“Em, em…em có…” Hera lắp bắp nói không ra lời.
An Tịnh Tuyết nhìn thái độ không thể tin của Hera liền cảm thấy buồn cười. Cũng đúng thôi, chính cô còn không tin được rằng mình có ngày sẽ yêu một người đàn ông cơ mà.
“Uhm. Anh ấy rất tốt. Một lát nữa sẽ giới thiệu cho chị.”
“Con bé này, em giấu giỏi thật đấy!”
Cuối cùng Hera cũng lấy lại bình tĩnh, bật cười cốc đầu An Tịnh Tuyết một cái. Dù sao có một người đàn ông chăm sóc cho Red cũng không tệ, con bé này đã khổ nhiều rồi, giờ cánh cổng hạnh phúc đã mở ra cũng đúng thôi.
“Nếu hắn có bắt nạt em thì phải báo ngay cho chị đấy, lúc đó em khỏi phải lo vướng bận tình cảm mà không thể ‘ra tay’.”
Hai chữ “ra tay” được Hera gằn mạnh, cùng lúc đó là một động tác tay xẹt ngang cổ vô cùng khoa trương. An Tịnh Tuyết nở nụ cười, cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Có lẽ cô không được hưởng hạnh phúc từ cha mẹ nên ông trời đền bù bằng những người khác chăng?
“Chị đừng coi thường con mắt của em. Tuyệt đối không xảy ra trường hợp đó đâu.”
“Em tin tưởng gã đó quá nhỉ, chị cứ tưởng cả đời này em sẽ không tin ai cơ đấy.”
Hera giả bộ thương tâm, hai mắt cụp lại hệt như một chú cún bị bỏ rơi. An Tịnh Tuyết vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, không đáp. Trước khi gặp Bạc Á Thần, trong từ điển nhân sinh của cô đúng là chưa từng có chữ “tin” tồn tại, ngay cả đối với người mang danh nghĩa chị em kết nghĩa là Hera cũng vậy. Cũng chính vì Hera biết được điều này nhưng vẫn yêu quý cô nên cô mới đối tốt với cô ta. Nhưng nếu bắt buộc phải chọn Bạc Á Thần hay Hera, cô sẽ không ngần ngại mà chọn Bạc Á Thần. Cô khó khăn lắm mới gặp được một nửa của đời mình, đương nhiên không thể nào buông tay, cho dù đối phương có là thần chết đi chăng nữa.
Rốt cục, cuộc trò chuyện ở quán café cũng kết thúc trong lời ca thán của Hera. Cô ta bắt An Tịnh Tuyết phải đi mua sắm với mình để đền bù “tổn thất tinh thần”, tất nhiên, An Tịnh Tuyết cũng phải phụ trách toàn bộ chi phí. Đối với tính tình trẻ con của Hera, An Tịnh Tuyết đành thôi ý định phản kháng, để mặc cô ta kéo mình đi, dù sao cũng đã lâu cô chưa mua quần áo mới rồi.
Hera chở An Tịnh Tuyết trên chiếc xe Ferari màu đỏ chói của mình với tốc độ cực nhanh, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của những chàng trai đi bên cạnh. Tổ hợp yêu tinh và thiên sứ, không nổi cũng không được.
“Oh, đằng sau chúng ta có chuột!”
An Tịnh Tuyết nhìn vào kính chiếu hậu, quả thật thấy được một chiếc xe BMW đen bóng đang theo sát xe của bọn họ. An Tịnh Tuyết hơi nhíu mày, không nghĩ ra mình vướng phải rắc rối nào mà bị người ta theo dõi. Hera giống như nhìn ra thắc mắc của An Tịnh Tuyết, nói:
“Chắc là nhắm vào chị. Chị em ấy mà, có chỗ nào không quậy điên cuồng đâu.”
Hera vốn là một người rất thích náo nhiệt, những lúc không có nhiệm vụ hay tham gia huấn luyện, đa phần cô ta sẽ đóng cọc trong các quán bar để uống rượu nhảy nhót, say xỉn thâu đêm. Các quán bar ở London không có quán nào mà cô ta chưa từng đặt chân, không có quán nào mà cô ta không biết tên. Vấn đề là, vui chơi thường xuyên đi kèm với gây gổ, số người bị Hera đánh trong lúc say rượu không một trăm cũng chín chín. Vì thế, khi nhìn thấy có một chiếc xe đang theo sau mình, cô ta liền nghĩ ngay đến việc kẻ thù của mình đã tìm tới nơi.
An Tịnh Tuyết cũng đoán được phần nào, im lặng thắt dây an toàn chặt hơn. Cô vừa chỉnh xong, Hera liền phá lên cười to, đôi giày cao gót đỏ chót giẫm mạnh vào chân ga.
“Hừm, một lũ chuột nhắt! Muốn theo đuôi chị mày ư, còn non lắm!!!”
Chiếc Ferari tăng tốc tối đa, liên tục luồn lách trên đường cao tốc, hù dọa trái tim yếu đuối của không biết bao nhiêu vị tài xế. Còn Hera thì càng lái càng hăng, gần như sắp vui vẻ đến bay khỏi ghế ngồi luôn rồi. An Tịnh Tuyết cũng tháo kẹp cho mái tóc đen óng tự do tung bay theo chiều gió, thả lỏng tâm trạng, ngắm nhìn cảnh vật xinh đẹp đang vùn vụt lướt qua tầm mắt.
Cùng lúc này, trong chiếc BMW, một người phụ nữ mặc toàn thân đồ đen đang cực kì tức giận, hai mắt không ngừng lóe lên nỗi hận thù cùng oán độc sâu sắc nhìn chiếc Ferari dần dần biến mất trong biển xe cộ.
“Mẹ kiếp, bọn mày làm gì đấy, một chiếc xe cũng không bắt kịp, bổn tiểu thư trả tiền cho các người có ích gì chứ?!!”
Hai tên ngồi hàng ghế trên có dáng vẻ vô cùng hung tợn, người to mặt to, là điển hình của lũ lưu manh không việc ác nào không làm. Bọn chúng tuy khó chịu vì bị người phụ nữ quát mắng liên tục nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.
“An tiểu thư, cô đừng nóng, chúng tôi đã gắn thiết bị định vị siêu nhỏ lên cái xe đó rồi, sẽ không mất dấu đâu.”
Người phụ nữ áo đen nghe thế mới bình tĩnh lại một chút rồi hừ lạnh. Cô ta bóp chặt chiếc điện thoại trong tay, nghiến chặt hàm răng. An Tịnh Tuyết, mày chờ đó, tao nhất định sẽ cho mày nếm đủ những nhục nhã mà tao từng gánh chịu, cứ chờ đi!!!