Sắc mặt Bạc Á Thần vô cùng lạnh lẽo, sát ý cũng càng lúc càng lớn. Nếu không phải vì lời hứa với mẹ mình trước khi bà qua đời, anh nhất định sẽ bóp chết Bạc Chấn Đông ngay tại đây. Kẻ phụ bạc mẹ anh, lại còn dám xỉ nhục Tiểu Tuyết trước mặt anh đáng lẽ ra không thể sống lâu như thế!
“Kéo ra!”
Bạc Á Thần lạnh giọng quát lên. Tức thì bên ngoài có năm người áo đen tiến vào, ý định đem hai người Bạc Chấn Đông và thư kí Dương ném ra ngoài. Bạc Á Thần thật sự không thể nhìn nổi bản mặt vô sỉ của Bạc Chấn Đông nữa rồi. Anh sợ rằng thêm chút thời gian nữa mình sẽ không còn tự chủ được mà lấy mạng ông ta, mà như vậy sẽ làm đổ vỡ kế hoạch trả thù suốt mười hai năm của mình. Bạc Á Thần nắm chặt tay kiềm chế nỗi hận, không lâu nữa đâu, Bạc Chấn Đông sẽ “tận hưởng” được cảm giác từ thiên đường xuống địa ngục là như thế nào, anh thề!
Bạc Chấn Đông thấy Bạc Á Thần muốn đuổi mình đi liền cực kì tức giận cùng xấu hổ. Là chủ tịch của tập đoàn Nhất Thế lớn số một số hai Trung Quốc, luôn sống trong nịnh nọt bợ đỡ và sự ghen tị lẫn ngưỡng mộ của nhiều người, ông ta nào có phải chịu đối xử như thế này bao giờ. Hơn nữa, người hạ nhục Bạc Chấn Đông không ai khác lại chính là con trai ông ta-người luôn bị ông ta xem như con rối để kế thừa sản nghiệp, thử hỏi Bạc Chấn Đông có thể không tức điên lên sao?
“Mày, mày muốn làm gì? Tao sinh mày ra, nuôi mày ngần ấy năm vậy mà bây giờ mày lại vì một con đàn bà rẻ mạt mà đuổi tao đi sao??? La Văn, La Văn, bà trên trời có mắt mau nhìn xem này, đây là đứa con trai bà mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày đó!!!”
“Câm miệng! La Văn là tên để cái mồm chó của ông gọi sao?!”
Bạc Á Thần phẫn nộ quát lên. Lão già vô liêm sỉ này, vì phát hiện ông ta đưa tình nhân về nhà mà mẹ của anh mới lên cơn đau tim rồi không lâu sau qua đời, vậy mà ông ta không những giấu mộ bà ấy để uy hiếp anh, còn không biết ngượng miệng mà gọi tên bà ấy, thật sự đúng là không chấp nhận được mà.
Bạc Chấn Đông và thư kí Dương bị khí thế khổng lồ vô cùng đáng sợ của Bạc Á Thần đàn áp, nhất thời run rẩy không còn dám mở miệng nữa. Bạc Chấn Đông thầm nghĩ tại sao Bạc Á Thần dám công khai chống đối mình như vậy, hay là…không, không thể nào. Mộ của La Văn được ông ta đặt ở một nơi vô cùng bí mật, sao Bạc Á Thần có thể tìm thấy được chứ. Chắc là do sự có mặt của con tiểu tiện nhân kia nên Bạc Á Thần mới nổi lên sĩ diện mà dám làm thế thôi. Nghĩ vậy, Bạc Chấn Đông mới thu hết can đảm, mở miệng thử đe dọa Bạc Á Thần:
“Mày cư nhiên dám to tiếng với tao, bộ mày muốn cả đời này không được viếng mộ mẹ hay sao. Bạc Á Thần, dù sao cũng là cha con, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, giao con tiện nhân đó cho mẹ Sương mày hả giận rồi ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi, may ra tao sẽ nghĩ lại mà nói cho mày biết cái mộ đó ở đâu.”
Bạc Chấn Đông vừa dứt lời, Bạc Á Thần đã nhanh như chớp giật túm lấy cổ ông ta. Nhìn thấy ánh mắt kinh sợ tột đỉnh của Bạc Chấn Đông, anh không khỏi cười lạnh một tiếng, lực tay càng thêm gia tăng.
“Bạc Chấn Đông, mộ mẹ tôi đã tìm thấy rồi, từ nay ông đừng hòng dùng nó để uy hiếp tôi nữa. Nếu ông và ả đàn bà kia (Tạ Ngọc Sương) còn muốn sống thêm vài năm, khôn hồn thì cút đi thật xa cho tôi. Còn nữa, Tiểu Tuyết không phải loại người mà các người có thể tùy tiện xỉ nhục. Nếu để tôi còn nghe được các người nói xấu cô ấy, cái lưỡi này, đừng mong giữ nữa!!!”
Hết câu, Bạc Á Thần liền quăng Bạc Chấn Đông xuống sàn. Ông ta ôm cổ không ngừng ho khan, sợ hãi lê lết cách xa Bạc Á Thần ra giống như lo lắng bị anh giết chết. Thuộc hạ của Bạc Á Thần cũng nhanh chóng lôi Bạc Chấn Đông và thư kí Dương ra ngoài, chưa đến năm phút sau, phòng khách đã trở lại sự yên tĩnh ban đầu.
An Tịnh Tuyết trong lòng còn cảm động vì những gì Bạc Á Thần nói ban nãy, lại thấy anh ôm đầu như kiềm nén nỗi đau khổ, cô liền nhịn không được mà níu lấy tay áo anh. Mặc dù An Tịnh Tuyết không nói lời nào, nhưng hành động của cô lại làm Bạc Á Thần lập tức trở nên vui sướng. Anh biết cô đang muốn an ủi mình, trong lòng nhất thời tràn đầy ấm áp. Đúng rồi, Bạc Á Thần, mày còn có Tiểu Tuyết mà, không cần nững kẻ mang danh người thân giả tạo ghê tởm đó, chỉ cần cô ấy là mày có cả thế giới rồi.
--- -----
Buổi tối, sau khi An Tịnh Tuyết giao cho Bạc Á Thần bản vẽ khuôn mặt của Kiều Vận, anh lập tức gọi điện cho thành viên của Huyết Long bang bắt đầu tìm kiếm. Trước đó, Bạc Á Thần cũng đã giao cho Tùy Bách điều tra kẻ giết hại cha mẹ cô nhưng vẫn chưa có kết quả, xem ra anh phải tăng thêm áp lực rồi.
“Tiểu Tuyết, em có muốn đi học không?”
An Tịnh Tuyết đang ngồi đọc sách, nghe Bạc Á Thần hỏi vậy liền ngẩng đầu lên. Cô khó hiểu nhìn anh, thầm nghĩ tại sao đột nhiên lại hỏi câu hỏi như vậy. An Tịnh Tuyết được huấn luyện mười năm, trong đó cũng bao gồm cả học vấn. Số lượng kiến thức mà cô sở hữu lúc này có thể so sánh với trình độ thạc sĩ, vì thế, An Tịnh Tuyết chưa từng có ý nghĩ đến trường. Với lại, thân phận sát thủ của cô cũng không cho phép điều này.
Thấy biểu cảm của An Tịnh Tuyết, Bạc Á Thần liền hiểu cô không muốn đi học. Tuy nhiên, nghĩ đến kế hoạch mang An Tịnh Tuyết trở lại cuộc sống hạnh phúc của một người bình thường, anh không thể không bắt cô đến trường. Độ tuổi của An Tịnh Tuyết đáng ra phải được sống trong tình thương của cha mẹ, tận hưởng những ngày tháng học sinh vui vẻ, kết giao thật nhiều bạn bè chứ không phải là đối mặt với nguy hiểm và máu tanh mới phải.
“Tiểu Tuyết, em đi học được không? Coi như là trả công cho việc anh giúp em điều tra cũng được.”
An Tịnh Tuyết nhìn vẻ mặt mong mỏi của Bạc Á Thần, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Đi học thôi mà, dù sao cô cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm.
Bạc Á Thần thấy An Tịnh Tuyết chịu đi học liền vô cùng vui sướng. Anh lập tức mở ngăn kéo lấy hồ sơ đăng kí nhập học cho cô điền vào, ánh mắt tràn đầy ý cười. Vậy là bước đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành rồi, anh có lòng tin sẽ giúp được An Tịnh Tuyết trở lại cuộc sống bình thường, an an ổn ổn sống dưới sự che chở của anh cả đời. Chẳng qua, nếu Bạc Á Thần biết được đưa An Tịnh Tuyết đến trường sẽ dẫn đến một đống tình địch, anh nhất định sẽ hối hận muốn chết. Tất nhiên, đó là chuyện sau này.