vì điều này mà lão quỷ chỉ mới biết một mà không biết hai!

Mai Quân Bích lẳng lặng lắng nghe bà ta kể hết, trong lòng bất chợt nhớ đến một nhân vật, buột miệng nói :

- A! Chẳng lẽ bà... bà là... Miêu Cương...

Chàng nhận thấy hai tiếng “Độc Phụ” quá bất nhã, cho nên bỏ lửng không nói tiếp.

- Miêu Cương Độc Phụ.

Nhưng Trường Phát Quái Nhân đã tiếp lời chàng nói ngay, rồi ngửa cổ cất tiếng cười một tràng dài quái dị, tiếng cười đanh lạnh nghe đến chói tai, chừng như sâu trong tâm khảm bà ta chứa một nỗi uất hận lẫn phẫn nộ, nhưng sau tràng cười ấy bà ta trở lại bình thường hòa hoãn nói :

- Lão bà tử ta chính là Miêu Cương Độc Phụ, mười năm rồi Miêu Cương Độc Phụ không còn bóng dáng trên giang hồ, đúng là đã mười năm rồi! Thiếu niên nhân, ngươi biết cái tên này chứ? A! Ngươi là đệ tử của vị cao nhân nào?

Mai Quân Bích thấy người này tính khí vui giận thất thường, chừng như bị một kích động nào rất nặng nề trong quá khứ, bất giác lòng sinh đồng cảm, chàng cười nhẹ nhàng nói :

- Tiểu sinh là Mai Quân Bích, môn hạ phái Thiên Thai!

Trong ánh mắt độc nhất của Miêu Cương Độc Phụ chừng như có chút không tin, vì trước giờ bà ta chưa từng nghe nói đến một môn phái nào có tên như thế, qua một lúc mới thấy bà ta gật khẽ đầu nói :

- Thiến niên nhân, võ học của ngươi thật đáng kinh thế ngạc tục, có thể tiếp được một chiêu Huyền Băng trảo với năm thành công lực của lão bà tử ta, trong đương kim võ lâm không có được mấy người. Xem ra hôm nay lão bà tử ta được cứu ra khỏi địa ngục này rồi!

Nói đến đó, trên khuôn mặt nhăn nheo già nua của bà ta ẩn hiện một nụ cười vui mừng.

Mai Quân Bích không nén nổi ngạc nhiên hỏi :

- Bằng thân thủ cao cường của lão bà bà, có thể nói đương kim võ lâm ít người địch nổi, lẽ nào mười năm qua sống trong hang tối này là do bị người khác giam cầm? Nếu như tiểu sinh có thể giúp được bà bà điều gì thì nhất quyết không khước từ.

Miêu Cương Độc Phụ nghe chàng nói thế thì chừng như rất xúc động, hai vai rung lên nhè nhẹ, nhưng đột nhiên “Hừ” một tiếng nói :

- Lão bà tử ta tuy mười năm sống giam mình trong bóng tối không nhìn thấy mặt trời nhưng bình sinh chưa từng nhận ân huệ của ai. Thiếu niên nhân, hảo ý tương trợ của ngươi, ta không thể tiếp nhận!

Mai Quân Bích ngớ người, trong lòng lại thấy con người bà ta càng cổ quái khó hiểu, vừa rồi rõ ràng là chính miệng bà ta nói ra thầm mong có người trợ giúp để thoát ra nơi này, giờ lại nói ngược như thế, đúng là cổ quái không hiểu nổi!

Tuy nghĩ thế, nhưng bên ngoài chàng vẫn giữ vẻ ôn tồn nói :

- Trên đời này người ta vốn vẫn thường giúp đỡ lẫn nhau, tiểu sinh nếu như có giúp được chút gì cho lão bà bà thì cũng chẳng đáng gọi gì là ân huệ, xin lão bà bà chớ bận tâm.

Miêu Cương Độc Phụ chừng như không kiên nhẫn được, cười nhạt nói :

- Lão bà tử ta xưa nay chẳng biết gì là tương trợ lẫn nhau, muốn ta nhận ân huệ thì trước tiên đối phương phải nhận ân huệ của ta. Lão bà tử ta mang bọn họ ba người xuống đây chính là vì ý đó. Bởi vì hai nữ oa nhi này nội tàng chân nguyên hao tổn quá nặng, muốn hồi phục được như cũ chí ít cũng mất một ba tháng mười ngày, suốt trong thời gian này thì chẳng khác gì một người không biết võ công. Còn gã thanh niên kia thì thân thụ trọng thương, tuy đã được ngươi đả thông kinh mạch nhưng cũng chỉ là mới bảo toàn tính mạng thôi, còn muốn hồi phục lại chân lực như cũ thì nhất định phải cần đến Bổ Thiên Tủy mới được. Chính vì thế trước tiên ta cho bọn chúng uống thuốc hồi phục chân lực, sau đó mới nhờ chúng giúp ta làm một việc, thế là coi như chẳng ai chịu ơn ai!

Mai Quân Bích hốt nhiên nhớ lại bọn Thôi Huệ ba người nằm trên bàn thạch cứng đờ người, bị Miêu Cương Độc Phụ điểm huyệt còn chưa giải, vội nói :

- Lão tiền bối nếu như có chỗ dùng đến bọn họ, xin nhanh giải khai huyệt đạo cho họ!

Miêu Cương Độc Phụ giọng lành lạnh nói :

- Ngươi muốn ta giải khai huyệt đạo cho bọn chúng, đúng chứ? Thực tình mà nói bọn chúng đều đã được ta cho uống Bổ Thiên Tủy, ta chỉ điểm thùy huyệt cho chúng ngủ một giấc mà thôi. Chỉ cần chốc nữa chúng tỉnh lại thì công lực hoàn toàn hồi phục!

Nói đến đó, bà ta im lặng một lúc, từ trong ánh mắt độc nhãn chiếu ra một tia hàn quang nhìn thẳng vào mặt Mai Quân Bích một lúc, hốt nhiên hoác miệng cười nói :

- Lão bà tử ta đã âm thầm chịu đựng đến mười năm nay rồi, vì sao giờ thêm một vài canh giờ lại không kiên nhẫn được chứ? Thiến niên nhân, ta nghĩ có lẽ ngươi cũng có chuyện gấp nào đó nữa, không thể chậm trễ quá lâu, huống gì địch nhân đối đầu võ công cũng chẳng phải tầm thường. Lão bà tử ta vốn định chờ cho bọn chúng cả ba tỉnh lại rồi mất thêm vài ngày nữa truyền võ công cho chúng vài chiêu khắc chế địch, rồi sau đó mới giờ chúng giúp ta một việc. Nhưng nghĩ lại với thân thủ như ngươi cũng quá đủ để làm chuyện này, cho nên ta định trước khi bọn chúng tỉnh lại nhờ ngươi giúp một tay, chờ đến khi bọn chúng tình lại thì có lẽ ngươi cũng đã làm xong việc, như thế đỡ mất thời gian, có thể cùng nhau lên đường. Có điều như lão bà tử ta đã nói là không muốn thụ ân bất cứ người nào, cho nên mới còn trù trừ chưa quyết.

Mai Quân Bích nghe thế thì cười thầm trong bụng, nghĩ vừa rồi ta nói ra thì bà ta không chịu, giờ thì lại chủ động nhắc lại, đúng là một con người thất thường.

- À! Đúng rồi, bà ta vì nghĩ võ công cũng không qua được ta nên giữ ba người này làm con tin chăng, đợi sau khi ta làm xong việc rồi mới chịu thả người?

Nếu đúng thế thì chuyện này nhất định rất khó khăn, nếu không thì với võ công như bà ta há lại chịu thúc thủ giam mình dưới huyệt động này mười năm ròng rã, phải chờ có người giúp đỡ mới ra được sao?

Trong lòng nghĩ thế, nhưng bên ngoài mặt vẫn giữ vẻ tự nhiên nói :

- Lão tiền bối xin cứ việc chỉ giáo, ngoài việc thương thiên hại lý ra thì chuyện gì vãn bối cũng xin tuân mệnh. Còn như chuyện tiền bối không muốn nhận ân huệ người khác, thế thì vừa rồi tiền bối đã cho bọn họ phục Bổ Thiên Tủy hồi phục chân lực, xem như đã ra ân cho bọn họ, vãn bối xin thay mặt bọn họ làm một chuyện cho tiền bối vậy.

Nào ngờ, chàng vừa nói dứt câu, Miêu Cương Độc Phụ buông rõ một tiếng “Không!”, nói một cách dứt khoát :

- Ngươi là ngươi, bọn chúng là bọn chúng, làm sao có thể xào xáo với nhau được? Ngươi muốn giúp lão bà tử thì trước tiên phải nhận ân huệ của ta, lão bà tử ta mười năm sống trong tuyệt động này vô tình khám phá ra bốn câu kệ mà người trong thiên hạ nằm mộng cũng không có...

Nói đến đó, bà ta bỗng bỏ lửng câu nói, buông tiếng thở dài rồi lẩm bẩm một mình :

- Nói thế chẳng lẽ không có duyên với lão bà tử ta sao, nếu không hà tất phải đến mười năm? Nói thực tình, trong mười năm nay lão bà tử ta thụ ân huệ quá nhiều rồi!

Những câu này chừng như là một cuộc thương lượng với nhau giữa tâm và khẩu trong con người bà ta.

Mai Quân Bích nghe cứ ngớ người ra chẳng hiểu bà ta đang nói gì, nói với ai? Thế nhưng không tiện lên tiếng hỏi...

Chỉ nghe bà ta nói tiếp với giọng cương quyết :

- Thiếu niên nhân, người từng nghe nói đến hai câu “động trung chi động, thiên ngoại phù vân” bao giờ chưa?

Mai Quân Bích thấy Miêu Cương Độc Phụ đột nhiên hỏi đến hai câu kệ ngữ, chẳng hiểu là có ý gì? Vội hỏi lại :

- Điều tiền bối vừa nói, phải chăng là chỉ đến hai báu vật võ lâm?

Miêu Cương Độc Phụ gật đầu đáp :

- Thiếu niên nhân, ngươi tuổi còn nhỏ mà xem ra biết chuyện giang hồ không ít chút nào.

Mai Quân Bích cười thầm trong bụng, bà ta cho chàng biết chuyện giang hồ thuộc như lòng bàn tay, nhưng thực tế thì chàng biết cũng chỉ có một chuyện này thôi.

Mai Quân Bích trong đầu còn nghĩ thì đã nghe Miêu Cương Độc Phụ nói tiếp :

- Thiếu niên nhân, ngươi biết danh hiệu của lão bà tử ta, tất cũng biết xuất thân lai lịch của ta. Ở Miêu Cương, ta nuôi dưỡng các loài độc trùng và trồng các loại độc dược thanh danh không nhỏ. Nào ngờ Cát Lan tiên sinh dòm ngó đến pho Độc kinh của ta, nên chẳng nghĩ gì đến tình phu phụ mà ngầm cho vào trà một loại kịch độc Hắc Sinh thảo của vùng Vân Quý cho ta uống. Nói đến loại Hắc Sinh thảo này thì độc tính cực mạnh, chỉ cần uống vào là lập tức khiến cho người ta bì phu đen lại, không thể phơi dưới ánh nắng mặt trời, nếu không chỉ cần gặp phải ánh mặt trời chiếu vào, sẽ làm cho da thịt nứt ra, ngũ quan xuất huyết mà chết ngay tức khắc.

Hắn tuy giam ta vào trong mật thất, nhưng biết võ công ta vẫn còn, cho nên chỉ ở cách phòng hỏi vọng sang bức ta giao pho Độc Kinh ra. Nào ngờ chính tối hôm ấy chạy thoát ra khỏi mật thất, vốn định chạy lên núi tìm mấy loại dược thảo chuyên giải độc Hắc Sinh thảo, rồi tìm nơi phối chế. Nhưng không ngờ lão quỷ phát hiện ra ta chạy thoát thì vừa kinh hoảng vừa khiếp sợ, liền truy đuổi theo, chúng ta đánh nhau một trận trong núi có đến hai canh giờ liền bất phân thắng bại, bấy giờ đã nhìn thấy phía đông mặt trời bắt đầu mọc... ài...

Miêu Cương Độc Phụ kể đến đó, ngừng lại thét dài một tiếng, lắc đầu tỏ ra vẻ tiếc rẻ nói tiếp :

- Ta biết một khi chỉ cần để ánh nắng mặt trời chiếu vào người là khó sống, ta tức giận xuất mấy chiêu tuyệt học, lão quỷ bị trúng một chiêu Huyền Băng trảo của ta quay đầu bỏ chạy, nhưng ta thì đã không còn thời gian nên chẳng truy sát được. Ta vô tình tìm đến ẩn thân trong động này, chờ tối đến mới lần ra ngoài đi tìm thuốc... Hừ! Lão quỷ thật hiểm độc, hắn cũng biết điều này, cho nên ban ngày đã nhổ sạch loại cây thuốc này đến cái rễ cũng không còn, khiến ta hằng đêm đi về hai bàn tay trắng.

Lão quỷ cũng biết ta chỉ náu thân trong hang động lân cận, nên quyết tâm tìm diệt ta cho bằng được, nhưng chẳng thể nào lần ra được tung tích của ta. Cho nên, với lão quỷ thì xem như ta đã chết trong thâm sơn cùng cốc. Thực ra thì khi ta phát hiện ra hang động này thì đã nhận ra một điều, trong hang vốn đã từng có người sống, nếu không thì làm sao có chiếc giường đá mà lại phẳng láng như thế này được. Ta để tâm tìm khắp nơi, quả nhiên phát hiện trên vách đá phía đông có bốn hàng chữ, chính là do một người dùng “Kim Cương chỉ” mà viết vách đá, chẳng những thế mà chữ khắc sâu vào trong đá cả thốn đủ thấy người này công lực thâm hậu đến chừng nào rồi.

Trong đó hai câu cuối là đáng chú ý nhất, đó chính là hai câu kệ nói đến hai võ lâm kỳ bảo truyền thuyết giang hồ. Ngoài ra bên cạnh còn có một hàng chữ ghi rằng “Người nào đã vào được động tất phải có duyên, được truyền thụ Khô Thiền tâm pháp, độ hết khổ ải”, tiếp theo phía dưới là thuật rõ phương pháp tọa Khô Thiền Nguyên công phu Khô Thiền một khi đã ngồi thiền nhập định rồi thì không còn biết đói khát, đây chính là môn công phu năm xưa Tổ sư Đạt Ma ngồi thiền mười tám năm quay mặt vào vách đá. Lão bà tử ta chính nhờ vào phương pháp ngồi thiền này mà sống qua được mười năm nay.

Bà ta nói đến đó, đột nhiên thay đổi ngữ khí hỏi :

- Thiếu niên nhân, ngươi có biết bốn câu kệ kia viết gì không?

Mai Quân Bích lắc đầu nói :

- Tiểu sinh không biết!

Miêu Cương Độc Phụ cười nói :

- Tự tích vẫn còn in hằn trên vách đá phía động kia, thiếu niên nhân, đây chính là ân huệ đầu tiên lão bà tử ta muốn tặng cho ngươi, còn hữu duyên hay vô duyên chỉ chờ xem khí vận của ngươi! Thôi được, giờ thì ngươi nhanh đến mà xem đi, chừng nào xong rồi thì trở lại giúp lão tử ta một việc!

Mai Quân Bích mấy hôm trước đã nghe người trên giang hồ chỉ vì hai bảo vật võ lâm mà tranh giành ầm ĩ, sau đó chính lão Thần trộm Xuyên Thiên Phi Thử đồn đãi ra ngoài hai báu vật đó đã nằm trong tay chàng, nên mới dẫn đến bọn Đăng Tâm hòa thượng truy tìm chàng. Nhưng thực tế thì hai báu vật kia hiện ở đâu, thì chàng hoàn toàn không hề hay biết.

Giờ vào đây thì nghe Miêu Cương Độc Phụ nói đến bốn câu kệ liên quan đến hai báu vật được khắc trên vách đá, bảo chàng đến xem rồi trở lại làm cho bà ta một việc.

Xưa nay thì kỳ trân chí bảo, phải là người có đức mới giữ được, chàng ngược lại cũng không hề có ý niệm tham tài bảo.

Nhưng rốt ráo thì bốn câu kệ kia nói gì chứ?

Đây là một cơ hội mà chẳng ai cũng có được, còn thêm tính hiếu kỳ thúc giục chàng nên đến xem để mở mang kiến thức.

Chính vì thế mà chàng sau lúc do dự liền y theo lời bà ta bước đến bức tường phía đông xem, quả nhiên trên vách núi thấy những hàng chữ được khắc sâu trong đá cả thốn, con chữ lớn gần bằng đầu quyền, cả thảy bốn hàng, mỗi hàng bốn chữ ghi rằng :

“Nhất Quỳnh Nhất Văn,

Cổ Thụ Gốc Gìa,

Động Trung Chi Động,

Thiên Ngoại Phù Vân”

Cứ nhìn từng con chữ được dùng chỉ lực khắc sâu vào đá, đủ thấy người này công lực thâm hậu đến cảnh giới nào rồi.

Miêu Cương Độc Phụ dõi mắt nhìn theo, thấy Mai Quân Bích cứ đứng cách tường có đến một trượng đưa mắt nhìn chăm chăm, nhưng vẫn không dùng tay sờ vào.

Bà ta cảm thấy kỳ lại, bèn cất tiếng hỏi :

- Thiếu niên nhân, ngươi nhìn thấy rõ chứ?

Mai Quân Bích gật đầu đáp :

- Vâng tiểu sinh đã nhìn thấy rõ.

Miêu Cương Độc Phụ không khỏi ngạc nhiên, gật gù khen ngợi :

- Lão bà tử ta phải mất mười năm tọa Khô Thiền mới có thể nhìn thấy những hàng chữ ấy cách ngoài một trượng. Xem ra thiếu niên nhân ngươi công lực chẳng hề thua kém gì lão bà tử ta, Ai... đúng là hậu sinh khả úy! Được, nếu như ngươi đã nhìn thấy rõ rồi, lão bà tử ta cũng khỏi phải lo nhiều, giờ nhanh giúp ta làm một việc.

Mai Quân Bích thấy bà ta nôn nóng thôi thúc chàng làm ngay, nhưng làm việc gì thì chàng vẫn còn chưa biết được, chàng chau mày hỏi :

- Không biết lão tiền bối muốn tiểu sinh làm chuyện gì?

Miêu Cương Độc Phụ nghe nói giờ mới nhớ ra là mình còn chưa nói ra việc mình muốn nhờ Mai Quân Bích làm, thế mà đã thôi thúc chàng đi, bất giác bật cười, ngữ khí trở nên ôn hòa nói :

- Lão thân thật là hồ đồ, nói ra thì cũng không có chuyện gì khó khăn, chỉ là lão thân trúng phải độc Hắc Sinh thảo lại không tự chế ra thuốc giải. Lão quỷ Cát Lan tuy chưa nắm được pho Độc Kinh trong tay, nhưng năm xưa lão thân đã chế ra sẵn rất nhiều loại giải độc hoàn, tất cả đều rơi vào trong tay lão quỷ, trong đó có một loại gọi là Bạch Linh đan, đây mới chính là giải dược độc Hắc Sinh thảo. Loại đan dược này chứa trong một chiếc bình sành nhỏ màu trắng bên ngoài có dán nhãn rõ ràng nên rất dễ nhận ra. Nếu như ngươi lấy được ba viên thì có thể giúp ta nhìn thấy lại được ánh mặt trời.

Mai Quân Bích nghe bà ta nói, chỉ muốn chàng đi lấy cho bà ta viên Bạch Linh đan, điều này quả nhiên không phải là chuyện quá khó khăn.

Huống gì bà ta mười năm giam thân trong bóng tối, không thể nhìn thấy ánh mặt trời, phải chịu bao nhiêu đau khổ, cho dù không có bất cứ một điều kiện nào chăng nữa, gặp một người có hoàn cảnh đáng thương thế này lẽ nào chàng lại không ra tay giúp đỡ?

Bấy giờ vừa nghe xong, chàng không chút do dự gật đầu đáp ngay :

- Chuyện đi lấy thuốc giải, tiểu sinh nhất định giúp lão tiền bối làm bằng được mới thôi.

Vừa dứt lời, thân hình chàng lắc nhẹ một cái đã vọt lên đỉnh động, lần này thì nhanh hơn khi chàng xuống đây nhiều, hai tay bám lấy vách đá bỏ nhanh theo đường hang trở lại mật thất.

Nhưng vừa đặt chân vào mật thất, đột nhiên nghe tiếng “ồ ồ” như kéo gỗ.

Mai Quân Bích vui lên trong bụng, chàng quá quen thuộc với âm thanh này, chằng phải là tiếng ngáy như sấm của lão Thần Thâu sao?

Trong đầu nghĩ, chàng lại bước nhanh, lách người qua khe đá ra bên ngoài địa đạo.

Nào ngờ, người chàng vừa ra khỏi khe đá, bỗng đâu có một cỗ kình phong phất tới, chừng như có một vật gì lành lạnh ập tới trước mặt chàng.

Trong lòng cả kinh, vội vàng phất tay lên chống đỡ, nhưng tay chàng chỉ đánh vào khoảng không trước mặt, chẳng hề có vật gì cả.

Bên ngoài tiếng ngáy đều đều vẫn vọng vào nghe rất rõ.

- Í! Trong túi áo của ta sao lại nặng nặng thế này, hình như có vật gì?...

Mai Quân Bích kinh ngạc kêu lên trong lòng, rồi thò nhanh tay vào trong túi áo, bất giác càng kinh ngạc hơn buột miệng thốt lên :

- Ái! Trong áo ta sao lại có một cục đá này chứ?

Thì ra chính vừa rồi khi chàng bò theo hang động lên đây, vô tình một cục đá rơi vào, chàng định vung tay vứt đi. Đúng lúc ấy, đột nhiên nhận ra dưới chân chừng như có vật gì quấn lấy chân mình, khiến cho cả người muốn nhào về phía trước. Chàng vội vàng dừng lại, hai chân đạp đạp mấy cái, nhưng dưới chân cũng trống không, chẳng hề có vật gì cả.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...