Thần Ấn Vương Tọa

Chương 52: Vì Thải Nhi mà đấu!


Chương trước Chương tiếp

Một thân ảnh vặn vẹo dần dần rõ ràng trước mặt Hàn Khiếm. Nếu Long Hạo Thần ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra, ông lão ốm dường như từ giữa không trung bước ra, chính là người hôm đó ngồi trước cửa Thánh Minh tàng bảo các.

Hàn Khiếm sắc mặt biến đổi, nhăn nhó nói.

"Thánh lão, ta sai rồi. Ngài đại nhân đại lượng, đừng cùng ta luận bàn kiến thức!"

Ông lão ốm hừ lạnh một tiếng.

"Ít nói nhảm đi, cùng ta tới sân thích khách. Nếu ngươi không đi, ta sẽ tìm cháu ngươi dẫn nó đi."

Hàn Khiếm thở dài một tiếng, làm ra bộ dáng thấy chết không sờn.

"Ta, ta đi thì được chứ gì? Xin ngài nương tay cho!"

Ông lão ốm bước vào trong hư không, nháy mắt biến mất, không khí chỉ để lại tiếng hừ lạnh của ông.

Hàn Khiếm liếc Ảnh Tùy Phong, Ảnh Tùy Phong vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

"Sau này giữ mồm giữ miệng, anh em sẽ cầu nguyện cho ngươi."

Hàn Khiếm vẻ mặt như đưa ma nói.

"Thánh lão đã lớn tuổi như vậy mà vẫn nóng tính như cũ, anh em, ta đi đây…"

………………………….

Long Hạo Thần cuối cùng vẫn là không đuổi kịp Thải Nhi, chỉ có thể bất đắc dĩ một mình quay lại nhà trọ.

Đang đi, hắn đột nhiên kịp phản ứng, mắt to trợn trừng. Thải Nhi cuối cùng "ừ" một tiếng, chẳng lẽ đồng ý thỉnh cầu của mình? Nàng, nàng chịu cho mình ôm?

Đúng rồi, chắc chắn là tại mình ngốc quá, lúc này mới nghĩ ra. Nếu không phải như vậy, vì sao Thải Nhi chạy đi chứ?

Long Hạo Thần chỉ cảm thấy một ngọn lửa nháy mắt bốc cháy trong cơ thể, lòng nóng lên, tay trái nhúc nhích, nhịn không được nhớ lại ngày đó ôm eo Thải Nhi, cảm giác vô cùng tuyệt diệu.

Khi trở lại phải cố gắng tu luyện, mình nhất định phải đứng đầu. Tín niệm mạnh mẽ khiến thiếu niên có động lực sải bước đi thẳng tới chỗ ở.

Ven đường, ở góc nào đó không gây chú ý, Thải Nhi lắng nghe tiếng bước chân của hắn thay đổi, khuôn mặt hồng hồng, khóe miệng cong lên nụ cười động lòng người.

Đấu loại tiến vào ngày thứ hai, không khí càng thêm gay cấn. Hôm nay cử thành thi đấu tám tiến bốn. Ngày hôm nay ai thắng sẽ có bảy mươi lăm phần trăm cơ hội đạt được linh lô. Không cần nói, bất cứ một thí sinh nào đều sẽ hết sức ứng phó trong trận đấu này.

Long Hạo Thần đã sớm cùng Lý Hinh đi tới sân kỵ sĩ. Thải Nhi ngồi chỗ ngày hôm qua, Long Hạo Thần đến gần, lẳng lặng nắm tay nàng. Nàng hơi cúi đầu, không nói lời nào.

Bởi vì Lý Hinh hôm qua đã chịu thua, bị đào thải, nên chỉ có thể ngồi ở khu nghỉ ngơi phía sau.

Long Hạo Thần đặc biệt thích loại cảm giác chỉ hai người mới có này. Chỉ là nắm tay nàng, trên mặt hắn hiện nụ cười thỏa mãn.

"Tám tiến bốn, bắt đầu rút thăm. Tám thí sinh vào sân."

Long Hạo Thần kéo Thải Nhi đứng dậy, khiến hắn vui mừng là lần này Thải Nhi không có rút tay ra, ngược lại nắm lấy tay hắn, cứ như vậy bị hắn dắt tay đi vào sân đấu.

Thải Nhi là một cô gái thông minh hơn nữa có chủ kiến. Ngày hôm qua khi nàng tựa vào vai Long Hạo Thần, thì nàng đã không còn sợ ai nói gì nữa. Một phút kia, nàng thẳng thắn nhìn vào quan hệ giữa mình và Long Hạo Thần.

Sáu thí sinh khác vẻ mặt là lạ nhìn đôi người yêu này. Thực lực của Long Hạo Thần có người tự mình thể nghiệm, có người không biết. Nhưng hôm qua Thải Nhi biểu lộ ra sự mạnh mẽ thì mỗi người đều trông thấy.

...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...