Trong Lục Đại Thánh Điện, đều có nhân tuyển cho chức điện chủ. Cũng chính là bồi dưỡng người nối nghiệp cho các đại thánh điện. Chỉ có những cường giả tài trí, hơn nữa có thành tựu nhất định mới được vinh quang này. Nhưng trong lịch sử, có thể trở thành nhân tuyển điện chủ Lục Đại Thánh Điện, ít nhất cũng là tu vi thất giai. Hơn nữa tuyệt không chỉ có một người. Trước không nói nhân tuyển sẽ có lúc chết trận trong chiến tranh, tâm tính của hắn cũng cần thời gian khảo nghiệm. Việc này quan hệ đến tương lai Lục Đại Thánh Điện, thậm chí là Liên Minh Thánh Điện. Bất cứ tòa thánh điện nào đều sẽ không tự tiện ra quyết định.
Nhân tuyển trẻ tuổi giống người trước mắt này, mọi người chưa từng nghe nói qua, đừng nói tới vẫn là nhân tuyển duy nhất. Bỗng chốc mọi người có chút khó tiếp nhận.
Mà ngay lúc này, Ảnh Tùy Phong cũng mở miệng.
"Nàng gái Thải Nhi bên cạnh Long Hạo Thần, cũng là nhân tuyển duy nhất cho đời điện chủ tiếp theo của Thích Khách Thánh Điện chúng ta. Tình huống tương tự Long Hạo Thần. Nàng bởi vì chấp hành nhiệm vụ Liệp ma Đoàn trước đó mà sử dụng năng lực cấm kỵ, bởi vậy tạm thời mất đi thị giác, thính giác, vị giác và khứu giác, cho nên không thể hướng các vị hành lễ, xin tha thứ cho."
Lời nói của Hàn Khiếm và Ảnh Tùy Phong không thể nghi ngờ hù dọa mấy vị này, cũng khiến Long Hạo Thần kinh sợ trợn mắt há hốc mồm. Liên Minh Thánh Điện tổng cộng chỉ là Lục Đại Thánh Điện, lúc này thế nhưng có hai đại thánh điện biểu thị đời điện thủ tiếp theo, chỉ có duy nhất một truyền nhân. Hơn nữa thoạt nhìn thì hai người này chỉ là con nít mà thôi! Người của thánh điện khác hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Kỵ Sĩ Thánh Điện, Thích Khách Thánh Điện. Trước không nói tâm tính của hai đứa trẻ này như thế nào, hai đại thánh điện có thể khẳng định bọn họ sống tới lúc kế thừa vị trí điện chủ? Chỉ sợ hiện tại họ còn chưa tới hai mươi tuổi, hơn nữa còn là thành viên Liệp ma Đoàn. Liệp ma Đoàn dĩ nhiên từ tinh ngươi tổ thành, nhưng lúc chấp hành nhiệm vụ đối mặt nguy hiểm cũng cực lớn.
Vị mục sư bị Hàn Khiếm gọi là Lăng huynh lên tiếng.
"Nếu đã vậy, cứ mời hai bạn nhỏ nghe đi. Nhưng mà, lão Hàn, ông mang đến tin tức cũng quá rung động đi! Truyền nhân duy nhất, các người muốn làm cái gì?"
Hàn Khiếm mỉm cười, bí hiểm nói.
"Chuyện này hy vọng các vị giữ bí mật giùm. Người mình biết thì không sao, nếu để ma tộc biết thì rắc rối to."
Lão giả tóc trắng ngồi ở chủ vị gật đầu nói.
"Hàn Khiếm nói đúng, các người ai ra ngoài không được nói bậy. Hai bạn nhỏ này cũng khá đấy. Hàn Khiếm, Ảnh Tùy Phong, hai đại thánh điện các người thật sự nhặt được bảo!"
Đối diện lão giả tóc trắng này, Hàn Khiếm khom người hành lễ vãn bối, cung kính nói.
"Cảm ơn thánh giả đại nhân có lời khen."
Lão giả tóc trắng mỉm cười, gật đầu, ánh mắt lần nữa xẹt qua người Long Hạo Thần, khẽ cảm thán.
"Đáng tiếc, đáng tiếc."
Hàn Khiếm cười hì hì. Đương nhiên ông biết lão giả tóc trắng nói đáng tiếc là có ý gì. Hiển nhiên ông đáng tiếc Long Hạo Thần không phải thuộc về Mục Sư Thánh Điện. Thực hiển nhiên, lấy thiên phú của Long Hạo Thần, nếu ở tại Mục Sư Thánh Điện, nhất định cũng trở thành mục sư tuổi trẻ nhất, chỉ sợ vị trí truyền nhân duy nhất không thoát được. Đương nhiên loại tình huống này không thể xảy ra, đừng quên phụ thân của Long Hạo Thần là ai.
Mục sư họ Lăng nói.
"Chúng ta tiếp tục mở hội đi."
Hàn Khiếm gật đầu, nhỏ giọng nói với Long Hạo Thần.
"Hạo Thần, vị này chính là Lăng Tiếu gia gia, lát nữa kết thúc họp, ngươi phải cảm tạ Lăng gia gia này đàng hoàng. Vết thương của ngươi hơn một nửa là do ông ấy chữa khỏi."
Nói xong câu đó, Hàn Khiếm ngồi trở lại vị trí cũ, tiếp tục họp.