Thần Châu Kỳ Hiệp

Chương 11: Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố


Chương trước Chương tiếp

Bước chân dưới đất nhanh chóng đan xen vào nhau, thoắt dừng thoắt chuyển, cùng với đó là tiếng giao đống và tiếng quát tháo.

...Bọn họ làm sao rồi? Bọn họ làm sao rồi?

... Thiết Tinh Nguyệt! Khâu Nam Cố! Hai người thế nào rồi?!

Gặp nạn rồi!

Chung Vô Ly ra tay trước!

Gậy sắt dài mười một thước, nhân lúc Thiết Tinh Nguyệt lùi ra sau, “vụt” một tiếng đâm nhanh tới, mà quan trọng nhất chính là tiếng “vụt” này!

Đó là tiếng mũi nhọn của gậy sắt phá không đâm tới, điểm đáng sợ thật sự không phải là sức mạnh mà chính là cú đâm tàn độc, mau lẹ này.

“Vụt” là tiếng gậy sắt của Chung Vô Ly phát ra, tiếng “xoẹt” phải sau đó một chút mới vang lên.

Gậy sắt đâm nhanh vào sau gáy Thiết Tinh Nguyệt!

Thiết Tinh Nguyệt vừa nghe tiếng lập tức quay đầu lại, cú đâm hướng thẳng vào yết hầu hắn!

Gậy dài, đâm nhanh, theo lẽ thường Thiết Tinh Nguyệt không có cách nào tránh thoát nổi.

Nhưng Thiết Tinh Nguyệt lại không tránh?

Hắn chỉ làm một việc.

Hắn đánh ra một quyền!

Băng!

Nắm tay máu thịt đánh lên mũi nhọn không ngờ lại phát ra tiếng như kim loại!

Càng khiến Chung Vô Ly kinh hãi là: gậy sắt bị đánh gãy rồi!

Thiết Tinh Nguyệt giống như chẳng hề đau đớn, nắm tay kia đã đánh tới!

Do kinh ngạc, Chung Vô Ly không kịp tránh cú đấm này, “ầm” một tiếng, bị đánh bay ra xa. Trời đất quay cuồng, đất trời hôn ám, kinh thiên động địa, Chung Vô Ly bị đánh ngược ra sau, đâm sầm vào một chiếc bàn, hai cái ghế, cuối cùng đập vào cái bàn đang che mấy người Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm!

Rầm rầm... tất cả mọi thứ để đổ vỡ, vải trải bàn rách toạc, lộ ra mấy người Tiêu Thu Thủy...

Chung Vô Ly vừa ra tay, Liễu Hữu Khổng cũng xuất thủ!

Liễu Hữu Khổng ra tay càng nhanh hơn, nhưng tại sao hai châm của hắn không phát ra âm thanh nữa?

Bởi vì không thể phát ra được.

Khâu Nam Cố tựa hồ cũng không ngờ được một đại hán cao lớn thế này lại sử dụng hai cây kim châm, lại vì cách nhau quá gần, khó mà chống đỡ, nhưng hắn lại làm một chuyện.

Ôm lấy Liễu Hữu Khổng.

Cúi người ôm lấy Liễu Hữu Khổng, hai tay Liễu Hữu Khổng cũng bị giữ lại, không giãy ra được.

Hai người cứ như vậy trừng trừng nhìn nhau, nhất thời đều ngây ra.

Khâu Nam Cố gượng cười nói:

- Ách, xin chào.

Mặt hai người vốn đã ở rất gần nhau, bây giờ đơn giản mũi môi dính sát, Liễu Hữu Khổng sắc mặt xanh lè, giận giữ quát:

- Ngươi...

Khâu Nam Cố cười hì hì:

- Hết cách rồi, ta không thể buông tay, hễ buông tay là ngươi nhất định sẽ chọc mù hai mắt ta. Ôi chao, bây giờ mặt sát mặt, hai thằng đàn ông với nhau, đúng là khó coi! Thật là, ta bảo ngươi đừng có dùng cái loại chiêu thức này nữa!

Liễu Hữu Khổngvừa tức vừa giận, nhất thời không nói nên lời.

Khâu Nam Cố dày mặt cười nói:

- Ngươi tức lắm có phải không? Ai da, muốn đánh lén bọn ta à? Kỳ thực ngay từ lúc đi qua cầu Cửu Khổng bọn ta đã biết có chuyện không ổn rồi. Tại sao một đoạn sông này tất cả cá đều ngửa trắng bụng hết, nhất định là có độc. Bây giờ đang lúc làm ăn đắt hàng, tại sao trên quán trà lại không có người, chỉ có hai tên quái vật các ngươi?

- Trên biển rõ ràng có viết “Quyền Lực cư”, ngươi nghĩ bọn ta ngu lắm chắc? Còn không nghĩ ra nơi đây có liên quan tới Quyền Lực bang sao? Bọn ta đã sớm có chuẩn bị rồi! Ngu xuẩn!

Liễu Hữu Khổng gầm lên giận giữ, liều mạng giãy giụa. Giữa hai người vốn đã không có khe hở, hai tay cầm châm của Liễu Hữu Khổng đã đi được nửa đường, mạng sống bị đe dọa, Khâu Nam Cố cũng liều chết ôm chặt, sao dám buông lỏng?

... Nghe đến đây, Đường Phương mới biết hai mãnh hán lôi thôi ầm ỹ này không ngờ cũng là loại hào kiệt ngoài thô hào, trong tinh tế.

... Cũng hiểu được hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố làm thế nào tiếp được đòn tập kích của Liễu Song Động và Chung Nhất Quật.

... Cá chết trên sông Nam Minh, hiển nhiên là do thi thể của Nam Cung Tùng Hoàng. Tên đệ tử của Bách Độc thần ma này chết trên sông vẫn có thể độc chết cả đàn cá vô tội dưới sông, khiến người ta không rét mà run.

Bàn ghế đổ xuống, vải rách người lộ, chỉ nghe Thiết Tinh Nguyệt kêu lên mừng rỡ:

- Ô! Oa! Mẹ nó vui thật nha! Ha! Hô hô! Hóa ra các cậu đang ở đây! Hi! Mọi người khỏe chứ!

Đoạn nhún người nhảy tới, bắt lấy Tiêu Thu Thủy, lắc lắc liên hồi:

- Mẹ nó! Chào lão đại! Lâu lắm rồi không gặp nhé!

Sau đó lại bắt lấy Tả Khâu siêu Nhiên, tống cho một quyền, đạp cho Đặng Ngọc Hàm một cước, vui vẻ hô:

- Lão nhị chết tiệt, lão tam đáng ghét, ha ha!Chúng ta lại gặp nhau rồi!

Tiếp theo liền bước tới chỗ Đường Phương. Đường Phương thiếu chút nữa thì bị dọa đến ngất xỉu. Thiết Tinh Nguyệt lại nhíu mày, lắc đầu nói:

- Kỳ quái? Cô bé xinh thế này sao chưa bao giờ gặp nhỉ?

Lại bắt lấy Tiêu Thu Thủy, đấm cho một phát, kêu:

- Giỏi nhé! Vậy mà cũng có em theo rồi, cũng không chịu nói cho anh đây biết!

Lần này đúng là thê thảm, Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm bị phong bế huyệt đạo, Thiết Tinh Nguyệt vui mừng quá mức, không ngờ lại không nhìn ra được. Tiêu Thu Thủy thảm hại mà không thể nói ra được, đúng là thằng câm ăn hoàng liên, khổ không tả xiết.

Thiết Tinh Nguyệt hưng phấn bừng bừng, cao giọng nói:

- Này! Này! Mồm sắt chết tiệt! Đám lão đại tới rồi! Oa ha ha! Vui chết mất thôi...

Bỗng thất một người ôm mặt từ đống đổ nát đứng dậy, hóa ra chính là Chung Nhất Quật, máu mũi đầm đìa.

Thiết Tinh Nguyệt mừng rỡ hô lên:

- Giỏi lắm! Ngươi còn chưa chết! Đến đây đến đây, ta cho ngươi thêm hai phát.

Hắn phóng thẳng tới trước, Chung Vô Ly hét lớn một tiếng, vung gậy đánh thẳng xuống, Thiết Tinh Nguyệt hưng phấn quá độ, không ngờ lại quên cả tránh né. Chung Vô Ly vốn đã bị thương, công lực giảm mạnh, chỉ nghe “chát” một tiếng, gậy sắt đánh trúng lưng Thiết Tinh Nguyệt, cong lại thành hình bán nguyệt. Thiết Tinh Nguyệt hừ lên một tiếng, vậy mà vẫn không sao, còn vung tay đoạt lấy gậy sắt, há miệng cắn xuống!

Lần này mọi người đều ngẩn ra.

Chỉ nghe “rắc” một tiếng, gậy sắt không ngờ lại bị hắn cắn mẻ một miếng!

Thiết Tinh Nguyệt nóng nảy quát:

- Mẹ nó, cắn thế mà không gãy!

Càng phát cuồng cầm gậy sắt tì vào người, vào hông, lên tay, lên chân, vừa kéo vừa vặn. Cây gậy sắt dài mười một thước lập tức biến thành như cục kẹo kéo, đoạn cong vòng, đoạn nghiêng nghiêng xẹo xẹo.

Lần này chẳng những mấy người Tiêu Thu Thủy ngây ngốc mà cả Chung Vô Ly cũng sững sờ. Thiết Tinh Nguyệt ném gậy sang một bên, ngẩng đầu lên trông thất hắn, quát lớn:

- Ha! Ngươi vẫn ở đây à, anh bạn trẻ....

Chung Vô Ly sợ đến ba hồn bảy phách bay mất quá nửa, kêu lên một tiếng:

- Mẹ nhà ngươi...

Như bị lửa đốt sau mưng, liều mạng bỏ chạy. Thiết Tinh Nguyệt cũng vừa liều mạng truy đuổi vừa hô:

- Ê ê đừng chạy...

Một chạy một đuổi, hai người trong khoảnh khắc đã chạy vòng quanh lầu Giáp Tú mấy chục lượt.

Tả Khâu Siêu Nhiên sắc mặt trắng bệch, Đặng Ngọc Hàm vẻ mặt xanh lè.

Một quyền và một cước của Thiết Tinh Nguyệt đối với Tả Khâu Siêu Nhiên và Đặng Ngọc Hàm đang không cách nào vận công kháng cự mà nói, thật sự không hề dễ chịu.

Tiêu Thu Thủy đương nhiên cũng không thoải mái gì.

Bên kia, Khâu Nam Cố và Liễu Hữu Khổng cũng đã phân được “thắng”, “bại”.

Liễu Hữu Khổng không thoát ra được được, Khâu Nam Cố cũng không ra tay được.

Liễu Hữu Khổng giãy giụa đến mức sắc mặt đỏ bừng, không nhịn được chửi:

- Cút mẹ ngươi đi!

Khâu Nam Cố lại nổi giận:

- Mẹ ta không phạm gì đến ngươi, sao lại mắng mẹ ta!

Đoạn há mồm, cắn thẳng tới!

Cú cắn này, Liễu Hữu Khổng cũng không dự tính được, bị cắn ngay giữa mặt.

Chóp mũi Liễu Hữu Khổng đã bị Khâu Nam Cố cắt đứt xuống.

Liễu Hữu Khổng kêu thảm một tiếng, đau đớn không chịu nổi, không biết sức lực ở đâu sinh ra, húc thẳng đầu vào giữa mặt Khâu Nam Cố

Khâu Nam Cố cũng không kịp phòng bị, trúng phải một đòn, hai tay lỏng ra, lùi liên tiếp ba bốn bước, lại muốn xông lên!

Liễu Hữu Khổng tuy đau đớn muốn chết nhưng hắn thể trạng khôi ngô, lại đa mưu túc trí, lâm nguy không loạn, “vèo vèo” bắn ra hai mũi phi châm!

Hai mũi châm này không tấn công Khâu Nam Cố, bởi vì hắn biết, với võ công thân thủ của Khâu Nam Cố, hai mũi châm này không uy hiếp đươc hắn.

Hai mũi châm bắn về phía Đường Phương và Đặng Ngọc Hàm bên mấy người Tiêu Thu Thủy.

Đánh nơi buộc phải cứu!

Hắn có thể nhìn ra tình cảm giữa mấy người Tiêu Thu Thủy với Khâu Nam Cố không phải là bình thường, mà mấy người Tiêu Thu Thủy bị phong bế huyệt đạo, phi châm bắn về phía họ, Khâu Nam Cố tất sẽ phải quay lại ứng cứu, nhưng lại không tưởng tượng nổi hai người Khâu Nam Cố, Thiết Tinh Nguyệt là loại mãnh hán đại sự tỉ mỉ, tiểu tiết qua loa.

Hai mũi phi châm bắn về phía Đường Phương và Đặng Ngọc Hàm, Khâu Nam Cố căn bản không thèm để ý.

Có cái gì mà phải để ý? Khâu Nam Cố nghĩ thầm: “Mấy người Tiêu Thu Thủy không thể đến mức hai cây phi châm nho nhỏ mà cũng không tránh nổi!”

Phi châm bắn lên thì hắn cũng đồng thời bay lên, Liễu Hữu Khổng ôm mũi, không ngờ được Khâu Nam Cố lại xông tới trước mặt hắn, đánh ra một chiếu Hạc trớ sứ!

Chiêu Hạc trớ sứ này tuy không thật sự lấy mạng Liễu Hữu Khổng nhưng cũng lấy mất của hắn một con mắt!

Liễu Hữu Khổng kêu thảm, tung người bay ra ngoài cửa sổ, rơi xuống dưới sông, Khâu Nam Cố không đuổi theo đến cùng những cũng vô cùng đắc ý.

Lần này Liễu Hữu Khổng tuy không chết nhưng sau này hắn xứng đáng với cái tên Liễu Hữu Khổng, hơn nữa còn là Liễu Song Động không sai một li, mũi là một cái lỗ, mắt là một cái lỗ nữa!

Phi châm cực nhanh, song song lướt qua trước mặt Thiết Tinh Nguyệt.

Thiết Tinh Nguyệt vốn có thể dùng hai tay bắt lại, nhưng hắn đang bận đánh người.

Hắn đuổi theo Chung Vô Ly không được, đuổi suốt mười một mười hai vòng mất hết hứng thú, giày lại rách một lỗ lớn, bàn chân lòi hết ra ngoài. Hắn ngồi xuống muốn đổi sang giày khác, nhưng đang đi thì bỗng “bình” một tiếng, có người đạp thẳng vào lưng hắn. Thiết Tinh Nguyệt bừng giận, ưỡn người đứng dậy, trong lúc gấp rút hai người cùng ngã ngửa ra đất, nhìn thẳng vào mặt nhau: người kia chính là Chung Vô Ly!

Hóa ra Thiết Tinh Nguyệt ngồi xuống đi lại giày, Chung Vô Ly trên mặt đau đớn, nghĩ rằng Thiết Tinh Nguyệt vẫn đang đuổi theo hắn, kinh hồn táng đảm, chạy loạn cả lên, không ngờ lại chạy hẳn một vòng lớn, nhìn không rõ đường, vừa đúng đâm vào Thiết Tinh Nguyệt. Vụt thấy tráng hán to lớn như thiên thần này, hắn thật sự là sợ đến choáng váng!

Thiết Tinh Nguyệt thấy vậy, quả thực là bạc khối từ trên trời rơi xuống, thành thực không khách khí liên tiếp đánh ra bảy tám quyền, đều nhắm vào bụng Chung Vô Ly. Chung Vô Ly lúc đầu còn tiếp được ba bốn quyền, đến mấy quyền sau thì kình đạo nặng nề, áp lực cực lớn, thật sự không tiếp nổi nữa, “ầm ầm ầm” mấy tiếng bị đánh trúng bụng, đau đến chết đi sống lại. Cũng không biết khí lực ở đâu sinh ra, hắn tự nhiên lại đẩy được Thiết Tinh Nguyệt sang bên, mở cửa sổ, tung người nhảy xuống sông!

Thiết Tinh Nguyệt đánh đến mức sảng khoái, vô cùng đắc ý.

Chung Vô Ly lần này tuy không chết nhưng toàn thân xương cốt như muốn gãy, mũi miệng đều lõm vào trong, chính là bị Thiết Tinh Nguyệt đánh, cũng vừa hợp với ngoại hiệu của hắn, Chung Nhất Quật.

Hai mũi phi châm bay vụt qua chỗ Thiết Tinh Nguyệt và Chung Vô Ly đang giao đấu.

Hai mũi phi châm cỏn con? Thiết Tinh Nguyệt không thèm để ý!

Nhưng hai mũi phi châm nhỏ bé này là là phi châm trí mạng!

Một mũi bắn về huyệt Nhân trung Đường Phương.

Một mũi bắn về huyệt Mi tâm Đặng Ngọc Hàm!

Phi châm đoạt mạng!

Mắt thấy phi châm sắp sửa lấy mạng Đường Phương, Đặng Ngọc Hàm, không ai có thể cứu kịp.

Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nghe một tiếng quát lớn, Tiêu Thu Thủy đột ngột nhảy lên!

Nhưng Tiêu Thu Thủy không kịp đồng thời cứu hai người!

Đường Phương bên trái, Đặng Ngọc Hàm bên phải, khoảng cách giữa hai người vừng đúng rộng hơn một người đứng giang hai tay ra một chút, Tiêu Thu Thủy cứu được trái thì không cứu được phải, cứu được phải thì không cứu được trái.

Tiêu Thu Thủy lập tức nhảy lên, phi ngang người ra!

Như vậy, thân hình hắn chắn ngang trước mặt Đường Phương và Đặng Ngọc Hàm, đầu phải chân trái, bàn tay và chân vừa khéo chặn được phi châm!

Hai tay hắn vỗ lại, kịp thời bắt được phi châm, cứu được Đặng Ngọc Hàm, nhưng chân hắn thì không được linh hoạt như vậy, lại thêm hắn vừa mới phá giải huyệt đạo, vận kình không lên, vì thế đành chịu trúng một châm, tuy cứu được Đường Phương nhưng người cũng ngã xuống.

Châm đâm vào chân.

Trong mắt Đặng Ngọc Hàm lộ vẻ cảm kích.

Trong mắt Tả Khâu Siêu nhiên lộ vẻ kính phục.

Trong mắt Đường Phương ẩn ẩn ánh lệ.

Tiêu Thu Thủy đương nhiên là cũng bị khống chế huyệt đạo, nhưng hắn làm thế nào trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nhảy lên cứu nguy?

Hóa ra Tiêu Thu Thủy tự mình trùng kích huyệt đạo bị phong tỏa.

Nội lực Đường Phương, Đặng Ngọc Hàm, Tả Khâu Siêu Nhiên và Tiêu Thu Thủy tương đương nhau. Tả Khâu Siêu Nhiên luyện cầm nã thủ, nội công trầm hơn một chút, Tiêu Thu Thủy luyện Hoán Hoa kiếm pháp, Hoán Hoa kiếm phái trước nay chủ trương lấy khí ngự kiếm, vì thế nội tức của Tiêu Thu Thủy lại mạnh hơn Tả Khâu Siêu Nhiên một chút.

Một chút mạnh hơn này còn không đủ để Tiêu Thu Thủy có thể tự mình trùng phá huyệt đạo.

Vốn ngay từ lúc bắt đầu đến bây giờ Tiêu Thu Thủy vẫn luôn liên tục nỗ lực vận nội công trùng phá những huyệt đạo bị phong tỏa, lại thêm một quyền của Thiết Tinh Nguyệt, hắn cắn răng chịu một đòn, đã sớm có chuẩn bị, biến ngoại lực thành nội kình. Cương kình của Thiết Tinh Nguyệt sắc bén đến mức nào, Tiêu Thu Thủy chuyển di điều tức, tưu nhiên là một lượt giải huyệt.

Loại pháp môn chuyển dời nội tức này vô cùng tổn hại thân thể, càng huống hồ Tiêu Thu Thủy vừa thoát thân liền lập tức toàn lực cứu viện nên càng tổn thương nguyên khí, giờ lại trúng phải một châm, sắc mặt trắng bệch, há miệng thở hồng hộc, vội vã giải huyệt cho Tả Khâu Siêu Nhiên.

Tả Khâu Siêu Nhiên vừa thoát được, nhanh chóng vung chỉ, giải khai huyệt đạo cho Đặng Ngọc Hàm, Đường Phương. Đặng Ngọc Hàm, Đường Phương lập tức đỡ lấy Tiêu Thu Thủy đang loạng choạng sắp ngã, bấy giờ bốn người mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa đi dạo một vòng trước điện Diêm La rồi quay về. Lúc này, Thiết Tinh Nguyệt cùng Khâu Nam Cố đã đánh đuổi xong Liễu Hữu Khổng và Chung Nhất Quật, đang cười hì hì bước tới. Tả Khâu Siêu Nhiên cùng Đặng Ngọc Hàm bụng đầy lửa giận, không nhịn được phải trút ra hết lên người hai tên này.

Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm cũng làm bộ tươi cười bước lên, Đường Phương vội vã đỡ Tiêu Thu Thủy.

Khâu Nam Cố còn cười nói:

- Hắc, lâu rồi không gặp, lão đại sao lại mắc bệnh khó thở vậy?

Thiết Tinh Nguyệt không ngờ cũng cười hỏi:

- Ê, vừa rồi các cậu nằm ở đó, ăn đất à?

Tả Khâu Siêu Nhiên mỉm cười nắm tay Thiết Tinh Nguyệt, đáp:

- Không phải ăn đất, mà là mời cậu ăn đấm.

Đặng Ngọc Hàm cũng vỗ vỗ vai Khâu Nam Cố, cười nói:

- Không chỉ lão đại có bệnh, cậu cũng có chứng đau bụng đó.

Vừa dứt lời, hai người đồng loạt đột ngột vung quyền, đánh xuống ầm ầm. Hai người Tả Khâu, Đặng là bạn tốt của hai người Thiết, Khâu, sớm đã biết sơ hở, yếu hại của Thiết, Khâu, hai quyền đánh xuống, hai người kia không kịp đề phòng, đau đến oằn cả người.

Thiết Tinh Nguyệt gào lên:

- Mẹ nó... Đánh gì mà mạnh vậy, cậu muốn chết à?!... Ai da...

Khâu Nam Cố kêu la:

- Tên đáng ghét!... Ngươi đám ám toán bản đại gia... Ôi chao... Đồ khốn kiếp!

Đặng Ngọc Hàm cũng tức giận quát:

- Mẹ nó, vừa rồi cậu đánh bọn tôi mạnh như vậy, bây giờ phải báo đại thù!

Khâu Nam Cố kêu lên quái dị:

- Lễ gặp mặt của chúng ta trước nay đều như vậy! Có gì mà mạnh với không mạnh chứ?!

Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

- Chúng tôi bị phong tỏa huyệt đạo, tính mạng treo trên sợi chỉ, hai người đi tới vậy mà lại không giải huyệt, mặc bọn tôi sống chết! Hừ!

Thiết Tinh Nguyệt ra vẻ khôn ngoan nói:

- Vậy lão đại sao có thể cử động được?! Rõ ràng là bốc phét!

Tả Khâu Siêu Nhiên cả giận quát:

- Nếu không phải lão đại được cậu đánh một quyền, mượn kình phá huyệt, lấy thân đỡ châm, chúng tôi đều đã sớm mất mạng rồi, còn chờ các cậu tới cứu nữa!

Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố bấy giờ mới nghĩ ra, biết việc quá nghiêm trọng, cũng không đám tranh biện nữa.

Đặng Ngọc Hàm vẫn còn chưa tan cơn giận, oán hận nói:

- Mẹ nó, hôm nay thiếu chút nữa thì bị hai tên hồ đồ các cậu hại chết rồi!

Thiết Tinh Nguyệt dài mặt xin xỏ:

- Bọn tôi... bọn tôi làm sao mà biết... mà biết mọi người bị khống chế huyệt đạo...

Đặng Ngọc Hàm giận giữ quát:

- Còn nói!....

Tiêu Thu Thủy ở bên cạnh cố gượng cười, nói:

- Bỏ đi. Lão Thiết và tiểu Khâu hôm nay tới, dù sao cũng cứu được tính mạng chúng ta, chúng ta nên cảm kích đa tạ họ mới đúng.

Khâu Nam Cố lập tức đắc ý nói:

- Hắc hắc, đúng đúng, không cần biết thế nào, chung quy tôi cũng có ơn cứu mạng với mọi người, ô ô! Mọi người không phải vốn đang ở Kiếm lư Tiêu gia, Hoán Hoa Thành Đô sao? Sao lại tới đây? Lại bị khống chế huyệt đạo nữa?

Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố đúng là hảo hán thanh danh hiển hách trong võ lâm giang hồ, cũng là bậc nhân sĩ hiệp nghĩa, nhưng bọn họ vừa thẳng thắn vừa chân chất, làm việc vô cùng cực đoan, Tiêu Thu Thủy tự nhiên là hiểu rõ.

Hai người cũng vì các anh em nể nang như vậy mà sau này trong võ lâm không biết gây ra bao nhiêu chuyện cười, xông vào bao nhiêu đầm rồng hang hổ, vượt qua bao nhiêu gió tanh mưa máu. Hai người này lúc nào cũng là một đôi bảo bối, trong câu truyện “Thần Châu kỳ hiệp”, đến khi mấy người Trần Kiến Quỷ, Tần Phong Bát xuất hiện lại càng thêm thú vị, chuyện này tạm thời không nhắc tới nữa.

Tiêu Thu Thủy tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cười hỏi:

- Lão Thiết, tiểu Khâu, có vẻ võ công hai người lại tinh tiến rồi!

Kỳ thực Tiêu Thu Thủy không phải nhìn ra được mà là nghĩ ra.

... Thiết Tinh Nguyệt da đồng xương sắt, dám chịu khổ, gan lại to, dũng khí hơn người, chẳng sợ ai đánh, dám liều mạng, rất cứng đầu! Võ công chuyên đi theo đường đại khai đại sát, làm người cũng vô cùng khí khái, chỉ là đầu óc vô tri cho nên cũng có có chút cổ cổ quái quái, thần thần kinh kinh.

... Khâu Nam Cố xảo quyệt cơ trí, chỉ sợ thiên hạ không loạn, một bộ răng sắt miệng thép, thích nhất là xía vào việc của người khác, võ công đi theo đường kỳ môn dị đạo, gặp chuyện thì dằng dai lằng nhằng, do huyết khí phương cương nên cũng điên điên khùng khùng, ranh ma tinh quái.

... Võ công hai người Khâu Nam Cố, Thiết Tinh Nguyệt tuy cao nhưng mấy người Tiêu Thu Thủy đã từng giao đấu với họ, võ công họ cao hơn hai người Tả Khâu, Đặng một chút, nhưng lại ở dưới Tiêu, càng kém xa Đường.

... Võ công Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng cho dù không bằng Tả Khâu, Đặng thì cũng không cách nhau quá xa, mà nay hai người Thiết, Khâu lại có thể đánh đuổi bọn chúng phải chạy trốn, có thể thấy võ công đã có tiến cảnh lớn, chỉ sợ Tiêu Thu Thủy cũng chưa chắc đã là đối thủ.

... Do vậy, Tiêu Thu Thủy đoán chắc, trong những ngày chia tay, võ công hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố tất có kỳ ngộ tinh tiến.

... Tiêu Thu Thủy đã đoán đúng.

Câu này của Tiêu Thu Thủy không có ý trách móc, cho nên Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố vô cùng vùi vẻ trả lời.

Hóa ra sau khi Tiêu Thu Thủy chia tay với hai người, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố liền thuận đường tới phân cục Hoán Hoa kiếm phái ở Quế Lâm bái kiến Tiêu Dịch Nhân. Việc này thứ nhất là vì khi nói chuyện, Tiêu Thu Thủy có vẻ rất tôn sùng anh trai mình, thứ hai là hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố sớm đã hâm mộ danh tiếng Tiêu Dịch Nhân mạnh mẽ, hào hùng, vì thế liền nhân dịp tới bái hội.

Tiêu Dịch Nhân và bọn họ vừa gặp mà như đã quen, luận bàn võ nghệ, Tiêu Dịch Nhân liền chỉ điểm cho Thiết Tinh Nguyệt, phát huy sở trường của mình. Nếu đã trời sinh thần lực, dũng mãnh vô cùng, vậy sao không khổ luyện quyền pháp vô kiên bất tồi, trui rèn khí thế thiên hạ vô song? Lại khuyên Khâu Nam Cố, nếu đã cơ cảnh mẫn tiệp, tại sao không lấy ứng biến làm chủ, thân pháp, tuyệt kỹ xảo trá cổ quái, khiến kẻ địch không thể dự đoán được, có thể xuất kỳ chế thắng?

Thiết Tinh Nguyệt cùng Khâu Nam Cố đều cảm thấy rất có đạo lý, liền hạ quyết tâm, khổ luyện ba tháng ròng, võ công liền phát huy được sở trường, đã vượt xa lúc trước.

Tiêu Dịch Nhân là kỳ tài nhân kiệt võ lâm trăm nam khó gặp, nghe nói kiếm pháp đã gần đuổi kịp tiêu Tây Lâu, mà đối với các võ nghệ khác lại càng có thể diệu ngộ minh lý. Võ công đạo lý người bình thường không tham ngộ được, chỉ cần nói cho hắn một lần, thường thường chỉ sau một lúc là hắn sẽ chỉ ra được, có thể nói là vô cùng có ích.

Tiêu Dịch Nhân chỉ điểm cho Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố cũng bởi vì lòng mến tài. Kiếm pháp gia truyền của Hoán Hoa kiếm phái có quy định, không phải đệ tử Hoán Hoa kiếm phái thì không được truyền thụ, hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố đường nhiên là không phải, Tiêu Dịch Nhân chỉ có thể phát huy đặc tính của họ, tăng cường võ công họ vốn đã có. Thiết Tinh Nguyệt vốn có thể một quyền phá gạch, bây giờ lại càng có thể một quyền phá đá; Khâu Nam Cố vốn am hiểu quyền nhanh đánh gấp, bây giờ cả chân cũng nhanh như vậy, vì thế trong mấy tháng này, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố chịu dốc tâm khổ luyện, tiến bộ tự nhiên là không ít.

Võ công của Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố được khổ luyện ra từ nhỏ, chẳng có danh gia nào thân truyền. Quyền của Thiết Tinh Nguyệt từng đánh lên tường đất, từng đánh lên gạch ngói, đánh đến xương cốt nứt gãy, đánh đến máu thịt đầm đìa. Nhưng hắn ngày nào cũng luyện tập, đến bây giờ, một quyền đánh xuống, mặt đất xuất hiện hố lớn, gốc cây theo tiếng mà đổ, đó đều là dùng máu, mồ hôi và nước mắt, mỗi ngày mỗi đêm rèn luyện, tích lũy mà thành.

Khâu Nam Cố đánh nhau, nổi danh nhờ ứng biến, cơ cảnh, xuất chiêu mau lẹ, nhưng khi hắn đánh nhau lần đầu tiên với người ta lúc năm tuổi, vừa tiếp xúc đã bị đối phương gạt ngã, hơn nữa còn thái dương đổ máu đầm đìa, răng cửa mẻ mất một miếng.

Bắt đầu từ lúc đó, hắn đánh suốt một trăm bốn mươi mốt trận, không trận nào là không bại. Nhẹ thì chạy trốn trối chết, nặng thì chân tay xương khớp gãy hết, sống mũi lệch, khóe mắt, khóe miệng, thái dương lõm vào như hạt đào, ngực bụng thâm xì như đầu tóc, trên lưng còn có một vết đao dài nửa thước, sâu ba phân.

Nhưng đến lần thứ một trăm bốn mươi hai, hắn đã thắng.

Sau khi thắng, hắn không hề cười vui, một mình đi tới một thị trấn xa lạ, lần đầu tiên mua một bình rượu, một mình ngồi uống, vừa uống vừa khóc lớn, khóc đến mức có ít nhất là bốn trăm hai mươi mốt người đứng vây quanh xem hắn mới dừng tiếng, say mềm như chết.

Hắn đã thắng. Bởi vì khi hắn thua vẫn không bao giờ mất đi lòng tin, mất đi dũng khí, vì thế hắn cuối cùng sẽ phải thắng.

Do đó hắn chiến thắng tuyệt không phải nhờ may mắn.

Quyền nhanh, cước mạnh, mưu trí, biến hóa, tất cả mọi thứ của hắn đều từ kinh nghiệp, từ trong tôi luyện mà ra, vì thế rất vững chắc, hơn nữa còn rất hữu hiệu, càng không sơ ý khinh địch, bởi vì mỗi chiêu mỗi thức, mỗi động tác, mỗi biến hóa đều có tiền lệ bằng máu tồn tại.

Suốt thời gian trước khi họ quen biết Tiêu Thu Thủy, hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố không những vô sư vô phái, mà thậm chí cả một người chỉ đường cũng không có, hai người cũng chẳng quen biết nhau.

Cuối cùng họ đã quen Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy, vì một câu thơ hay mà chẳng quản núi sông cách trở, bôn ba vạn dặm, vì một lời hứa mà bất kể sống chết, dám nói dám làm, vì một người bạn mà có thể lên trời xuống biển, mặc kệ hiểm nguy.

Người có ảnh hưởng nhất tới bọn họ, là Tiêu Thu Thủy

Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố tự sáng tạo một bộ võ công, tuy hữu dụng, hơn nữa còn mạnh mẽ đặc sắc, nhưng những võ kỹ đã trải qua hàng trăm năm lưu truyền, được bao đời tôi luyện, hoàn chỉnh lại càng quan trọng và thực dụng hơn, Tiêu Thu Thủy chỉ dẫn tất cả những điều đó cho họ.

Do vậy, sau khi quen biết Tiêu Thu Thủy, công lực họ tiến lên một bước, sau khi gặp mặt Tiêu Dịch Nhân, võ công lại tiến thêm một bước nữa.

Mấy người Tiêu Thu Thủy liền làn lượt kể lại những ngày họ đã trải qua lúc trước, tại Tỷ Quy đấu Quyền Lực bang, trên Trường Giang giết Phó Thiên Nghĩa, ác đấu trong Kiếm lư Tiêu gia, Tân Hổ Khâu, Khang Xuất Ngư tập kích, Trương Lâm Ý bảo vệ Địch đại phu nhân vì sao mà chết, cùng với xông khỏi trung vây nhưng thất lạc như thế nào, tại Quế Hồ bị vây công rồi tụ hợp ra sao, đến trên lầu Giáp Tú giết Nam Cung Tùng Hoàng sau đó trúng độc thế nào... Hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố tính tình nóng vội, mỗi khi nghe đến đoạn khẩn trương lại xem vào ngắt lời, nhưng ba người Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu, Đặng Ngọc Hàm đã sớm quen với việc đó, vẫn kiên nhẫn kể tiếp, chỉ có Đường Phương là không nhịn được, hé miệng mỉm cười.

Thiết Tinh Nguyệt nghe mà nổi giận bừng bừng, nhảy dựng dậy, chửi ầm lên:

- Con mẹ nó Trư Bát Giới khốn kiếp sinh chín nghìn quả trứng thối! Người khác đánh giết tôi còn có thể nhẫn! Tên nhóc con Khang Kiếp Sinh cũng bán đứng chúng ta! Tôi không nuốt nổi cục tức này! Tôi không nuốt nổi cục tức này!

Khâu Nam Cố cùng gào lên:

- Có phải không! Tôi đã bảo chẳng cần để ý gì hết, cứ xông bừa vào! Có phải không?! Náo nhiệt như thế mà chúng ta đều lỡ cả, chẳng được tham dự! Ai da da, nếu chúng ta cũng ở đấy thì tốt biết bao!

Đặng Ngọc Hàm lạnh lùng nói:

- Cậu yên tâm, khi chúng ta cùng mọi người từ Quế Lâm trở về còn đủ cho cậu chơi!

Thiết Tinh Nguyệt kêu lên:

- Ai da, còn phải đợi tới Quế Lâm gọi cứu binh trở về à. Không được, nhỡ đâu chết hết cả rồi thì chẳng vui gì nữa...

Tiêu Thu Thủy biến sắc, Tả Khâu Siêu Nhiên hung hăng nện cho Thiết Tinh Nguyệt một quyền vào bụng, khiến hắn đâu tới mức gào toáng lên. Khâu Nam Cố nghĩ lại cũng cảm thấy không ổn, vội vàng cười nói:

- Phì, phì phù, lão Thiết trẻ con không hiểu sự đời, con nít nói năng linh tinh, lão đại đừng để ý.

Thiết Tinh Nguyệt giờ mới biết mình nói năng lung tung, nói sai chuyện, cũng không dám lên tiếng nữa.

Đường Phương giàn hòa:

- Quế Lâm là nhất định phải tới. Tiêu lão bá muốn chúng ta liều chết lao ra trong lúc đang rất cần nhân thủ, thứ nhất là vì muốn chúng ta tới Quế Lâm cầu viện, ngoài ra còn nhân đó cảnh báo, để phân cục Hoán Hoa sớm có phòng bị. Mặt khác cũng phải đem chuyện này công cáo với thiên hạ, để đồng đạo võ lâm cảnh giác, đoàn kết lại cùng nhau đuổi địch, vì thế về tình về lý đều phải tới phân cục Hoán Hoa một chuyến. Chỉ không biết hai vị huynh đài từ Quế Lâm tới, có biết nhân thủ ở Hoán Hoa Quế Lâm thế nào không?

Khâu Nam Cố lại thất kinh, nói:

- Ô.... Vậy cô là.... là người mà bọn họ nói... cái gì.... Phương... Phương... Phương Đường à?

Đặng Ngọc Hàm ngạc nhiên:

- Phương Đường?

Tả Khâu Siêu Nhiên phì cười:

- Hoang đường?

Tiêu Thu Thủy vội vàng sửa lại:

- Là Đường Phương.

Khâu Nam Cố “à” một tiếng, nói:

- Đường Phương.

Thiết Tinh Nguyệt lại như không nhịn được bỗng dưng chêm một câu:

- Sao váy ngắn vậy?

Kỳ thực váy Đường Phương vốn không hề ngắn, tới tận mắt cá chân, chỉ là nàng từ nhỏ chân đẹo, thiện vũ đạo, giỏi khinh công, giày đi là do tổ mẫu Đường lão thái thái tự tay may cho nên gấu váy cũng hơi ngắn một chút.

Nàng vốn mặc kình trang, xông ra khỏi Hoán Hoa Khê, nhưng trên đường tới đây, nữ mặc quần áo bó sát không khỏi quá bắt mắt vì thế liền đổi sang váy áo, quả thực xinh đẹp không gì tả nổi.

Chỉ có điều, Thiết Tinh Nguyệt là loại nam tử thô kệch ít học, ghét nhất là nhìn người ta trang điểm đẹp đẽ, bình thường thấy phụ nữ đều trốn còn không kịp, bây giờ thấy mắt cá chân ở ngay trước mặt lại càng không quen. Kỳ thực hắn chỉ bình luận một câu đó đã là rất thuận mắt với Đường Phương rồi, bởi vì thông thường khi hắn gặp phụ nữ đều giống như Khâu Nam Cố, thế nào cũng không vừa mắt, một tên thì lắc lắc đầu than:

- Ôi, loại nữ lưu!

Một tên thì xua tay nói:

- Hắc, ẻo lả! Ẻo lả!

Đường Phương ngẩn người, nhất thời không nói nên lời. Đặng Ngọc Hàm cáu kỉnh hỏi:

- Các cậu đang yên ổn ở Quế Lâm, tại sao lại tới đây?

Khâu Nam Cố trợn mắt hỏi lại:

- Hừ, không phải chúng ta đã hẹn sau Thanh minh gặp nhau ở Kiếm lư à?

Tiêu Thu Thủy thì lại thở phào một hơi, nói:

- Ồ, vậy thì lúc các cậu tới, Kiếm môn Quế Lâm không hề có chuyện gì xảy ra?

Thiết Tinh Nguyệt đáp:

- Đương nhiên là không có việc gì. Mạnh sư thúc, Dịch Nhân huynh, Khai Nhạn huynh đều ở đó, còn có Đường... anh trai của Đường tiểu thư hình như cũng ở đó, còn có... Ngọc Hàm, anh trai cậu cũng tới rồi, có bọn họ còn sợ cái gì, có ai dám tới gây chuyện, huống hồ còn có hai người bọn tôi!

Đặng Ngọc Hàm vui vẻ hỏi:

- Anh trai tôi cũng tới rồi?

Thiết Tinh Nguyệt gật đầu:

- Tới thì tới rồi, có điều bộ dạng cứ như đang trách bọn tôi dạy hư cậu vậy...

Đặng Ngọc Hàm tần ngần nói:

- Anh ấy vẫn luôn như vậy... Chung quy vẫn không yên tâm về tôi.

Đường Phương cũng vui vẻ hỏi:

- Người tới là Cương ca hay Bằng đệ?

Thiết Tinh Nguyệt đáp:

- Tôi chẳng biết.

Đường Phương trầm ngâm một chút rồi lại hỏi:

- Rất biết nói chuyện, hay là hung thần ác sát?

Khâu Nam Cố đáp thay:

- Hung? Không hung tý nào, nhân duyên có vẻ rất tốt.

Đường Phương mừng rõ nói:

- Đó là Đường Bằng... Nhân duyên của cậu ấy luôn rất tốt.

Tả Khâu Siêu Nhiên tò mò hỏi:

- Vậy các cậu sao lại đến Quý Châu mà không tới Kiếm lư Tứ Xuyên, lại tới lầu Giáp Tú làm gì?

Thiết Tinh Nguyệt nhảy dựng dậy:

- Hừ! Cậu tưởng bọn tôi muốn ở lại đây chắc! Căn bản không thể xông qua nổi. Tổng cộng xông vào bảy lần, lần cuối cùng tới được nhà cỏ Đỗ Phủ ở thành Sơn Trung rồi, nhưng lại gặp phải ba kiếm thủ, một cầm đàn, một cầm sáo, một cầm nhị hồ, đánh suốt nửa ngày, Thiết Kỵ thần ma lại tới. Bọn tôi bị đánh phải chạy trốn suốt mười tám dặm, quay về Quý Châu, căn bản không thể tiến vào được!

Tiêu Thu Thủy biến sắc hỏi:

- Thiết Kỵ thần ma?!

Thiết Tinh Nguyệt kêu lên:

- Đúng rồi! Thiết Kỵ thần ma Diêm Quỷ Quỷ cùng sáu tên đồ đề Phi kỵ Lục phán quan của hắn!

Tiêu Thu Thủy kinh ngạc nói:

- Lần này Quyền Lực bang đúng là đã dốc hết lực lượng. Thiết Oản thần ma Phó Thiên Nghĩa, Vô Danh thần ma Khang Xuất Ngư, Nhất Động thần ma Tả Thường Sinh, Phi Đao thần ma Sa Thiên Đăng, Tam Tuyệt kiếm ma Khổng Dương Tần, Bách Độc thần ma Hoa Cô Phần, Diệt Tuyệt thần ma Tân Hổ Khâu, bây giờ cả Thiết Kỵ thần ma Diêm Quỷ Quỷ cũng tới rồi!

Khâu Nam Cố nói:

- Thấy Diêm Quỷ Quỷ cũng tới, bọn tôi liền biết bên Kiếm lư nhất định là không hay rồi, cho nên liều chết xông vào. Nhưng tên khốn Diêm Quỷ Quỷ quá lợi hại, hai người bọn tôi đấu một mình hắn cũng không chiếm được lợi thế, lại thêm sáu tên đồ đệ của hắn nữa, một tên dùng roi, một tên dùng trường thương, một tên dùng dây thừng, một tên dùng xích sắt, một tên dùng trường mâu, còn có một tên, hừ hừ, không ngờ lại dùng yên ngựa, thật sự rất khó chơi, vì thế mỗi lần đều đánh cho bọn tôi bỏ chạy trối chết, mấy ngày nay đúng là ức chế. Nhưng mà cũng làm được một chuyện...

Tả Khâu Siêu Nhiên cười hỏi:

- Có chuyện gì hay?...

Khâu Nam Cố nheo mắt lại như sợi chỉ, đáp:

- Bọn tôi hai người, bọn chúng sáu người, bọn tôi đánh không lại bọn chúng liền vừa đánh vừa chạy, đến khi nào bọn chúng đuổi mệt, nghỉ ngơi thì quay lại đánh, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp. Chờ khi bọn chúng định thần lại thì chúng tôi đã đoạt mất ngựa của bọn chút, chạy luôn.

Đường Phương cười hỏi:

- Đoạt ngựa?

Thiết Tinh Nguyệt vỗ đùi đắc ý đáp:

- Đúng! Đoạt ngựa! Đánh không lại bọn chúng vậy thì đoạt! Đoạt không được, thì trộm! Trộm không được, thì cướp!

Khâu Nam Cố cũng đắc ý nói:

- Đúng thế! Mỗi lần lấy hai con ngựa, ba lần kiếm được sáu con, tự dưng thêm ra được sáu con ngựa! Ha! Sáu tên khốn kiếp ấy, không có ngựa liền biến thành rùa đen ngửa bụng, chẳng phát được tý khí thế nào nữa, đại khái là chạy về cưỡi ngựa ra đánh tiếp.

Thiết Tinh Nguyệt cũng cười ha hả:

- Bọn chúng cưỡi ngựa tới nữa, chúng ta lại trộm. Chúng ta không cần làm đại hiệp, cứ làm mã tặc một phen cũng không sao.

Khâu Nam Cố nói:

- Cần gì?! Bây giờ chúng ta có thêm bốn người, còn sợ cái rắm?!

Thiết Tinh Nguyệt gãi gãi đầu:

- Ừ đúng, đúng, tại sao tôi không nghĩ ra...

Tiêu Thu Thủy hỏi:

- Các cậu có thể tới đây hôm nay là vì sau tên phán quan đó phải tới chỗ khác lấy ngựa?

Khâu Nam Cố đáp:

- Đúng thế, ngựa của sáu tên quỷ chết ấy rất dễ trộm, ngựa của Diêm lão quỷ thì khó quá, thử mấy lần mà vẫn không trộm được.

Thiết Tinh Nguyệt nói:

- Vì thế hắn còn chưa tới. Bọn tôi nghe được hôm nay có bốn người bộ dạng khả nghi tới lầu Giáp Tú, cho nên muốn tiên hạ thủ vi cường, không ngờ lại gặp các cậu...

Tiêu Thu Thủy nói:

- May mà các cậu tới, cứu được chúng tôi... Nhưng mà, ngựa đâu?

Thiết Tinh Nguyệt xấu hổ đáp:

- Nói vậy làm gì, đó là đương nhiên, đương nhiên...

Rất là đắc ý.

Khâu Nam Cố cũng vô cùng vui vẻ:

- Bọn tôi giấu ngựa đi rồi, ngựa tốt đó!

Nét mừng lộ rõ trên mặt.

Đường Phương đột nhiên hỏi:

- Khi các anh đi, Kiếm môn Quế Lâm thật sự không có chút dấu hiệu gì sao?

Thiết Tinh Nguyệt suy nghĩ hồi lâu, đáp:

- Không có.

Khâu Nam Cố bỗng nhớ ra:

- Có!

Đường Phương hỏi:

- Là chuyện gì?

Khâu Nam Cố đáp:

- Mọi việc đều rất bình thường, chỉ là hôm bọn ta rời đi, gà vịt trong Kiếm môn Quế Lâm, có tổng cộng hơn chín trăm con, đột ngột chết mấy một nửa, cũng bệnh mất một nửa, việc này rất kỳ quái...

Tiêu Thu Thủy vụt biến sắc, nói:

- Cái này cũng giống dấu hiệu trước lúc Quyền Lực bang tấn công Kiếm lư Hóa Hoa, gà chó không tha.

Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

- Kẻ hạ độc ở Kiếm lư Thành Đô là Bách Độc thần ma Hoa Cô Phần, vậy kẻ ở Kiếm môn Quế Lâm tất phải là Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư rồi!

Đặng Ngọc Hàm thốt:

- Dư Khốc Dư?! Kẻ này độc quán thiên hạ, bản lĩnh hạ độc còn trên cả Hoa Cô Phần.

Đường Phương nói:

- Cũng tức là sau khi các anh rời khỏi Quế Lâm tới Thành Đô thì Quyền Lực bang đã ồ ạt tấn công Kiếm môn rồi!

Thiết Tinh Nguyệt biến sắc:

- Vậy cũng không sai!

Khâu Nam Cố nói:

- Chúng ta mau đi!

Tả Khâu Siêu Nhiên vội vã:

- Việc không thể chần chừ, chúng ta mau tới Quế Lâm thôi!

Đường Phương bỗng nói:

- Chờ chút.

Thiết Tinh Nguyệt ngạc nhiên hỏi:

- Sao vậy?

Đường Phương đáp:

- Ngựa các anh trộm được đâu? Có ngựa mới đi nhanh được!

Khâu Nam Cố vui mừng nói:

- Đúng rồi! Chúng ta vừa khéo có sau người, lại có sáu con ngựa. Lũ ngựa ấy bọn tôi giấu đi rồi!

Sáu người bọn họ đi dọc theo cầu Phù Ngọc, tới đình Hàm Bích, tìm được sáu con ngựa giấu ở gần đó.

Sáu con ngựa này cao gần trượng, bờm tới đầu gối, lông đuôi chấm đất, móng như chu sa, ngày đi ngàn dặm, mồ hôi đỏ như máu, thực giống hãn huyết bảo mã như “Trung Hoang kinh” miêu tả.

Thiết Kỵ thần ma Diêm Quỷ Quỷ vốn là dị nhân ở hoang mạc tây nam, tinh thông kỵ thuật, giết người cách trăm trượng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, binh không dính máu, ngựa do hắn nuôi đều tới từ nước Đại Uyển bên dòng Tích Nhĩ Hà. Con ngựa hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố trộm chính là loại lương câu bảo mã ngàn con không được một này.

Sáu người bọn họ lên ngựa, chỉ cảm thấy trời trong nắng ấm, tâm hồn khoáng đạt, có đại chí tung hoành thiên hạ.

Tiêu Thu Thủy cười nói:

- Thời Tấn, Vương Gia hình dung Bát kỵ của Chu Mục Công cưỡi tuấn mã: Bát long chi tuấn, một tên Tuyệt Địa, vó không chạm đất; hai tên Phiên Vũ, chạy vượt chim bay; ba tên Bôn Tiêu, đêm đi vạn dặm; bốn tên Siêu Ảnh, đuổi theo mặt trời; năm tên Du Huy, sắc lông chói lọi; sáu tên Siêu Quang, một đường mười ảnh; bảy tên Đằng Vụ, cưỡi mây mà phóng; tám tên Hiệp Dực, thân sinh cánh thịt. Bát tuấn tề tụ, phóng thẳng lên đỉnh tây Côn Luân, thực là hùng tư bực nào. Hôm nay tuy chỉ có lục kỵ nhưng cũng có đại chí ruổi ngựa Hoàng Hà.

Hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố nghe mà cùng rống lên một tiếng dài, vô cùng vui sướng, ý khí như cầu vồng.

Tiêu Thu Thủy nói:

- Việc không thể chậm trễ, chúng ta cưỡi ngựa lên Lâu Sơn, vượt Bạch Vân Phong, qua Kiềm Giang, vượt Dương Kha Thủy, lên đông bắc, thẳng Quảng Tây, tới Quế Lâm!

Mọi người cùng hét lớn:

- Được!

Khí thế bừng bừng. Đường Phương ở bên cạnh mỉm cười rạng rỡ, trời lam đất xanh, cảnh đẹp vô hạn, thu hết vào trong tâm.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...